Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Chương 2



Một thời gian dài sau đó tôi và Chu Gia Dã cũng không thân quen hơn là bao, thậm chí cũng chẳng nói với nhau được mấy câu dù cho chúng tôi là bạn cùng lớp, chỗ ngồi rất gần nhau, hai bên trái phải, chỉ cách nhau một đường đi nhỏ.

Thực ra tôi cũng không quen thuộc với những bạn học khác trong lớp.

Từ nhỏ giáo viên và người lớn đã đánh giá tôi là một người trầm tính, ngoan ngoãn, không gây chuyện, khuyết điểm là hướng nội đến mức kì lạ.

Một tháng sau khai giảng, tôi miễn cưỡng nhớ được tên của bạn cùng lớp, còn có thể nói chuyện hòa hợp với mấy nữ sinh, một người là bạn ngồi cùng bàn với tôi, người khác là bạn học cùng đường về nhà.

Mặc dù tôi và Chu Gia Dã không quen nhưng tôi lại có thể đọc vanh vách những chuyện liên quan đến cậu.

Chuyện này cũng không thể trách tôi, ngoài học ra thì thứ mà tôi nghe được nhiều nhất trong ngày chính là những câu chuyện mà mọi người bàn tán về cậu.

Ba nữ sinh tôi quen trong lớp đều là người thành phố Nam Đài, nhà các cô ấy ở khu phía Đông, đều học cùng trường cấp hai với Chu Gia Dã. Chuyện các cô ấy hay nói nhất trong thời gian nghỉ giữa tiết hay trên đường về nhà chính là về Chu Gia Dã. Có lẽ là do trở thành bạn cùng lớp của nhân vật nổi tiếng từng học cùng trường đã khiến tâm tình của các cô ấy trở nên kích động.

Cũng vì thế mà tôi đã biết rất nhiều chuyện liên quan đến cậu ấy.

Tôi biết Chu Gia Dã từ những năm cấp hai đã là nhân vật nổi tiếng trong trường, cậu ấy rất thích chơi bóng rổ, là thành viên chủ chốt của đội bóng trong trường. Mỗi lần Chu Gia Dã chơi bóng, xung quanh sân bóng đều sẽ bị mọi người bao quanh chật cứng. Thành tích học tập của cậu không quá kém, cũng chỉ có thể nói là bình thường, nhưng khi trường quay video luôn thích đề cử cậu, ngay cả những đại hội thể dục thể thao hay biểu diễn tiệc tối gì đó của trường cũng không thể thiếu mặt cậu. Cái gì Chu Gia Dã cũng biết, chuyện gì cũng làm được, khi có việc giáo viên đều thích gọi cậu tới.

Tôi không khỏi tò mò hỏi về lý do của chuyện này.

Trương Nam Nam trả lời tôi: “Vì cậu ấy đẹp trai đó.”

“…”

Tôi không ngờ tới lý do lại đơn giản như vậy, tôi vô thức cho rằng cậu ấy sẽ giống những người tôi gặp khi học cấp hai.

Trương Nam Nam thấy tôi ngẩn người thì cho rằng tôi không đồng ý: “Chẳng lẽ cậu không thấy đẹp trai sao? Khuôn mặt này của Chu Gia Dã có thể ra mắt làm ngôi sao luôn đấy.”

Tưởng Nịnh ở bên cạnh cũng vô cùng tán thành: “Hơn nữa chắc chắn sẽ rất hot.”

Sau đó các cô ấy càng nói càng hăng, bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để Chu Gia Dã trở thành đỉnh lưu hàng đầu. Nhưng kế hoạch này để chết yểu từ trong trứng nước, có lẽ là do Chu Gia Dã làm gì cũng tốt nhưng mọi người lại chưa từng nghe thấy cậu hát, họ không biết cậu hát có hay không, cũng chưa từng thấy cậu nhảy.

Tôi nhớ đến khuôn mặt không sợ trời không sợ đất, tự tin lại kiêu ngạo của Chu Gia Dã, không hiểu sao lại thấy buồn cười.

Hóa ra không phải cái gì cậu cũng biết.

Dường như họ không bao giờ hết chuyện về Chu Gia Dã, đến ngã ba vẫn lưu luyến không rời, khiến tôi đi một mình trên đoạn đường còn lại về nhà mà trong đầu chỉ toàn là Chu Gia Dã. Tiết tự học buổi tối kết thúc thì trời cũng đã tối, con đường rộng lớn, thiên đăng (1) chiếu sáng, tôi nhìn con bướm đang không ngừng giãy dụa run rẩy dưới ánh đèn đường, đột nhiên lại nhớ đến ngày khai giảng, cậu mới chỉ đứng lên, chưa kịp làm gì cũng đã khiến mọi người trầm trồ.

(1) Đèn trời loại nhỏ dùng trong lễ hội

Tôi cho rằng Chu Gia Dã là Hỗn Thế Ma Vương chuyên kết bè kết phái, cầm đầu băng đảng trong những vụ đánh nhau giống những người tôi đã gặp khi còn học cấp hai nên mới nổi danh khắp nơi như vậy. Tôi vẫn còn rất sợ kiểu học sinh xấu như thế này, từ lúc khai giảng đến giờ vẫn cố gắng trốn tránh.

Nhưng tôi không thể không chú ý đến Chu Gia Dã, cảm giác tồn tại của cậu ấy quá mạnh.

Có một số người trời sinh đã vậy, họ không làm gì nhưng vẫn đột ngột xuất hiện trong trí nhớ của bạn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có đôi khi Chu Gia Dã sẽ quay sang hỏi mượn bút mượn vở bên dãy chúng tôi, người khác không có, tôi có, tôi không chống cự được lòng tốt của mình nên sẽ cho cậu ấy mượn và nhận về một lời cảm ơn từ cậu.

Trước kia tôi bị người khác đòi hỏi thành thói quen, lúc cho mượn cũng không mong chờ đối phương sẽ trả lại. Không ngờ rằng sau khi tan học Chu Gia Dã lại trả đồ cho tôi, đồng thời còn nói cảm ơn một lần nữa.

Vị trí của tôi gần với cửa sau của lớp học, Chu Gia Dã ngồi gần với vị trí chính giữa hơn. Lúc nghỉ giải lao hay có các bạn học khác dựa vào cửa sau của lớp tôi, đa phần đều là nữ sinh, các cô ấy xì xào bàn tán, tôi nghe thấy rõ các cô ấy đang chỉ cho nhau biết Chu Gia Dã ngồi ở vị trí nào.



Có người biết cậu thì sẽ trực tiếp gọi tôi hỏi Chu Gia Dã có ở lớp không. Tôi quay đầu nhìn thoáng qua cái bàn trống không của cậu, cũng chỉ có thể nói với cô ấy rằng vừa tan học Chu Gia Dã đã ra ngoài.

Sau đó đối phương đưa cho tôi một cái hộp nhỏ, ra hiệu cho tôi khi nào Chu Gia Dã về thì giúp cô ấy đưa cho cậu.

Lúc nhận lấy hộp quà tôi còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt, bên trên có ấn khắc hoa hồng.

Ngày khai giảng Chu Gia Dã giúp tôi một lần, sau đó không nói lời nào giống như thuận tay làm việc tốt.

Tôi chỉ không ngờ cậu ấy lại chú ý đến tôi trong không gian ồn ào náo nhiệt đó, không ngờ cậu lại có thể phát hiện chiếc ghế ở góc trong phòng mà tôi ngồi bị hỏng.

Ngoài việc lên lớp đi ngủ hoặc ngẩn người và không thích làm bài tập ra, Chu Gia Dã và những người kinh khủng tôi từng gặp phải không giống nhau chút nào.

Khoảng cách của tôi và cậu ấy rất gần, nhưng cậu chỉ tồn tại trong những câu chuyện mà tôi nghe thấy.

Tôi và cậu ấy chưa từng nói gì với nhau.

Tôi chỉ có thể thấy Chu Gia Dã trong thời gian lên lớp, nghe nói cậu rất thích chơi bóng rổ, phần lớn thời gian đều ở sân bóng rổ của trường học.

Chu Gia Dã thích chơi bóng, giáo viên mời phụ huynh cậu cũng không sợ, nhưng chỉ cần nói tịch thu bóng cậu sẽ lập tức nhận lỗi.

Có một hôm tôi nộp bài tập muộn, lớp trưởng đã gửi hết bài tập lên văn phòng nên tôi phải đến đó một mình để nộp bài.

Vừa vào đã thấy Chu Gia Dã.

Giáo viên đang ân cần khuyên nhủ cậu chơi bóng ít đi, tập trung vào học tập nhiều hơn, cậu lập tức dùng lí lẽ của mình để biện luận, lời phản bác vừa có lí lẽ vừa mang theo sự uất ức, giáo viên nghe xong vừa tức vừa buồn cười.

Giáo viên muốn gọi điện cho phụ huynh của Chu Gia Dã, cậu lập tức ngoan ngoãn nhận điện thoại trong tay giáo viên nhập số, giáo viên thấy dáng vẻ dầu muối không ăn này của cậu thì chuyển cách nói khác, nói cậu đưa bóng ra, cậu lập tức nhận sai.

Sự thay đổi chóng mặt này khiến tôi phải dùng hết sức mới kìm được tiếng cười, nhưng dường như Chu Gia Dã đã thấy khóe miệng không thể hạ xuống được của tôi, cậu cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào, tiếp tục nhận sai, đứng tại chỗ nói được một bản kiểm điểm bằng lời dài ít nhất ba trăm chữ, từng câu từng chữ vô cùng thành khẩn chân thành khiến giáo viên các lớp khác trong văn phòng nghe xong đều bật cười.

Hình phạt cuối cùng mà giáo viên dành cho cậu là gì thì tôi không biết vì sau khi nộp bài tập xong tôi liền lập tức rời khỏi văn phòng.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi đã biết.

Ngày nghỉ cuối tuần của trường chúng tôi bắt đầu từ thứ bảy, tối thứ sáu có thể lên để tự học buổi tối, buổi chiều học xong các tiết học trên lớp có thể trực tiếp đi về nhà.

Đi học cả một tuần, vất vả lắm mới chờ được đến cuối tuần, sau khi tan học ai nấy đều nhanh chóng ra về, phòng học chẳng mấy chốc liền không còn bóng người.

Ngày đó đến lượt tôi trực nhật, tôi cất bài tập cuối tuần sẽ làm vào trong cặp, sau đó đi đến cuối lớp lấy chổi.

Vừa quay đầu lại đã thấy Chu Gia Dã.

Tôi giật mình.

Cậu cong mắt, cười hỏi tôi: “Tôi có thể nhờ cậu một việc không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tôi cầm chổi, cảm giác quen thuộc khi phải đối mặt với các kiểu bắt nạt mang danh giúp đỡ kia khiến tôi có chút sợ hãi.

Tôi cẩn thận hỏi: “Cậu cần gì?”



“Lát nữa cậu trực nhật xong, lúc đi ngang qua sân bóng có thể mang cặp đến giúp tôi không?”

Tôi nhìn cặp sách trong tay cậu: “Là cái này sao?”

“Không phải, là cái ở trên bàn tôi.” Cậu quay đầu chỉ về phía bàn của mình.

“…?”

Tôi không thể hiểu vì sao cậu lại phải mang hai cái cặp sách.

Tôi đã quen không hỏi nhiều, vì trong quá khứ chỉ cần hỏi thì sẽ càng bị bắt nạt nhiều hơn.

Nhưng có lẽ sự nghi ngờ của tôi thể hiện quá rõ ràng, mặc kệ tôi có hỏi thành lời hay không.

Cậu hạ giọng, giọng điệu như đang nói một bí mật: “Cái cặp này của tôi giấu bóng, thầy Tần không cho tôi mang bóng đến trường, thầy ấy nói chỉ cần thấy tôi cầm bóng sẽ lập tức tịch thu nên tôi mới phải mang thêm một cái nữa để giấu bóng rổ.”

“Cậu đừng có nói cho người khác biết đấy.”

Chu Gia Dã vắt chiếc cặp có chứa bóng lên vai, quay đầu nhìn tôi cười tươi: “Nhờ cậu giúp nha.”

Khi tôi quét xong phòng học và đóng cửa sổ, hoàng hôn đã buông xuống bên ngoài, toàn bộ sân trường được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng cam.

Tôi không quên mang cặp sách của Chu Gia Dã.

Mới ra khỏi khu nhà học đã nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ sân bóng rổ cách đấy xa xa, âm thanh cổ vũ không ngừng vang lên.

Bình thường tôi ăn tối xong sẽ về phòng học ngồi chờ đến lớp tự học buổi tối, tôi rất ít khi ra ngoài sau khi tan học, cũng chỉ từng nghe mấy người Trương Nam Nam nói qua là sân bóng rổ rất nhiều người nên đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh tượng hoành tráng thế này.

Hôm nay không cần lên lớp tự học buổi tối, thời gian nghỉ càng nhiều hơn so với ngày trong tuần.

Bên trong và bên ngoài sân bóng đều chật cứng người, tôi đứng bên ngoài dòng người, từ khe hở của tầng tầng lớp lớp người nhốn nháo tìm thấy Chu Gia Dã đang bật nhảy lên ném bóng vào rổ. Giây phút quả bóng rơi vào rổ, tiếng reo hò đinh tai nhức óc cũng vang lên.

Hoàng hôn bao phủ bóng dáng của thiếu niên, khi Chu Gia Dã nhảy lên giống như mặt trời đang tỏa sáng khắp bốn phía, ánh trời chiều chiếu lên người cũng không thể bao phủ ánh sáng rực rỡ của chính cậu.

Tôi lo lắng không biết gọi Chu Gia Dã như thế nào, nào ngờ lúc quay đầu cậu lại thấy tôi.

Cậu vẫy tay: “Lâm Ý, ở đây!”

Cách biển người chen chúc, Chu Gia Dã lớn tiếng gọi tên tôi, những ánh mắt vốn đang nhìn về phía cậu lập tức tập trung vào tôi. Lúc ấy tôi giống như ánh trời chiều kia, có tỏa sáng thì cũng chỉ vì vô tình dính lấy ánh sáng của cậu.

Cậu quay lại ra hiệu với bạn chờ một lát, sau đó chạy về phía tôi trong sự dõi theo của vô số người. Cậu nhận lấy cặp sách từ tay tôi, cả người cậu đều là mồ hôi, hơi thở cũng không ổn định, khuôn mặt kiêu ngạo bất cần của cậu lúc cười lên thực sự rất cuốn hút.

Cậu nói cảm ơn, sau đó tiếp tục quay về sân bóng.

Sự chú ý của mọi người cũng lại một lần nữa quay về trên người cậu.

Đây chỉ là một khúc nhạc đệm ngắn ngủi không có gì nổi bật.

Nhưng cho dù bao nhiêu năm trôi qua tôi cũng không thể quên được dáng vẻ nhìn về phía tôi và gọi tên tôi của Chu Gia Dã ngày đó trên sân bóng rổ, lúc cậu xuyên qua đám đông hỗn loạn ngăn cách chúng tôi, ;úc cậu chạy về phía tôi trong ánh trời chiều rực rỡ.

Sau này tôi đã nghĩ rất nhiều về cảnh này, nếu như muốn nói đến điểm xuất phát giữa tôi và Chu Gia Dã thì hình như chúng tôi cũng bắt đầu từ khoảnh khắc này.

Tôi vẫn không hiểu vì sao Chu Gia Dã có thể vừa quay đầu đã tìm thấy tôi giữa biển người đông đúc, giống như trong lễ Giáng Sinh của nhiều năm về sau, khi tôi đứng giữa hàng ngàn fan hâm mộ của cậu, tay giơ đèn tiếp ứng, nhuộm màu tóc khác với bình thường, lọt thỏm nhiều người nổi bật như vậy, Chu Gia Dã vẫn tìm thấy tôi.
Chương trước Chương tiếp