Tuổi Trăng Rằm
Chương 5: Chương III: - Chị Em Nuôi -
Một năm trước, cũng chính ở ngôi nhà này, căn phòng đó, Rilloni cũng ngồi ở cái bàn ấy, Tristan lúc đó nằm trên giường; trên người cô bé có nhiều vết thương do đạn bắn, tất cả đều đã được Rilloni xử lý kỹ và băng lại cẩn thận. Khoảng một tiếng sau, Tristan tỉnh dậy, cô bé đảo mắt quanh căn phòng và dừng lại ở Rilloni lúc đó đang gục mặt xuống bàn, không rõ có phải do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi hay không
“Đây… Hình như là lần thứ ba mình gặp ả…Gì đây? Ả lại cứu mình nữa sao?”
Tristan theo phản xạ nhìn xuống những vết thương đã được băng lại trên người mình, cô vẫn còn cảm thấy hơi đau. Lúc đó, khi cô vẫn đang mải mê với việc hành xác một đứa trẻ thì đột nhiên bị đả thương bởi một nữ cảnh sát. Tiếng súng vang lên liên tiếp. Cơn đau do những vết thuơng nhanh chóng lan khắp cơ thể và rồi cô dần ngất đi. Trong lúc chưa hoàn toàn mất ý thức, Tristan cảm nhận được một bàn tay đã ôm lấy mình và sau đó cô bé không thể nhớ thêm điều gì nữa.
Tristan nhìn quanh phòng như để tìm một thứ gì đó. Ánh mắt cô dừng lại ở trên bàn khi thấy con dao điện - thứ vũ khí quen thuộc của cô - đang ở ngay cạnh Rilloni. Tristan nhẹ nhàng bước tới và cầm con dao lên. Nhưng khi con dao ở trên tay, bất chợt một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô bé: “Giết ả!”. Nghĩ là làm, Tristan khởi động những tia điện trên con dao, nhắm thẳng vào gáy Rilloni mà đâm. Ngay khi mũi dao gần chạm tới gáy Rilloni, cô đột nhiên đưa tay ra bóp chặt lấy cổ Tristan, quay đầu về phía cô bé, gằn giọng hỏi:
“Tao cứu mày là để mày giết tao à?”
Tristan do ngạt thở nên buông con dao xuống, Rilloni thấy không còn nguy hiểm cũng bỏ tay ra khỏi Tristan, cô bé lùi lại, ôm cổ và ho, mắt đỏ lên và ầng ậng nước.
“Cứu tao làm gì? Mày đéo có lý do cho việc đó mà?”
Rilloni nghe xong chỉ cười, cô cầm con dao dưới sàn lên và đưa cho Tristan, hướng mũi dao về phía mình. Cô nghiêng đầu, lại cười, một điệu cười ma quái nhưng lại biểu lộ trên gương mặt một biểu cảm có chút thánh thiện
“Để tao coi mày có thể bị vờn thêm mấy trận nữa mới chết được, để tao coi cái chết của mày lung linh ra sao, diện mạo của mày khi chết sẽ thế nào. Cứ như xem một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, vui phết nhỉ?”
Rilloni vừa nói vừa cười và cầm tay Tristan, dí sát mũi dao vào cổ mình.
“Đâm đi! Mày muốn giết tao mà?”
“Muốn chết thật sao?”
“Ờ”
“Cô là ai? Không phải con người, đúng chứ? Bởi nếu là con người, thế quái nào cô lại không sợ chết?”
Rilloni có chút khó hiểu khi nghe câu hỏi đó. Rồi cô lại cười, buông tay khỏi Tristan.
“Horuka Rilloni, mười tám tuổi, bán quỷ. Thế đủ rồi chứ?”
Tristan cầm lấy con dao và để nó lên bàn, vội nắm lấy tay Rilloni, ánh mắt cô bé trở nên u tối đến đáng sợ
“Bán quỷ? Vậy…Bảo vệ tôi đi. Tôi muốn sống, càng lâu càng tốt…Tôi muốn trả thù!”
Nghe vậy, Rilloni cười khẩy. Cô không những không từ chối mà lại đưa ra một yêu cầu nghe khá lạ và quái dị
“Hay mày làm em gái nuôi của tao luôn đi? Hồi đó tao cũng có em gái, nó là con riêng của cha kế của tao, mà tao lỡ giết nó rồi…”
Rilloni vừa nói vừa cười khúc khích khiến Tristan cảm thấy lạnh gáy, dù trông khuôn mặt Rilloni lúc ấy có vẻ khá hiền dịu. Sau cùng Tristan vẫn đồng ý theo yêu cầu của Rilloni. Lúc đó cô bé không biết được đó là một quyết định sai lầm sẽ khiến cô bé phải ân hận tới cuối đời…
Trở lại thực tại, đã hơn mười giờ sáng, Rilloni lúc này đã lên phòng và coi lại những đoạn ký ức của các nạn nhân khác được lưu lại trong một quyển sổ. Một số đoạn ký ức đã hoàn toàn chuyển thành màu đen chứng tỏ nạn nhân đó đã chết. Điều này khiến Rilloni lo ngại rằng liệu có ai khác ngoài cô đã chọn họ làm nạn nhân không.
Cùng lúc đó, Tristan khi vừa xuống bếp đã thấy mấy vỏ chai rượu vẫn đang lăn lóc dưới sàn nhà mà chưa được dọn dẹp. Vì đã sống cùng nhau được một năm rồi nên cô bé hiểu quá rõ thói quen uống rượu về đêm của Rilloni nên cũng không mấy quan tâm về “bãi chiến trường” đó, vì dù sao thì sau đó người dọn vẫn sẽ là Rilloni.
Tristan tới trước tủ bếp và mở ra, trong đó đã có thêm khá nhiều bánh pudding caramel và còn một số món bánh khác. “Chị ấy đem nó về nhiều thế luôn cơ à?” Rồi cô bé đem bánh ra bàn, vừa ngồi ăn vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, về một năm trước, khi hai người thành chị em. Đối với Tristan, những khi "đi săn", trông Rilloni thực sự ra dáng một ác quỷ tàn bạo, nhưng mỗi khi chỉ có hai chị em, Rilloni lại đối xử với Tristan như cách một người chị đối với em gái mình. Dù như thế, Tristan vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định với Rilloni, bởi theo như Rilloni nói lúc nhận Tristan làm em gái nuôi, ả đã giết em gái không cùng huyết thống với mình. Thế nên Tristan có chút dè chừng về một ngày nào đó nếu Rilloni thích, ả rất có thể sẽ giết mình như cách ả đã ra tay với cô em gái xấu số kia, vì dù sao ả cũng là bán quỷ, còn Tristan lại chỉ là một con người. Đang nghĩ thì Tristan chợt nhận ra mình đã ăn hết số bánh trên bàn, nên đành bỏ vỏ bánh ra ngoài rồi lên phòng, chuẩn bị cho chuyến đi săn đêm hôm sau, vì vết thương ở chân vẫn chưa lành, nếu hôm nay đi rất có thể sẽ bị cảnh sát tóm được, và chắc chắn sẽ phiền tới Rilloni.
“Đây… Hình như là lần thứ ba mình gặp ả…Gì đây? Ả lại cứu mình nữa sao?”
Tristan theo phản xạ nhìn xuống những vết thương đã được băng lại trên người mình, cô vẫn còn cảm thấy hơi đau. Lúc đó, khi cô vẫn đang mải mê với việc hành xác một đứa trẻ thì đột nhiên bị đả thương bởi một nữ cảnh sát. Tiếng súng vang lên liên tiếp. Cơn đau do những vết thuơng nhanh chóng lan khắp cơ thể và rồi cô dần ngất đi. Trong lúc chưa hoàn toàn mất ý thức, Tristan cảm nhận được một bàn tay đã ôm lấy mình và sau đó cô bé không thể nhớ thêm điều gì nữa.
Tristan nhìn quanh phòng như để tìm một thứ gì đó. Ánh mắt cô dừng lại ở trên bàn khi thấy con dao điện - thứ vũ khí quen thuộc của cô - đang ở ngay cạnh Rilloni. Tristan nhẹ nhàng bước tới và cầm con dao lên. Nhưng khi con dao ở trên tay, bất chợt một ý nghĩ hiện lên trong đầu cô bé: “Giết ả!”. Nghĩ là làm, Tristan khởi động những tia điện trên con dao, nhắm thẳng vào gáy Rilloni mà đâm. Ngay khi mũi dao gần chạm tới gáy Rilloni, cô đột nhiên đưa tay ra bóp chặt lấy cổ Tristan, quay đầu về phía cô bé, gằn giọng hỏi:
“Tao cứu mày là để mày giết tao à?”
Tristan do ngạt thở nên buông con dao xuống, Rilloni thấy không còn nguy hiểm cũng bỏ tay ra khỏi Tristan, cô bé lùi lại, ôm cổ và ho, mắt đỏ lên và ầng ậng nước.
“Cứu tao làm gì? Mày đéo có lý do cho việc đó mà?”
Rilloni nghe xong chỉ cười, cô cầm con dao dưới sàn lên và đưa cho Tristan, hướng mũi dao về phía mình. Cô nghiêng đầu, lại cười, một điệu cười ma quái nhưng lại biểu lộ trên gương mặt một biểu cảm có chút thánh thiện
“Để tao coi mày có thể bị vờn thêm mấy trận nữa mới chết được, để tao coi cái chết của mày lung linh ra sao, diện mạo của mày khi chết sẽ thế nào. Cứ như xem một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm, vui phết nhỉ?”
Rilloni vừa nói vừa cười và cầm tay Tristan, dí sát mũi dao vào cổ mình.
“Đâm đi! Mày muốn giết tao mà?”
“Muốn chết thật sao?”
“Ờ”
“Cô là ai? Không phải con người, đúng chứ? Bởi nếu là con người, thế quái nào cô lại không sợ chết?”
Rilloni có chút khó hiểu khi nghe câu hỏi đó. Rồi cô lại cười, buông tay khỏi Tristan.
“Horuka Rilloni, mười tám tuổi, bán quỷ. Thế đủ rồi chứ?”
Tristan cầm lấy con dao và để nó lên bàn, vội nắm lấy tay Rilloni, ánh mắt cô bé trở nên u tối đến đáng sợ
“Bán quỷ? Vậy…Bảo vệ tôi đi. Tôi muốn sống, càng lâu càng tốt…Tôi muốn trả thù!”
Nghe vậy, Rilloni cười khẩy. Cô không những không từ chối mà lại đưa ra một yêu cầu nghe khá lạ và quái dị
“Hay mày làm em gái nuôi của tao luôn đi? Hồi đó tao cũng có em gái, nó là con riêng của cha kế của tao, mà tao lỡ giết nó rồi…”
Rilloni vừa nói vừa cười khúc khích khiến Tristan cảm thấy lạnh gáy, dù trông khuôn mặt Rilloni lúc ấy có vẻ khá hiền dịu. Sau cùng Tristan vẫn đồng ý theo yêu cầu của Rilloni. Lúc đó cô bé không biết được đó là một quyết định sai lầm sẽ khiến cô bé phải ân hận tới cuối đời…
Trở lại thực tại, đã hơn mười giờ sáng, Rilloni lúc này đã lên phòng và coi lại những đoạn ký ức của các nạn nhân khác được lưu lại trong một quyển sổ. Một số đoạn ký ức đã hoàn toàn chuyển thành màu đen chứng tỏ nạn nhân đó đã chết. Điều này khiến Rilloni lo ngại rằng liệu có ai khác ngoài cô đã chọn họ làm nạn nhân không.
Cùng lúc đó, Tristan khi vừa xuống bếp đã thấy mấy vỏ chai rượu vẫn đang lăn lóc dưới sàn nhà mà chưa được dọn dẹp. Vì đã sống cùng nhau được một năm rồi nên cô bé hiểu quá rõ thói quen uống rượu về đêm của Rilloni nên cũng không mấy quan tâm về “bãi chiến trường” đó, vì dù sao thì sau đó người dọn vẫn sẽ là Rilloni.
Tristan tới trước tủ bếp và mở ra, trong đó đã có thêm khá nhiều bánh pudding caramel và còn một số món bánh khác. “Chị ấy đem nó về nhiều thế luôn cơ à?” Rồi cô bé đem bánh ra bàn, vừa ngồi ăn vừa nghĩ ngợi vẩn vơ, về một năm trước, khi hai người thành chị em. Đối với Tristan, những khi "đi săn", trông Rilloni thực sự ra dáng một ác quỷ tàn bạo, nhưng mỗi khi chỉ có hai chị em, Rilloni lại đối xử với Tristan như cách một người chị đối với em gái mình. Dù như thế, Tristan vẫn cố giữ một khoảng cách nhất định với Rilloni, bởi theo như Rilloni nói lúc nhận Tristan làm em gái nuôi, ả đã giết em gái không cùng huyết thống với mình. Thế nên Tristan có chút dè chừng về một ngày nào đó nếu Rilloni thích, ả rất có thể sẽ giết mình như cách ả đã ra tay với cô em gái xấu số kia, vì dù sao ả cũng là bán quỷ, còn Tristan lại chỉ là một con người. Đang nghĩ thì Tristan chợt nhận ra mình đã ăn hết số bánh trên bàn, nên đành bỏ vỏ bánh ra ngoài rồi lên phòng, chuẩn bị cho chuyến đi săn đêm hôm sau, vì vết thương ở chân vẫn chưa lành, nếu hôm nay đi rất có thể sẽ bị cảnh sát tóm được, và chắc chắn sẽ phiền tới Rilloni.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương