Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 36
Có rất nhiều chuyện tôi muốn hỏi Chu Gia Dã.
Trong mấy năm chúng tôi không liên lạc, những chuyện liên quan đến cậu ấy tôi biết rất ít, tôi muốn hỏi tất cả.
Tôi tò mò về việc cậu ấy bắt đầu đeo khuyên tai từ khi nào, tôi nhớ rõ lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt thì cậu ấy không có. Là vì cần thiết cho hình ảnh của Chu Gia Dã sau khi ra mắt hay nó có ý nghĩa gì đó với bản thân cậu ấy?
Tôi muốn biết vì sao ảnh đại diện của cậu ấy là hình một con bướm, ảnh đại diện trước đây của cạu ấy đổi tới đổi lui, có thể là Sakuragi Hanamichi*, hoặc là cầu thủ bóng rổ đến cả tôi cũng biết, con bướm kia vừa trầm lặng vừa hiền hòa, tựa như một giấc mộng cổ xưa, nó không hề giống với phong cách của Chu Gia Dã.
*Sakuragi Hanamichi: nhân vật nam chính trong manga bóng rổ Slam Dunk.
Lần cuối cùng cậu ấy nhắn tin cho tôi là tháng tám, Chu Gia Dã hỏi tôi có trách cậu ấy không.
Lần cuối cùng cậu ấy gửi lời đến tôi là tháng chín, cậu ấy nhờ cậu bạn ở lớp học lại chuyển cho tôi con hạc giấy viết dòng chữ đạt được mong ước, còn có một câu xin lỗi.
Sau đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.
Có đúng như lời cậu ấy nói là mất điện thoại, đổi số, tài khoản QQ cũng bị hack nên mới không liên lạc được với tôi nữa, hay thực ra cậu ấy định buông bỏ khứ và tiếp tục tiến về phía trước?
Hoặc chỉ đơn giản là trong thế giới của Chu Gia Dã có quá nhiều bạn bè, cậu ấy không nhớ ra còn có một người bạn là tôi. Thời gian dài đằng đẵng, còn tôi thì dần bị lãng quên.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi cách nhau thật gần, gần đến mức khi gió xuân bên cậu ấy thổi về phía tôi, làn da của tôi cũng cảm thấy nóng bừng.
Gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ như vỡ thành một tấm gương chói mắt, mỗi một mảnh nhỏ đều đâm vào ngón tay, dày đặc chi chít, gợi lên cảm giác khó chịu.
Tôi không biết nên hỏi từ đâu, cũng không biết nên hỏi câu nào thì mới có thể nhận được câu trả lời mà tôi muốn nghe.
Hoặc là tôi không nên hỏi gì cả, chỉ có thể hỏi về thời tiết hôm nay, về cơn gió hôm nay, còn có buổi đi dạo này, chỉ gói gọn về những thứ ở đây mà thôi.
Tôi ôm túi giấy bánh khoai lang tím, lặng lẽ ngồi bên cạnh Chu Gia Dã.
Lúc tôi còn chưa biết nói gì, tôi nghe thấy Chu Gia Dã lên tiếng trước: “Lúc tôi mới tới Tô Thành, Hoa Hoa vẫn chưa có ai nhận nuôi, nó cũng như bao con mèo hoang khác ở đây.”
Những cành cây sau lưng khẽ đung đưa trong gió, bóng cây đổ xuống mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng lay động.
Tôi nhìn bóng cây trên mu bàn tay, im lặng lắng nghe cậu ấy kể chuyện.
“Cậu cũng nghe câu chuyện ở tiệm bánh ngọt rồi đó, tính nó hiền, chẳng những không biết tranh giành, mà nó còn không biết làm nũng như những con mèo khác, không biết lấy lòng du khách nên những người tới lui hiếm có ai để ý tới nó, lần nào nó cũng núp trong góc chờ những con khác tranh giành xong xuôi mới đi ra kiếm đồ ăn, vậy nên trông nó gầy yếu đáng thương.”
“Thi thoảng gặp được người để ý tới, mềm lòng cho nó chút đồ ăn, nhưng vì nó nhỏ con ốm yếu nên hay bị mấy con mèo khác giành mất. Ban đầu tôi không biết, tôi chỉ thấy nó gầy quá, lúc nào cũng trong tình trạng đói meo, thế là lần nào tôi cũng mang thêm đồ ăn cho nó, tôi sẽ đi thăm nó khi có thời gian rảnh rỗi, cho nó ăn rồi chơi với nó một lúc, tôi mong nó sẽ khỏe hơn, tiếp tục sống thật tốt.”
“Nhưng rồi có một ngày, tôi không nhìn thấy nó ở nơi quen thuộc nữa.”
Tốc độ nói của Chu Gia Dã rất chậm, giọng nói trầm thấp chậm rãi hệt như làn gió xuân thổi qua bên tai tôi lúc này, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Bóng cây đổ xuống mu bàn tay tôi vẫn đong đưa trong gió xuân.
Đôi mắt cậu ấy nhìn tôi, hỏi tôi bằng chất giọng trầm rất khẽ: “Cậu đoán xem là vì sao?”
“…”
“Tôi tìm nó rất lâu.” Ánh mắt Chu Gia Dã Dã vẫn đang nhìn tôi, còn tôi cúi đầu nhìn bóng cây đong đưa qua lại trên mu bàn tay mình, giọng nói của cậu ấy lúc này tựa như gió xuân đang thì thầm: “Về sau, tôi phát hiện nó không đi đâu xa, nó vẫn ở đó, chẳng qua là không đến chỗ tôi cho nó ăn hàng ngày nữa.”
“Ngày tôi tìm thấy nó, nó không nhìn thấy tôi mà ngồi trong góc tường liếm vết thương, lông trên người trông rất bẩn thỉu, bên cạnh nó có thức ăn cho mèo của du khách khác để lại, nhưng những con mèo khác nhe răng cảnh cáo nó, nó không liếm vết thương nữa, hoảng sợ chạy đi luôn. Hình như khi ấy tôi mới muộn màng nhận ra, việc tôi làm chẳng qua là muốn nó lớn lên khỏe mạnh, nhưng lại vô tình khiến nó bị những con mèo khác bắt nạt. Từ đó về sau tôi không đến gặp nó nữa, thay vào đó tôi hỏi rất nhiều người xung quanh xem có ai muốn nuôi nó không, tôi có thể chi trả phí nuôi mèo, may mắn là bé mèo gặp được một người chủ rất thích nó, cuộc sống của nó tốt hơn nhiều, bây giờ cũng đã lớn lên khỏe mạnh, tôi có thể thấy mọi thứ của nó rất tốt, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa nó sẽ quên tôi thôi, sau này nó sẽ là một bé mèo rất hạnh phúc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gió xuân thổi qua lớp sóng lấp lánh trên mặt hồ, gợn lên ánh vàng rực rỡ, chói đến độ khiến cho hốc mắt người ta cay xè muốn khóc.
Bóng cây sau lưng cũng đung đưa mạnh theo gió, tiếng gió thổi qua cành cây gần như suýt cản trở thính giác của tôi.
Bóng cây đổ trên mu bàn tay tôi cứ đến rồi lại đi, như thể sẽ không bao giờ ngừng lại.
Mái tóc xõa ngang lưng của tôi cũng bị gió thổi tung, tôi cảm giác bản thân mình bây giờ giống như một đoá bồ công anh bay loạn xạ trong gió, mái tóc của cũng cũng rối tung từ bên tai đến gò má.
Tôi đưa tay chỉnh mái tóc, ngờ đâu lại đụng trúng ngón tay Chu Gia Dã.
Tay tôi khựng giữa không trung.
Chu Gia Dã giúp tôi làm xong động tác kế tiếp, vuốt mái tóc bay loạn của tôi ra sau tai.
Nhưng chẳng mấy chốc, gió lại thổi tung tóc tôi khiến chúng bay lung tung.
Cơn gió này thổi mãi chẳng ngừng.
Sau đó cậu ấy thấp giọng bật cười: “Cậu có mang theo dây cột tóc không, để gió thổi nữa là đầu cậu rối bù như ổ quạ đó.”
Nghe thấy Chu Gia Dã cười trêu, tôi lấy hai tay che tóc, sợ mình sẽ biến đầu ổ quạ trong mắt cậu ấy.
Nhưng có lẽ do sáng nay lúc ra ngoài tôi mày mò kiểu tóc rất lâu, cuối cùng chẳng ưng kiểu nào, chán nản để xõa tóc ra ngoài nên không cầm dây cột tóc.
Tôi dứt khoát túm tóc lại bằng hai tay, không cho chúng bay loạn nữa.
Giọng Chu Gia Dã hơi mang ý thử nghiệm: “Lâm Ý, cậu quay lại tôi xem thử có tác dụng không.”
Tôi không biết cậu ấy định dùng món đồ gì buộc tóc cho tôi, nhưng tôi nghe theo, nghiêng người đưa lưng lại với Chu Gia Dã.
Tôi thả tay xuống, tóc tôi lập tức rối tung..
Chu Gia Dã gom tóc tôi lại, đầu ngón tay đụng vào làn da ở cổ tôi, cái chạm nhẹ tựa lông vũ phớt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.
Dường như cậu ấy chú ý đến điều đó, còn đang nghiên cứu xem làm thế nào để buộc tóc cho tôi.
Cậu ấy gom tóc tôi vào lòng bàn tay, rồi dùng cái gì đó quấn lại từng vòng từng vòng, cuối cùng đã cố định xong, cậu ấy buông tay ra và nhìn một lúc, tự thấy khá hài lòng: “Chắc sẽ hiệu quả được một lúc, dù gì cơn gió này cũng không thổi liên tục.”
Tôi tò mò cậu ấy dùng thứ gì buộc tóc cho tôi nên đưa tay chạm thử, sờ phải chất liệu kim loại, nhất thời tôi không đoán được là đồ gì: “Cậu dùng cái gì thế?”
“Dây chuyền.” Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, hai cánh tay khoác lên lưng ghế tựa như không xương, nở nụ cười với vẻ thờ ơ: “Rất rắn chắc, có lẽ không đứt nổi đâu.”
Tay tôi dừng ở nơi đó, chất liệu kim loại dưới đầu ngón tay chợt trở nên cấn vô cùng.
Một lát sau, tôi buông tay xuống: “Cảm ơn nhé, lát nữa về trả lại cậu.”
Cậu ấy không tỏ rõ ý kiến: “Cậu ăn sáng chưa?”
Tôi: “Chưa.”
Chu Gia Dã cười một tiếng: “Cậu cứ ôm mãi thế mà đói bụng à?”
“... Ồ.”
Nhưng khi tôi lấy trong túi ra một mẩu bánh khoai lang tím, Chu Gia Dã bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng nhoài người đến cúi đầu cắn một miếng bánh trên tay tôi rồi lui về chỗ cũ như lẽ đương nhiên.
Tay tôi bỗng trống không, thậm chí tôi còn chưa nhận ra đã xảy ra chuyện gì trong một chuỗi hành động nhanh như chớp đó.
Đến khi tôi quay đầu nhìn Chu Gia Dã, cậu ấy nhướng mày cười như khiêu khích.
Tôi cạn lời, không thèm để ý tới cậu ấy, lấy một mẩu bánh khác.
Ngay khoảnh khắc tôi cắn xuống, đầu lưỡi nếm được vị ngọt ngào mềm dẻo, khiến tôi không khỏi nhớ đến lời thì thầm chậm rãi của cậu ấy ban nãy, bóng cây vẫn đổ xuống mu bàn tay tôi, đung đưa qua lại.
Sau đó, khi tôi trở về khách sạn, tôi không trả lại dây chuyền cho Chu Gia Dã, cậu ấy cũng không hỏi tôi lấy lại.
Lúc tôi chỉnh lại mái tóc mới tháo dây chuyền của Chu Gia Dã xuống, tôi không biết cậu ấy buộc nó như thế nào, tôi sợ nếu gỡ loạn lên sẽ khiến dây chuyền quấn lại thành một nùi, thế nên phải cẩn thận từng li từng tí suốt cả quá trình.
Tôi đặt nó lên bàn, mở WeChat của Chu Gia Dã ra nhưng cuối cùng vẫn không nhắn cho cậu ấy.
Tận đến khi tôi rời khỏi Tô Thành, trở về ký túc xá ở Đế Đô, tôi mới làm như sực nhớ ra chuyện này, gửi WeChat cho cậu ấy nói: “Hình như tớ quên trả dây chuyền, khi nào tớ trả lại cho cậu được nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy nói: “Để ở chỗ cậu trước đi.”
“Được.”
Tôi chậm rãi gõ một chữ rồi gửi đi, cầm sợi dây chuyền của Chu Gia Dã giống như lòng tham tội lỗi, tôi muốn giữ món đồ của cậu ấy lại bên mình.
Hai tháng sau Chu Gia Dã về Đế Đô, sau khi quay phim xong cậu ấy đã rời khỏi Tô Thành một thời gian nhưng vẫn không rảnh đến Đế Đô, chuyến lần này chỉ tình cờ nằm trong lịch trình công tác của cậu ấy.
Chu Gia Dã phải đi ghi hình cho chương trình giải trí, tham gia các hoạt động tuyên truyền, cậu ấy không phải diễn viên được đào tạo chính quy nên vẫn còn rất nhiều thứ phải học.
Bây giờ cậu ấy chưa nổi tiếng đến mức được người người biết đến, cũng không tính là có tiếng tăm gì, nhiều người chỉ mới nghe qua tên của cậu ấy, thậm chí chỉ từng thấy mặt cậu ấy, đến cả nhiều người không quan tâm tới tin tức giải trí cũng chưa bao giờ nghe đến tên người này, song lịch trình của Chu Gia Dã vẫn rất bận, có điều hầu hết đều là chương trình giải trí.
Cậu ấy chơi rất vui vẻ, kỹ năng thực hành thành thạo, chơi trò gì cũng giỏi, có mối quan hệ tốt với mọi người. Lúc Chu Gia Dã đi học đã là như vậy, dù cậu ấy ở bất kỳ nơi đâu thì bầu không khí cũng sẽ trở nên sôi nổi và thoải mái, cậu ấy có khiếu về show giải trí nên dù bây giờ cậu ấy chưa phải là người nổi tiếng thì vẫn có rất nhiều chương trình thích mời Chu Gia Dã, bất kể là nhân vật thường kỳ hay nhân vật khách mời cũng đều được, cậu ấy luôn xuất hiện ở các chương trình giải trí lớn nhỏ.
Sau khi ê-kíp quay xong chương trình giải trí, Chu Gia Dã còn phải học lớp biểu diễn. Thật ra cậu ấy vẫn luôn bận rộn như thế.
Lúc tôi gặp lại Chu Gia Dã thì đã là tháng bảy, vẫn còn một tháng trước khi cậu ấy vào đoàn làm phim tiếp theo.
Cậu ấy vừa đến Đế Đô đã gọi điện cho tôi, khi đó là hơn hai giờ chiều, các bạn cùng phòng còn đang ngủ, cuối tuần họ ngủ trưa rất lâu, thường ngủ đến hết chiều mới dậy, cả ký túc xá yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng quạt điện đang hoạt động.
Tôi nhìn thấy cuộc thoại của Chu Gia Dã, nhanh chóng xỏ dép lê vào, ra tới cửa ký túc xá mới nhận máy.
Cả hành lang ký túc xá đều rất yên ắng, có lẽ mọi người đều đang ngủ trưa, tấm ga giường phơi nắng ở ban công rủ xuống nhẹ tênh, che đi non nửa ánh nắng chói chang của buổi chiều.
Tôi nhỏ giọng alo, sợ làm ồn đến người khác.
Chu Gia Dã thấp giọng cười tôi: “Cậu đi ăn trộm đấy à?”
Tôi giải thích: “Không phải, tớ sợ người khác nghe thấy, sẽ làm ồn đến mọi người.”
“Tôi đang ở cổng phía tây.”
Chỉ trong một giây, tôi chạy về ký túc xá nhanh như chớp mà chẳng có chút đắn đo, vừa hành động khẽ khàng vừa nhanh tay tìm chiếc đầm mình muốn mặc, đúng là giống đi ăn trộm thật.
Tôi thay quần áo cái vèo, cất chìa khóa và điện thoại vào túi xách rồi đi ra ngoài.
Khi tôi vội vã chạy tới cổng phía tây, Chu Gia Dã vẫn đang ngồi trên băng ghế dài ở con đường nhỏ rợp bóng cây ấy.
Vì đang là buổi trưa cuối tuần, lại thêm cái nắng gắt của trời tháng bảy nên trước cổng trường hầu như không có sinh viên qua lại, dường như có cảm giác lười biếng của mùa hè kéo dài trong không khí, tiếng ve sầu kêu hệt như khúc hát ru, đài phun nước cũng đang đình công, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ trưa, còn tôi thì đang gặp mặt Chu Gia Dã ngay tại chốn này.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tôi mới nhớ ra mình quên mang theo dây chuyền.
Tôi sực nhớ lại chuyện này, thế nên ánh mắt và câu nói đầu tiên của tôi khi gặp cậu ấy là xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Chu Gia Dã nhướng mày, chờ tôi nói tiếp, hẳn là chưa hiểu vì sao tôi vừa gặp cậu ấy đã xin lỗi.
Tôi nói nốt nửa câu sau: “Vừa rồi tớ vội ra ngoài, quên mất dây chuyền của cậu rồi, giờ tớ về lấy còn kịp không, hay cậu ở đây chờ tớ một lát nhé?”
Nghe xong lý do, Chu Gia Dã không khỏi bật cười, suýt chút nữa bị sặc, cuối cùng cậu ấy cũng kìm lại được, ánh mắt khi ngước mắt nhìn tôi hệt như đang nhìn một đứa trẻ: “Chuyện đã qua lâu thế rồi, cậu mà không nhắc thì tôi cũng quên khuấy luôn.”
Tôi: “... Vậy?”
“Kệ đi, không cần trả lại cho tôi, cậu muốn giữ hay vứt cũng được.”
Buổi chiều của mùa hè kéo dài, tiếng ve kêu như thôi miên, tôi lại sắp không khống chế được nhịp tim của mình nên cúi đầu che giấu, chỉ thốt ra một tiếng ồ khó nghe từ cổ họng.
Món đồ tôi muốn chiếm làm của riêng, cuối cùng tôi đã có thể giữ nó lại rồi.
Trong mấy năm chúng tôi không liên lạc, những chuyện liên quan đến cậu ấy tôi biết rất ít, tôi muốn hỏi tất cả.
Tôi tò mò về việc cậu ấy bắt đầu đeo khuyên tai từ khi nào, tôi nhớ rõ lần cuối cùng chúng tôi gặp mặt thì cậu ấy không có. Là vì cần thiết cho hình ảnh của Chu Gia Dã sau khi ra mắt hay nó có ý nghĩa gì đó với bản thân cậu ấy?
Tôi muốn biết vì sao ảnh đại diện của cậu ấy là hình một con bướm, ảnh đại diện trước đây của cạu ấy đổi tới đổi lui, có thể là Sakuragi Hanamichi*, hoặc là cầu thủ bóng rổ đến cả tôi cũng biết, con bướm kia vừa trầm lặng vừa hiền hòa, tựa như một giấc mộng cổ xưa, nó không hề giống với phong cách của Chu Gia Dã.
*Sakuragi Hanamichi: nhân vật nam chính trong manga bóng rổ Slam Dunk.
Lần cuối cùng cậu ấy nhắn tin cho tôi là tháng tám, Chu Gia Dã hỏi tôi có trách cậu ấy không.
Lần cuối cùng cậu ấy gửi lời đến tôi là tháng chín, cậu ấy nhờ cậu bạn ở lớp học lại chuyển cho tôi con hạc giấy viết dòng chữ đạt được mong ước, còn có một câu xin lỗi.
Sau đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.
Có đúng như lời cậu ấy nói là mất điện thoại, đổi số, tài khoản QQ cũng bị hack nên mới không liên lạc được với tôi nữa, hay thực ra cậu ấy định buông bỏ khứ và tiếp tục tiến về phía trước?
Hoặc chỉ đơn giản là trong thế giới của Chu Gia Dã có quá nhiều bạn bè, cậu ấy không nhớ ra còn có một người bạn là tôi. Thời gian dài đằng đẵng, còn tôi thì dần bị lãng quên.
Chu Gia Dã ngồi bên cạnh tôi, chúng tôi cách nhau thật gần, gần đến mức khi gió xuân bên cậu ấy thổi về phía tôi, làn da của tôi cũng cảm thấy nóng bừng.
Gợn sóng lấp lánh trên mặt hồ như vỡ thành một tấm gương chói mắt, mỗi một mảnh nhỏ đều đâm vào ngón tay, dày đặc chi chít, gợi lên cảm giác khó chịu.
Tôi không biết nên hỏi từ đâu, cũng không biết nên hỏi câu nào thì mới có thể nhận được câu trả lời mà tôi muốn nghe.
Hoặc là tôi không nên hỏi gì cả, chỉ có thể hỏi về thời tiết hôm nay, về cơn gió hôm nay, còn có buổi đi dạo này, chỉ gói gọn về những thứ ở đây mà thôi.
Tôi ôm túi giấy bánh khoai lang tím, lặng lẽ ngồi bên cạnh Chu Gia Dã.
Lúc tôi còn chưa biết nói gì, tôi nghe thấy Chu Gia Dã lên tiếng trước: “Lúc tôi mới tới Tô Thành, Hoa Hoa vẫn chưa có ai nhận nuôi, nó cũng như bao con mèo hoang khác ở đây.”
Những cành cây sau lưng khẽ đung đưa trong gió, bóng cây đổ xuống mu bàn tay tôi, nhẹ nhàng lay động.
Tôi nhìn bóng cây trên mu bàn tay, im lặng lắng nghe cậu ấy kể chuyện.
“Cậu cũng nghe câu chuyện ở tiệm bánh ngọt rồi đó, tính nó hiền, chẳng những không biết tranh giành, mà nó còn không biết làm nũng như những con mèo khác, không biết lấy lòng du khách nên những người tới lui hiếm có ai để ý tới nó, lần nào nó cũng núp trong góc chờ những con khác tranh giành xong xuôi mới đi ra kiếm đồ ăn, vậy nên trông nó gầy yếu đáng thương.”
“Thi thoảng gặp được người để ý tới, mềm lòng cho nó chút đồ ăn, nhưng vì nó nhỏ con ốm yếu nên hay bị mấy con mèo khác giành mất. Ban đầu tôi không biết, tôi chỉ thấy nó gầy quá, lúc nào cũng trong tình trạng đói meo, thế là lần nào tôi cũng mang thêm đồ ăn cho nó, tôi sẽ đi thăm nó khi có thời gian rảnh rỗi, cho nó ăn rồi chơi với nó một lúc, tôi mong nó sẽ khỏe hơn, tiếp tục sống thật tốt.”
“Nhưng rồi có một ngày, tôi không nhìn thấy nó ở nơi quen thuộc nữa.”
Tốc độ nói của Chu Gia Dã rất chậm, giọng nói trầm thấp chậm rãi hệt như làn gió xuân thổi qua bên tai tôi lúc này, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Bóng cây đổ xuống mu bàn tay tôi vẫn đong đưa trong gió xuân.
Đôi mắt cậu ấy nhìn tôi, hỏi tôi bằng chất giọng trầm rất khẽ: “Cậu đoán xem là vì sao?”
“…”
“Tôi tìm nó rất lâu.” Ánh mắt Chu Gia Dã Dã vẫn đang nhìn tôi, còn tôi cúi đầu nhìn bóng cây đong đưa qua lại trên mu bàn tay mình, giọng nói của cậu ấy lúc này tựa như gió xuân đang thì thầm: “Về sau, tôi phát hiện nó không đi đâu xa, nó vẫn ở đó, chẳng qua là không đến chỗ tôi cho nó ăn hàng ngày nữa.”
“Ngày tôi tìm thấy nó, nó không nhìn thấy tôi mà ngồi trong góc tường liếm vết thương, lông trên người trông rất bẩn thỉu, bên cạnh nó có thức ăn cho mèo của du khách khác để lại, nhưng những con mèo khác nhe răng cảnh cáo nó, nó không liếm vết thương nữa, hoảng sợ chạy đi luôn. Hình như khi ấy tôi mới muộn màng nhận ra, việc tôi làm chẳng qua là muốn nó lớn lên khỏe mạnh, nhưng lại vô tình khiến nó bị những con mèo khác bắt nạt. Từ đó về sau tôi không đến gặp nó nữa, thay vào đó tôi hỏi rất nhiều người xung quanh xem có ai muốn nuôi nó không, tôi có thể chi trả phí nuôi mèo, may mắn là bé mèo gặp được một người chủ rất thích nó, cuộc sống của nó tốt hơn nhiều, bây giờ cũng đã lớn lên khỏe mạnh, tôi có thể thấy mọi thứ của nó rất tốt, có lẽ qua một khoảng thời gian nữa nó sẽ quên tôi thôi, sau này nó sẽ là một bé mèo rất hạnh phúc.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Gió xuân thổi qua lớp sóng lấp lánh trên mặt hồ, gợn lên ánh vàng rực rỡ, chói đến độ khiến cho hốc mắt người ta cay xè muốn khóc.
Bóng cây sau lưng cũng đung đưa mạnh theo gió, tiếng gió thổi qua cành cây gần như suýt cản trở thính giác của tôi.
Bóng cây đổ trên mu bàn tay tôi cứ đến rồi lại đi, như thể sẽ không bao giờ ngừng lại.
Mái tóc xõa ngang lưng của tôi cũng bị gió thổi tung, tôi cảm giác bản thân mình bây giờ giống như một đoá bồ công anh bay loạn xạ trong gió, mái tóc của cũng cũng rối tung từ bên tai đến gò má.
Tôi đưa tay chỉnh mái tóc, ngờ đâu lại đụng trúng ngón tay Chu Gia Dã.
Tay tôi khựng giữa không trung.
Chu Gia Dã giúp tôi làm xong động tác kế tiếp, vuốt mái tóc bay loạn của tôi ra sau tai.
Nhưng chẳng mấy chốc, gió lại thổi tung tóc tôi khiến chúng bay lung tung.
Cơn gió này thổi mãi chẳng ngừng.
Sau đó cậu ấy thấp giọng bật cười: “Cậu có mang theo dây cột tóc không, để gió thổi nữa là đầu cậu rối bù như ổ quạ đó.”
Nghe thấy Chu Gia Dã cười trêu, tôi lấy hai tay che tóc, sợ mình sẽ biến đầu ổ quạ trong mắt cậu ấy.
Nhưng có lẽ do sáng nay lúc ra ngoài tôi mày mò kiểu tóc rất lâu, cuối cùng chẳng ưng kiểu nào, chán nản để xõa tóc ra ngoài nên không cầm dây cột tóc.
Tôi dứt khoát túm tóc lại bằng hai tay, không cho chúng bay loạn nữa.
Giọng Chu Gia Dã hơi mang ý thử nghiệm: “Lâm Ý, cậu quay lại tôi xem thử có tác dụng không.”
Tôi không biết cậu ấy định dùng món đồ gì buộc tóc cho tôi, nhưng tôi nghe theo, nghiêng người đưa lưng lại với Chu Gia Dã.
Tôi thả tay xuống, tóc tôi lập tức rối tung..
Chu Gia Dã gom tóc tôi lại, đầu ngón tay đụng vào làn da ở cổ tôi, cái chạm nhẹ tựa lông vũ phớt qua, vừa ngứa vừa khó chịu.
Dường như cậu ấy chú ý đến điều đó, còn đang nghiên cứu xem làm thế nào để buộc tóc cho tôi.
Cậu ấy gom tóc tôi vào lòng bàn tay, rồi dùng cái gì đó quấn lại từng vòng từng vòng, cuối cùng đã cố định xong, cậu ấy buông tay ra và nhìn một lúc, tự thấy khá hài lòng: “Chắc sẽ hiệu quả được một lúc, dù gì cơn gió này cũng không thổi liên tục.”
Tôi tò mò cậu ấy dùng thứ gì buộc tóc cho tôi nên đưa tay chạm thử, sờ phải chất liệu kim loại, nhất thời tôi không đoán được là đồ gì: “Cậu dùng cái gì thế?”
“Dây chuyền.” Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, hai cánh tay khoác lên lưng ghế tựa như không xương, nở nụ cười với vẻ thờ ơ: “Rất rắn chắc, có lẽ không đứt nổi đâu.”
Tay tôi dừng ở nơi đó, chất liệu kim loại dưới đầu ngón tay chợt trở nên cấn vô cùng.
Một lát sau, tôi buông tay xuống: “Cảm ơn nhé, lát nữa về trả lại cậu.”
Cậu ấy không tỏ rõ ý kiến: “Cậu ăn sáng chưa?”
Tôi: “Chưa.”
Chu Gia Dã cười một tiếng: “Cậu cứ ôm mãi thế mà đói bụng à?”
“... Ồ.”
Nhưng khi tôi lấy trong túi ra một mẩu bánh khoai lang tím, Chu Gia Dã bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng nhoài người đến cúi đầu cắn một miếng bánh trên tay tôi rồi lui về chỗ cũ như lẽ đương nhiên.
Tay tôi bỗng trống không, thậm chí tôi còn chưa nhận ra đã xảy ra chuyện gì trong một chuỗi hành động nhanh như chớp đó.
Đến khi tôi quay đầu nhìn Chu Gia Dã, cậu ấy nhướng mày cười như khiêu khích.
Tôi cạn lời, không thèm để ý tới cậu ấy, lấy một mẩu bánh khác.
Ngay khoảnh khắc tôi cắn xuống, đầu lưỡi nếm được vị ngọt ngào mềm dẻo, khiến tôi không khỏi nhớ đến lời thì thầm chậm rãi của cậu ấy ban nãy, bóng cây vẫn đổ xuống mu bàn tay tôi, đung đưa qua lại.
Sau đó, khi tôi trở về khách sạn, tôi không trả lại dây chuyền cho Chu Gia Dã, cậu ấy cũng không hỏi tôi lấy lại.
Lúc tôi chỉnh lại mái tóc mới tháo dây chuyền của Chu Gia Dã xuống, tôi không biết cậu ấy buộc nó như thế nào, tôi sợ nếu gỡ loạn lên sẽ khiến dây chuyền quấn lại thành một nùi, thế nên phải cẩn thận từng li từng tí suốt cả quá trình.
Tôi đặt nó lên bàn, mở WeChat của Chu Gia Dã ra nhưng cuối cùng vẫn không nhắn cho cậu ấy.
Tận đến khi tôi rời khỏi Tô Thành, trở về ký túc xá ở Đế Đô, tôi mới làm như sực nhớ ra chuyện này, gửi WeChat cho cậu ấy nói: “Hình như tớ quên trả dây chuyền, khi nào tớ trả lại cho cậu được nhỉ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu ấy nói: “Để ở chỗ cậu trước đi.”
“Được.”
Tôi chậm rãi gõ một chữ rồi gửi đi, cầm sợi dây chuyền của Chu Gia Dã giống như lòng tham tội lỗi, tôi muốn giữ món đồ của cậu ấy lại bên mình.
Hai tháng sau Chu Gia Dã về Đế Đô, sau khi quay phim xong cậu ấy đã rời khỏi Tô Thành một thời gian nhưng vẫn không rảnh đến Đế Đô, chuyến lần này chỉ tình cờ nằm trong lịch trình công tác của cậu ấy.
Chu Gia Dã phải đi ghi hình cho chương trình giải trí, tham gia các hoạt động tuyên truyền, cậu ấy không phải diễn viên được đào tạo chính quy nên vẫn còn rất nhiều thứ phải học.
Bây giờ cậu ấy chưa nổi tiếng đến mức được người người biết đến, cũng không tính là có tiếng tăm gì, nhiều người chỉ mới nghe qua tên của cậu ấy, thậm chí chỉ từng thấy mặt cậu ấy, đến cả nhiều người không quan tâm tới tin tức giải trí cũng chưa bao giờ nghe đến tên người này, song lịch trình của Chu Gia Dã vẫn rất bận, có điều hầu hết đều là chương trình giải trí.
Cậu ấy chơi rất vui vẻ, kỹ năng thực hành thành thạo, chơi trò gì cũng giỏi, có mối quan hệ tốt với mọi người. Lúc Chu Gia Dã đi học đã là như vậy, dù cậu ấy ở bất kỳ nơi đâu thì bầu không khí cũng sẽ trở nên sôi nổi và thoải mái, cậu ấy có khiếu về show giải trí nên dù bây giờ cậu ấy chưa phải là người nổi tiếng thì vẫn có rất nhiều chương trình thích mời Chu Gia Dã, bất kể là nhân vật thường kỳ hay nhân vật khách mời cũng đều được, cậu ấy luôn xuất hiện ở các chương trình giải trí lớn nhỏ.
Sau khi ê-kíp quay xong chương trình giải trí, Chu Gia Dã còn phải học lớp biểu diễn. Thật ra cậu ấy vẫn luôn bận rộn như thế.
Lúc tôi gặp lại Chu Gia Dã thì đã là tháng bảy, vẫn còn một tháng trước khi cậu ấy vào đoàn làm phim tiếp theo.
Cậu ấy vừa đến Đế Đô đã gọi điện cho tôi, khi đó là hơn hai giờ chiều, các bạn cùng phòng còn đang ngủ, cuối tuần họ ngủ trưa rất lâu, thường ngủ đến hết chiều mới dậy, cả ký túc xá yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng quạt điện đang hoạt động.
Tôi nhìn thấy cuộc thoại của Chu Gia Dã, nhanh chóng xỏ dép lê vào, ra tới cửa ký túc xá mới nhận máy.
Cả hành lang ký túc xá đều rất yên ắng, có lẽ mọi người đều đang ngủ trưa, tấm ga giường phơi nắng ở ban công rủ xuống nhẹ tênh, che đi non nửa ánh nắng chói chang của buổi chiều.
Tôi nhỏ giọng alo, sợ làm ồn đến người khác.
Chu Gia Dã thấp giọng cười tôi: “Cậu đi ăn trộm đấy à?”
Tôi giải thích: “Không phải, tớ sợ người khác nghe thấy, sẽ làm ồn đến mọi người.”
“Tôi đang ở cổng phía tây.”
Chỉ trong một giây, tôi chạy về ký túc xá nhanh như chớp mà chẳng có chút đắn đo, vừa hành động khẽ khàng vừa nhanh tay tìm chiếc đầm mình muốn mặc, đúng là giống đi ăn trộm thật.
Tôi thay quần áo cái vèo, cất chìa khóa và điện thoại vào túi xách rồi đi ra ngoài.
Khi tôi vội vã chạy tới cổng phía tây, Chu Gia Dã vẫn đang ngồi trên băng ghế dài ở con đường nhỏ rợp bóng cây ấy.
Vì đang là buổi trưa cuối tuần, lại thêm cái nắng gắt của trời tháng bảy nên trước cổng trường hầu như không có sinh viên qua lại, dường như có cảm giác lười biếng của mùa hè kéo dài trong không khí, tiếng ve sầu kêu hệt như khúc hát ru, đài phun nước cũng đang đình công, vạn vật đều chìm vào giấc ngủ trưa, còn tôi thì đang gặp mặt Chu Gia Dã ngay tại chốn này.
Ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy cậu ấy, tôi mới nhớ ra mình quên mang theo dây chuyền.
Tôi sực nhớ lại chuyện này, thế nên ánh mắt và câu nói đầu tiên của tôi khi gặp cậu ấy là xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”
Chu Gia Dã nhướng mày, chờ tôi nói tiếp, hẳn là chưa hiểu vì sao tôi vừa gặp cậu ấy đã xin lỗi.
Tôi nói nốt nửa câu sau: “Vừa rồi tớ vội ra ngoài, quên mất dây chuyền của cậu rồi, giờ tớ về lấy còn kịp không, hay cậu ở đây chờ tớ một lát nhé?”
Nghe xong lý do, Chu Gia Dã không khỏi bật cười, suýt chút nữa bị sặc, cuối cùng cậu ấy cũng kìm lại được, ánh mắt khi ngước mắt nhìn tôi hệt như đang nhìn một đứa trẻ: “Chuyện đã qua lâu thế rồi, cậu mà không nhắc thì tôi cũng quên khuấy luôn.”
Tôi: “... Vậy?”
“Kệ đi, không cần trả lại cho tôi, cậu muốn giữ hay vứt cũng được.”
Buổi chiều của mùa hè kéo dài, tiếng ve kêu như thôi miên, tôi lại sắp không khống chế được nhịp tim của mình nên cúi đầu che giấu, chỉ thốt ra một tiếng ồ khó nghe từ cổ họng.
Món đồ tôi muốn chiếm làm của riêng, cuối cùng tôi đã có thể giữ nó lại rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương