Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 32
Khoảng thời gian đó, tôi và Chu Gia Dã như quay ngược về quá khứ.
Chúng tôi trở về mùa hè khi chưa lạc mất nhau. Tôi ở nhà đợi cậu ấy học xong tiết tự học buổi tối, cậu ấy sẽ kể tôi nghe chuyện ở trường, còn tôi lại có rất ít điều để nói với cậu ấy. Tôi chỉ có thể khoe rằng Nhạc Nhạc kể chuyện cười an ủi tôi, tôi còn kể mình đã học gấp giấy, xếp được vô số ngôi sao và hạc giấy rồi.
Cậu ấy bảo không tin, cho dù tôi chụp cho cậu ấy xem mấy con hạc giấy tôi gấp cậu ấy vẫn không tin, cứ nhất quyết bắt tôi xếp cho cậu ấy xem vào ngày khai giảng.
Mọi chuyện đang dần tốt lên, mùa hè mà tôi ngỡ như chỉ cần đợi đến ngày khai giảng là có thể tốt lên lại kết thúc quá vội vã, thậm chí tôi còn không kịp nói lời tạm biệt đàng hoàng với cậu ấy.
Giờ đây cậu ấy vẫn vậy, làm việc xong sẽ trò chuyện với tôi. Dường như cậu ấy vẫn là học sinh trung học Chu Gia dã của mấy năm về trước, vừa tự do vừa trẻ con. Từ chuyện hẹn chơi bóng cùng những nghệ sĩ mà cậu ấy quen biết như thế nào, con mèo nhà bạn cậu ấy dễ thương ra sao, cậu ấy đều nói những chuyện đó với tôi.
Tôi rất muốn biết chú mèo đó đáng yêu thế nào nên hỏi cậu ấy có hình không.
Cậu ấy bảo cậu ấy chưa chụp: [Đợi xíu.]
Khoảng hơn mười phút sau, cậu ấy gửi cho tôi ảnh con mèo.
Tôi hỏi chẳng phải là không chụp ư, cậu ấy đáp rằng cậu ấy vừa mới xin bạn mình.
Tôi gửi lời cảm ơn cậu ấy.
Chu Gia Dã: [Chỉ cảm ơn suông thôi à?]
Trong tức khắc, tôi nhớ tới kỹ thuật trò chuyện mà Hứa Tiểu dạy cho tôi, tôi vội vàng khắc phục.
Tôi lướt album ảnh, gửi mấy tấm chụp mèo trong trường cho cậu ấy: [Trong trường cũng có nhiều mèo lắm, cô quản lý ký túc xá cho bọn chúng ăn. Tụi nó ngoan cực, lúc nào cũng ngồi ở cửa ký túc xá nhìn tụi tớ. Tụi nó biết cách làm nũng, vào mùa đông lạnh sẽ đòi ngủ trong lòng cô quản lý ký túc xá, thấy ai cũng cuộn người, gọi tụi nó một cái là tụi nó sẽ kêu meo meo, cưng dữ lắm!"
Một hồi sau, Chu Gia Dã hỏi tôi: [Cậu thích mèo hả?]
Tôi ngơ ngác: [Tớ từng nói thế à?]
[Lần đầu tôi thấy cậu gõ nhiều như vậy.]
Tôi nghĩ kỹ lại thì thấy đúng là vậy thật. Phần lớn thời gian đều là cậu ấy nói, tôi nghe.
Ngay giây tiếp theo, Chu Gia Dã lại nhắn: [Hay là cậu chỉ như thế với tôi thôi?]
Tôi vô thức thấy hoảng hốt, gấp rút giải thích: [Không phải đâu, tớ đâu còn nói chuyện với ai nữa!]
Cậu ấy gửi tin nhắn thoại, chỉ là một giây ngắn ngủi, giọng điệu như đang kìm nén tiếng cười: [Ừm.]
Tôi nghe thấy ý cười trong giọng cậu ấy, tự nhiên mặt tôi đỏ ửng, tôi không biết bản thân đang muốn đính chính cái gì nữa.
Nhưng bây giờ Chu Gia Dã rảnh hơn hồi đi học hè, nói chính xác thì cậu ấy không có thời gian cố định cụ thể.
Đôi lúc cả ngày trời cậu ấy cũng không trả lời được bao nhiêu tin, thời gian trả lời cũng bất thường, có khi là sáng sớm, có lúc là tối muộn.
Giấc ngủ của tôi không ổn định, trước đây có lúc tôi sẽ choàng tỉnh giữa đêm, nghe thấy sự tĩnh lặng bên ngoài, tôi sẽ rơi vào cảm giác cô đơn đến mức khiến người ta thấy khủng hoảng. Đôi khi nghiêm trọng đến độ tôi phải uống thuốc liên tục.
Cảm giác chán ghét và bị vứt bỏ đã khắc sâu vào xương cốt tôi, cho dù hạnh phúc hay không thì tôi cũng không thoát khỏi nó được. Không biết đến bao giờ thì vết thương tâm hồn thuở ấu thơ mới được chữa lành, có lẽ đến tận khi tôi chết đi cũng sẽ vẫn sợ bóng tối, sợ sự tĩnh lặng như hiện tại.
Tai nghe của tôi luôn được để bên gối đầu, sống trong ký túc xá chẳng khác gì sống một mình. Tôi không thể làm phiền bạn cùng phòng nên chỉ có thể đeo tai nghe khi bất chợt tỉnh giấc trong đau khổ lúc nửa đêm.
Điện thoại tôi lưu đầy video của Chu Gia Dã, tôi muốn nghe giọng nói của cậu ấy, dù không nhìn thấy hình thì cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười tươi rói khi cậu ấy nói chuyện. Cảm xúc của tôi sẽ từ từ bình ổn rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ khi choàng tỉnh giữa đêm, tôi lại có thể nhìn thấy tin nhắn của Chu Gia Dã.
Đôi lúc tôi tỉnh giấc lúc 1-2 giờ sáng, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc từ Chu Gia Dã, cảm giác cô độc căng chặt trong tim sẽ tan biến, như thể một người sắp chết ngạt đột nhiên có thể tỉnh dậy và hít thở. Đầu ngón tay, làn da, mạch đập và nhịp tim dần hiện rõ theo tầm nhìn, các giác quan từ từ được khôi phục. Tôi đang bị lạc lối ở địa ngục, sau đó may mắn lại trở về nhân gian trong chớp mắt.
Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy, đôi lúc cậu ấy sẽ phản hồi lại tôi ngay lập tức.
Sáng sớm khoảng 2 giờ, trời tối đen như mực, không có gió cũng chẳng có trăng, tôi và cậu ấy chỉ cách nhau hai màn hình điện thoại sáng trưng, cậu ấy hỏi tôi sao thức giấc giờ này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Sao không thể là đến giờ này tớ vẫn chưa ngủ vậy?] Tôi tò mò hỏi cậu ấy.
Có thể là sợ làm phiền đến giấc ngủ của tôi, cậu ấy không gửi tin nhắn thoại lúc rạng sáng mà chỉ gõ chữ trả lời: [Tốt nhất là cậu tỉnh giấc giờ này chứ không phải là giờ này vẫn còn chưa ngủ.]
Cho dù là gõ chữ thì tôi cũng nghe thấy sự uy hiếp trong giọng nói của cậu ấy.
Bây giờ tôi dùng meme thành thạo lắm.
Tôi gửi meme đầu mèo khóc thút thít, dòng chữ bên trên là "Cậu dữ đến độ làm người ta khóc".
Tuy ai cũng biết dùng meme nhưng nó lại thực sự hữu dụng với Chu Gia Dã. Cậu ấy bó tay chịu thua: [Được rồi được rồi, tôi sợ cậu rồi.]
Tôi hỏi sao trễ vậy rồi mà vẫn chưa ngủ, cậu ấy chụp cho tôi một bức ảnh. Khoảng thời gian này, cậu ấy bận đóng phim ở phim trường Tô Thành, trong ảnh là khung cảnh trên phim trường, đèn sáng trưng tứ phía, nhân viên đang bận bịu vô cùng. Cậu ấy trả lời tôi: [Biết rồi mà vẫn hỏi à?]
Đúng là tôi biết nhưng vẫn cố tình hỏi, buổi sáng cậu ấy đã kể tôi nghe toàn bộ quá trình quay phim.
Song có lẽ do đêm khuya quá yên tĩnh, nguồn sáng này bỗng trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi tiếp tục hỏi thêm điều mà tôi đã biết sẵn: [Phải quay khuya vậy à?]
Hiếm khi tôi và cậu ấy online cùng lúc, tôi muốn nói thêm cậu ấy vài ba câu.
Tất nhiên là Chu Gia Dã không hiểu, có lẽ cậu ấy thấy tôi đang rảnh rỗi sinh nông nổi: [Nếu cậu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.]
[Ừm.]
Sau đó tôi ngủ thật, đắp chăn lại ngay ngắn và ngủ rất ngon.
Tôi cũng không tham lam, chỉ cần xác nhận Chu Gia Dã còn ở đó là đủ rồi.
Tôi cực kỳ sợ cảm giác hãi hùng khi choàng tỉnh giữa đêm mà lại không thấy được tia sáng nào. Sợ bóng tối, sợ tĩnh lặng, sợ bản thân lại bị ruồng bỏ, bị nhốt trong phòng, bị kẹt trong nỗi cô độc vô tận.
Mà ánh sáng duy nhất của tôi là Chu Gia Dã, tôi mở mắt ra, nhìn thấy vầng trăng vẫn treo trên đỉnh trời, vậy là đủ rồi.
Hồi sáng cậu ấy có một cảnh diễn cùng chú mèo hoang, họ cùng trú mưa dưới mái hiên.
Để quay phân cảnh này, đoàn phim phải tìm một chú mèo con ở gần đó. Con mèo rất dễ mến nhưng lại hơi nhát, sau khi mượn được nó là đoàn phim giao cho Chu Gia Dã luôn để cậu ấy làm quen. Chu Gia Dã quay một đoạn chơi với mèo con rồi gửi cho tôi.
Lúc đó tôi đang đi học, bống thấy thông báo nhận được đoạn video này, tôi cuống quýt tìm tai nghe của mình.
Bên cậu ấy có rất nhiều người đang nói chuyện, có cả giọng nam lẫn nữ. Có cô gái đứng gần gọi tên cậu ấy, hỏi Chu Gia Dã cậu cũng thích mèo ư?
Chu Gia Dã ôm bé mèo, chắc là điện thoại nằm trong tay đối phương, người khác quay video giúp cậu ấy.
Cậu ấy ôm mèo con, cụp mắt khẽ khàng xoa đầu nó. Em mèo ngoan ngoãn ngả vào lòng cậu ấy, híp mắt lại như muốn ngủ, có vẻ khá ỷ lại vào cậu ấy. Cậu ấy đáp lời cô gái kia: "Em có người bạn thích mèo nên quay cho cô ấy xem."
"Thích thì nuôi một bé đi." Chắc cô gái này là người trong đoàn phim, có thể là diễn viên hoặc nhân viên. Gặp nhau suốt ngày, quan hệ rất thân thiết. Cô ấy đưa kiến nghị cho Chu Gia Dã ngoài khung ảnh, cũng hỏi cậu ấy rằng: "Em nuôi cũng được mà. Em thích kiểu nào, có yêu cầu gì về chủng loại không? Chị tìm giúp em, chọn kỹ một em mèo thiệt đẹp, cực đáng yêu để nuôi dưỡng tâm trạng cũng rất tuyệt đó."
Chu Gia Dã vẫn cúi đầu vuốt ve bé mèo, em mèo rất ngoan, cảm nhận được bàn tay của Chu Gia Dã nên nó ngửa hẳn đầu ra, rất dựa dẫm vào cậu ấy.
Đoàn phim không thuê loại mèo nào đặc biệt, bởi họ cần quay cảnh trú mưa cùng mèo hoang nên chỉ mượn em mèo nhà lông ngắn gần đó thôi.
Mèo con thích Chu Gia Dã nên cứ dụi vào lòng cậu ấy. Chu Gia Dã cười khẽ: "Chủng loại hay tướng tá không quan trọng. Em thích kiểu ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có em thôi."
Vừa dứt lời, Chu Gia Dã định nắm chân nó nhưng bị bé mèo đẩy ra, mặt nhăn nhúm.
Người kia cười cậu ấy: "Làm gì có con mèo nào ngoan hoàn toàn, mèo nào cũng biết cáu."
Chu Gia Dã bị em mèo đẩy ra nhưng vẫn cười, cậu ấy cụp mắt, vui vẻ chọc mèo con: "Biết cáu cũng tốt mà."
Cậu ấy cũng gửi thêm vài video nữa nhưng mạng hơi chậm, một hồi lâu sau mới tải được.
Bé mèo kia siêu dễ thương, rất thích được cậu ấy bế. Lúc để nó xuống đất, bốn cái chân nhỏ luôn kè kè đi theo Chu Gia Dã, như thể nó biết mình sắp đóng phim với cậu ấy vậy.
Cậu ấy chỉ gửi video này cho tôi chứ không nói thêm gì.
Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy cũng không phản hồi lại. Chắc là quay video xong cậu ấy làm việc luôn, lúc nào ở đoàn phim cậu ấy cũng thế. Có những lúc quay thâu đêm, khi tôi choàng tỉnh giữa đêm thì thấy cậu ấy vẫn online.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi xem video cậu ấy gửi rất nhiều lần, từ các góc quay, tôi tưởng tượng ra công việc của cậu ấy trong đoàn phim. Ngay cả khi có âm thanh khác xuất hiện trong video tôi cũng chăm chú nghe. Bằng trí tưởng tượng của mình, tôi tưởng tượng ra thế giới xung quanh Chu Gia Dã, cậu ấy nói chuyện với người khác thế nào, tiếp xúc với họ ra sao.
Từ tấm ảnh, tôi có thể thấy các anh chị nhân viên đang làm việc, nhưng không thấy được bối cảnh hay diễn viên, tôi chỉ có thể suy đoán ra thế giới của cậu ấy thôi.
Tôi vẫn hay tỉnh giấc giữa đêm, có lẽ vì lòng tôi mong ngóng tin nhắn của Chu Gia Dã. Lòng tôi rối bời, ngủ cũng khó an giấc. Giấc ngủ của tôi rất nông, cứ tỉnh dậy liên hồi.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi thức dậy trong giấc ngủ chập chờn, cuối cùng cũng thấy được tin nhắn chưa đọc từ chu Gia Dã. Lúc này tôi vẫn đang mơ màng, không biết đây là mơ hay thực.
Cậu ấy bảo cậu ấy xong việc rồi, sau mấy đêm không nghỉ thì cũng hoàn thành cảnh quay này. Sau tuần quay phim này cậu ấy sẽ được nghỉ vài ngày.
Nói rồi cậu ấy trả lời câu hỏi về mèo của tôi: [Là do đoàn phim tìm đó. Hôm nay quay xong là thả luôn, em đó là mèo hoang trong phim trường, chắc là sau này cũng không gặp lại. Vậy nên tôi quay cho cậu mấy video đó, em mèo rất ngoan.]
Nhưng tôi lại chỉ tò mò về cậu ấy: [Lần này cậu đóng vai gì vậy?]
Đối phương đang gõ bỗng khựng lại một giây, sau đó hỏi tôi: [Sao cậu thức giấc rồi?]
Tôi đáp: [Tớ mất ngủ, không ngủ được.]
Sau đó cậu ấy không nhắn nữa.
Tôi đợi hơi lâu, hoặc là thật ra chỉ có mình tôi thấy lâu thôi, mỗi giây cậu ấy chưa trả lời là tôi lại không chịu nổi.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, hỏi cậu ấy: [Cậu ngủ rồi hả?]
Một lát sau, khung chat hiện lên tin nhắn của Chu Gia Dã: [Không, tôi mới về khách sạn, vừa nãy đang đi đường.]
[Ồ.]
[Tôi nghĩ…]
Cậu ấy bỗng dừng lại, khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Lời cậu ấy nói sau đó đã biến linh cảm xấu của tôi thành sự thật: [Có phải tôi không nên nhắn tin cho cậu vào lúc khuya thế này không?]
Tôi siết chặt điện thoại, cuống cuồng gõ không sao đâu, sau đó tôi khựng lại, không biết giải thích như thế nào để diễn tả là tôi không sao.
Tôi thừa nhận tôi ngủ không ngon giấc, dễ choàng tỉnh là một chuyện, nhưng ỷ lại Chu Gia Dã lại là một chuyện khác. Nhìn thấy Chu Gia Dã khi thức giấc giữa đêm vắng là lòng tham của tôi, là điều mà tôi không thể giải thích được.
Lần này do tôi trả lời lâu quá nên Chu Gia Dã lại gửi tin nhắn cho tôi: [Cậu ngủ tiếp đi.]
Tôi khó lòng giải thích cho bản thân nên đành đáp lại một chữ ừm.
Tôi tắt điện thoại, đặt nó lên đầu giường, miễn cưỡng nghe theo lời cậu ấy.
Nhưng mất ngủ có thể tra tấn người ta đến phát điên, tôi không dám xoay người nhiều lần. Điều kiện ở ký túc xá chỉ ở mức trung bình, tôi sợ trở mình nhiều lần sẽ đánh thức bạn cùng phòng nên chỉ có thể cẩn thận quay người từ từ.
Nhưng cho dù có trở mình bao nhiêu lần thì tôi vẫn khó ngủ, ý thức ngày càng tỉnh táo, thậm chí ngày càng khó chịu và bực dọc.
Cuối cùng, cơn mất ngủ làm phiền tôi đến mức tôi không chịu được nữa, lại với lấy điện thoại bên gối.
Nhìn thời gian hiển thị trên khung chat, mới khoảng nửa tiếng trôi qua từ khi cậu ấy bảo tôi ngủ tiếp đi còn nửa giờ mất ngủ của tôi lại dài như cả năm vậy.
Lúc gõ chữ, nỗi oán hận do mất ngủ bỗng biến thành uất ức: [Tớ không ngủ được.]
Thậm chí tôi còn gọi cả họ lẫn tên, như đang trách móc tên đầu sỏ gây tội này: [Chu Gia Dã, tớ thật sự không ngủ được!]
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi mà chẳng thấy hồi âm.
Mới nửa tiếng mà Chu Gia Dã đã ngủ rồi ư?
Tôi bức bối thở dài, kéo chăn lên cao, che hết ánh sáng làm tôi đau đầu, che cả hai tai lại và chuẩn bị bước vào cuộc kháng chiến chống mất ngủ.
Nhưng một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên. Lúc mất ngủ, tôi rất nhạy cảm với ánh sáng, chỉ là luồng ánh sáng rất nhẹ tôi cũng khiến tôi tỉnh táo, mở mắt ra.
Chu Gia Dã: [Tôi vừa mới tắm xong.]
[Thế phải làm sao đây? Cậu thấy tôi biết ru người khác ngủ không?]
Tôi thấy chắc là tôi bị sự mất ngủ này tra tấn đến điên rồi, oán giận hay uất ức, tôi không biết cảm xúc nào mạnh mẽ hơn. Vì đối phương là Chu Gia Dã nên tôi không hề kiêng dè.
Tôi chậm chạp gõ chữ rồi gửi qua cho cậu ấy: [Tớ nghĩ là cậu biết đó.]
Chúng tôi trở về mùa hè khi chưa lạc mất nhau. Tôi ở nhà đợi cậu ấy học xong tiết tự học buổi tối, cậu ấy sẽ kể tôi nghe chuyện ở trường, còn tôi lại có rất ít điều để nói với cậu ấy. Tôi chỉ có thể khoe rằng Nhạc Nhạc kể chuyện cười an ủi tôi, tôi còn kể mình đã học gấp giấy, xếp được vô số ngôi sao và hạc giấy rồi.
Cậu ấy bảo không tin, cho dù tôi chụp cho cậu ấy xem mấy con hạc giấy tôi gấp cậu ấy vẫn không tin, cứ nhất quyết bắt tôi xếp cho cậu ấy xem vào ngày khai giảng.
Mọi chuyện đang dần tốt lên, mùa hè mà tôi ngỡ như chỉ cần đợi đến ngày khai giảng là có thể tốt lên lại kết thúc quá vội vã, thậm chí tôi còn không kịp nói lời tạm biệt đàng hoàng với cậu ấy.
Giờ đây cậu ấy vẫn vậy, làm việc xong sẽ trò chuyện với tôi. Dường như cậu ấy vẫn là học sinh trung học Chu Gia dã của mấy năm về trước, vừa tự do vừa trẻ con. Từ chuyện hẹn chơi bóng cùng những nghệ sĩ mà cậu ấy quen biết như thế nào, con mèo nhà bạn cậu ấy dễ thương ra sao, cậu ấy đều nói những chuyện đó với tôi.
Tôi rất muốn biết chú mèo đó đáng yêu thế nào nên hỏi cậu ấy có hình không.
Cậu ấy bảo cậu ấy chưa chụp: [Đợi xíu.]
Khoảng hơn mười phút sau, cậu ấy gửi cho tôi ảnh con mèo.
Tôi hỏi chẳng phải là không chụp ư, cậu ấy đáp rằng cậu ấy vừa mới xin bạn mình.
Tôi gửi lời cảm ơn cậu ấy.
Chu Gia Dã: [Chỉ cảm ơn suông thôi à?]
Trong tức khắc, tôi nhớ tới kỹ thuật trò chuyện mà Hứa Tiểu dạy cho tôi, tôi vội vàng khắc phục.
Tôi lướt album ảnh, gửi mấy tấm chụp mèo trong trường cho cậu ấy: [Trong trường cũng có nhiều mèo lắm, cô quản lý ký túc xá cho bọn chúng ăn. Tụi nó ngoan cực, lúc nào cũng ngồi ở cửa ký túc xá nhìn tụi tớ. Tụi nó biết cách làm nũng, vào mùa đông lạnh sẽ đòi ngủ trong lòng cô quản lý ký túc xá, thấy ai cũng cuộn người, gọi tụi nó một cái là tụi nó sẽ kêu meo meo, cưng dữ lắm!"
Một hồi sau, Chu Gia Dã hỏi tôi: [Cậu thích mèo hả?]
Tôi ngơ ngác: [Tớ từng nói thế à?]
[Lần đầu tôi thấy cậu gõ nhiều như vậy.]
Tôi nghĩ kỹ lại thì thấy đúng là vậy thật. Phần lớn thời gian đều là cậu ấy nói, tôi nghe.
Ngay giây tiếp theo, Chu Gia Dã lại nhắn: [Hay là cậu chỉ như thế với tôi thôi?]
Tôi vô thức thấy hoảng hốt, gấp rút giải thích: [Không phải đâu, tớ đâu còn nói chuyện với ai nữa!]
Cậu ấy gửi tin nhắn thoại, chỉ là một giây ngắn ngủi, giọng điệu như đang kìm nén tiếng cười: [Ừm.]
Tôi nghe thấy ý cười trong giọng cậu ấy, tự nhiên mặt tôi đỏ ửng, tôi không biết bản thân đang muốn đính chính cái gì nữa.
Nhưng bây giờ Chu Gia Dã rảnh hơn hồi đi học hè, nói chính xác thì cậu ấy không có thời gian cố định cụ thể.
Đôi lúc cả ngày trời cậu ấy cũng không trả lời được bao nhiêu tin, thời gian trả lời cũng bất thường, có khi là sáng sớm, có lúc là tối muộn.
Giấc ngủ của tôi không ổn định, trước đây có lúc tôi sẽ choàng tỉnh giữa đêm, nghe thấy sự tĩnh lặng bên ngoài, tôi sẽ rơi vào cảm giác cô đơn đến mức khiến người ta thấy khủng hoảng. Đôi khi nghiêm trọng đến độ tôi phải uống thuốc liên tục.
Cảm giác chán ghét và bị vứt bỏ đã khắc sâu vào xương cốt tôi, cho dù hạnh phúc hay không thì tôi cũng không thoát khỏi nó được. Không biết đến bao giờ thì vết thương tâm hồn thuở ấu thơ mới được chữa lành, có lẽ đến tận khi tôi chết đi cũng sẽ vẫn sợ bóng tối, sợ sự tĩnh lặng như hiện tại.
Tai nghe của tôi luôn được để bên gối đầu, sống trong ký túc xá chẳng khác gì sống một mình. Tôi không thể làm phiền bạn cùng phòng nên chỉ có thể đeo tai nghe khi bất chợt tỉnh giấc trong đau khổ lúc nửa đêm.
Điện thoại tôi lưu đầy video của Chu Gia Dã, tôi muốn nghe giọng nói của cậu ấy, dù không nhìn thấy hình thì cũng có thể tưởng tượng ra nụ cười tươi rói khi cậu ấy nói chuyện. Cảm xúc của tôi sẽ từ từ bình ổn rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng bây giờ khi choàng tỉnh giữa đêm, tôi lại có thể nhìn thấy tin nhắn của Chu Gia Dã.
Đôi lúc tôi tỉnh giấc lúc 1-2 giờ sáng, nhìn thấy tin nhắn chưa đọc từ Chu Gia Dã, cảm giác cô độc căng chặt trong tim sẽ tan biến, như thể một người sắp chết ngạt đột nhiên có thể tỉnh dậy và hít thở. Đầu ngón tay, làn da, mạch đập và nhịp tim dần hiện rõ theo tầm nhìn, các giác quan từ từ được khôi phục. Tôi đang bị lạc lối ở địa ngục, sau đó may mắn lại trở về nhân gian trong chớp mắt.
Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy, đôi lúc cậu ấy sẽ phản hồi lại tôi ngay lập tức.
Sáng sớm khoảng 2 giờ, trời tối đen như mực, không có gió cũng chẳng có trăng, tôi và cậu ấy chỉ cách nhau hai màn hình điện thoại sáng trưng, cậu ấy hỏi tôi sao thức giấc giờ này.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[Sao không thể là đến giờ này tớ vẫn chưa ngủ vậy?] Tôi tò mò hỏi cậu ấy.
Có thể là sợ làm phiền đến giấc ngủ của tôi, cậu ấy không gửi tin nhắn thoại lúc rạng sáng mà chỉ gõ chữ trả lời: [Tốt nhất là cậu tỉnh giấc giờ này chứ không phải là giờ này vẫn còn chưa ngủ.]
Cho dù là gõ chữ thì tôi cũng nghe thấy sự uy hiếp trong giọng nói của cậu ấy.
Bây giờ tôi dùng meme thành thạo lắm.
Tôi gửi meme đầu mèo khóc thút thít, dòng chữ bên trên là "Cậu dữ đến độ làm người ta khóc".
Tuy ai cũng biết dùng meme nhưng nó lại thực sự hữu dụng với Chu Gia Dã. Cậu ấy bó tay chịu thua: [Được rồi được rồi, tôi sợ cậu rồi.]
Tôi hỏi sao trễ vậy rồi mà vẫn chưa ngủ, cậu ấy chụp cho tôi một bức ảnh. Khoảng thời gian này, cậu ấy bận đóng phim ở phim trường Tô Thành, trong ảnh là khung cảnh trên phim trường, đèn sáng trưng tứ phía, nhân viên đang bận bịu vô cùng. Cậu ấy trả lời tôi: [Biết rồi mà vẫn hỏi à?]
Đúng là tôi biết nhưng vẫn cố tình hỏi, buổi sáng cậu ấy đã kể tôi nghe toàn bộ quá trình quay phim.
Song có lẽ do đêm khuya quá yên tĩnh, nguồn sáng này bỗng trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi. Tôi tiếp tục hỏi thêm điều mà tôi đã biết sẵn: [Phải quay khuya vậy à?]
Hiếm khi tôi và cậu ấy online cùng lúc, tôi muốn nói thêm cậu ấy vài ba câu.
Tất nhiên là Chu Gia Dã không hiểu, có lẽ cậu ấy thấy tôi đang rảnh rỗi sinh nông nổi: [Nếu cậu buồn ngủ thì ngủ tiếp đi.]
[Ừm.]
Sau đó tôi ngủ thật, đắp chăn lại ngay ngắn và ngủ rất ngon.
Tôi cũng không tham lam, chỉ cần xác nhận Chu Gia Dã còn ở đó là đủ rồi.
Tôi cực kỳ sợ cảm giác hãi hùng khi choàng tỉnh giữa đêm mà lại không thấy được tia sáng nào. Sợ bóng tối, sợ tĩnh lặng, sợ bản thân lại bị ruồng bỏ, bị nhốt trong phòng, bị kẹt trong nỗi cô độc vô tận.
Mà ánh sáng duy nhất của tôi là Chu Gia Dã, tôi mở mắt ra, nhìn thấy vầng trăng vẫn treo trên đỉnh trời, vậy là đủ rồi.
Hồi sáng cậu ấy có một cảnh diễn cùng chú mèo hoang, họ cùng trú mưa dưới mái hiên.
Để quay phân cảnh này, đoàn phim phải tìm một chú mèo con ở gần đó. Con mèo rất dễ mến nhưng lại hơi nhát, sau khi mượn được nó là đoàn phim giao cho Chu Gia Dã luôn để cậu ấy làm quen. Chu Gia Dã quay một đoạn chơi với mèo con rồi gửi cho tôi.
Lúc đó tôi đang đi học, bống thấy thông báo nhận được đoạn video này, tôi cuống quýt tìm tai nghe của mình.
Bên cậu ấy có rất nhiều người đang nói chuyện, có cả giọng nam lẫn nữ. Có cô gái đứng gần gọi tên cậu ấy, hỏi Chu Gia Dã cậu cũng thích mèo ư?
Chu Gia Dã ôm bé mèo, chắc là điện thoại nằm trong tay đối phương, người khác quay video giúp cậu ấy.
Cậu ấy ôm mèo con, cụp mắt khẽ khàng xoa đầu nó. Em mèo ngoan ngoãn ngả vào lòng cậu ấy, híp mắt lại như muốn ngủ, có vẻ khá ỷ lại vào cậu ấy. Cậu ấy đáp lời cô gái kia: "Em có người bạn thích mèo nên quay cho cô ấy xem."
"Thích thì nuôi một bé đi." Chắc cô gái này là người trong đoàn phim, có thể là diễn viên hoặc nhân viên. Gặp nhau suốt ngày, quan hệ rất thân thiết. Cô ấy đưa kiến nghị cho Chu Gia Dã ngoài khung ảnh, cũng hỏi cậu ấy rằng: "Em nuôi cũng được mà. Em thích kiểu nào, có yêu cầu gì về chủng loại không? Chị tìm giúp em, chọn kỹ một em mèo thiệt đẹp, cực đáng yêu để nuôi dưỡng tâm trạng cũng rất tuyệt đó."
Chu Gia Dã vẫn cúi đầu vuốt ve bé mèo, em mèo rất ngoan, cảm nhận được bàn tay của Chu Gia Dã nên nó ngửa hẳn đầu ra, rất dựa dẫm vào cậu ấy.
Đoàn phim không thuê loại mèo nào đặc biệt, bởi họ cần quay cảnh trú mưa cùng mèo hoang nên chỉ mượn em mèo nhà lông ngắn gần đó thôi.
Mèo con thích Chu Gia Dã nên cứ dụi vào lòng cậu ấy. Chu Gia Dã cười khẽ: "Chủng loại hay tướng tá không quan trọng. Em thích kiểu ngoan ngoãn, trong mắt chỉ có em thôi."
Vừa dứt lời, Chu Gia Dã định nắm chân nó nhưng bị bé mèo đẩy ra, mặt nhăn nhúm.
Người kia cười cậu ấy: "Làm gì có con mèo nào ngoan hoàn toàn, mèo nào cũng biết cáu."
Chu Gia Dã bị em mèo đẩy ra nhưng vẫn cười, cậu ấy cụp mắt, vui vẻ chọc mèo con: "Biết cáu cũng tốt mà."
Cậu ấy cũng gửi thêm vài video nữa nhưng mạng hơi chậm, một hồi lâu sau mới tải được.
Bé mèo kia siêu dễ thương, rất thích được cậu ấy bế. Lúc để nó xuống đất, bốn cái chân nhỏ luôn kè kè đi theo Chu Gia Dã, như thể nó biết mình sắp đóng phim với cậu ấy vậy.
Cậu ấy chỉ gửi video này cho tôi chứ không nói thêm gì.
Tôi trả lời tin nhắn của cậu ấy, cậu ấy cũng không phản hồi lại. Chắc là quay video xong cậu ấy làm việc luôn, lúc nào ở đoàn phim cậu ấy cũng thế. Có những lúc quay thâu đêm, khi tôi choàng tỉnh giữa đêm thì thấy cậu ấy vẫn online.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi xem video cậu ấy gửi rất nhiều lần, từ các góc quay, tôi tưởng tượng ra công việc của cậu ấy trong đoàn phim. Ngay cả khi có âm thanh khác xuất hiện trong video tôi cũng chăm chú nghe. Bằng trí tưởng tượng của mình, tôi tưởng tượng ra thế giới xung quanh Chu Gia Dã, cậu ấy nói chuyện với người khác thế nào, tiếp xúc với họ ra sao.
Từ tấm ảnh, tôi có thể thấy các anh chị nhân viên đang làm việc, nhưng không thấy được bối cảnh hay diễn viên, tôi chỉ có thể suy đoán ra thế giới của cậu ấy thôi.
Tôi vẫn hay tỉnh giấc giữa đêm, có lẽ vì lòng tôi mong ngóng tin nhắn của Chu Gia Dã. Lòng tôi rối bời, ngủ cũng khó an giấc. Giấc ngủ của tôi rất nông, cứ tỉnh dậy liên hồi.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi thức dậy trong giấc ngủ chập chờn, cuối cùng cũng thấy được tin nhắn chưa đọc từ chu Gia Dã. Lúc này tôi vẫn đang mơ màng, không biết đây là mơ hay thực.
Cậu ấy bảo cậu ấy xong việc rồi, sau mấy đêm không nghỉ thì cũng hoàn thành cảnh quay này. Sau tuần quay phim này cậu ấy sẽ được nghỉ vài ngày.
Nói rồi cậu ấy trả lời câu hỏi về mèo của tôi: [Là do đoàn phim tìm đó. Hôm nay quay xong là thả luôn, em đó là mèo hoang trong phim trường, chắc là sau này cũng không gặp lại. Vậy nên tôi quay cho cậu mấy video đó, em mèo rất ngoan.]
Nhưng tôi lại chỉ tò mò về cậu ấy: [Lần này cậu đóng vai gì vậy?]
Đối phương đang gõ bỗng khựng lại một giây, sau đó hỏi tôi: [Sao cậu thức giấc rồi?]
Tôi đáp: [Tớ mất ngủ, không ngủ được.]
Sau đó cậu ấy không nhắn nữa.
Tôi đợi hơi lâu, hoặc là thật ra chỉ có mình tôi thấy lâu thôi, mỗi giây cậu ấy chưa trả lời là tôi lại không chịu nổi.
Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, hỏi cậu ấy: [Cậu ngủ rồi hả?]
Một lát sau, khung chat hiện lên tin nhắn của Chu Gia Dã: [Không, tôi mới về khách sạn, vừa nãy đang đi đường.]
[Ồ.]
[Tôi nghĩ…]
Cậu ấy bỗng dừng lại, khiến tim tôi hẫng một nhịp.
Lời cậu ấy nói sau đó đã biến linh cảm xấu của tôi thành sự thật: [Có phải tôi không nên nhắn tin cho cậu vào lúc khuya thế này không?]
Tôi siết chặt điện thoại, cuống cuồng gõ không sao đâu, sau đó tôi khựng lại, không biết giải thích như thế nào để diễn tả là tôi không sao.
Tôi thừa nhận tôi ngủ không ngon giấc, dễ choàng tỉnh là một chuyện, nhưng ỷ lại Chu Gia Dã lại là một chuyện khác. Nhìn thấy Chu Gia Dã khi thức giấc giữa đêm vắng là lòng tham của tôi, là điều mà tôi không thể giải thích được.
Lần này do tôi trả lời lâu quá nên Chu Gia Dã lại gửi tin nhắn cho tôi: [Cậu ngủ tiếp đi.]
Tôi khó lòng giải thích cho bản thân nên đành đáp lại một chữ ừm.
Tôi tắt điện thoại, đặt nó lên đầu giường, miễn cưỡng nghe theo lời cậu ấy.
Nhưng mất ngủ có thể tra tấn người ta đến phát điên, tôi không dám xoay người nhiều lần. Điều kiện ở ký túc xá chỉ ở mức trung bình, tôi sợ trở mình nhiều lần sẽ đánh thức bạn cùng phòng nên chỉ có thể cẩn thận quay người từ từ.
Nhưng cho dù có trở mình bao nhiêu lần thì tôi vẫn khó ngủ, ý thức ngày càng tỉnh táo, thậm chí ngày càng khó chịu và bực dọc.
Cuối cùng, cơn mất ngủ làm phiền tôi đến mức tôi không chịu được nữa, lại với lấy điện thoại bên gối.
Nhìn thời gian hiển thị trên khung chat, mới khoảng nửa tiếng trôi qua từ khi cậu ấy bảo tôi ngủ tiếp đi còn nửa giờ mất ngủ của tôi lại dài như cả năm vậy.
Lúc gõ chữ, nỗi oán hận do mất ngủ bỗng biến thành uất ức: [Tớ không ngủ được.]
Thậm chí tôi còn gọi cả họ lẫn tên, như đang trách móc tên đầu sỏ gây tội này: [Chu Gia Dã, tớ thật sự không ngủ được!]
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi mà chẳng thấy hồi âm.
Mới nửa tiếng mà Chu Gia Dã đã ngủ rồi ư?
Tôi bức bối thở dài, kéo chăn lên cao, che hết ánh sáng làm tôi đau đầu, che cả hai tai lại và chuẩn bị bước vào cuộc kháng chiến chống mất ngủ.
Nhưng một lát sau, màn hình điện thoại sáng lên. Lúc mất ngủ, tôi rất nhạy cảm với ánh sáng, chỉ là luồng ánh sáng rất nhẹ tôi cũng khiến tôi tỉnh táo, mở mắt ra.
Chu Gia Dã: [Tôi vừa mới tắm xong.]
[Thế phải làm sao đây? Cậu thấy tôi biết ru người khác ngủ không?]
Tôi thấy chắc là tôi bị sự mất ngủ này tra tấn đến điên rồi, oán giận hay uất ức, tôi không biết cảm xúc nào mạnh mẽ hơn. Vì đối phương là Chu Gia Dã nên tôi không hề kiêng dè.
Tôi chậm chạp gõ chữ rồi gửi qua cho cậu ấy: [Tớ nghĩ là cậu biết đó.]
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương