Tuổi Trăng Rằm
Chương 11: Chương IX: - "Nếu Hôm Đó..." -
Cậu vội rụt tay lại rồi quay mặt đi chỗ khác với vẻ ngượng ngùng:
“Tối nay… Bên tôi khổng ổn lắm, nhưng tôi cũng gặp được con bé rồi… Và vết thương này do đứa trẻ sống cùng nó gây ra. Sự cố ngoài ý muốn thôi nên chị cũng không cần quá bận tâm…”
Nghe xong câu trả lời của Kyle, sắc mặt Harpy đã thả lỏng hơn một chút, cô thở dài, dặn cậu nên cẩn thận hơn và ngỏ ý muốn cõng cậu bay về nhà, nhưng bị Kyle từ chối, với lí do sợ rằng Harpy không đủ sức cõng cậu về nhà.
“Vậy sao? Cảm ơn đã lo cho tôi. Thế tôi về trước, cậu cứ từ từ về sau nha.”
Harpy vừa cười vừa nói rồi đi ngang qua Kyle
“Đừng…Chị…chờ tôi với...Ờ... Chị cõng tôi về được không?”
Kyle vội vàng tóm lấy một bên cánh Harpy, lắp bắp hỏi cô. Sau đó trên nền trời đêm, cặp sát nhân tóc trắng cùng nhau về nhà. Kyle đã để Harpy cõng về như đề nghị ban đầu khi cô tìm thấy Kyle trong rừng. Dù Harpy là một cô gái, cơ thể còn đang trong độ tuổi dậy thì, nhưng thân hình cô cũng rắn chắc không kém gì Kyle. Kể từ khi trở thành sát nhân, những chuyến đi săn người vào ban đêm trong thời gian qua đã rèn giũa Harpy thành một cô gái mạnh mẽ như hiện tại. Cặp sát nhân tóc trắng đó vừa bay trên nền trời đêm, vừa kể cho nhau nghe những chuyện đêm nay bản thân đã trải qua, vì đêm nay họ không hề đi săn. Còn về phần Rilloni và Tristan, sau khi về nhà, họ cùng nhau tới bờ sông để rửa sạch vết máu trên cơ thể. Ngay khi Rilloni ngồi trong bếp và chuẩn bị khui một chai vang đỏ, Tristan đột ngột tới ngồi cạnh cô và hỏi Rilloni về anh trai cô.
“Tôi nhớ chị có nói đã giết toàn bộ gia đình mình rồi mà?”
Về phía Reina, sau khi tạm biệt Harpy, cô xuất hiện ở một nghĩa địa, đứng trước một ngôi mộ, cạnh đó còn ba ngôi mộ khác. Cô quỳ ngồi trước ngôi mộ có tên “Tanaki Jubia” và nhẹ nhàng nói:
“Con về rồi, thưa mẹ.”
Sắc mặt Reina vẫn tươi cười, nhưng nhìn nụ cười đó thật giả dối, như là không hề xuất phát từ cảm xúc. Và cả bốn ngôi mộ ở nghĩa địa đó nữa, chúng thực sự rất lạ khi tất cả khi có cùng ngày mất. Những ngôi mộ khác trong nghĩa địa đó cũng ở cách bốn ngôi mộ đó một khoảng cách đủ để có thể có thêm ba ngôi mộ vào những khoảng trống đó. Ngôi mộ của người mà Reina gọi là “mẹ” có ngày mất là 26/12/2018, ba ngôi mộ còn lại lần lượt là “Noah P. Philip”, “Noah Richard” và “Tanaki Reina” – là ngôi mộ của nữ bán linh đồng thời là nữ sát nhân bí ẩn của toàn thành phố. Reina chào mẹ xong thì ngồi trên mộ của mình, ngay cạnh mộ mẹ cô với cơ thể trong suốt. Cô cứ ngồi đó nhìn lên ánh trăng tròn với nụ cười trông như dối trá trên môi. Dựa vào ánh trăng, Reina cũng có thể xác định lúc này khoảng một giờ sáng. Ánh trăng đêm nay thật tròn và sáng, soi chiếu xuống nơi nghĩa địa khiến nó bớt đi phần nào sự ma mị. Ngồi trên mộ mình, Reina vừa tâm sự với Jubia vừa nhớ lại những chuyện lúc xưa, khi cô còn sống, có một gia đình hạnh phúc và một người bạn rất thân. Nhưng tất cả đã qua rồi và giờ Reina và bạn thân cô trở thành kẻ thù, cô vẫn chưa thể tìm thấy người đó để trả thù cho gia đình mình, dù đã bốn năm Reina trở thành sát nhân, liên tiếp giết những người vô tội mỗi đêm chỉ để duy trì sự tồn tại cho bản thân…
“Nếu hôm đó con không bắt chuyện với ả ta, có lẽ gia đình mình sẽ không như hiện tại đâu, mẹ nhỉ?”
Về phía Harpy và Kyle, sau khi về nhà, Harpy ngay lập tức mở cầu dao điện, ánh đèn phòng bếp sáng lên, cô lấy những dụng cụ y tế trong nhà ra và giúp Kyle xử lí vết thương. Rồi cả hai lần lượt đi tắm để rửa sạch vết máu trên cơ thể. Khi tắm xong, Harpy đột nhiên hỏi Kyle về quá khứ của cậu.
“Thường thì chị rất ít khi tò mò những chuyện thế này, sao giờ lại…”
Kyle thắc mắc hỏi lại, bởi lần đầu Kyle gặp Harpy, ấn tượng đầu tiên của cậu về cô là một cô gái thông minh, vô tâm và vô cảm, tính cách trưởng thành, đôi chút máu lạnh và dường như đã không tin tưởng bất cứ ai nữa.
“Cậu còn nhớ cô nhóc tóc tím dẫn tôi tới chỗ cậu bị lạc đêm nay chứ? Tên cô ấy là ‘Tanaki Reina’, là một bán linh, và theo như cô ấy kể lại thì cô ấy đã từng là bạn rất thân, bây giờ là kẻ thù của em gái cậu, vì năm đó đã bị em gái cậu chọn cô ấy là nạn nhân. Nên là, tôi có thể biết hai anh em cậu đã trải qua những gì trong quá khứ, được không? Cậu không muốn nói cũng không sao…”
Nghe tới đây, Kyle lặng đi một lúc, rồi cậu kể cho người yêu mình nghe theo những gì cô ấy yêu cầu, bằng một chất giọng trầm buồn.
“Nếu trước đó tôi cố gắng hiểu mẹ hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không quá tệ như hiện tại…”
Có lẽ Kyle không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ nữa, bởi cậu trở thành sát nhân như hôm nay là nhờ một “đêm định mệnh”. Còn Rilloni, sau năm lần bảy lượt từ chối trả lời câu hỏi của Tristan về anh hai mình nhưng bất thành, cô đành kể cho em mình nghe về những chuyện trong quá khứ, và về “đêm định mệnh” đó khi cô chọn con đường trở thành sát nhân.
“Nếu đêm đó tao cô gắng nán lại một chút, chỉ một chút thôi, chờ anh ấy về, chắc chắn anh ấy sẽ không trở thành sát nhân như hiện tại…”
Trong ngôi nhà hoang phía Nam ngoại ô thành phố, Kyle và Harpy ngồi với nhau ở bàn ăn. Harpy nghe Kyle kể về quá khứ của hai anh em. Ở ngôi nhà hoang trong khu rừng phía Tây ngoại ô thành phố, Rilloni cũng kể cho Tristan nghe về quá khứ của cô và Kyle. Cùng lúc đó, ở một nghĩa địa phía Tây thành phố, Reina ngồi trên mộ của mình và cũng nhớ về những chuyện trong quá khứ.
“Tối nay… Bên tôi khổng ổn lắm, nhưng tôi cũng gặp được con bé rồi… Và vết thương này do đứa trẻ sống cùng nó gây ra. Sự cố ngoài ý muốn thôi nên chị cũng không cần quá bận tâm…”
Nghe xong câu trả lời của Kyle, sắc mặt Harpy đã thả lỏng hơn một chút, cô thở dài, dặn cậu nên cẩn thận hơn và ngỏ ý muốn cõng cậu bay về nhà, nhưng bị Kyle từ chối, với lí do sợ rằng Harpy không đủ sức cõng cậu về nhà.
“Vậy sao? Cảm ơn đã lo cho tôi. Thế tôi về trước, cậu cứ từ từ về sau nha.”
Harpy vừa cười vừa nói rồi đi ngang qua Kyle
“Đừng…Chị…chờ tôi với...Ờ... Chị cõng tôi về được không?”
Kyle vội vàng tóm lấy một bên cánh Harpy, lắp bắp hỏi cô. Sau đó trên nền trời đêm, cặp sát nhân tóc trắng cùng nhau về nhà. Kyle đã để Harpy cõng về như đề nghị ban đầu khi cô tìm thấy Kyle trong rừng. Dù Harpy là một cô gái, cơ thể còn đang trong độ tuổi dậy thì, nhưng thân hình cô cũng rắn chắc không kém gì Kyle. Kể từ khi trở thành sát nhân, những chuyến đi săn người vào ban đêm trong thời gian qua đã rèn giũa Harpy thành một cô gái mạnh mẽ như hiện tại. Cặp sát nhân tóc trắng đó vừa bay trên nền trời đêm, vừa kể cho nhau nghe những chuyện đêm nay bản thân đã trải qua, vì đêm nay họ không hề đi săn. Còn về phần Rilloni và Tristan, sau khi về nhà, họ cùng nhau tới bờ sông để rửa sạch vết máu trên cơ thể. Ngay khi Rilloni ngồi trong bếp và chuẩn bị khui một chai vang đỏ, Tristan đột ngột tới ngồi cạnh cô và hỏi Rilloni về anh trai cô.
“Tôi nhớ chị có nói đã giết toàn bộ gia đình mình rồi mà?”
Về phía Reina, sau khi tạm biệt Harpy, cô xuất hiện ở một nghĩa địa, đứng trước một ngôi mộ, cạnh đó còn ba ngôi mộ khác. Cô quỳ ngồi trước ngôi mộ có tên “Tanaki Jubia” và nhẹ nhàng nói:
“Con về rồi, thưa mẹ.”
Sắc mặt Reina vẫn tươi cười, nhưng nhìn nụ cười đó thật giả dối, như là không hề xuất phát từ cảm xúc. Và cả bốn ngôi mộ ở nghĩa địa đó nữa, chúng thực sự rất lạ khi tất cả khi có cùng ngày mất. Những ngôi mộ khác trong nghĩa địa đó cũng ở cách bốn ngôi mộ đó một khoảng cách đủ để có thể có thêm ba ngôi mộ vào những khoảng trống đó. Ngôi mộ của người mà Reina gọi là “mẹ” có ngày mất là 26/12/2018, ba ngôi mộ còn lại lần lượt là “Noah P. Philip”, “Noah Richard” và “Tanaki Reina” – là ngôi mộ của nữ bán linh đồng thời là nữ sát nhân bí ẩn của toàn thành phố. Reina chào mẹ xong thì ngồi trên mộ của mình, ngay cạnh mộ mẹ cô với cơ thể trong suốt. Cô cứ ngồi đó nhìn lên ánh trăng tròn với nụ cười trông như dối trá trên môi. Dựa vào ánh trăng, Reina cũng có thể xác định lúc này khoảng một giờ sáng. Ánh trăng đêm nay thật tròn và sáng, soi chiếu xuống nơi nghĩa địa khiến nó bớt đi phần nào sự ma mị. Ngồi trên mộ mình, Reina vừa tâm sự với Jubia vừa nhớ lại những chuyện lúc xưa, khi cô còn sống, có một gia đình hạnh phúc và một người bạn rất thân. Nhưng tất cả đã qua rồi và giờ Reina và bạn thân cô trở thành kẻ thù, cô vẫn chưa thể tìm thấy người đó để trả thù cho gia đình mình, dù đã bốn năm Reina trở thành sát nhân, liên tiếp giết những người vô tội mỗi đêm chỉ để duy trì sự tồn tại cho bản thân…
“Nếu hôm đó con không bắt chuyện với ả ta, có lẽ gia đình mình sẽ không như hiện tại đâu, mẹ nhỉ?”
Về phía Harpy và Kyle, sau khi về nhà, Harpy ngay lập tức mở cầu dao điện, ánh đèn phòng bếp sáng lên, cô lấy những dụng cụ y tế trong nhà ra và giúp Kyle xử lí vết thương. Rồi cả hai lần lượt đi tắm để rửa sạch vết máu trên cơ thể. Khi tắm xong, Harpy đột nhiên hỏi Kyle về quá khứ của cậu.
“Thường thì chị rất ít khi tò mò những chuyện thế này, sao giờ lại…”
Kyle thắc mắc hỏi lại, bởi lần đầu Kyle gặp Harpy, ấn tượng đầu tiên của cậu về cô là một cô gái thông minh, vô tâm và vô cảm, tính cách trưởng thành, đôi chút máu lạnh và dường như đã không tin tưởng bất cứ ai nữa.
“Cậu còn nhớ cô nhóc tóc tím dẫn tôi tới chỗ cậu bị lạc đêm nay chứ? Tên cô ấy là ‘Tanaki Reina’, là một bán linh, và theo như cô ấy kể lại thì cô ấy đã từng là bạn rất thân, bây giờ là kẻ thù của em gái cậu, vì năm đó đã bị em gái cậu chọn cô ấy là nạn nhân. Nên là, tôi có thể biết hai anh em cậu đã trải qua những gì trong quá khứ, được không? Cậu không muốn nói cũng không sao…”
Nghe tới đây, Kyle lặng đi một lúc, rồi cậu kể cho người yêu mình nghe theo những gì cô ấy yêu cầu, bằng một chất giọng trầm buồn.
“Nếu trước đó tôi cố gắng hiểu mẹ hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không quá tệ như hiện tại…”
Có lẽ Kyle không muốn nhớ lại những chuyện trong quá khứ nữa, bởi cậu trở thành sát nhân như hôm nay là nhờ một “đêm định mệnh”. Còn Rilloni, sau năm lần bảy lượt từ chối trả lời câu hỏi của Tristan về anh hai mình nhưng bất thành, cô đành kể cho em mình nghe về những chuyện trong quá khứ, và về “đêm định mệnh” đó khi cô chọn con đường trở thành sát nhân.
“Nếu đêm đó tao cô gắng nán lại một chút, chỉ một chút thôi, chờ anh ấy về, chắc chắn anh ấy sẽ không trở thành sát nhân như hiện tại…”
Trong ngôi nhà hoang phía Nam ngoại ô thành phố, Kyle và Harpy ngồi với nhau ở bàn ăn. Harpy nghe Kyle kể về quá khứ của hai anh em. Ở ngôi nhà hoang trong khu rừng phía Tây ngoại ô thành phố, Rilloni cũng kể cho Tristan nghe về quá khứ của cô và Kyle. Cùng lúc đó, ở một nghĩa địa phía Tây thành phố, Reina ngồi trên mộ của mình và cũng nhớ về những chuyện trong quá khứ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương