Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 60
Bởi vì, các nàng là địch nhân
Có những tình cảm, chẳng biết hình thành từ khi nào, nhưng hết thảy lại cứ cố ý không dứt bỏ được.
Thời điểm Vệ đại tiểu thư phát giác bản thân không đúng, đã không còn kịp.
Nàng được gọi ‘nhã công tử’, ở trong muôn vàn đóa hoa, thân người không dính lấy phiến lá, nội tử ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa từng có qua với ai, loại cảm giác đau lòng, bàng hoàng, căm hận cùng loại cảm giác không rõ khó mà dùng lời diễn tả. Rõ ràng gặp nhau với nữ tử hung dữ không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói là xui xẻo phạm phải thái tuế, mới gặp đã dùng chủy thủ kề cổ rồi. Nhưng về sau ở chung, lại có thể nói là ly kỳ.
Làm sao cũng không ngờ được, bản thân thích chơi hoa, sẽ có thể, vì một người mà lo lắng như vậy, thậm chí, đưa nàng ta về nhà.
Vệ Vân Nhiễm suy nghĩ, nàng nhất định điên rồi, vì một nội tử máu me thần bí như vậy, mà phá lệ hết này đến lần khác.
Đem Liễu Trì đã bất tỉnh hồi phủ, thậm chí che giấu trưởng bối trong phủ, để cho người hầu im miệng, nếu truyền chuyện này ra ngoài, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác.
Dù Vệ Văn Vũ là gia chủ, nhưng bây giờ chân chính phát biểu làm chủ mới là Vệ Vân Nhiễm, thứ nhất Vệ Văn Vũ đã từ giáp quy điền, lòng liền ít đi tranh hùng; thứ hai nữ nhi đã lớn, bản thân cũng nên đúng lúc buông tay, dù sao thiên hạ cũng là của người trẻ tuổi; thứ ba, nàng cũng già rồi, cũng nên ở cùng nương tử mình nhiều hơn, nửa đời đã dâng hiến cho thiên hạ cùng trăm họ, còn Trần Uyển cho tới nay không hề một câu oán trách, thậm chí yên lặng đứng sau lẳng lặng chờ đợi, trong lúc nàng mất đi một cánh tay, lại không hề rời xa nửa bước, có thê như vậy, còn mong cầu chi? Cho nên, nàng nguyện ý dành nửa đời còn lại cho nương tử, nương tựa lẫn nhau, nắm tay đến già.
Vệ Vân Nhiễm là người thông minh, cũng biết chừng mực, cho nên, Vệ Vân Vũ giao gia sự lại cho nữ nhi lớn, đương nhiên là yên tâm.
Vệ đại tiểu thư lúc ôm người vào phòng mình, dưới cái nhìn người hầu là một chuyện rất đỗi thần kỳ, bởi vì, phòng Đại tiểu thư không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Nếu không có sự đồng ý của nàng, cả nha hoàn cũng đều không được phép vào trong, huống hồ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt?
Mặc kệ người trong phủ nghĩ thế nào, Vệ Vân Nhiễm cuối cùng cũng không thể mặc kệ Liễu Trì không lo.
Đi gọi người hầu mời đại phu, bản thân chính là tại giường nhỏ bên cạnh nàng.
Lẳng lặng nhìn, không lên tiếng.
Thật ra Liễu Trì cũng không ngất xỉu, nàng chẳng qua chỉ tương kế tựu kế, giả vờ mà thôi.
Chẳng qua, lúc Vệ Vân Nhiễm ôm nàng, lòng nàng không nhịn được run lên, không hiểu vì sao, muốn rơi lệ.
Cái ôm trong ngực ấm áp nhường ấy, rõ ràng chỉ là thư sinh gầy yếu, bản thân mọi lúc đối với người như vậy, một ngón tay cũng bóp chết được, nhưng chính là Vệ đại tiểu thư như vậy lại khiến Liễu Trì cảm động.
Lúc trước nàng là choáng váng, khi tỉnh lại, đan xen tức giận, tự nhiên thiếu đi cảm động, còn hôm nay, nàng đang tỉnh táo.
Cảm thụ ánh mắt Vệ Vân Nhiễm, vô cớ, cõi lòng nàng như đánh trống.
Tâm tình thiếu nữ như vậy, Liễu Trì không nhịn được phỉ nhổ bản thân.
Muốn nói có hảo cảm với Vệ đại tiểu thư, Liễu Trì không tin, so với Vệ Vân Nhiễm, Liễu Trì với Vệ Linh Tê mới có hảo cảm hơn.
Có thể nói, đối với tiểu tử ngốc kia, nàng đã từng thật động lòng, chỉ là, còn chưa kịp nở hoa đã liền tàn.
Đến cuối cùng, cũng chỉ còn áy náy.
Tổn thương lòng Vệ Linh Tê, thực không phải điều nàng mong muốn.
Cho nên, đối với tâm cảnh giờ này, Liễu Trì cô nương thật lòng không hiểu.
Thậm chí, nàng cũng không hiểu Vệ Vân Nhiễm.
Chẳng lẽ, nàng đối đãi với nội tử nào cũng như vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, không liên quan tới thích, chỉ là nàng không muốn bản thân cũng giống người khác.
Liễu Trì không mở mắt, bởi vì, lòng nàng rối loạn.
Vệ Vân Nhiễm tự nhiên không biết Liễu Trì là giả vờ, cho nên, nàng cũng không thu hồi tầm mắt của mình.
Không biết qua bao lâu, người hầu mời đại phu tới, Vệ Vân Nhiễm cũng không đợi trong phòng, bởi vì thái nữ điện hạ phái người tới.
Lúc này, Vệ đại tiểu thư mới nhớ, bản thân lại quên mất báo cáo công sự cho thái nữ, cũng may thái nữ không phải người so đo.
Người thái nữ truyền tới nhắn lời, Tịch Phi Nghiêu gặp phải tập kích trọng thương, mà hung thủ chính bằng hữu tốt trong Thiên Cơ doanh của Vệ Linh Tê, Liễu Trì, hiện không rõ tung tích, đang lẩn trốn.
Tin tức không thể không nói là khiếp sợ, Vệ Vân Nhiễm làm sao cũng không ngờ tới, người nàng cứu lại là hung thủ muốn hại muội tức.
Nói tới Tịch Phi Nghiêu, Vệ đại tiểu thư không thể không cảm động, nữ nhân này cũng có ngày bị thương! =)))))
Chỉ là, sợ muội muội phải khổ rồi.
Thương thế Liễu Trì chủ yếu là nội thương, chỉ cần không dùng đến nội lực, nghỉ ngơi một hai năm, liền sẽ vô sự.
Mà bây giờ nàng ấy vẫn yếu ớt như vậy, hay là do tổn thương đến tinh khí.
Ngoại thương chữa tốt, mà nội thương chủ yếu là do tổn thương phủ tạng, nếu dưỡng không tốt, tổng sẽ lưu lại mầm họa.
Một chưởng này của Vệ Linh Tê, không thể không nói là ác, có lẽ do kế thừa Vô Nhai Tử, dù chiêu thức học không được bao nhiêu, nhưng nội lực lại nghiêm túc không thể khinh nhờn.
Ban đầu Vô Nhai Tử tiền bối cũng từng xúc động, nếu Vệ Linh Tê học chiêu thức của nàng, hơn nữa tự thân nội công, có thể trở thành một cao thủ. Đáng tiếc, người sau không chịu hăng hái, nội công vừa học liền biết, chiêu thức lại không chịu đập vào mắt.
Liễu Trì không biết nguyên nhân bên trong, cho nên, bị sập bẫy.
Vệ Vân Nhiễm nhìn thuốc trên bàn sớm đã lạnh, sai người bưng xuống nấu lại, thời điểm thuốc nóng mới có hiệu quả tốt nhất.
Lập tức thời điểm người hầu tới bưng thuốc, Vệ Vân Nhiễm theo bản năng nhìn Liễu Trì, đã là chén thứ tư, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu nói là do quá mệt mỏi, đợi sau khi nàng tỉnh lại uống thuốc, sẽ hiệu quả nhất, cho nên, Vệ đại tiểu thư thủ trong phòng, đợi Liễu Trì tỉnh lại.
Chỗ Tịch Phi Nhiêu còn có muội muội, có thái y thái nữ phái tới, nàng cũng không lo lắng.
Nhìn lại Liễu Trì, nếu không có ta, sợ rằng chết nhiều hơn sống?!
Lúc Liễu Trì tỉnh lại, thấy chính là một bộ hình ảnh.
Một nữ tử gầy yếu đưa lưng về chính mình, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh trăng mông lung vẩy lên gương mặt nàng, giống như một tầng lụa mỏng, rõ ràng gầy yếu, thế nhưng cứ khăng khăng vào giờ phút này, cho người ta một loại cảm giác kiên định cùng cô đơn.
Trong tin đồn, Vệ Vân Nhiễm là ngoại tử xem vẻ ngoài của mình rất cao, có tài khí, có công danh, cầm kỳ thi họa, vô cùng tinh thông. Nhưng trong mắt Liễu Trì, Vệ Vân Nhiễm càng giống một tên vô lại, dù có thời điểm nàng cũng rất đáng tin cậy.
Người như vậy, sao có thể trở thành cánh tay đắc lực của Phượng Tử Sam?!
Thanh âm sột soạt thức tỉnh dòng suy tư trầm lắng của Vệ đại tiểu thư, thấy Liễu Trì muốn ngồi dậy, Vệ Vân Nhiễm vừa định tiến lên, nhưng cứ cố tình lại dừng bước.
“Ngươi rốt cuộc là người nào? Vì sao muốn hãm hại muội tức của ta?”
Vệ Vân Nhiễm cưỡng bách bản thân không lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Trì, lạnh lùng nói.
“Ngươi tốt nhất vẫn là nên nói cho ta, nể tình phân tình cảm dọc theo đường đi của chúng ta, ta có thể sẽ hướng điện hạ cầu xin cho ngươi.”
Thật ra, nàng nghĩ không phải nói những lời này, nàng muốn hỏi, ngươi làm sao rồi? Nhưng mà, những lời này cũng không nên có.
Sau khi biết nàng là hung thủ đã hại Tịch Phi Nghiêu, Vệ đại tiểu thư cũng biết, khoảng cách cả hai càng xa hơn.
Bởi vì, các nàng là kẻ địch.
Có những tình cảm, chẳng biết hình thành từ khi nào, nhưng hết thảy lại cứ cố ý không dứt bỏ được.
Thời điểm Vệ đại tiểu thư phát giác bản thân không đúng, đã không còn kịp.
Nàng được gọi ‘nhã công tử’, ở trong muôn vàn đóa hoa, thân người không dính lấy phiến lá, nội tử ái mộ nàng nhiều không đếm xuể, nhưng nàng cho tới bây giờ chưa từng có qua với ai, loại cảm giác đau lòng, bàng hoàng, căm hận cùng loại cảm giác không rõ khó mà dùng lời diễn tả. Rõ ràng gặp nhau với nữ tử hung dữ không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói là xui xẻo phạm phải thái tuế, mới gặp đã dùng chủy thủ kề cổ rồi. Nhưng về sau ở chung, lại có thể nói là ly kỳ.
Làm sao cũng không ngờ được, bản thân thích chơi hoa, sẽ có thể, vì một người mà lo lắng như vậy, thậm chí, đưa nàng ta về nhà.
Vệ Vân Nhiễm suy nghĩ, nàng nhất định điên rồi, vì một nội tử máu me thần bí như vậy, mà phá lệ hết này đến lần khác.
Đem Liễu Trì đã bất tỉnh hồi phủ, thậm chí che giấu trưởng bối trong phủ, để cho người hầu im miệng, nếu truyền chuyện này ra ngoài, cũng đừng trách nàng lòng dạ độc ác.
Dù Vệ Văn Vũ là gia chủ, nhưng bây giờ chân chính phát biểu làm chủ mới là Vệ Vân Nhiễm, thứ nhất Vệ Văn Vũ đã từ giáp quy điền, lòng liền ít đi tranh hùng; thứ hai nữ nhi đã lớn, bản thân cũng nên đúng lúc buông tay, dù sao thiên hạ cũng là của người trẻ tuổi; thứ ba, nàng cũng già rồi, cũng nên ở cùng nương tử mình nhiều hơn, nửa đời đã dâng hiến cho thiên hạ cùng trăm họ, còn Trần Uyển cho tới nay không hề một câu oán trách, thậm chí yên lặng đứng sau lẳng lặng chờ đợi, trong lúc nàng mất đi một cánh tay, lại không hề rời xa nửa bước, có thê như vậy, còn mong cầu chi? Cho nên, nàng nguyện ý dành nửa đời còn lại cho nương tử, nương tựa lẫn nhau, nắm tay đến già.
Vệ Vân Nhiễm là người thông minh, cũng biết chừng mực, cho nên, Vệ Vân Vũ giao gia sự lại cho nữ nhi lớn, đương nhiên là yên tâm.
Vệ đại tiểu thư lúc ôm người vào phòng mình, dưới cái nhìn người hầu là một chuyện rất đỗi thần kỳ, bởi vì, phòng Đại tiểu thư không phải ai cũng có thể tùy tiện bước vào. Nếu không có sự đồng ý của nàng, cả nha hoàn cũng đều không được phép vào trong, huống hồ là một người xa lạ chưa từng gặp mặt?
Mặc kệ người trong phủ nghĩ thế nào, Vệ Vân Nhiễm cuối cùng cũng không thể mặc kệ Liễu Trì không lo.
Đi gọi người hầu mời đại phu, bản thân chính là tại giường nhỏ bên cạnh nàng.
Lẳng lặng nhìn, không lên tiếng.
Thật ra Liễu Trì cũng không ngất xỉu, nàng chẳng qua chỉ tương kế tựu kế, giả vờ mà thôi.
Chẳng qua, lúc Vệ Vân Nhiễm ôm nàng, lòng nàng không nhịn được run lên, không hiểu vì sao, muốn rơi lệ.
Cái ôm trong ngực ấm áp nhường ấy, rõ ràng chỉ là thư sinh gầy yếu, bản thân mọi lúc đối với người như vậy, một ngón tay cũng bóp chết được, nhưng chính là Vệ đại tiểu thư như vậy lại khiến Liễu Trì cảm động.
Lúc trước nàng là choáng váng, khi tỉnh lại, đan xen tức giận, tự nhiên thiếu đi cảm động, còn hôm nay, nàng đang tỉnh táo.
Cảm thụ ánh mắt Vệ Vân Nhiễm, vô cớ, cõi lòng nàng như đánh trống.
Tâm tình thiếu nữ như vậy, Liễu Trì không nhịn được phỉ nhổ bản thân.
Muốn nói có hảo cảm với Vệ đại tiểu thư, Liễu Trì không tin, so với Vệ Vân Nhiễm, Liễu Trì với Vệ Linh Tê mới có hảo cảm hơn.
Có thể nói, đối với tiểu tử ngốc kia, nàng đã từng thật động lòng, chỉ là, còn chưa kịp nở hoa đã liền tàn.
Đến cuối cùng, cũng chỉ còn áy náy.
Tổn thương lòng Vệ Linh Tê, thực không phải điều nàng mong muốn.
Cho nên, đối với tâm cảnh giờ này, Liễu Trì cô nương thật lòng không hiểu.
Thậm chí, nàng cũng không hiểu Vệ Vân Nhiễm.
Chẳng lẽ, nàng đối đãi với nội tử nào cũng như vậy?
Nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi chua xót, không liên quan tới thích, chỉ là nàng không muốn bản thân cũng giống người khác.
Liễu Trì không mở mắt, bởi vì, lòng nàng rối loạn.
Vệ Vân Nhiễm tự nhiên không biết Liễu Trì là giả vờ, cho nên, nàng cũng không thu hồi tầm mắt của mình.
Không biết qua bao lâu, người hầu mời đại phu tới, Vệ Vân Nhiễm cũng không đợi trong phòng, bởi vì thái nữ điện hạ phái người tới.
Lúc này, Vệ đại tiểu thư mới nhớ, bản thân lại quên mất báo cáo công sự cho thái nữ, cũng may thái nữ không phải người so đo.
Người thái nữ truyền tới nhắn lời, Tịch Phi Nghiêu gặp phải tập kích trọng thương, mà hung thủ chính bằng hữu tốt trong Thiên Cơ doanh của Vệ Linh Tê, Liễu Trì, hiện không rõ tung tích, đang lẩn trốn.
Tin tức không thể không nói là khiếp sợ, Vệ Vân Nhiễm làm sao cũng không ngờ tới, người nàng cứu lại là hung thủ muốn hại muội tức.
Nói tới Tịch Phi Nghiêu, Vệ đại tiểu thư không thể không cảm động, nữ nhân này cũng có ngày bị thương! =)))))
Chỉ là, sợ muội muội phải khổ rồi.
Thương thế Liễu Trì chủ yếu là nội thương, chỉ cần không dùng đến nội lực, nghỉ ngơi một hai năm, liền sẽ vô sự.
Mà bây giờ nàng ấy vẫn yếu ớt như vậy, hay là do tổn thương đến tinh khí.
Ngoại thương chữa tốt, mà nội thương chủ yếu là do tổn thương phủ tạng, nếu dưỡng không tốt, tổng sẽ lưu lại mầm họa.
Một chưởng này của Vệ Linh Tê, không thể không nói là ác, có lẽ do kế thừa Vô Nhai Tử, dù chiêu thức học không được bao nhiêu, nhưng nội lực lại nghiêm túc không thể khinh nhờn.
Ban đầu Vô Nhai Tử tiền bối cũng từng xúc động, nếu Vệ Linh Tê học chiêu thức của nàng, hơn nữa tự thân nội công, có thể trở thành một cao thủ. Đáng tiếc, người sau không chịu hăng hái, nội công vừa học liền biết, chiêu thức lại không chịu đập vào mắt.
Liễu Trì không biết nguyên nhân bên trong, cho nên, bị sập bẫy.
Vệ Vân Nhiễm nhìn thuốc trên bàn sớm đã lạnh, sai người bưng xuống nấu lại, thời điểm thuốc nóng mới có hiệu quả tốt nhất.
Lập tức thời điểm người hầu tới bưng thuốc, Vệ Vân Nhiễm theo bản năng nhìn Liễu Trì, đã là chén thứ tư, nhưng nàng vẫn chưa tỉnh lại. Đại phu nói là do quá mệt mỏi, đợi sau khi nàng tỉnh lại uống thuốc, sẽ hiệu quả nhất, cho nên, Vệ đại tiểu thư thủ trong phòng, đợi Liễu Trì tỉnh lại.
Chỗ Tịch Phi Nhiêu còn có muội muội, có thái y thái nữ phái tới, nàng cũng không lo lắng.
Nhìn lại Liễu Trì, nếu không có ta, sợ rằng chết nhiều hơn sống?!
Lúc Liễu Trì tỉnh lại, thấy chính là một bộ hình ảnh.
Một nữ tử gầy yếu đưa lưng về chính mình, ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, ngây ngẩn xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì. Ánh trăng mông lung vẩy lên gương mặt nàng, giống như một tầng lụa mỏng, rõ ràng gầy yếu, thế nhưng cứ khăng khăng vào giờ phút này, cho người ta một loại cảm giác kiên định cùng cô đơn.
Trong tin đồn, Vệ Vân Nhiễm là ngoại tử xem vẻ ngoài của mình rất cao, có tài khí, có công danh, cầm kỳ thi họa, vô cùng tinh thông. Nhưng trong mắt Liễu Trì, Vệ Vân Nhiễm càng giống một tên vô lại, dù có thời điểm nàng cũng rất đáng tin cậy.
Người như vậy, sao có thể trở thành cánh tay đắc lực của Phượng Tử Sam?!
Thanh âm sột soạt thức tỉnh dòng suy tư trầm lắng của Vệ đại tiểu thư, thấy Liễu Trì muốn ngồi dậy, Vệ Vân Nhiễm vừa định tiến lên, nhưng cứ cố tình lại dừng bước.
“Ngươi rốt cuộc là người nào? Vì sao muốn hãm hại muội tức của ta?”
Vệ Vân Nhiễm cưỡng bách bản thân không lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Liễu Trì, lạnh lùng nói.
“Ngươi tốt nhất vẫn là nên nói cho ta, nể tình phân tình cảm dọc theo đường đi của chúng ta, ta có thể sẽ hướng điện hạ cầu xin cho ngươi.”
Thật ra, nàng nghĩ không phải nói những lời này, nàng muốn hỏi, ngươi làm sao rồi? Nhưng mà, những lời này cũng không nên có.
Sau khi biết nàng là hung thủ đã hại Tịch Phi Nghiêu, Vệ đại tiểu thư cũng biết, khoảng cách cả hai càng xa hơn.
Bởi vì, các nàng là kẻ địch.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương