Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi
Chương 44
Hứa Tiểu đặt xong đồ ăn là lập tức rời đi, quay về giường trên trả lời tin nhắn với đám bạn vừa tìm cô ấy.
Tôi khoác chiếc áo khoác dày rồi đi ra ngoài.
Trời sau khi vào đông rất lạnh, tòa nhà ký túc xá của năm tư chẳng có mấy ai, người qua người lại một cách lặng lẽ, tiếng gió lạnh thổi qua rít như tiếng gào thét.
Tôi đi xa một chút, đến đầu cầu thang mới gọi điện cho Chu Gia Dã.
Lần này chỉ đổ chuông vài tiếng là cậu ấy đã bắt máy.
Sau khi nối máy, cậu ấy lên tiếng trước, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
“Chu Gia Dã.” Nhiệt độ ngoài trời rất lạnh, tôi co người lại: “Có phải cậu về Đế Đô rồi phải không?”
Im lặng một lúc, cậu ấy mới trả lời tôi: “Ừ.”
“Không phải mấy ngày nay cậu đều ở Vu Châu à?”
“Có chút việc.”
“Có việc gấp sao?”
Chu Gia Dã không trả lời, mà sau một lúc im lặng cậu ấy hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói không? Không có thì tôi muốn ngủ một lát.”
Chắc hẳn đó là lần đầu tiên cậu ấy thẳng thắn nói với tôi muốn ngủ một lát, trước đây cậu ấy chưa bao giờ tỏ vẻ mệt mỏi với tôi cả.
Tôi vội vàng nói: “Có có, tớ gửi cho cậu cái này.”
“Ừ.”
Tôi tìm được sổ liên lạc tải xuống từ nhóm lớp gửi cho cậu ấy, thấy file gửi đi thành công, tôi nói: “Đánh dấu màu đỏ đều là những người ở lại trường học trong học kỳ này, còn những người khác không ở trường, trên đó còn có số điện thoại của cô quản lý ký túc xá và giảng viên cố vấn, số điện thoại của giảng viên bộ môn các lớp cũng có, lần sau cậu... không cần tự phiền hà như thế.”
Cậu ấy vẫn im lặng như cũ.
Gió ở đầu cầu thang lùa vào trong cổ, lạnh đến mức tôi run cầm cập, tôi cầm điện thoại mà tay chân co cóng, nghe gió lạnh thổi căm căm ở sau lưng, trong điện thoại cũng im lìm tựa như dòng sông.
“Chu Gia Dã.”
“…”
Tôi cầm điện thoại di động, trong cầu thang lạnh quá: “Cậu ngủ một lát đi, về sớm nhé. Gần đây tớ ăn ngon ngủ kỹ, những thứ cậu gửi cho tớ đều có tác dụng cả, ngày nào tớ cũng nằm trong ký túc xá hết, khỏe đến mức không thể khoẻ hơn, đợt trước tớ cân mập lên một chút rồi, rất có triển vọng vỗ béo thành một con heo.”
Nghe đến câu cuối cùng, Chu Gia Dã mới bật cười, tuy nhiên rất khẽ, giống như là tiếng thở nặn ra từ cổ họng khản đặc vậy.
Cậu ấy không nói thêm gì nữa, chỉ là giọng đã dịu đi rất nhiều: “Tôi ngủ đây.”
“Được.”
Nhìn cuộc gọi kết thúc, tôi xoa xoa tay, cất điện thoại vào rồi nhanh chóng chạy về ký túc xá từ đầu cầu thang nơi gió lạnh gào thét.
Trong khoảng thời gian Hứa Tiểu trở về trường, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng vui vẻ hơn một xíu.
Bạn bè của cô ấy nhiều, nhưng bây giờ mọi người đang bận thực tập, có người thi nghiên cứu sinh, người hẹn được không nhiều lắm nên lần nào cô ấy cũng sẵn lòng dẫn tôi theo.
Tôi theo cô ấy dạo trung tâm thương mại, xem phim, còn ghé qua cửa hàng nổi tiếng trên mạng để mua sắm.
Trong đó có lần tôi to gan nhất, đó là mấy ngày nữa sẽ Chu Gia Dã trở về Đế Đô, cô ấy hẹn với bạn bè cùng đến sân bay đón cậu ấy, còn kéo tôi đi cùng nữa.
Tôi suýt nữa ho gần chết vì bị sặc nước bọt của mình.
Thật vất vả mới ngừng ho, Hứa Tiểu còn trưng ra vẻ mặt tốt bụng: “Đâu cần phải phấn khích thế, cậu xem, cậu theo đuổi thần tượng bấy lâu nay, làm fans lão làng từ lúc Chu Gia Dã còn chưa nổi tiếng đã thích rồi, sao có thể đến cả người thật cũng chưa từng thấy được, sang năm đã tốt nghiệp rồi, năm nay là lễ Giáng sinh cuối cùng của chúng ta ở trường, chị em nhất định phải đưa cậu đi hoàn thành ước mơ.”
Để chuẩn bị đón cậu ấy tại sân bay lần này, Hứa Tiểu đã kéo tôi đi dạo trung tâm thương mại mấy lần, chúng tôi mua rất nhiều đồ, nhiều nhất trong số đó là những món đồ cùng phong cách với Chu Gia Dã, từ quần áo, giày dép cho đến phụ kiện, từ đầu đến chân không bỏ qua chỗ nào.
Còn tôi thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt suốt cả chặng đường, cứ như đang nằm mơ vậy.
Tôi nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, vẫn đang chần chừ chưa gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Tôi chỉ đến nhìn Chu Gia Dã từ xa trong đám đông, với lại fans của cậu ấy đông như thế, tôi chỉ tới đó để lén lút nhìn cậu ấy một cái thôi nên sẽ không ai trông thấy tôi nhỉ.
Tôi để điện thoại xuống, tim vẫn đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
Đến xế chiều hôm đó, Hứa Tiểu đã lôi tôi dậy trang điểm từ sớm, lại vừa liên tục gửi WeChat liên lạc với những người bạn khác đã hẹn.
Cô ấy lấy hết tất cả “chiến lợi phẩm” mua ở trung tâm thương mại mấy hôm trước ra, khui từng chiếc túi lớn nhỏ để diện thử, vui vẻ đến nỗi mặt đỏ hây hây, thật sự không nhìn ra dáng vẻ của người vừa mới chia tay.
Sau khi tôi nói suy nghĩ này với cô ấy, Hứa Tiểu khịt mũi coi thường: “Yêu đương thôi mà, không phải là để tận hưởng tuổi xuân tươi đẹp hay sao, không ngoan thì mình tìm người mới.”
“Cậu cũng vậy, đừng chỉ mãi nhớ nhung chàng hotboy mạng của cậu nữa.” Hứa Tiểu mở món trang sức vừa mua ra, vừa soi gương đeo từng món một vào, vừa khuyên tôi: “Dựa theo kinh nghiệm của tớ, tớ cảm thấy cậu thích hợp với mẫu người này hơn, người đó có khí chất hơi nho nhã, tính cách ôn hòa, thích đọc sách, sẽ cùng cậu lên lớp và đi thư viện, cùng cậu trải qua năm tháng tĩnh lặng.”
Hình như tôi cũng từng nghe Chu Gia Dã nói lời này.
Cậu ấy còn nói, có lẽ sau này tôi sẽ thích người như vậy nhỉ.
Hứa Tiểu thấy tôi không nói lời nào, quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu sao thế, đau lòng à? Cậu thật lòng thích anh chàng hotboy đó đến thế ư?”
Tôi lắc đầu, im lặng đưa sợi dây chuyền giúp cô ấy.
Bởi vì hôm nay sẽ ra sân bay đón thần tượng, cho nên cô ấy ăn mặc phong cách giống với Chu Gia Dã, phụ kiện và quần áo đều giống y hệt. Lúc nhận lấy sợi dây chuyền, cô ấy giới thiệu với tôi: “Cậu thấy cái này đẹp không, đa số phụ kiện Chu Gia Dã đeo trên người đều là của thương hiệu này đấy, ban đầu chỉ là một thương hiệu ít người biết đến, mà bây giờ được Chu Gia Dã lăng xê nổi tiếng theo luôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi nhìn thoáng qua: “Đẹp.”
Nhìn LOGO trên hộp, tôi bất giác sờ vào cổ mình, sau khi nhận được sợi dây chuyền của Chu Gia Dã, tôi vẫn luôn đeo nó.
Dây chuyền kề sát vào da, nó đã dung hòa với nhiệt độ cơ thể của tôi, khi đeo trên cổ, tôi thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, dường như dây chuyền đã trở thành một phần trong sinh mệnh của tôi. Chỉ khi có nó ở bên, tôi mới cảm thấy an tâm, bao lần tôi khó chịu đến nghẹt thở, tất cả đều là nhờ vào sự hiện diện của anh.
Hứa Tiểu vừa đeo dây chuyền, vừa nói tiếp: “Tuy thương hiệu này giờ đã nổi, nhưng ý tưởng thiết kế của họ vẫn giữ nguyên, mẫu thiết kế nào cũng đẹp hết. Người sáng lập là một đôi vợ chồng, họ quen nhau khi còn mười mấy tuổi, từ rung động thuở thiếu thời cho đến khi sánh duyên đi hết cuộc đời, tình cảm vợ chồng vẫn luôn mặn nồng, vào thời điểm thương hiệu phất lên, chuyện tình của hai người họ cũng được nhiều người biết đến, bởi vì thật sự rất lãng mạn, cũng khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, cho nên slogan quảng bá sau này của thương hiệu là ‘Dành tặng rung động niên thiếu của bạn, từ thuở xuân thì đến ngày bạc đầu’.”
Hứa Tiểu đeo dây chuyền xong, quay lại cười tít mắt: “Thế nào, nó rất đẹp đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đẹp lắm, thật sự rất đẹp.”
Có lẽ là thấy tôi hứng thú, Hứa Tiểu lại lấy điện thoại mở trang web chính thức và cho tôi xem những mẫu thiết kế khác: “Thiết kế của hãng này đều rất đặc biệt, phong cách rất độc đáo, nhất là cái này…”
Cô ấy mở liên kết: “Bộ sưu tập mối tình đầu của thương hiệu là đẹp nhất, đặc biệt hơn là mẫu chủ đề của bộ sưu tập chủ đề mối tình đầu cũng là mẫu giới hạn duy nhất, hiệu ứng cánh bướm.”
“Cậu biết hiệu ứng cánh bướm nhỉ, chỉ cần một con bướm trong rừng mưa nhiệt đới lưu vực Amazon ở Nam Mỹ tình cờ vỗ cánh vài cái đã có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở bang Texas của Mỹ sau hai tuần. Ý tưởng thiết kế của nó chính là, chỉ một lần ngoái đầu nhìn lại của người trong một khoảnh khắc, nhưng đã khiến tôi rung động suốt một đời.”
Hứa Tiểu bấm vào mục chi tiết sản phẩm bên dưới, hình ảnh tải xong được phóng to trước mắt tôi .
Tay tôi cứ thế chạm nhẹ nhàng vào sợi dây chuyền rồi dừng lại ở nơi đó, cũng không thể cử động nữa.
Cho đến khi Hứa Tiểu thay đồ xong và hẹn bạn bè tập hợp ở cổng trường, màn đêm mùa đông đã sớm buông xuống bao phủ đường phố Đế Đô, ánh đèn ven đường tựa như dải ngân hà rơi xuống.
Tôi ngồi trong xe, nhìn dải ngân hà tua đi tua lại ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng Hứa Tiểu cùng đám bạn bè đang trò chuyện sôi nổi, nhưng dường như linh hồn tôi đã không còn ở đây từ lâu.
Mà là phiêu du đến vùng đất xa xôi nào đó.
Hoặc có lẽ là ở sân bay nơi chúng tôi sắp gặp lại.
Đã một năm rưỡi chúng tôi không gặp nhau.
Có lẽ là hơn một năm về trước, bên hồ tại phim trường Tô Thành, gió xuân thổi qua mặt hồ thênh thang rực rỡ, gió thổi vù vù mãnh liệt đến mức gần như thổi loạn nhịp tim của tôi.
Tôi và Chu Gia Dã từng có rất nhiều năm không liên lạc, ngày gặp lại cậu ấy là hôm ở quán lẩu trong cơn mưa mùa đông, Chu Gia Dã giải thích lý do vì sao mấy năm đó không liên lạc được với cậu ấy bằng giọng nói rất quen thuộc và thoải mái, nhưng ở bên bờ hồ dưới nắng vàng rực rỡ tại Tô Thành, cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi, hỏi tôi với giọng khẽ khàng rằng, cậu không có gì muốn hỏi tôi sao.
Màn hình điện thoại của tôi bỗng sáng lên, phản chiếu trên cửa sổ xe bị bóng đêm bao trùm.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy con bướm dịu dàng đến mức khiến tôi có một dạo không đoán được ý nghĩa của nó.
Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi: “Hôm nay còn mấy tiếng nữa là kết thúc rồi, cậu đang bận à?”
Ngày hôm nay tôi bị Hứa Tiểu kéo đi bận này bận kia từ lúc sớm, đến lúc này lên xe mới nghỉ một lát, trong lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.
Xe vẫn đang chạy về phía trước, có vẻ sẽ đến nhà ga nhanh thôi.
Bọn Hứa Tiểu đang ồn ào háo hức, nhưng cũng không thể che giấu nhịp tim sắp vọt ra ngoài của tôi, tôi trả lời cậu ấy: “Đón Giáng Sinh với bạn cùng phòng.”
“Đi ra ngoài chơi?”
“Vẫn đang ở bên ngoài.”
“Đêm nay tôi về Đế Đô.”
“Tớ biết.” Gửi xong, tôi bổ sung: “Không phải cậu luôn nói lịch trình của cậu với tớ à.”
Hồi lâu sau cậu ấy mới trả lời tôi: “Chơi vui vẻ nhé.”
Màn hình điện thoại tự tắt sau một lúc lâu không có thao tác gì, Hứa Tiểu thấy tôi im lặng suốt, bèn kéo tôi gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, mùa đông ở Đế Đô rất lạnh, dòng người qua lại tấp nập, Hứa Tiểu sắp xếp thời gian cũng coi như sớm, thế nhưng ở sân bay đã có rất đông người.
Bởi vì nhóm chúng tôi nhiều người, mọi người ngồi cùng một chỗ chơi một trò chơi nhỏ, đó là kiểu trò chơi nhiều người mặt đối mặt với nhau một cách giản dị nhất, tiền đặt cược cũng là nói thật hoặc thử thách* đơn giản nhất.
*Là trò chơi Truth or Dare.
Tôi không thân quen với bọn họ cho lắm, vì khoảng thời gian này thường đi chơi với Hứa Tiểu nên mới quen biết sơ sơ, vậy nên những câu hỏi mà bọn họ đặt ra cũng không có tiêu chuẩn gì quá lớn lao.
Chỉ có Hứa Tiểu mới dám mặt dày hỏi tôi.
Tôi chơi game không giỏi, lúc nào cũng bị cô ấy tóm được, thế là cô ấy hỏi: “Cậu và anh chàng hotboy mạng quen nhau như thế nào? Quen bao lâu rồi? Bắt đầu thích người ấy từ khi nào?”
Tôi nín thinh cả buổi trời, Hứa Tiểu rất tinh ý, chỉ liếc mắt một cái đã biết tỏng: “Không được phép nói dối, phải nói lời thật lòng, cậu hiểu không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tôi không thể tiết lộ đó là Chu Gia Dã.
Tôi bèn bịa ra một câu chuyện trong quá khứ với vẻ mặt tỉnh bơ, song cũng không phải là bịa đặt hết tất cả, mà chỉ trau chuốt thêm một xíu vào câu chuyện, đảo ngược những điểm chính và không quan trọng để lừa cô ấy cho qua chuyện.
Có lẽ là thấy da mặt tôi mỏng thật, Hứa Tiểu định bỏ qua cho tôi, cô ấy biết tôi thích Chu Gia Dã, nên hỏi thêm một câu nữa như nói đùa, cố ý trêu tôi: “Giữa Chu Gia Dã và anh chàng hotboy của cậu, nếu tối nay chỉ có thể gặp một người thì cậu muốn gặp ai?”
Tôi hoàn toàn im lặng.
Vẻ mặt Hứa Tiểu đầy gian xảo, chỉ chờ xem tôi khó xử.
Nhưng lần này tôi đã nói một câu chân thật nhất kể từ lúc chơi nói thật hoặc thử thách cho đến giờ: “Tớ có thể gặp cả hai cùng một lúc.”
Chờ cả buổi trời, cuối cùng chuyến bay của Chu Gia Dã đã đáp cánh xuống Đế Đô.
Tôi nghĩ có lẽ tôi là người được biết đầu tiên trong tất cả mọi người ở đây.
Điện thoại của tôi rung lên, là Chu Gia Dã gửi tin nhắn đến, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Đến rồi.”
Sau đó, rất nhiều người cũng đang đợi ngoài này phải mất một lúc mới nhìn thấy ở lối ra có người đi tới, người đang mệt mỏi vì chờ suốt cả tối đã lấy lại tinh thần trong chớp mắt, ồn ào chen lên trước.
Tôi còn đang chậm chạp chưa biết đáp lại Chu Gia Dã như thế nào thì Hứa Tiểu đã kéo tôi xông lên như bay. Nhưng người chen lấn nhiều vô số kể, fans hâm mộ đông nghịt, cảnh tượng này làm cho tôi nhớ đến sân bóng rổ của rất nhiều năm về trước, có rất nhiều người đến xem cậu ấy chơi bóng, đám đông xung quanh vây chật như nêm cối, ngày ấy tôi cầm theo cặp sách của Chu Gia Dã đi tìm cậu ấy, nhìn khoảng cách giữa tôi và cậu ấy, tôi cảm thấy mình như tia nắng chiều rơi trên người Chu Gia Dã, chạm vào Chu Gia Dã chỉ để bám víu lấy ánh sáng của cậu ấy.
Khi đó cậu ấy còn chưa xa xôi cách trở như lúc này.
Ngày ấy tôi cầm cặp sách của cậu ấy, cậu ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy tôi. Mà giờ đây, tôi sợ rằng mình không còn cơ hội đó nữa rồi.
Tôi kéo khăn quàng cổ lên cao, che khuất nửa khuôn mặt của mình, trông tôi nhỏ bé đến mức không có gì nổi bật trong dòng người tấp nập, nhìn Chu Gia Dã đang đi đến từ cuối đám đông.
Chu Gia Dãkhông đi một mình mà có nhân viên công tác đi theo bên cạnh, tôi từng nhìn thấy rất nhiều người trong số họ qua những bức ảnh cậu ấy gửi cho tôi và những lần họ xuất hiện ở bên góc video. Với dáng người cao ngất của mình, dù cậu ấy đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt thì vẫn luôn nổi bật giữa đám đông chen chúc, đủ để khiến người khác chú ý đến chỉ với một cái liếc mắt.
Còn tôi cứ thế bị dòng người đông nghịt xung quanh nhấn chìm.
Trong các cô ấy, người thì giơ bảng, người thì giơ điện thoại, bên cạnh tôi còn có một cô gái tóc xoăn nhuộm hồng rất bắt mắt, ngay cả tôi cũng phải nhìn cô ấy liên tục, cô ấy không những xinh đẹp mà còn có làn da trắng trẻo.
Tôi nấp trong đám đông, gần như không hề có cảm giác tồn tại và chỉ có thể nhìn cậu ấy đi ngang qua trước mặt tôi.
Hứa Tiểu cầm điện thoại chụp không ngơi tay nhưng vẫn không quên chọc tôi: “Cậu đực người ra đấy làm gì, điện thoại đâu rồi?”
Thế là tôi cũng vội vàng mở camera lên.
Cảnh Chu Gia Dã đi ngang qua trước mặt đã được bắt trọn trong chiếc camera của tôi, cậu ấy đi không nhanh,vừa đúng lúc nhấn nút chụp.
Các fans bên cạnh chào hỏi Chu Gia không ngớt, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của cậu ấy cong lên cười nhẹ, cậu ấy gật đầu đáp lại, vẫy tay với mọi người.
Tôi có cảm giác cậu ấy cách xa tôi hơn bao giờ hết, đó không phải là Chu Gia Dã của một mình tôi, cũng không phải là Chu Gia Dã mà tôi có thể nhìn thấy cách chiếc bàn học, càng không phải là Chu Gia Dã mà tôi có thể nhìn thấy mỗi khi đi ngang qua sân bóng rổ, từ trước đến nay giữa tôi và cậu ấy đều cách nhau rất nhiều, rất nhiều người.
Giống như lúc này đây, tôi chỉ có thể trốn trong biển người, không dám để Chu Gia Dã biết tôi đã tới, cậu ấy cũng sẽ không nhìn thấy tôi trong đám đông, cũng không còn lớn tiếng gọi tên tôi, quay đầu lại vì tôi nữa.
Cho đến khi cậu ấy rời đi, tôi mới cúi đầu nhìn tấm ảnh mình chụp được, gió lạnh trong đêm đông khiến tay tôi tê cóng, tôi cảm giác vành mắt cũng lạnh buốt theo, nhưng tôi chỉ có thể gặp cậu ấy như thế này thôi.
Hứa Tiểu lật đi lật lại những tấm ảnh vừa chụp, tấm tắc khen: “Đẹp quá chừng, người thật còn đẹp hơn trong ảnh gấp trăm lần.”
Đám bạn khác của Hứa Tiểu hỏi cô ấy về bằng gì.
Hứa Tiểu trả lời: “Tớ gọi xe rồi, một chốc nữa xe sẽ đến.”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Sao vậy Ý Ý, đã nhìn thấy người thật mà cậu vẫn không vui sao?”
Tôi tắt album ảnh, không nhìn tấm ảnh ấy nữa: “Vui chứ.”
“Trông cậu chẳng không giống đang vui tí nào, nào, cười một cái đi.”
Tôi nhe răng trợn mắt, Hứa Tiểu cười ngặt nghẽo: “Cậu cười khó coi quá vậy.”
Chúng tôi ra ngoài chờ xe, mùa đông lạnh đến nỗi cóng cả tay nên tôi đút tay luôn vào túi áo, vừa đi vừa nói chuyện với Hứa Tiểu.
Mãi đến khi điện thoại của tôi rung lên.
Bấy giờ tôi mới miễn cưỡng rút tay ra khỏi bộ đồ ấm áp.
Màn đêm sâu thăm thẳm, Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi, kèm theo một định vị và hai câu: “Đã đi chưa?”
Câu tiếp theo là: “Muốn tới đây không?”
------
Tác giả có lời muốn nói:
*Ý nghĩa của hiệu ứng cánh bướm được lấy từ mạng Internet.
Là một mảnh vỡ tương lai từng xuất hiện ở phần cấp 3 của quyển 1, những gì tôi đã viết ở phần trước đang bắt đầu được tái hiện dần.
Hẹn gặp mọi người ở chương sau nhé =3=
Tôi khoác chiếc áo khoác dày rồi đi ra ngoài.
Trời sau khi vào đông rất lạnh, tòa nhà ký túc xá của năm tư chẳng có mấy ai, người qua người lại một cách lặng lẽ, tiếng gió lạnh thổi qua rít như tiếng gào thét.
Tôi đi xa một chút, đến đầu cầu thang mới gọi điện cho Chu Gia Dã.
Lần này chỉ đổ chuông vài tiếng là cậu ấy đã bắt máy.
Sau khi nối máy, cậu ấy lên tiếng trước, giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
“Chu Gia Dã.” Nhiệt độ ngoài trời rất lạnh, tôi co người lại: “Có phải cậu về Đế Đô rồi phải không?”
Im lặng một lúc, cậu ấy mới trả lời tôi: “Ừ.”
“Không phải mấy ngày nay cậu đều ở Vu Châu à?”
“Có chút việc.”
“Có việc gấp sao?”
Chu Gia Dã không trả lời, mà sau một lúc im lặng cậu ấy hỏi: “Cậu có chuyện gì muốn nói không? Không có thì tôi muốn ngủ một lát.”
Chắc hẳn đó là lần đầu tiên cậu ấy thẳng thắn nói với tôi muốn ngủ một lát, trước đây cậu ấy chưa bao giờ tỏ vẻ mệt mỏi với tôi cả.
Tôi vội vàng nói: “Có có, tớ gửi cho cậu cái này.”
“Ừ.”
Tôi tìm được sổ liên lạc tải xuống từ nhóm lớp gửi cho cậu ấy, thấy file gửi đi thành công, tôi nói: “Đánh dấu màu đỏ đều là những người ở lại trường học trong học kỳ này, còn những người khác không ở trường, trên đó còn có số điện thoại của cô quản lý ký túc xá và giảng viên cố vấn, số điện thoại của giảng viên bộ môn các lớp cũng có, lần sau cậu... không cần tự phiền hà như thế.”
Cậu ấy vẫn im lặng như cũ.
Gió ở đầu cầu thang lùa vào trong cổ, lạnh đến mức tôi run cầm cập, tôi cầm điện thoại mà tay chân co cóng, nghe gió lạnh thổi căm căm ở sau lưng, trong điện thoại cũng im lìm tựa như dòng sông.
“Chu Gia Dã.”
“…”
Tôi cầm điện thoại di động, trong cầu thang lạnh quá: “Cậu ngủ một lát đi, về sớm nhé. Gần đây tớ ăn ngon ngủ kỹ, những thứ cậu gửi cho tớ đều có tác dụng cả, ngày nào tớ cũng nằm trong ký túc xá hết, khỏe đến mức không thể khoẻ hơn, đợt trước tớ cân mập lên một chút rồi, rất có triển vọng vỗ béo thành một con heo.”
Nghe đến câu cuối cùng, Chu Gia Dã mới bật cười, tuy nhiên rất khẽ, giống như là tiếng thở nặn ra từ cổ họng khản đặc vậy.
Cậu ấy không nói thêm gì nữa, chỉ là giọng đã dịu đi rất nhiều: “Tôi ngủ đây.”
“Được.”
Nhìn cuộc gọi kết thúc, tôi xoa xoa tay, cất điện thoại vào rồi nhanh chóng chạy về ký túc xá từ đầu cầu thang nơi gió lạnh gào thét.
Trong khoảng thời gian Hứa Tiểu trở về trường, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng vui vẻ hơn một xíu.
Bạn bè của cô ấy nhiều, nhưng bây giờ mọi người đang bận thực tập, có người thi nghiên cứu sinh, người hẹn được không nhiều lắm nên lần nào cô ấy cũng sẵn lòng dẫn tôi theo.
Tôi theo cô ấy dạo trung tâm thương mại, xem phim, còn ghé qua cửa hàng nổi tiếng trên mạng để mua sắm.
Trong đó có lần tôi to gan nhất, đó là mấy ngày nữa sẽ Chu Gia Dã trở về Đế Đô, cô ấy hẹn với bạn bè cùng đến sân bay đón cậu ấy, còn kéo tôi đi cùng nữa.
Tôi suýt nữa ho gần chết vì bị sặc nước bọt của mình.
Thật vất vả mới ngừng ho, Hứa Tiểu còn trưng ra vẻ mặt tốt bụng: “Đâu cần phải phấn khích thế, cậu xem, cậu theo đuổi thần tượng bấy lâu nay, làm fans lão làng từ lúc Chu Gia Dã còn chưa nổi tiếng đã thích rồi, sao có thể đến cả người thật cũng chưa từng thấy được, sang năm đã tốt nghiệp rồi, năm nay là lễ Giáng sinh cuối cùng của chúng ta ở trường, chị em nhất định phải đưa cậu đi hoàn thành ước mơ.”
Để chuẩn bị đón cậu ấy tại sân bay lần này, Hứa Tiểu đã kéo tôi đi dạo trung tâm thương mại mấy lần, chúng tôi mua rất nhiều đồ, nhiều nhất trong số đó là những món đồ cùng phong cách với Chu Gia Dã, từ quần áo, giày dép cho đến phụ kiện, từ đầu đến chân không bỏ qua chỗ nào.
Còn tôi thì cảm thấy hoa mắt chóng mặt suốt cả chặng đường, cứ như đang nằm mơ vậy.
Tôi nhìn điện thoại hết lần này đến lần khác, vẫn đang chần chừ chưa gửi tin nhắn cho cậu ấy.
Tôi chỉ đến nhìn Chu Gia Dã từ xa trong đám đông, với lại fans của cậu ấy đông như thế, tôi chỉ tới đó để lén lút nhìn cậu ấy một cái thôi nên sẽ không ai trông thấy tôi nhỉ.
Tôi để điện thoại xuống, tim vẫn đập nhanh như muốn bay ra ngoài.
Đến xế chiều hôm đó, Hứa Tiểu đã lôi tôi dậy trang điểm từ sớm, lại vừa liên tục gửi WeChat liên lạc với những người bạn khác đã hẹn.
Cô ấy lấy hết tất cả “chiến lợi phẩm” mua ở trung tâm thương mại mấy hôm trước ra, khui từng chiếc túi lớn nhỏ để diện thử, vui vẻ đến nỗi mặt đỏ hây hây, thật sự không nhìn ra dáng vẻ của người vừa mới chia tay.
Sau khi tôi nói suy nghĩ này với cô ấy, Hứa Tiểu khịt mũi coi thường: “Yêu đương thôi mà, không phải là để tận hưởng tuổi xuân tươi đẹp hay sao, không ngoan thì mình tìm người mới.”
“Cậu cũng vậy, đừng chỉ mãi nhớ nhung chàng hotboy mạng của cậu nữa.” Hứa Tiểu mở món trang sức vừa mua ra, vừa soi gương đeo từng món một vào, vừa khuyên tôi: “Dựa theo kinh nghiệm của tớ, tớ cảm thấy cậu thích hợp với mẫu người này hơn, người đó có khí chất hơi nho nhã, tính cách ôn hòa, thích đọc sách, sẽ cùng cậu lên lớp và đi thư viện, cùng cậu trải qua năm tháng tĩnh lặng.”
Hình như tôi cũng từng nghe Chu Gia Dã nói lời này.
Cậu ấy còn nói, có lẽ sau này tôi sẽ thích người như vậy nhỉ.
Hứa Tiểu thấy tôi không nói lời nào, quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu sao thế, đau lòng à? Cậu thật lòng thích anh chàng hotboy đó đến thế ư?”
Tôi lắc đầu, im lặng đưa sợi dây chuyền giúp cô ấy.
Bởi vì hôm nay sẽ ra sân bay đón thần tượng, cho nên cô ấy ăn mặc phong cách giống với Chu Gia Dã, phụ kiện và quần áo đều giống y hệt. Lúc nhận lấy sợi dây chuyền, cô ấy giới thiệu với tôi: “Cậu thấy cái này đẹp không, đa số phụ kiện Chu Gia Dã đeo trên người đều là của thương hiệu này đấy, ban đầu chỉ là một thương hiệu ít người biết đến, mà bây giờ được Chu Gia Dã lăng xê nổi tiếng theo luôn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi nhìn thoáng qua: “Đẹp.”
Nhìn LOGO trên hộp, tôi bất giác sờ vào cổ mình, sau khi nhận được sợi dây chuyền của Chu Gia Dã, tôi vẫn luôn đeo nó.
Dây chuyền kề sát vào da, nó đã dung hòa với nhiệt độ cơ thể của tôi, khi đeo trên cổ, tôi thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của nó, dường như dây chuyền đã trở thành một phần trong sinh mệnh của tôi. Chỉ khi có nó ở bên, tôi mới cảm thấy an tâm, bao lần tôi khó chịu đến nghẹt thở, tất cả đều là nhờ vào sự hiện diện của anh.
Hứa Tiểu vừa đeo dây chuyền, vừa nói tiếp: “Tuy thương hiệu này giờ đã nổi, nhưng ý tưởng thiết kế của họ vẫn giữ nguyên, mẫu thiết kế nào cũng đẹp hết. Người sáng lập là một đôi vợ chồng, họ quen nhau khi còn mười mấy tuổi, từ rung động thuở thiếu thời cho đến khi sánh duyên đi hết cuộc đời, tình cảm vợ chồng vẫn luôn mặn nồng, vào thời điểm thương hiệu phất lên, chuyện tình của hai người họ cũng được nhiều người biết đến, bởi vì thật sự rất lãng mạn, cũng khiến người ta ngưỡng mộ không thôi, cho nên slogan quảng bá sau này của thương hiệu là ‘Dành tặng rung động niên thiếu của bạn, từ thuở xuân thì đến ngày bạc đầu’.”
Hứa Tiểu đeo dây chuyền xong, quay lại cười tít mắt: “Thế nào, nó rất đẹp đúng không?”
Tôi gật đầu: “Đẹp lắm, thật sự rất đẹp.”
Có lẽ là thấy tôi hứng thú, Hứa Tiểu lại lấy điện thoại mở trang web chính thức và cho tôi xem những mẫu thiết kế khác: “Thiết kế của hãng này đều rất đặc biệt, phong cách rất độc đáo, nhất là cái này…”
Cô ấy mở liên kết: “Bộ sưu tập mối tình đầu của thương hiệu là đẹp nhất, đặc biệt hơn là mẫu chủ đề của bộ sưu tập chủ đề mối tình đầu cũng là mẫu giới hạn duy nhất, hiệu ứng cánh bướm.”
“Cậu biết hiệu ứng cánh bướm nhỉ, chỉ cần một con bướm trong rừng mưa nhiệt đới lưu vực Amazon ở Nam Mỹ tình cờ vỗ cánh vài cái đã có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở bang Texas của Mỹ sau hai tuần. Ý tưởng thiết kế của nó chính là, chỉ một lần ngoái đầu nhìn lại của người trong một khoảnh khắc, nhưng đã khiến tôi rung động suốt một đời.”
Hứa Tiểu bấm vào mục chi tiết sản phẩm bên dưới, hình ảnh tải xong được phóng to trước mắt tôi .
Tay tôi cứ thế chạm nhẹ nhàng vào sợi dây chuyền rồi dừng lại ở nơi đó, cũng không thể cử động nữa.
Cho đến khi Hứa Tiểu thay đồ xong và hẹn bạn bè tập hợp ở cổng trường, màn đêm mùa đông đã sớm buông xuống bao phủ đường phố Đế Đô, ánh đèn ven đường tựa như dải ngân hà rơi xuống.
Tôi ngồi trong xe, nhìn dải ngân hà tua đi tua lại ngoài cửa sổ, bên tai là tiếng Hứa Tiểu cùng đám bạn bè đang trò chuyện sôi nổi, nhưng dường như linh hồn tôi đã không còn ở đây từ lâu.
Mà là phiêu du đến vùng đất xa xôi nào đó.
Hoặc có lẽ là ở sân bay nơi chúng tôi sắp gặp lại.
Đã một năm rưỡi chúng tôi không gặp nhau.
Có lẽ là hơn một năm về trước, bên hồ tại phim trường Tô Thành, gió xuân thổi qua mặt hồ thênh thang rực rỡ, gió thổi vù vù mãnh liệt đến mức gần như thổi loạn nhịp tim của tôi.
Tôi và Chu Gia Dã từng có rất nhiều năm không liên lạc, ngày gặp lại cậu ấy là hôm ở quán lẩu trong cơn mưa mùa đông, Chu Gia Dã giải thích lý do vì sao mấy năm đó không liên lạc được với cậu ấy bằng giọng nói rất quen thuộc và thoải mái, nhưng ở bên bờ hồ dưới nắng vàng rực rỡ tại Tô Thành, cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi, hỏi tôi với giọng khẽ khàng rằng, cậu không có gì muốn hỏi tôi sao.
Màn hình điện thoại của tôi bỗng sáng lên, phản chiếu trên cửa sổ xe bị bóng đêm bao trùm.
Tôi cúi đầu, nhìn thấy con bướm dịu dàng đến mức khiến tôi có một dạo không đoán được ý nghĩa của nó.
Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi: “Hôm nay còn mấy tiếng nữa là kết thúc rồi, cậu đang bận à?”
Ngày hôm nay tôi bị Hứa Tiểu kéo đi bận này bận kia từ lúc sớm, đến lúc này lên xe mới nghỉ một lát, trong lịch sử trò chuyện vẫn dừng lại ở ngày hôm qua.
Xe vẫn đang chạy về phía trước, có vẻ sẽ đến nhà ga nhanh thôi.
Bọn Hứa Tiểu đang ồn ào háo hức, nhưng cũng không thể che giấu nhịp tim sắp vọt ra ngoài của tôi, tôi trả lời cậu ấy: “Đón Giáng Sinh với bạn cùng phòng.”
“Đi ra ngoài chơi?”
“Vẫn đang ở bên ngoài.”
“Đêm nay tôi về Đế Đô.”
“Tớ biết.” Gửi xong, tôi bổ sung: “Không phải cậu luôn nói lịch trình của cậu với tớ à.”
Hồi lâu sau cậu ấy mới trả lời tôi: “Chơi vui vẻ nhé.”
Màn hình điện thoại tự tắt sau một lúc lâu không có thao tác gì, Hứa Tiểu thấy tôi im lặng suốt, bèn kéo tôi gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ.
Lúc đến sân bay vẫn còn sớm, mùa đông ở Đế Đô rất lạnh, dòng người qua lại tấp nập, Hứa Tiểu sắp xếp thời gian cũng coi như sớm, thế nhưng ở sân bay đã có rất đông người.
Bởi vì nhóm chúng tôi nhiều người, mọi người ngồi cùng một chỗ chơi một trò chơi nhỏ, đó là kiểu trò chơi nhiều người mặt đối mặt với nhau một cách giản dị nhất, tiền đặt cược cũng là nói thật hoặc thử thách* đơn giản nhất.
*Là trò chơi Truth or Dare.
Tôi không thân quen với bọn họ cho lắm, vì khoảng thời gian này thường đi chơi với Hứa Tiểu nên mới quen biết sơ sơ, vậy nên những câu hỏi mà bọn họ đặt ra cũng không có tiêu chuẩn gì quá lớn lao.
Chỉ có Hứa Tiểu mới dám mặt dày hỏi tôi.
Tôi chơi game không giỏi, lúc nào cũng bị cô ấy tóm được, thế là cô ấy hỏi: “Cậu và anh chàng hotboy mạng quen nhau như thế nào? Quen bao lâu rồi? Bắt đầu thích người ấy từ khi nào?”
Tôi nín thinh cả buổi trời, Hứa Tiểu rất tinh ý, chỉ liếc mắt một cái đã biết tỏng: “Không được phép nói dối, phải nói lời thật lòng, cậu hiểu không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng tôi không thể tiết lộ đó là Chu Gia Dã.
Tôi bèn bịa ra một câu chuyện trong quá khứ với vẻ mặt tỉnh bơ, song cũng không phải là bịa đặt hết tất cả, mà chỉ trau chuốt thêm một xíu vào câu chuyện, đảo ngược những điểm chính và không quan trọng để lừa cô ấy cho qua chuyện.
Có lẽ là thấy da mặt tôi mỏng thật, Hứa Tiểu định bỏ qua cho tôi, cô ấy biết tôi thích Chu Gia Dã, nên hỏi thêm một câu nữa như nói đùa, cố ý trêu tôi: “Giữa Chu Gia Dã và anh chàng hotboy của cậu, nếu tối nay chỉ có thể gặp một người thì cậu muốn gặp ai?”
Tôi hoàn toàn im lặng.
Vẻ mặt Hứa Tiểu đầy gian xảo, chỉ chờ xem tôi khó xử.
Nhưng lần này tôi đã nói một câu chân thật nhất kể từ lúc chơi nói thật hoặc thử thách cho đến giờ: “Tớ có thể gặp cả hai cùng một lúc.”
Chờ cả buổi trời, cuối cùng chuyến bay của Chu Gia Dã đã đáp cánh xuống Đế Đô.
Tôi nghĩ có lẽ tôi là người được biết đầu tiên trong tất cả mọi người ở đây.
Điện thoại của tôi rung lên, là Chu Gia Dã gửi tin nhắn đến, chỉ có hai chữ ngắn ngủi: “Đến rồi.”
Sau đó, rất nhiều người cũng đang đợi ngoài này phải mất một lúc mới nhìn thấy ở lối ra có người đi tới, người đang mệt mỏi vì chờ suốt cả tối đã lấy lại tinh thần trong chớp mắt, ồn ào chen lên trước.
Tôi còn đang chậm chạp chưa biết đáp lại Chu Gia Dã như thế nào thì Hứa Tiểu đã kéo tôi xông lên như bay. Nhưng người chen lấn nhiều vô số kể, fans hâm mộ đông nghịt, cảnh tượng này làm cho tôi nhớ đến sân bóng rổ của rất nhiều năm về trước, có rất nhiều người đến xem cậu ấy chơi bóng, đám đông xung quanh vây chật như nêm cối, ngày ấy tôi cầm theo cặp sách của Chu Gia Dã đi tìm cậu ấy, nhìn khoảng cách giữa tôi và cậu ấy, tôi cảm thấy mình như tia nắng chiều rơi trên người Chu Gia Dã, chạm vào Chu Gia Dã chỉ để bám víu lấy ánh sáng của cậu ấy.
Khi đó cậu ấy còn chưa xa xôi cách trở như lúc này.
Ngày ấy tôi cầm cặp sách của cậu ấy, cậu ấy vừa quay đầu đã nhìn thấy tôi. Mà giờ đây, tôi sợ rằng mình không còn cơ hội đó nữa rồi.
Tôi kéo khăn quàng cổ lên cao, che khuất nửa khuôn mặt của mình, trông tôi nhỏ bé đến mức không có gì nổi bật trong dòng người tấp nập, nhìn Chu Gia Dã đang đi đến từ cuối đám đông.
Chu Gia Dãkhông đi một mình mà có nhân viên công tác đi theo bên cạnh, tôi từng nhìn thấy rất nhiều người trong số họ qua những bức ảnh cậu ấy gửi cho tôi và những lần họ xuất hiện ở bên góc video. Với dáng người cao ngất của mình, dù cậu ấy đeo khẩu trang che khuất nửa khuôn mặt thì vẫn luôn nổi bật giữa đám đông chen chúc, đủ để khiến người khác chú ý đến chỉ với một cái liếc mắt.
Còn tôi cứ thế bị dòng người đông nghịt xung quanh nhấn chìm.
Trong các cô ấy, người thì giơ bảng, người thì giơ điện thoại, bên cạnh tôi còn có một cô gái tóc xoăn nhuộm hồng rất bắt mắt, ngay cả tôi cũng phải nhìn cô ấy liên tục, cô ấy không những xinh đẹp mà còn có làn da trắng trẻo.
Tôi nấp trong đám đông, gần như không hề có cảm giác tồn tại và chỉ có thể nhìn cậu ấy đi ngang qua trước mặt tôi.
Hứa Tiểu cầm điện thoại chụp không ngơi tay nhưng vẫn không quên chọc tôi: “Cậu đực người ra đấy làm gì, điện thoại đâu rồi?”
Thế là tôi cũng vội vàng mở camera lên.
Cảnh Chu Gia Dã đi ngang qua trước mặt đã được bắt trọn trong chiếc camera của tôi, cậu ấy đi không nhanh,vừa đúng lúc nhấn nút chụp.
Các fans bên cạnh chào hỏi Chu Gia không ngớt, đôi mắt lộ ra bên ngoài khẩu trang của cậu ấy cong lên cười nhẹ, cậu ấy gật đầu đáp lại, vẫy tay với mọi người.
Tôi có cảm giác cậu ấy cách xa tôi hơn bao giờ hết, đó không phải là Chu Gia Dã của một mình tôi, cũng không phải là Chu Gia Dã mà tôi có thể nhìn thấy cách chiếc bàn học, càng không phải là Chu Gia Dã mà tôi có thể nhìn thấy mỗi khi đi ngang qua sân bóng rổ, từ trước đến nay giữa tôi và cậu ấy đều cách nhau rất nhiều, rất nhiều người.
Giống như lúc này đây, tôi chỉ có thể trốn trong biển người, không dám để Chu Gia Dã biết tôi đã tới, cậu ấy cũng sẽ không nhìn thấy tôi trong đám đông, cũng không còn lớn tiếng gọi tên tôi, quay đầu lại vì tôi nữa.
Cho đến khi cậu ấy rời đi, tôi mới cúi đầu nhìn tấm ảnh mình chụp được, gió lạnh trong đêm đông khiến tay tôi tê cóng, tôi cảm giác vành mắt cũng lạnh buốt theo, nhưng tôi chỉ có thể gặp cậu ấy như thế này thôi.
Hứa Tiểu lật đi lật lại những tấm ảnh vừa chụp, tấm tắc khen: “Đẹp quá chừng, người thật còn đẹp hơn trong ảnh gấp trăm lần.”
Đám bạn khác của Hứa Tiểu hỏi cô ấy về bằng gì.
Hứa Tiểu trả lời: “Tớ gọi xe rồi, một chốc nữa xe sẽ đến.”
Cô ấy quay đầu nhìn tôi: “Sao vậy Ý Ý, đã nhìn thấy người thật mà cậu vẫn không vui sao?”
Tôi tắt album ảnh, không nhìn tấm ảnh ấy nữa: “Vui chứ.”
“Trông cậu chẳng không giống đang vui tí nào, nào, cười một cái đi.”
Tôi nhe răng trợn mắt, Hứa Tiểu cười ngặt nghẽo: “Cậu cười khó coi quá vậy.”
Chúng tôi ra ngoài chờ xe, mùa đông lạnh đến nỗi cóng cả tay nên tôi đút tay luôn vào túi áo, vừa đi vừa nói chuyện với Hứa Tiểu.
Mãi đến khi điện thoại của tôi rung lên.
Bấy giờ tôi mới miễn cưỡng rút tay ra khỏi bộ đồ ấm áp.
Màn đêm sâu thăm thẳm, Chu Gia Dã gửi tin nhắn cho tôi, kèm theo một định vị và hai câu: “Đã đi chưa?”
Câu tiếp theo là: “Muốn tới đây không?”
------
Tác giả có lời muốn nói:
*Ý nghĩa của hiệu ứng cánh bướm được lấy từ mạng Internet.
Là một mảnh vỡ tương lai từng xuất hiện ở phần cấp 3 của quyển 1, những gì tôi đã viết ở phần trước đang bắt đầu được tái hiện dần.
Hẹn gặp mọi người ở chương sau nhé =3=
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương