Từng Gửi Tình Yêu Nơi Biển Núi

Chương 48



Chu Gia Dã không thể ở lại Đế Đô cho tới tết nguyên đán, ngày hôm sau cậu ấy phải đi Vu Châu sớm để luyện tập và diễn tập.

Càng gần ngày nghỉ lễ thì cậu ấy càng bận rộn nhiều việc, tôi cũng không bất ngờ với chuyện này.

Chu Gia Dã cho người tiễn tôi về trường học còn cậu ấy ngồi một xe khác đi tới sân bay, trước khi đi tôi đã gặp được người đại diện của cậu, chính là người đã nói đừng lãng phí thời gian tốt đẹp buổi tối kia.

Khi lái xe đến, Chu Gia Dã cúi người nhanh chóng giới thiệu bên tai tôi, khi nghe thấy ba chữ người đại diện, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện câu nói kia, ánh mắt lập tức trở nên hốt hoảng, không dám nhìn anh ấy.

Chu Gia Dã cũng phát hiện ra ánh mắt tôi trở nên khác lạ nhưng không đoán được lí do, cậu ấy chỉ cảm thấy buồn cười: “Sao vậy, khuya hôm trước cậu mới nói với tôi không sợ, bây giờ gặp người đại diện của tôi lại bắt đầu căng thẳng à?”

Tôi ho khan, ngẩng đầu trừng mắt với cậu ấy.

Mọi người mau nhìn chàng trai này đi.

Nhân lúc xe của người đại diện chưa đến. tôi nhanh chóng véo một cái lên phía sau cánh tay của cậu ấy.

Chu Gia Dã cười đầu hàng: “Tôi sai rồi, lỗi của tôi.”

Xe dừng lại trước mặt, người đại diện của cậu ấy ở trong xe nâng tay lên bắt chuyện với tôi: “Hello, tôi là người đại diện của Chu Gia Dã.”

Anh ấy quay đầu nhìn Chu Gia Dã, nhướng mày mập mờ nói: “Tiểu Dã, bảo bối cậu che giấu lâu như vậy tên gì thế?”

Chu Gia Dã có thể làm bạn được với tất cả mọi người, người đại diện cũng không ngoại lệ.

Tôi vừa bình tĩnh lại được một chút đã nghe được điều làm mình hãi hùng.

Chu Gia Dã ha một tiếng, nói đùa với người đại diện như bạn bè thân thiết: “Anh, lần đầu gặp mặt anh nói chuyện tiết chế một chút được không?”

Người đại diện gật đầu nói được, hỏi cậu ấy chuẩn bị xong chưa, có thể xuất phát rồi sao, chủ đề lại quay về bình thường. Chu Gia Dã lên xe rồi vẫn dặn tôi thêm một lần nữa, nói tôi có việc gì thì gọi điện cho cậu ấy. Tất cả đều bình thường.

Mãi cho đến khi Chu Gia Dã nói xong, người đại diện lại lần nữa vẫy tay với tôi: “Vậy thì anh đưa Tiểu Dã nhà em đi trước nha.”

Chu Gia Dã nâng tay muốn đánh người.

Trước khi cửa xe đóng lại, Chu Gia Dã lại lần nữa vẫy tay với tôi, nói tôi khi nào đến trường thì nhắn tin cho cậu ấy.

Thật ra lần này chúng tôi tạm biệt nhau không lâu, trong khoảng thời gian này cậu ấy không tham gia đoàn làm phim, chỉ tham gia một số hoạt động khác nhau, sau khi kết thúc công việc có thể quay về nhà. Cậu ấy làm xong việc ở Vu Châu, trước khi về Đế Đô liền gửi tin nhắn cho tôi, cậu ấy còn thắc mắc không biết tôi có bí mật chạy đến sân bay như lễ giáng sinh trước hay không: [Lần này cậu không đến sân bay đấy chứ?]

Tôi chụp ảnh gửi cho cậu ấy để chứng minh tôi đang ở kí túc xá, trước mặt là laptop, tôi còn đang bận viết tiểu thuyết. Nhân lúc có thời gian rảnh, cảm xúc cũng ổn định, tôi muốn viết nhiều hơn chút.

Tôi gửi tin nhắn: [Không tin thì thôi, ngoài trời lạnh như vậy, còn lâu tớ mới đi đón cậu.]

Chu Gia Dã: [Ha, Lâm Ý, bây giờ cậu đối xử với tôi như vậy sao?]

[Cậu còn muốn tớ đối xử với cậu thế nào nữa, là cậu không cho tớ đi mà.]

[Tốt nhất cậu đừng đến, cậu đến thì chưa biết là ai đi đón ai đâu.]

Nhìn người đàn ông này đi, lại nhắc đến chuyện tôi đến phim trường Tô Thành tìm cậu ấy rồi lạc đường.

Nhưng khi nhìn vào lịch sử trò chuyện, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hình như chúng tôi không có gì thay đổi, lời tôi nói có lẽ vẫn chưa đủ để khiến cậu ngừng lo lắng.

Mấy hôm nay trong kí túc xá chỉ có một mình tôi, vừa qua lễ giáng sinh Hứa Tiểu đã về nhà, học kì này cũng không có nhiều bạn học ở lại trường, mọi người đều đã ra ở riêng, dù sao ở ký túc xá lâu thêm cũng không có ý nghĩa gì.

Những người nằm ở nhà cả ngày vì chứng nói lắp như tôi mới là người kì lạ.

Tôi không viết tiếp được, đầu óc không thông suốt nên lại đi làm phiền cậu ấy. Cũng không có gì đặc biệt, đơn giản là muốn phát tiết cảm xúc, không ngừng kêu gào không viết được không viết được không viết được, Chu Gia Dã vẫn sẽ giống như trước, cậu ấy luôn có cách dỗ tôi vui vẻ.

Tôi ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, lúc tỉnh táo lại tiếp tục viết.

Linh cảm thỉnh thoảng sẽ cạn kiệt, tôi sẽ tùy tiện tìm kiếm trên giá sách của mình quyển manga thiếu niên diệt rồng và công chúa đã ngừng xuất bản. Mấy năm nay manga bằng giấy xuất bản nhiều tập ngày càng ít, tạp chí cuối cùng tôi nhận được đã là một năm trước, thiếu niên diệt rồng đã tìm được cách cứu công chúa, nhưng lại từ bỏ việc tự mình đi cứu nàng.

Tôi từng nghĩ đến việc chỉ tìm kiếm một kết thúc đẹp là cách làm quá sáo rỗng, nhưng bây giờ tôi lại mong chờ có một kết thúc hạnh phúc.

Lật vài tờ, tôi bỏ lại giá sách, tiếp tục viết.

Điện thoại di động của tôi vẫn luôn để sát bên cạnh, tin nhắn của Chu Gia Dã cũng dừng lại ở thông báo cậu ấy đã đến Đế Đô, không có tin nhắn tiếp theo.

Có lẽ cũng không khác trước là bao, cậu ấy về Đế Đô cũng chỉ là về Đế Đô, cậu ấy cũng chỉ nói hành trình của mình với tôi mà thôi, chúng tôi vẫn sẽ không gặp nhau.

Đến tận đêm khuya, tôi viết được một nửa thì không thể viết tiếp được nữa, bực bội không kiểm soát được. Bên ngoài trời đã tối đen, lúc này đã hơn chín giờ, tôi cảm thấy hơi đói.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Khi đêm tối ập xuống, kí túc xá trở nên yên tĩnh, cảm giác cô độc nặng nề khiến tôi hơi khó thở, tôi lướt cuộc trò chuyện trên trời dưới đất không có chút trí tuệ nào của mình và Chu Gia Dã vào ban ngày, tôi sợ mình sẽ truyền tâm trạng tiêu cực nên chỉ đọc đi đọc lại tin nhắn, cuối cùng vẫn không quấy rầy cậu ấy.

Tôi chơi Tiểu Tiểu Lạc để giải tỏa căng thẳng, âm thanh vui vẻ đầy màu sắc lấp đầy cảm giác cô đơn trong yên lặng, cảm giác ức chế trong lồng ngực cũng dịu đi rất nhiều.

Nhưng tôi mới chơi được một nửa màn thì Chu Gia Dã đột nhiên nhắn tin.

[Hôm nay thật sự không đến đón tôi sao?]

Ngón tay tôi chạm vào khối lập phương dưới tầng cuối cùng, khối lập phương bên trên như được giải phóng, ồ ạt trút xuống, âm thanh phá hủy vang lên không ngừng trong bóng đêm yên lặng như đang rơi xuống một cái miệng khổng lồ, to đến mức như muốn xé rách màng nhĩ.

Mãi cho đến khi tất cả các khối lập phương đều bị phá hủy thì âm thanh mới dừng lại.

Chẳng qua tôi chỉ chạm vào khối lập phương có vị trí quan trọng mà thôi, tất cả các khối còn tồn đọng xếp bên trên lại bị phá hủy, hệ thống hiển thị thông báo chúc mừng qua màn.

Tôi nhanh chóng thoát khỏi Tiểu Tiểu Lạc, nhắn hai chữ trả lời cậu: [Ở đâu?]

Tôi mặc áo khoác và đổi giày, toàn bộ quá trình đều vô cùng bình tĩnh, mãi đến khi tôi chải tóc được một lúc lâu mới phát hiện mình cầm ngược lược.

Thật ra tôi đã sớm không giữ được bình tĩnh rồi.

Chu Gia Dã gửi định vị cho tôi: [Tôi đang ăn cơm với bạn bè ở Đế Đô tại chỗ này, cậu muốn đến đón tôi về nhà sao?]

Tôi ngừng chải tóc, vội vàng đánh một chữ: [Muốn.]

[Vậy tôi cho người lái xe đến đón cậu, vẫn ở cổng trường phía tây.]

Đối phương vẫn còn nhập chữ, cậuấy nói thêm: [Mặc nhiều chút, bên ngoài rất lạnh.]

Bên ngoài thật sự rất lạnh, gió đêm mùa đông buốt như dao cắt, tiếng rít gào như có thể xé nát linh hồn, nhưng khi con người thực sự biến thành cô hồn dã quỷ thì ý thức trôi dạt cũng sẽ đi về phía ánh đèn.

Tôi sắp xếp xong đồ, đóng cửa ký túc xá, đến cổng trường phía tây chờ xe của Chu Gia Dã đến đón. Tôi biết người trên xe, là trợ lý lần trước đã nhiệt tình cho tôi mượn quần áo. Cô ấy thấy tôi thì vẫn nhiệt tình như cũ, người ở bên cạnh Chu Gia Dã cũng giống như cậu ấy vậy, vừa thẳng thắn vừa chân thành.

Đến nơi trợ lý muốn đi đậu xe, nói một tiếng với lễ tân.

Nói gì thì tôi nghe không rõ, chỉ thấy lễ tân nhìn tôi một cái, cái gì cũng không hỏi, vô cùng khách khí dẫn tôi lên trên tầng.

Trên đường đi nhịp tim tôi đập loạn.

Nhìn số tầng không ngừng tăng lên trên thang máy, từ nỗi nhớ cậu ấy đã biến thành cảm giác bất an dần dần dâng cao trong lòng tôi.

Nhưng tôi không thể sợ hãi, cũng không thể lùi bước, cuối cùng cậu ấy đã nguyện ý thử để tôi bước vào cuộc sống của mình, tôi chỉ có thể đi về phía trước. Có lẽ là vì tôi đã không ngừng nói với cậu rằng, Chu Gia Dã, cậu không cần sợ hãi nên tôi cũng không thể sợ hãi.

Tôi vẫn luôn nắm chặt điện thoại di động trong tay, từ lúc xuất phát đến bây giờ Chu Gia Dã không gửi thêm tin nhắn nào cho tôi.

Nếu như là quá khứ, dù lên xe hay chưa cậu ấy cứ cách mấy phút lại hỏi tôi tới chưa, khi tôi đến cửa cậu ấy cũng sẽ đến đón tôi, nhưng lần này lại không như vậy.

Lần này tôi muốn tự mình đi con đường dẫn đến lòng cậu.

Con đường của thiếu niên diệt rồng chưa từng chỉ vì để cứu công chúa mà còn có chính bản thân mình nữa.

Lễ tân đưa tôi đến trước cửa phòng, lịch sử mở cửa rồi khom người chờ tôi đi vào.

Trong phòng còn có một cánh cửa khác, bức rèm thi tình họa ý buông xuống che đi cảnh tượng bên trong, không thấy người ở trong đó nhưng có thể nghe thấy âm thanh. Có rất nhiều người đang nói chuyện, tôi không nghe thấy giọng Chu Gia Dã, trái tim đang căng thẳng không thể bình tĩnh được, tôi lo lắng đến mức cổ họng cũng căng thẳng.

Tôi nhỏ giọng nói lời cảm ơn với nhân viên lễ tân, trước khi đi đối phương còn đóng cửa lại cho tôi.

Không gian phía sau lưng lại lần nữa bị đóng lại, cách bức rèm dày trước mặt, tôi không thấy được cảnh tượng bên trong phòng.

Một đám người cười nói ồn ào, tôi mơ hồ phân biệt từ lời nói của họ, họ đang nói lần này ai nhận phim của ai, ai lại tạo couple với ai, đến lúc đó ai có khả năng sẽ đến đoàn làm phim thăm ban đến mấy chục lần.

Tiếng nói cười ồn ào, vừa thoải mái lại vừa sôi nổi, tôi đứng bên ngoài rèm cửa, bàn tay nắm chặt vào nhau.

Tôi biết Chu Gia Dã cũng ở bên trong.

Cảm giác này giống như ngày trước, lúc trước tôi và cậu là bạn học chỉ ngồi cách nhau một lối đi nhỏ, quan hệ của cậu với mọi người rất tốt, nghỉ giữa tiết có rất nhiều người đến tìm cậu, bạn cùng lớp, bạn khác lớp, nam nữ gì cũng có. Tất cả mọi người đều biết cậu, ai đến tìm cậu cũng có thể cười nói vui vẻ với cậu, mà tôi rõ ràng ngồi cách cậu rất gần lại như ở một thế giới khác.

Bây giờ cũng vậy, chỉ vén tấm rèm này ra là tôi có thể thấy Chu Gia Dã, người đang ở một thế giới khác tôi.

Lòng bàn tay tôi run rẩy, khi lấy dũng khí tôi cảm thấy bản thân như cá nổi lên mặt nước, vì nhận ra đang thiếu không khí nên muốn lùi về.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nhưng khi tôi chạm tay vào dây rèm, còn chưa vén lên đã nghe thấy có người gọi Chu Gia Dã: “Đêm nay không đi cùng chúng tôi thật sao?”



Động tác tay tôi dừng lại.

Tôi đứng bên ngoài tấm rèm, thính giác căng thẳng vì muốn nghe giọng Chu Gia Dã.

Sự ồn ào bên trong dừng lại.

Giọng nói trầm thấp của cậu ấy có hơi uể oải, nghe không ra cảm xúc gì: “Không đi.”

“Không phải gần đây cậu không tham gia đoàn làm phim sao, ngày mai cậu cũng không bận, khó có dịp mấy người chúng ta ở cùng một nơi…”

Chu Gia Dã còn chưa lên tiếng đã có người khác xen vào: “Không phải chứ, Trình Giác, anh có mắt nhìn chút đi được không, người ta đã nói đêm nay muốn về nhà rồi…”

Hai chữ về nhà cuối cùng còn cố tình kéo dài ra, người trên bàn không hẹn mà cùng bật cười.

Cách tấm rèm, tôi không thấy được Chu Gia Dã, không biết cậu ấy sẽ có vẻ mặt gì.

“Ôi chao Chu Gia Dã, tình hình bây giờ là thế nào vậy, lần trước tôi hỏi cậu còn nói không có ý định, sao giờ lại muốn nửa đêm về nhà là thế nào, lần trước cậu lừa tôi sao, chút tin tưởng giữa anh em cũng không có, sợ tôi ra ngoài nói lung tung à?”

Người bên cạnh ồn ào, cho dù là nghệ sĩ hay minh tinh trong màn ảnh không thể chạm vào nhưng khi nói chuyện riêng tư lại có cảm giác giống nhóm bạn cấp ba đang làm loạn với cậu ấy.

Cậu ấy ở đâu cũng đều như vậy, thoải mái lại tự do, người làm bạn với cậu ấy cũng đều không kiêu ngạo, khi tránh xa ống kính, mọi người vui vẻ trở thành bạn bè.

Tôi đứng bên ngoài tấm rèm, cảm giác không khác hồi còn ngồi cách cậu ấy một lối đi nhỏ, nghe những nam sinh kia tới tìm cậu ấy, còn tôi thì dỏng tai lên nghe tất cả những chuyện liên quan đến cậu ấy.

Mấy người kia chuyện gì cũng có thể đùa được, có người nói Chu Gia Dã bây giờ đang hot như vậy, nhiều người theo đuổi như thế, người nào mà không có, không chừng trong khoảng thời gian này đã bị đại mỹ nữ nào bắt rồi.

Một người khác nói, cậu không biết gì đừng nói lung tung, trong lòng Chu Gia Dã có cục cưng quý giá rồi, lần trước cậu ta còn bay về Đế Đô trong đêm vì người ta không trả lời tin nhắn của mình, lo lắng đến mức bay về ngay nhưng lại không dám gặp.

Dường như người ngồi ở đây đều biết chuyện này, mọi người không hẹn mà cùng cười, Chu Gia Dã không nói gì, cậu ấy đang ngầm thừa nhận sự trêu chọc của họ.

Trình Giác lại gần hỏi: “Chu Gia Dã, có thể phỏng vấn cậu một chút không, lúc đó cậu nói không có ý định nghĩa là sao?”

Cậu cười một cái, giống như tự cười nhạo bản thân mình: “Không muốn liên lụy đến người ta.”

“Vậy tối hôm muốn về nhà cậu lại có suy nghĩ gì?”

Lần này Chu Gia Dã không trả lời.

Tay tôi nắm chặt lấy dây rèm, không vén lên.

Một lúc sau tôi mới nghe được giọng nói trầm thấp của anh: “Thử một chút đi.”

Kết quả mấy người bạn của cậu lại vô tình cười to: “Chu Gia Dã, lòng háo thắng của cậu đâu, khát vọng chiến thắng của cậu đâu, lúc cậu nhảy dù từ cầu xuống mắt cũng không thèm chớp mắt, sự tự tin đó đâu rồi, sao bây giờ lại chỉ dám nói thử một chút thế này?”

Bọn họ tiếp tục cười đùa, chủ đề sau không tiếp tục nói về Chu Gia Dã nữa mà nói về những chuyện khác.

Nhưng sau khi chủ đề này kết thúc, Chu Gia Dã lại lần nữa yên lặng, trong bữa tiệc cũng không còn nghe thấy giọng nói của cậu ấy nữa.

Chính vào lúc đó, tôi đã vén tấm rèm kia lên.

Lúc này tôi chỉ có một suy nghĩ, tôi và dũng khí của cậu vượt qua mọi khó khăn gian nan giữa chúng tôi.

Người bên trong đều chú ý đến rèm cửa bị vén lên, âm thanh ồn ào dừng lại, mọi người quay đầu nhìn về phía tôi. Từ trước đến nay tôi không thể làm quen được với việc đứng ở nơi bị nhiều người chú ý, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, tôi căng thẳng đến mức ngừng thở, nhưng tôi đã đến nơi này rồi, không thể lùi bước được.

Chu Gia Dã ngồi giữa bàn, cậu ấy không ngẩng đầu lên mà đang mệt mỏi lười biếng cầm ly rượu, ánh mắt sâu thẳm không biết đang suy nghĩ gì.

Âm thanh trong bữa tiệc từ từ dừng lại khiến sự yên tĩnh phóng đại ra vô hạn, khoảng cách giữa tôi với cậu ấy cũng hóa thành hiện thực trong giây phút này. Dường như cậu ấy không nhận ra tôi đang ở đây, hoặc có thể vẫn đang chờ đợi.

Một giây sau, tôi gật đầu cười chào hỏi mọi người, sau đó gom hết dũng khí, dùng giọng nói như ngày thường gọi cậu: “Chu Gia Dã.”

Cậu ấy không tiếp tục nhìn ly rượu, giây phút đối mặt với tôi, dù cho khoảng cách giữa chúng tôi rất xa nhưng tôi có thể thấy rõ hình ảnh của mình trong mắt cậu.

Lúc này trong bữa tiệc có người lặng lẽ ho khan, giống như nam sinh gây rối ở trung học.

Chu Gia Dã dường như không hề nhận ra, cậu ấy bỏ ly rượu xuống, cầm điện thoại trên bàn lên: “Đi đây, mọi người từ từ ăn.”

Cậu ấy kéo ghế ra, đi vòng qua bàn dài về phía tôi rồi đưa tay lấy áo khoác từ trên móc treo xuống.

Chu Gia Dã đi đến trước mặt tôi, dáng người cao lớn ngăn tầm mắt giữa tôi và những người kia, cậu ấy duỗi tay đụng nhẹ vào mu bàn tay tôi: “Sao lại lạnh thế này?”

Cậu ấy lại lần nữa quay đầu chào hỏi bạn bè, sau đó kéo cổ tay tôi rời đi.

Chỉ là cổ tay.

Nhưng lòng bàn tay ấm áp của cậu khiến tôi cảm thấy nếu mình tiếp tục đi con đường này sẽ thấy được điểm cuối cùng.
Chương trước Chương tiếp