Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 53
Vệ đại tiểu thư muốn khóc, hãm thật a!
Gió lớn nổi lên, sấm chớp rền vang, cô ngoại quả nội*, chẹp chẹp, thế này mà còn không cọ ra lửa, cũng quá không có thiên lý rồi!
Đương nhiên, Vệ Vân Nhiễm cũng không biết thân phật thật của Liễu Trì, cho nên đối với nàng mà nói, muốn làm gì cũng không cần cố kỵ.
Vệ đại tiểu thư núp trong xe ngựa, chân co ro, bên cạnh là Liễu Trì muội muội nằm hôn mê bất tỉnh.
Phải hình dung tâm tình giờ phút này của Vệ Vân Nhiễm ra sao nhỉ? Đại khái ngoại trừ phức tạp ra, thì chính là sâu đậm quấn quít.
Nàng rốt cuộc giở chứng chỗ nào, mà lại đi cứu nữ tử hung dữ này? Bản thân bị nàng ta uy hiếp không chỉ một lần, hơn nữa, nữ tử hung dữ này còn xém chút đã gϊếŧ chết mình, nếu không phải nàng ta không thể lái xe, có lẽ kết cục của nàng cũng giống như A Bính, bị nhét trên đường lớn vắng vẻ, cũng không biết lúc nào mới có người phát hiện.
Nàng ta đã xấu xa như vậy, ta còn cứu nàng ta làm gì? Dù ném nàng ta qua bên đường, ta cũng không cảm thấy nặng lòng mới đúng. Lẽ nào, trong tiềm thức, ta là người tốt?
Nghĩ đến đây, Vệ Vân Nhiễm không nhịn được khịt mũi xem thường, bản thân còn chưa phải người tốt đi! Xem như là một nửa quân sư của thái nữ Phượng Tử Sam, người gián tiếp chết trong tay nàng cũng không ít, vòng xoáy chính trị so với thù hận giang hồ còn lợi hại hơn.
Cho nên, nói cho cùng, lương tâm của mình cũng xem như bị cẩu ăn rồi. Hôm nay, lại sẽ mặc kệ hiềm khích với nữ tử lúc trước mà cứu nàng ta, Vệ Vân Nhiễm đều có chút không tin chính mình.
Lẽ nào, đây chính là con em gái nó cái gọi là ý trời?!
Được rồi, nếu đã không nghĩ ra, thì cũng không cần lại cứ chui đầu vào vấn đề, đem những điều bất ngờ quy cho ý trời được rồi.
“Ân ——”
Ngay lúc Vệ Vân Nhiễm để trống tâm tư để suy nghĩ lý do vì sao, thì nữ tử bên cạnh đúng lúc cắt ngang trầm tư của nàng.
Theo bản năng quay đầu lại, liền thấy gương mặt nữ tử đầy vẻ thống khổ, cau mày, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó, đáng tiếc thanh âm quá nhẹ, Vệ Vân Nhiễm cơ bản không nghe rõ.
Cũng không hiểu vì sao lòng hiếu kỳ quấy phá, dù sao nữ tử này bây giờ cũng không có lực sát thương rồi, mình cơ bản không cần sợ nàng ta, cho nên đánh bạo cúi người đến trước mặt Liễu Trì, cúi thấp, ghé lỗ tai gần sát miệng nàng ta, muốn nghe thử xem rốt cuộc nữ tử này nói gì.
“Đừng —— đừng —— mẹ —— máu nhiều quá ——”
Vùng vẫy, dường như muốn thoát khỏi dây dưa kinh khủng từ giấc mộng, nàng run rẩy, sợ hãi, ngoài ý muốn bắt được cánh tay Vệ Vân Nhiễm, người sau còn chưa phản ứng kịp liền bị nàng một tay kéo vào trong ngực, mãnh liệt ngã vào khiến cho Vệ Vân Nhiễm mắt nổ đom đóm.
Nữ tử này đã choáng váng, mà khí lực còn lớn như vậy?! Quá hại người rồi!
Vệ đại tiểu thư lần nữa cảm thán thể chất thư sinh của mình, không đả thương nổi!
Nếu ai gả cho nữ tử này, chậc chậc, khẳng định là xui xẻo, thật không hiểu được thương hoa tiếc học a!
Vệ Vân Nhiễm rên lên một tiếng, muốn bò dậy, làm gì còn khí lực lớn như Liễu Trì, thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, cơ bản không phản kháng được.
Mẹ nó, thiệt bi thảm!
Bất quá nói thật, cùng là ngoại tử, nữ tử này thật ngoài dự liệu! Nửa gương mặt Vệ đại tiểu thư dán vào ngực Liễu Trì, rất cảm khái nói.
“Nè, nữ tử hung dữ, ngươi buông ta ra!”
Vệ Vân Nhiễm thật lòng cảm thấy hai ngoại tử ôm dính cứng ngắc thật sự không được tự nhiên, nàng không có yêu thích đặc thù này, dù bên kia là đang hôn mê, không biết chuyện đang xảy ra, nhưng nàng vẫn đang tỉnh táo, tự nhiên rất là để ý.
“Mẹ ——”
Lúc này Liễu Trì đang hoàn toàn không cảm giác được tất cả mọi chuyện phát sinh chung quanh, chỉ là lần nữa ở trong mộng nhìn thấy cảnh tượng đầy máu nọ, đang rơi vào sợ hãi không thể tự kềm chế.
Vì vậy, Vệ đại tiểu thư liền bi thảm.
“Ta không phải mẹ ngươi!!!”
Khốn kiếp a, ta còn chưa có thành thân, xem như đã thành thân, cũng không sanh được đứa con lớn như ngươi vậy a! Còn nữa, ta không phải nội tử, đừng có ‘mẹ’ này ‘mẹ’ nọ nữa!
“Mẹ ——”
Rất hiển nhiên lời Vệ Vân Nhiễm Liễu Trì cũng không nghe thấy, còn bắt được Vệ đại tiểu thư càng chặt hơn, chết cũng không chịu buông tay.
“…”
Nhân sinh a, ngươi còn có thể để vở kịch vui hơn chút được không?!
Vệ Vân Nhiễm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Trì, dù rất tiều tụy, gò má trắng nõn bị bẩn bởi vết máu, nhưng không thể từ chối, đây là một mỹ nhân rất anh khí, cũng xem như là một trong những ngoại tử được hoan nghênh.
“Nè, nữ tử hung dữ, ngươi tên gì?”
Nếu đã không thể trốn thoát, vậy chỉ đành lấy lui làm tiến, tìm một vị trí thoải mái, nửa nằm trên người nàng ta, Vệ đại tiểu thư nói với bản thân, ta đây không phải là mềm lòng, mà là tùy cơ ứng biến.
“Mẹ —— Liễu Trì, rất nhớ người ——”
Liễu Trì? Họ Liễu ở kinh thành cũng không nhiều, trong ấn tượng của Vệ đại tiểu thư, họ Liễu mà nàng có thể nhớ, cũng chỉ có một nhà, đương nhiên nhìn dáng vẻ nữ tử hung tử, cũng không thể nào đúng được, huống hồ nữ nhi nhà người ta là nội tử, chỉ là không biết hôm nay đang lưu lạc nơi nao?
Nhớ tới biến cố của nhà nọ, Vệ Vân Nhiễm liền không nhịn được thổn thức, dưới hoàng quyền, là ai đi nữa cũng chỉ là một con cờ. Có lẽ sẽ đến một ngày, bản thân nàng cũng sẽ trở thành một trong những lịch sử.
Nhìn người trong ngực co rúc như con mèo nhỏ, Vệ đại tiểu thư rất cảm khái, ai có thể nghĩ tới mấy tiếng trước, các nàng còn là địch nhân? Tuy không đến nổi ngươi chết ta sống, nhưng nàng ta là muốn mình chết, mà cũng chỉ là trong nháy mắt. Suy nghĩ một chút tình cảnh bây giờ thật đúng là buồn cười.
Nghe tiếng mưa rơi ‘lạch cạch’ bên ngoài xe ngựa, Vệ Vân Nhiễm lâm vào bầu không khí rất chi kỳ diệu, dường như nàng đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, mà cũng như đang không hề hồi tưởng chút gì, tách khỏi thực tế cùng với giấc mộng, nàng chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.
Bên ngoài xe ngựa mưa gió ầm ĩ, nhưng bên trong xe là một xếp đặt hài hòa.
Ôm lẫn nhau trong ngực, giống đôi vợ chồng son thành thân mới vừa đây, tràn đầy ấm áp.
Con người chỉ sau khi bị thương, mới có thể biểu hiện ra sự mềm yếu, trong lúc vô tình trong lòng sẽ nứt ra một kẽ hở, mà Liễu Trì bây giờ chính là trong trạng thái như vậy. Vệ Vân Nhiễm rất đúng lúc ở bên cạnh nàng, vì vậy, câu chuyện về một đoạn tình cảm rất không bình thường bắt đầu.
Trận mưa này rơi rất lâu, lúc Vệ đại tiểu thư tỉnh lại, trời đã tối, bốn bề yên tĩnh, trong không khí mang theo mùi bùn ẩm ướt.
Ai da, ta lại ngủ mất, thật thần kỳ!
Vệ đại tiểu thư đối việc bản thân cũng có thời điểm thần kinh lớn như vậy mà bày tỏ cảm khái.
Nàng chưa kịp vỗ tay vui mừng cho bản thân một phen, liền phát hiện người trong lòng có chỗ không đúng.
Nóng, rất nóng, vô cùng nóng.
Hơi thở nóng hổi thở ra rơi vào cổ mình, trong lòng có chút cảm giác khác thường, lông mi, hơi ngưa ngứa.
Không phải chứ, trước không thôn sau không điếm.
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm rối rít gần chết, lấy tay thử thăm dò trán Liễu Trì, quả nhiên, nóng kinh khủng khiếp.
Xem ra đã bị nhiễm phong hàn. Này nên làm thế nào mới được đây?
“Ê nè, nữ tử hung dữ, ngươi tỉnh lại tỉnh lại a!”
Đẩy thân thể rất ư mềm mại của người sau, Vệ đại tiểu thư bày tỏ áp lực rất lớn.
Cái này, không phải chứ, lẽ nào ta còn phải chăm sóc cho nàng ta?
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm tức giận muốn mắng mẹ nó rồi, nhất thời mềm lòng, kết quả, còn liền ỷ lại vào ta phải không? Dù người ta là vô thức, nhưng mà, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nửa đường bỏ Liễu Trì lại, vậy mình chẳng phải là uổng phí công sức rồi sao?
Vệ đại tiểu thư muốn khóc, hãm thật a!
Đương nhiên, ngày hôm sau, nàng tuyệt đối sẽ cảm thấy thật may mắn với quyết định anh minh này của mình, đây là sẽ kể sau.
Gió lớn nổi lên, sấm chớp rền vang, cô ngoại quả nội*, chẹp chẹp, thế này mà còn không cọ ra lửa, cũng quá không có thiên lý rồi!
Đương nhiên, Vệ Vân Nhiễm cũng không biết thân phật thật của Liễu Trì, cho nên đối với nàng mà nói, muốn làm gì cũng không cần cố kỵ.
Vệ đại tiểu thư núp trong xe ngựa, chân co ro, bên cạnh là Liễu Trì muội muội nằm hôn mê bất tỉnh.
Phải hình dung tâm tình giờ phút này của Vệ Vân Nhiễm ra sao nhỉ? Đại khái ngoại trừ phức tạp ra, thì chính là sâu đậm quấn quít.
Nàng rốt cuộc giở chứng chỗ nào, mà lại đi cứu nữ tử hung dữ này? Bản thân bị nàng ta uy hiếp không chỉ một lần, hơn nữa, nữ tử hung dữ này còn xém chút đã gϊếŧ chết mình, nếu không phải nàng ta không thể lái xe, có lẽ kết cục của nàng cũng giống như A Bính, bị nhét trên đường lớn vắng vẻ, cũng không biết lúc nào mới có người phát hiện.
Nàng ta đã xấu xa như vậy, ta còn cứu nàng ta làm gì? Dù ném nàng ta qua bên đường, ta cũng không cảm thấy nặng lòng mới đúng. Lẽ nào, trong tiềm thức, ta là người tốt?
Nghĩ đến đây, Vệ Vân Nhiễm không nhịn được khịt mũi xem thường, bản thân còn chưa phải người tốt đi! Xem như là một nửa quân sư của thái nữ Phượng Tử Sam, người gián tiếp chết trong tay nàng cũng không ít, vòng xoáy chính trị so với thù hận giang hồ còn lợi hại hơn.
Cho nên, nói cho cùng, lương tâm của mình cũng xem như bị cẩu ăn rồi. Hôm nay, lại sẽ mặc kệ hiềm khích với nữ tử lúc trước mà cứu nàng ta, Vệ Vân Nhiễm đều có chút không tin chính mình.
Lẽ nào, đây chính là con em gái nó cái gọi là ý trời?!
Được rồi, nếu đã không nghĩ ra, thì cũng không cần lại cứ chui đầu vào vấn đề, đem những điều bất ngờ quy cho ý trời được rồi.
“Ân ——”
Ngay lúc Vệ Vân Nhiễm để trống tâm tư để suy nghĩ lý do vì sao, thì nữ tử bên cạnh đúng lúc cắt ngang trầm tư của nàng.
Theo bản năng quay đầu lại, liền thấy gương mặt nữ tử đầy vẻ thống khổ, cau mày, trong miệng thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó, đáng tiếc thanh âm quá nhẹ, Vệ Vân Nhiễm cơ bản không nghe rõ.
Cũng không hiểu vì sao lòng hiếu kỳ quấy phá, dù sao nữ tử này bây giờ cũng không có lực sát thương rồi, mình cơ bản không cần sợ nàng ta, cho nên đánh bạo cúi người đến trước mặt Liễu Trì, cúi thấp, ghé lỗ tai gần sát miệng nàng ta, muốn nghe thử xem rốt cuộc nữ tử này nói gì.
“Đừng —— đừng —— mẹ —— máu nhiều quá ——”
Vùng vẫy, dường như muốn thoát khỏi dây dưa kinh khủng từ giấc mộng, nàng run rẩy, sợ hãi, ngoài ý muốn bắt được cánh tay Vệ Vân Nhiễm, người sau còn chưa phản ứng kịp liền bị nàng một tay kéo vào trong ngực, mãnh liệt ngã vào khiến cho Vệ Vân Nhiễm mắt nổ đom đóm.
Nữ tử này đã choáng váng, mà khí lực còn lớn như vậy?! Quá hại người rồi!
Vệ đại tiểu thư lần nữa cảm thán thể chất thư sinh của mình, không đả thương nổi!
Nếu ai gả cho nữ tử này, chậc chậc, khẳng định là xui xẻo, thật không hiểu được thương hoa tiếc học a!
Vệ Vân Nhiễm rên lên một tiếng, muốn bò dậy, làm gì còn khí lực lớn như Liễu Trì, thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng, cơ bản không phản kháng được.
Mẹ nó, thiệt bi thảm!
Bất quá nói thật, cùng là ngoại tử, nữ tử này thật ngoài dự liệu! Nửa gương mặt Vệ đại tiểu thư dán vào ngực Liễu Trì, rất cảm khái nói.
“Nè, nữ tử hung dữ, ngươi buông ta ra!”
Vệ Vân Nhiễm thật lòng cảm thấy hai ngoại tử ôm dính cứng ngắc thật sự không được tự nhiên, nàng không có yêu thích đặc thù này, dù bên kia là đang hôn mê, không biết chuyện đang xảy ra, nhưng nàng vẫn đang tỉnh táo, tự nhiên rất là để ý.
“Mẹ ——”
Lúc này Liễu Trì đang hoàn toàn không cảm giác được tất cả mọi chuyện phát sinh chung quanh, chỉ là lần nữa ở trong mộng nhìn thấy cảnh tượng đầy máu nọ, đang rơi vào sợ hãi không thể tự kềm chế.
Vì vậy, Vệ đại tiểu thư liền bi thảm.
“Ta không phải mẹ ngươi!!!”
Khốn kiếp a, ta còn chưa có thành thân, xem như đã thành thân, cũng không sanh được đứa con lớn như ngươi vậy a! Còn nữa, ta không phải nội tử, đừng có ‘mẹ’ này ‘mẹ’ nọ nữa!
“Mẹ ——”
Rất hiển nhiên lời Vệ Vân Nhiễm Liễu Trì cũng không nghe thấy, còn bắt được Vệ đại tiểu thư càng chặt hơn, chết cũng không chịu buông tay.
“…”
Nhân sinh a, ngươi còn có thể để vở kịch vui hơn chút được không?!
Vệ Vân Nhiễm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Liễu Trì, dù rất tiều tụy, gò má trắng nõn bị bẩn bởi vết máu, nhưng không thể từ chối, đây là một mỹ nhân rất anh khí, cũng xem như là một trong những ngoại tử được hoan nghênh.
“Nè, nữ tử hung dữ, ngươi tên gì?”
Nếu đã không thể trốn thoát, vậy chỉ đành lấy lui làm tiến, tìm một vị trí thoải mái, nửa nằm trên người nàng ta, Vệ đại tiểu thư nói với bản thân, ta đây không phải là mềm lòng, mà là tùy cơ ứng biến.
“Mẹ —— Liễu Trì, rất nhớ người ——”
Liễu Trì? Họ Liễu ở kinh thành cũng không nhiều, trong ấn tượng của Vệ đại tiểu thư, họ Liễu mà nàng có thể nhớ, cũng chỉ có một nhà, đương nhiên nhìn dáng vẻ nữ tử hung tử, cũng không thể nào đúng được, huống hồ nữ nhi nhà người ta là nội tử, chỉ là không biết hôm nay đang lưu lạc nơi nao?
Nhớ tới biến cố của nhà nọ, Vệ Vân Nhiễm liền không nhịn được thổn thức, dưới hoàng quyền, là ai đi nữa cũng chỉ là một con cờ. Có lẽ sẽ đến một ngày, bản thân nàng cũng sẽ trở thành một trong những lịch sử.
Nhìn người trong ngực co rúc như con mèo nhỏ, Vệ đại tiểu thư rất cảm khái, ai có thể nghĩ tới mấy tiếng trước, các nàng còn là địch nhân? Tuy không đến nổi ngươi chết ta sống, nhưng nàng ta là muốn mình chết, mà cũng chỉ là trong nháy mắt. Suy nghĩ một chút tình cảnh bây giờ thật đúng là buồn cười.
Nghe tiếng mưa rơi ‘lạch cạch’ bên ngoài xe ngựa, Vệ Vân Nhiễm lâm vào bầu không khí rất chi kỳ diệu, dường như nàng đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, mà cũng như đang không hề hồi tưởng chút gì, tách khỏi thực tế cùng với giấc mộng, nàng chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.
Bên ngoài xe ngựa mưa gió ầm ĩ, nhưng bên trong xe là một xếp đặt hài hòa.
Ôm lẫn nhau trong ngực, giống đôi vợ chồng son thành thân mới vừa đây, tràn đầy ấm áp.
Con người chỉ sau khi bị thương, mới có thể biểu hiện ra sự mềm yếu, trong lúc vô tình trong lòng sẽ nứt ra một kẽ hở, mà Liễu Trì bây giờ chính là trong trạng thái như vậy. Vệ Vân Nhiễm rất đúng lúc ở bên cạnh nàng, vì vậy, câu chuyện về một đoạn tình cảm rất không bình thường bắt đầu.
Trận mưa này rơi rất lâu, lúc Vệ đại tiểu thư tỉnh lại, trời đã tối, bốn bề yên tĩnh, trong không khí mang theo mùi bùn ẩm ướt.
Ai da, ta lại ngủ mất, thật thần kỳ!
Vệ đại tiểu thư đối việc bản thân cũng có thời điểm thần kinh lớn như vậy mà bày tỏ cảm khái.
Nàng chưa kịp vỗ tay vui mừng cho bản thân một phen, liền phát hiện người trong lòng có chỗ không đúng.
Nóng, rất nóng, vô cùng nóng.
Hơi thở nóng hổi thở ra rơi vào cổ mình, trong lòng có chút cảm giác khác thường, lông mi, hơi ngưa ngứa.
Không phải chứ, trước không thôn sau không điếm.
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm rối rít gần chết, lấy tay thử thăm dò trán Liễu Trì, quả nhiên, nóng kinh khủng khiếp.
Xem ra đã bị nhiễm phong hàn. Này nên làm thế nào mới được đây?
“Ê nè, nữ tử hung dữ, ngươi tỉnh lại tỉnh lại a!”
Đẩy thân thể rất ư mềm mại của người sau, Vệ đại tiểu thư bày tỏ áp lực rất lớn.
Cái này, không phải chứ, lẽ nào ta còn phải chăm sóc cho nàng ta?
Trong lòng Vệ Vân Nhiễm tức giận muốn mắng mẹ nó rồi, nhất thời mềm lòng, kết quả, còn liền ỷ lại vào ta phải không? Dù người ta là vô thức, nhưng mà, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên, nửa đường bỏ Liễu Trì lại, vậy mình chẳng phải là uổng phí công sức rồi sao?
Vệ đại tiểu thư muốn khóc, hãm thật a!
Đương nhiên, ngày hôm sau, nàng tuyệt đối sẽ cảm thấy thật may mắn với quyết định anh minh này của mình, đây là sẽ kể sau.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương