Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Chương 57



Trên thì ấm giường, dưới thì xuống bếp = Vệ manh vật

Trời đất bao la, người ngã bệnh là lớn nhất.

Như là châu báu trong lòng bàn tay Vệ manh vật vậy, Tịch đại chủ tịch có thể nói được trời ưu đãi, vốn thế nào, mọi thứ Vệ manh vật đều nghe theo chủ tịch, bây giờ chủ tịch bị thương, manh vật lại càng nói gì nghe nấy, ngoan không chê vào đâu được.

Vệ Linh Tê vốn xem nương tử như máu thịt trong tim, nương tử có thể vừa ý mình, đã là phúc phận tu được mấy đời của mình. Bây giờ do mình, hại nương tử bị thương như vậy, nếu không phải bắt gặp kịp lúc, chỉ sợ đã thành người trời xa cách rồi Chỉ cần vừa nghĩ tới đây, Vệ Linh Tê liền căm ghét bản thân, quen biết người linh tinh làm hại nương tử chịu khổ, đương nhiên cực kỳ không nên.

Cho nên, kỳ nghỉ của Vệ Linh Tê đương nhiên phải kéo dài thêm, dù là thái nữ điện hạ cũng không có cách thuyết phục nàng, hài tử cố chấp chính là một con lật đật a.

“Nương tử, đây, uống canh ——”

Vệ Linh Tê rất ‘hiền huệ’ cầm chén canh gà, hướng Tịch Phi Nghiêu nằm trên giường nói: “Đại phu nói, uống cháo gà có thể bổ máu bổ thân, như vậy, thương của nàng cũng có thể khôi phục tương đối nhanh, dù sao uống nhiều một chút cũng tốt. Nàng uống hết ta lại đi hầm ——”

Không thể không nói, Vệ manh vật đối với nương tử thật là tốt không gì bằng, ngay cả cháo gà cũng tự tay nấu, dùng lời nàng nói, nương tử là của ta, tại sao phải uống canh người khác?

Vốn là, nàng cảm thấy mình ngốc, được nương tử cưng chiều hết mực, bây giờ thật vất vả có cơ hội cưng chiều trở lại nương tử, sao có thể mượn tay người khác?

Tịch đại chủ tịch nhìn canh trong tay Vệ Linh Tê, thật là lệ rơi đầy mặt, đây không phải kích động, mà là một loại thống khổ.

Vừa mới bắt đầu uống thì thật cảm động tột đỉnh, nhưng mỗi ngày ba bữa, từ sau khi nàng tỉnh lại liền không hề gián đoạn, có thể tưởng tượng coi như sơn hào hải vị, thì cũng uống đến ói rồi, huống hồ còn là cháo gà nhơm nhớp?

Mà a, tướng công, ta biết muội tốt với ta, ta cũng rất kích động, rất vui vẻ, nhưng xin muội tha cho ta, ta thật tình cảm thấy muốn ói rồi!!!

Tịch Phi Nghiêu giật giật khóe miệng, nhìn chén canh vàng óng ngửi lấy mùi vị, bi ai đều xông lên đầu.

“Tướng công, ta đã khỏe nhiều, thật không cần bồi bổ nhiều vậy đâu, canh này hay là muội uống đi.”

Chủ tịch đại nhân chưa từng xin ai điều gì, nhưng lần này nàng thật đều đã có lòng quỳ xuống cầu xin Vệ Linh Tê rồi,

Muội tha cho ta a!!! Tướng công a, muội có bao nhiêu cừu hận với ta a, lại không thể đổi thành canh khác bồi bổ cho ta sao? Thế nào cứ là cháo gà, cháo gà, cháo gà vậy!!!

“Nương tử, nàng chê ta nấu canh không ngon sao?”

Vệ manh vật hai mắt thì thật to tròn, gương mặt thì bụ bẫm trần đầy mất mác cùng ủy khuất.

“Ta cũng biết ta không làm được chuyện gì tốt cả, ngay cả nấu canh cho nương tử cũng không biết làm, nương tử cơ bản không thích uống, ta thật quá vô dụng. Nếu không phải ta, nương tử cũng sẽ không bị thương, ta ——”

Vệ Linh Tê còn muốn nói tiếp, lại bị Tịch Phi Nghiêu một tay bịt miệng.

“Tướng công, cháo gà uống rất ngon, thật đó. Ta chỉ là cảm thấy thân thể đã khỏe lại rất nhiều, cho nên tướng công cũng không cần khổ cực như vậy. Muội nhìn một chút tay muội đi, ta thật đau lòng a!”

Tịch đại chủ tịch cắt đứt ai oán của Vệ manh vật, quay lại nắm bàn tay trống không của nàng.

“Quân tử xa bếp núc, tướng công vì ta đã làm rất nhiều, ta nhìn thấy, mà đau lòng.”

Đây cũng là lời thật lòng, hành động những ngày qua của Vệ Linh Tê Tịch Phi Nghiêu đều thấy trong mắt, phải nói trượng phu điển hình, Vệ manh vật không thẹn là xứng đáng.

Trên thì ấm giường, dưới thì xuống bếp.

Đời này có thể có người yêu như vậy, còn cầu mong gì hơn?!

Da mặt Vệ Linh Tê hiển nhiên không dày như Tịch Phi Nghiêu, nghe thấy lời nương tử, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ lên, lắp bắp nói.

“Ta, ta cũng đau lòng nương tử, nương tử tốt, Linh Tê liền tốt.”

Lời rất đơn giản, nhưng nghe vào trong tai, lòng lại nặng trĩu.

Tịch Phi Nghiêu biết, thay vì nói mình cứu vớt tướng công, không bằng nói là tướng công cứu vớt mình.

Vệ Linh Tê có một viên trân châu trong lòng, thuần khiết chân thành không tì vết.

Minh châu phủ bụi, thế nhân mù mắt, chỉ nói muội ấy là ngu si, lại không hiểu chân chính ngu si chính là người trong thiên hạ.

Muội ấy là chân thật, nhưng không ai hiểu.

Thế nhân chỉ nhìn bề ngoài nhưng lại bỏ quên tính cơ bản nhất.

Cho nên, sự kết hợp của Vệ Linh Tê và Tịch Phi Nghiêu, dùng lời của mọi người mà nói, đó là đóa hoa tươi cắm bãi phân trâu, thật đáng buồn đáng tiếc.

Tịch Phi Nghiêu lòng dạ đen tối, nhưng không ai thấy, chỉ chú ý vẻ ngụy trang bên ngoài, chân thành hiền lành xinh đẹp của nàng.

Bề ngoài gọn gàng, cử chỉ khéo léo, bình dị gần gũi tươi cười.

Sói đội lốt cừu, chính là nói Tịch đại chủ tịch.

Nàng trong tối, nóng nảy, kềm chế, nhưng không ai biết.

Nếu không có tên ngốc nghếch ngây ngô nọ, không biết đến một ngày Tịch Phi Nghiêu bùng nổ, sẽ điên cuồng như thế nào?! Đó nhất định là một cơn ác mộng. Bởi vì, trong lòng nàng đang cất chứa một con quỷ.

Tướng công, cảm ơn muội, đã cứu rỗi linh hồn ta, để cho nó không bị lầm lạc, không còn bàng hoàng, không còn cô đơn.

Tịch đại chủ tịch rất thông minh, nhưng đối mặt Vệ Linh Tê, tướng công ngốc của nàng, nàng còn có thể nói gì?

Uống thôi! Có ói đi nữa cũng phải uống.

“Vậy, tướng công còn không đút cho ta?!”

Trong lòng Tịch Phi Nghiêu than thở, nhận mệnh, nâng lên nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục nói: “Nguội liền uống không ngon, phải không?!”

Đầu nhỏ Vệ Linh Tê để ngang, rất bội phục nói.

“Vẫn là nương tử thông minh!”

Hài tử, cái này với thông minh không phải dựng nghiệp rồi sao?!

Tịch đại chủ tịch rất xoắn xuýt uống xong chén canh gà, chỉ cảm thấy chén canh kia đã đi đến tâm khảm rồi.

Không trách cổ nhân nói, khó khăn nhất chính là hưởng thụ mỹ nhân a, quả nhiên có đạo lý.

“A, đúng rồi nương tử, tỷ tỷ đến thăm nàng!”

Vệ Linh Tê đột nhiên như nhớ ra điều gì, tròn xoe mắt, báo cáo.

“Bất quá bị ta ngăn cản, ta nói phải đợi nàng uống xong chén canh mới gặp được. Ngô, cho nên tỷ đang đứng trong sân nói chờ nàng xong sẽ vào.”

Tịch đại chủ tịch hết ý kiến, xem ra Vệ Vân Nhiễm thật là bị muội muội nàng hại chết.

Ngày nóng như vậy, muội không mời tỷ ấy vào nhà ngồi sao?

Phỏng đoán Tịch Phi Nghiêu uống chén canh là chuyện cũng chỉ trong chốc lát, đương nhiên không ngờ hai người sẽ ngọt nị lâu như vậy, càng không ngờ muội muội nàng hoàn toàn đem nàng quên mất.

Làm được đến phần tỷ tỷ này, thật là bi kịch a! Không có cảm giác sống nổi.

Khi Vệ Linh Tê ‘mời’ Vệ Vân Nhiễm tiến vào, người sau đã đầu đầy mồ hôi, tuy nói núp dưới bóng cây, nhưng trời nóng nực, tránh nữa cũng vô ích, ngay cả không khí thôi cũng đã như lửa thiêu rồi.

Phẫn hận trừng Tịch Phi Nghiêu đang nằm trên giường, Vệ đại tiểu thư thật có hỏa không có chỗ trút a.

Mấy ngày nay, nàng có gặp tiểu nhân hay không? Làm sao xui xẻo quá vậy!

“Tướng công, muội còn đứng ngây ra đó, nhanh mang chén canh nước ô mai tới cho tỷ tỷ.”

Tịch Phi Nghiêu nhìn cái người thô kệch nhà mình, cười ở trong lòng.

“Tỷ tỷ, thiếp thân có bệnh trong người, cũng không hành lễ với tỷ tỷ được.”

Ngươi cơ bản liền chưa từng hành lễ với ta! Làm ơn đừng ở trước mặt muội muội ta giả vờ hiền lương thục đức có được không?!

“Muội tức không cần hành lễ.”

Khóe miệng Vệ Vân Nhiễm co giật, vô cùng hoài niệm thời điểm Tịch Phi Nghiêu hôn mê bất tỉnh, nàng quả nhiên không mở miệng mới tương đối tốt.

Vệ Linh Tê nghe nương tử nhà mình căn dặn, đương nhiên vội vã đi liền, lúc sắp đi còn không quên nhắc nhở lần nữa.

“Nương tử, không nên lộn xộn, nàng cần gì cứ nói với tỷ tỷ một tiếng được rồi.”

“Tướng công, ta biết rồi.”

Vệ Vân Nhiễm thật muốn xoay người rời đi, mỗi lần thấy đôi phu phụ này, nàng liền hoảng loạn, còn nữa,

Ta là con sen nhà của ngươi sao? Ta là khách có được không vậy!!!

Đối với muội muội ngốc, Vệ Vân Nhiễm thật sự không còn lời nào để nói.

Thê nô a, thê nô!
Chương trước Chương tiếp