Tuổi Trăng Rằm
Chương 26: Quá khứ của Tristan
Bàn tay phải của Rilloni lại một lần nữa lôi từ trong đầu Tristan ra đoạn phim ký ức quen thuộc. Đoạn phim hiện lên hình ảnh khi Tristan đi săn vào đêm qua, bị bắt cóc và khi Kyle nói chuyện với Tristan. Chúng chạy tuần tự theo thứ tự thời gian và theo những gì Tristan có thể nhớ được tới hiện tại. Cuối cùng, tới khoảng gần mười giờ tối, là lúc Rilloni gặp lại Tristan ở trong rừng. Trước đó khoảng ba tiếng đồng hồ, Tristan lại một lần nữa bị gây mê và khi cô bé tỉnh dậy đã thấy bản thân ngồi ở một gốc gây trong rừng.
“Không có thông tin gì về nơi ở của anh hai…Hình như anh ấy đang sống cùng ai khác. Nhưng là ai? Cũng là một sát nhân à? Thông tin mập mờ quá…”
Rilloni khi coi xong những việc đã xảy ra với Tristan, cô thở dài vì lượng thông tin quá ít, chủ yếu là về cuộc nói chuyện giữa Kyle với Tristan; ngoài ra còn có một giọng nói rất trầm, dường như là một giọng nữ. Rồi cô buông tay để đoạn ký ức tan biến trong không khí mà bỏ lỡ một điều quan trọng trong những gì cô có thể biết: câu nói của Kyle bảo Tristan phải cảnh giác trước Rilloni.
Khi hai nữ sát nhân về nhà, Tristan đã lên phòng và tiếp tục ngủ, Rilloni nhân lúc đó đã coi lại ký ức của em gái mình, đồng thời cũng thông qua đó để biết thông tin về nơi ở hiện tại của Kyle. Sau lần gặp mặt trước đó giữa hai anh em, Rilloni vẫn còn nhiều điều muốn hỏi Kyle, nhất là về Alice - mẹ ruột của hai anh em. Nhưng cô thật sự không ngờ Kyle lại muốn giấu đi sự hiện diện của bản thân tới mức đó. Vẫn như những khi coi ký ức của nạn nhân xong, Rilloni sẽ đi tìm một nạn nhân khác để lấy tim, hòng giấu đi dòng máu chảy ở mắt trái. Một lần nữa, cô lại tới ngoại ô thành phố và gây án, vì nơi này an ninh lỏng lẻo hơn so với trong thành phố. Khoảng ba giờ sáng, Rilloni lại trở về nhà, trên tay là vài thanh socola – món ăn vặt yêu thích của cô. Rilloni tới phòng ăn, mở tủ lấy ra chai rượu vang đỏ, nhưng cô chưa uống vội, vì còn một số thứ cô cần phải “dọn dẹp”. Rilloni ra sau nhà, tới bờ sông. Con sông này là nơi mà Rilloni với Tristan thường lấy nước để dùng trong sinh hoạt hằng ngày. Sau khi đã rửa sạch vết máu ở tay và cây kéo, đồng thời đã giặt sạch máu trên áo, Rilloni trở vào nhà, thay một chiếc áo mới rồi xuống bếp thưởng thức những món mà cô thích, với tâm trạng rối bời.
“Không…Không được…Chết đi…Mau chết đi!”
Tristan giật mình thức dậy, mồ hôi đầm đìa. “Ác mộng à? Tại sao lại cứ là nó?” Tristan ôm đầu, tự hỏi như thế. Cô bé lại ngả lưng xuống giường, bây giờ chỉ mới bốn giờ sáng, Tristan nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng những hình ảnh trong cơn ác mộng đó khiến cô bé không chìm vào giấc ngủ được nữa. Người mà Tristan nhìn thấy trong cơn ác mộng chính là cha ruột của cô bé, ông ấy đã bị chính tay Tristan giết cách đây khoảng một năm rưỡi. Ngôn Tình Ngược
Ngày 06/02/2007, Tristan cất tiếng khóc chào đời. Cô bé có mái tóc nâu sáng với đôi mắt màu nâu đồng, là con đầu lòng của một cặp vợ chồng đều là những nhà khoa học. Tristan sống với cha mẹ, được yêu thương hết mực. Bốn năm sau, em gái của Tristan được sinh ra, đứa trẻ đó trông y như một bản sao của Tristan, tên là Melly Keller. Cũng bắt đầu từ khi có em gái, Tristan như một thành viên thừa trong chính gia đình của cô bé. Mối quan hệ của Tristan với cha mẹ và em gái cô cứ thế ngày càng xa cách, vì cha mẹ chỉ yêu thương mỗi Melly mà không quan tâm gì tới Tristan. Ở trường cũng không khá hơn là bao khi Tristan không hề có bạn, khiến cô bé hoàn toàn cô đơn. Nhưng có lẽ ở trên trường vẫn tốt hơn ở nhà, vì dù không có bạn bè thì cũng sẽ không bị ai trút giận như khi ở nhà. Thế nên dù ngày hôm đó các tiết học có kéo dài bao lâu đi chăng nữa, Tristan vẫn chỉ ở trong trường cho tới chiều muộn mới về nhà. Nhiều lúc Tristan đã tự hỏi tại sao mình và Melly đều là con gái của cha mẹ nhưng lại chỉ có Melly được yêu thương còn bản thân Tristan lại không.
Tristan thích nhất là những khi nhà có khách tới chơi, vì khi đó cha mẹ cô sẽ tỏ vẻ như luôn yêu thương hai chị em cô bé như nhau. Còn Melly, do luôn được cha mẹ cưng chiều nên dần hình thành tính cách xấc láo, luôn có thái độ không đúng với chị gái mình. Năm lên mười bốn tuổi, giới hạn chịu đựng của Tristan dường như bị phá vỡ khiến cô bé lên kế hoạch thảm sát gia đình mình. Bắt đầu từ việc lấy đi con dao tích điện do cha tạo ra, vài lọ thủy tinh có chứa chất độc do mẹ cô bé tạo ra từ một số chất hóa học và nọc độc của động thực vật, ngoài ra còn lấy thêm một số kim tiêm. Tristan đã lấy tất cả những thứ đó cất ở ngăn kéo bàn trong phòng mình trong đêm, và sáng hôm sau cô bé vẫn đi học như thường.
Tối thứ tư 17/03/2021, khoảng sáu giờ tối, khi cha mẹ Tristan về tới nhà, chở theo Melly đi chơi về, họ thấy Tristan đang dọn dẹp nhà và chuẩn bị bữa tối. Nhìn thấy điều đó, mẹ của Tristan có nói với chồng bà rằng Tristan có vẻ như đã hiểu chuyện và trở nên ngoan ngoãn hơn, nhưng Tristan không hề nghe thấy điều này. Tám giờ tối hôm đó, sau bữa tối với những món ăn đơn giản, Tristan ở lại dọn bàn ăn và rửa bát đĩa. Mọi người trong gia đình khi đó đều đã lên phòng và không ai để ý tới những gì Tristan làm ở dưới nhà. Khi phòng bếp đã được dọn xong, Tristan lên phòng của mình và lập tức đóng cửa phòng lại, lấy ra những thứ mà cô bé cất trong ngăn kéo bàn vào đêm hôm trước.
“Tôi đã chịu đựng đủ rồi! Tối nay…Tất cả sẽ phải chết!”
Nói rồi Tristan dùng kim tiêm lấy độc tố trong lọ thủy tinh, cầm theo con dao tới phòng Melly. “Cạch!” Cánh cửa phòng bật mở, Melly vẫn đang ngủ ngon lành trên giường. “Phập” Tiếng lưỡi dao xuyên qua những lớp vải và găm thằng vào bụng Melly khiến máu bắn tung tóe, kế đó là những dòng điện trắng lóe sáng. Đứa trẻ mới mười tuổi đó đã được chị gái mình “ban tặng” một giấc ngủ, một giấc ngủ ngàn thu. Nghe tiếng động, cha mẹ Tristan liền tới phòng con gái họ. Một cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt họ.
“Không có thông tin gì về nơi ở của anh hai…Hình như anh ấy đang sống cùng ai khác. Nhưng là ai? Cũng là một sát nhân à? Thông tin mập mờ quá…”
Rilloni khi coi xong những việc đã xảy ra với Tristan, cô thở dài vì lượng thông tin quá ít, chủ yếu là về cuộc nói chuyện giữa Kyle với Tristan; ngoài ra còn có một giọng nói rất trầm, dường như là một giọng nữ. Rồi cô buông tay để đoạn ký ức tan biến trong không khí mà bỏ lỡ một điều quan trọng trong những gì cô có thể biết: câu nói của Kyle bảo Tristan phải cảnh giác trước Rilloni.
Khi hai nữ sát nhân về nhà, Tristan đã lên phòng và tiếp tục ngủ, Rilloni nhân lúc đó đã coi lại ký ức của em gái mình, đồng thời cũng thông qua đó để biết thông tin về nơi ở hiện tại của Kyle. Sau lần gặp mặt trước đó giữa hai anh em, Rilloni vẫn còn nhiều điều muốn hỏi Kyle, nhất là về Alice - mẹ ruột của hai anh em. Nhưng cô thật sự không ngờ Kyle lại muốn giấu đi sự hiện diện của bản thân tới mức đó. Vẫn như những khi coi ký ức của nạn nhân xong, Rilloni sẽ đi tìm một nạn nhân khác để lấy tim, hòng giấu đi dòng máu chảy ở mắt trái. Một lần nữa, cô lại tới ngoại ô thành phố và gây án, vì nơi này an ninh lỏng lẻo hơn so với trong thành phố. Khoảng ba giờ sáng, Rilloni lại trở về nhà, trên tay là vài thanh socola – món ăn vặt yêu thích của cô. Rilloni tới phòng ăn, mở tủ lấy ra chai rượu vang đỏ, nhưng cô chưa uống vội, vì còn một số thứ cô cần phải “dọn dẹp”. Rilloni ra sau nhà, tới bờ sông. Con sông này là nơi mà Rilloni với Tristan thường lấy nước để dùng trong sinh hoạt hằng ngày. Sau khi đã rửa sạch vết máu ở tay và cây kéo, đồng thời đã giặt sạch máu trên áo, Rilloni trở vào nhà, thay một chiếc áo mới rồi xuống bếp thưởng thức những món mà cô thích, với tâm trạng rối bời.
“Không…Không được…Chết đi…Mau chết đi!”
Tristan giật mình thức dậy, mồ hôi đầm đìa. “Ác mộng à? Tại sao lại cứ là nó?” Tristan ôm đầu, tự hỏi như thế. Cô bé lại ngả lưng xuống giường, bây giờ chỉ mới bốn giờ sáng, Tristan nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp, nhưng những hình ảnh trong cơn ác mộng đó khiến cô bé không chìm vào giấc ngủ được nữa. Người mà Tristan nhìn thấy trong cơn ác mộng chính là cha ruột của cô bé, ông ấy đã bị chính tay Tristan giết cách đây khoảng một năm rưỡi. Ngôn Tình Ngược
Ngày 06/02/2007, Tristan cất tiếng khóc chào đời. Cô bé có mái tóc nâu sáng với đôi mắt màu nâu đồng, là con đầu lòng của một cặp vợ chồng đều là những nhà khoa học. Tristan sống với cha mẹ, được yêu thương hết mực. Bốn năm sau, em gái của Tristan được sinh ra, đứa trẻ đó trông y như một bản sao của Tristan, tên là Melly Keller. Cũng bắt đầu từ khi có em gái, Tristan như một thành viên thừa trong chính gia đình của cô bé. Mối quan hệ của Tristan với cha mẹ và em gái cô cứ thế ngày càng xa cách, vì cha mẹ chỉ yêu thương mỗi Melly mà không quan tâm gì tới Tristan. Ở trường cũng không khá hơn là bao khi Tristan không hề có bạn, khiến cô bé hoàn toàn cô đơn. Nhưng có lẽ ở trên trường vẫn tốt hơn ở nhà, vì dù không có bạn bè thì cũng sẽ không bị ai trút giận như khi ở nhà. Thế nên dù ngày hôm đó các tiết học có kéo dài bao lâu đi chăng nữa, Tristan vẫn chỉ ở trong trường cho tới chiều muộn mới về nhà. Nhiều lúc Tristan đã tự hỏi tại sao mình và Melly đều là con gái của cha mẹ nhưng lại chỉ có Melly được yêu thương còn bản thân Tristan lại không.
Tristan thích nhất là những khi nhà có khách tới chơi, vì khi đó cha mẹ cô sẽ tỏ vẻ như luôn yêu thương hai chị em cô bé như nhau. Còn Melly, do luôn được cha mẹ cưng chiều nên dần hình thành tính cách xấc láo, luôn có thái độ không đúng với chị gái mình. Năm lên mười bốn tuổi, giới hạn chịu đựng của Tristan dường như bị phá vỡ khiến cô bé lên kế hoạch thảm sát gia đình mình. Bắt đầu từ việc lấy đi con dao tích điện do cha tạo ra, vài lọ thủy tinh có chứa chất độc do mẹ cô bé tạo ra từ một số chất hóa học và nọc độc của động thực vật, ngoài ra còn lấy thêm một số kim tiêm. Tristan đã lấy tất cả những thứ đó cất ở ngăn kéo bàn trong phòng mình trong đêm, và sáng hôm sau cô bé vẫn đi học như thường.
Tối thứ tư 17/03/2021, khoảng sáu giờ tối, khi cha mẹ Tristan về tới nhà, chở theo Melly đi chơi về, họ thấy Tristan đang dọn dẹp nhà và chuẩn bị bữa tối. Nhìn thấy điều đó, mẹ của Tristan có nói với chồng bà rằng Tristan có vẻ như đã hiểu chuyện và trở nên ngoan ngoãn hơn, nhưng Tristan không hề nghe thấy điều này. Tám giờ tối hôm đó, sau bữa tối với những món ăn đơn giản, Tristan ở lại dọn bàn ăn và rửa bát đĩa. Mọi người trong gia đình khi đó đều đã lên phòng và không ai để ý tới những gì Tristan làm ở dưới nhà. Khi phòng bếp đã được dọn xong, Tristan lên phòng của mình và lập tức đóng cửa phòng lại, lấy ra những thứ mà cô bé cất trong ngăn kéo bàn vào đêm hôm trước.
“Tôi đã chịu đựng đủ rồi! Tối nay…Tất cả sẽ phải chết!”
Nói rồi Tristan dùng kim tiêm lấy độc tố trong lọ thủy tinh, cầm theo con dao tới phòng Melly. “Cạch!” Cánh cửa phòng bật mở, Melly vẫn đang ngủ ngon lành trên giường. “Phập” Tiếng lưỡi dao xuyên qua những lớp vải và găm thằng vào bụng Melly khiến máu bắn tung tóe, kế đó là những dòng điện trắng lóe sáng. Đứa trẻ mới mười tuổi đó đã được chị gái mình “ban tặng” một giấc ngủ, một giấc ngủ ngàn thu. Nghe tiếng động, cha mẹ Tristan liền tới phòng con gái họ. Một cảnh tượng kinh hoàng lập tức đập vào mắt họ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương