Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta
Chương 72
Tình cảm chân thật
“Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiếng hô như sấm rền vang vọng bên tai Phượng Tử Sam, trước mắt là một mảnh người đang quỳ.
Tràng điện thế này không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhìn lướt qua Phượng Tự Thần bên cạnh, nàng đang muốn quỳ xuống hành lễ thì bị người sau cưỡng ép chặn lại.
“Bình thân.” Phượng Tự Thần lạnh lùng nói.
“Tạ bệ hạ.”
Uy nghiêm của nữ đế chúng thần đều chứng kiến qua, nhất định chính là có một không có hai, thiết diện vô tình, cho nên nữ đế đối đãi thái nữ khác biệt tất cả đều mắt nhắm mắt mở. Nói thế nào đi nữa, nếu thái nữ không xảy ra bất ngờ gì thì chính là sắp kế nhiệm nữ đế, ai sẽ điên mà trắng trợn bóc trần bộ mặt của cả hai, nói lại thì, nhìn thái độ nữ đế đối với thái nữ, thì hy vọng của tam hoàng nữ không lớn a. Lẽ nào là do đã dời đi tầm mắt, rốt cuộc, mặc cho nữ đế có suy nghĩ gì, trong lòng chúng thần đều không khỏi lạnh cả người, có chút gió chiều nào theo chiều nấy rời phe thái nữ hướng về tam hoàng nữ, nên sau khi chứng kiến cảnh trên thì càng vô cùng lo sợ.
Phượng Tự Thần kéo tay Phượng Tử Sam, không có buông ra, trước thị vệ mở đường tiến vào hoàng lăng.
Vì do ba tháng trước sớm đã bố trí cho bên trong, cho nên về vấn đề an toàn là tuyệt đối bảo đảm.
Có thể nói, hoàng lăng hiện tại được canh phòng rất nghiêm ngặt, không một ai được tùy tiện bước vào.
Bên trong cung hoàng lăng, không có nữ đế triệu kiến, bất kỳ quan viên nào cũng không được phép tiến vào.
Còn bên ngoài hoàng lăng là nơi tạm thời nghỉ ngơi của chúng đại thần, còn ngự lâm quân của nữ đế chính là canh giữ bên trong cung, số binh sĩ còn lại thì trú đóng tạm thời trong trại lính cách hoàng lăng không xa, chia làm hai đạo canh giữ an toàn trong ngoài cung hoàng lăng.
Nói thật, Phượng Tự Thần thật lòng không thích mấy chuyện rườm rà như vậy.
Nếu cầu Thần khấn Phật có ích, vậy trên thế giới sẽ không có nhiều người đáng thương như vậy.
Nhưng mà, xem như là nữ đế, nàng cũng không thể cự tuyệt quy củ của tổ tông để lại.
Dù rằng, trong lòng ngươi nghi ngờ sự tồn tại đó là có hợp lý hay không.
Phượng Tử Sam bị Phượng Tự Thần cường nghạnh lôi vào tẩm điện của nàng, đối với hành động của Phượng Tự Thần, thái nữ điện hạ thật lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy nữ đế có tính tình như vậy, không phân biệt hoàn cảnh, thậm chí không sợ người khác rãnh rỗi nói sau lưng và theo dõi, giống như bây giờ, quang minh chính đại có hành vi càn rỡ với nàng.
Phượng Tự Thần của bây giờ, có gì đó rất không đúng.
“Thái nữ, hôm nay liền lưu lại cạnh trẫm.” Không phải giọng điệu trưng cầu, mà là như trảm đinh chém sắt, không cho phép nói “không”.
Sắc mặt Phượng Tử Sam cứng đơ, có dự cảm như một lát sẽ xảy ra chuyện, có chút kháng cự rõ rệt.
“Mẫu hoàng tắm trai giới, nhi thần liền không quấy rầy.”
Nàng cũng không phải đồ ngu, Phượng Tự Thần muốn lưu nàng lại, còn có thể là vì chuyện gì?
“Làm một thái nữ, việc cúng tế hoàng lăng sẽ có một ngày đến lượt ngươi chủ trì, lẽ nào thái nữ không nên học trước sao?”
Nếu lời trước để trong lòng Phượng Tử Sam cảm thấy rét lạnh, thì lời này không thể nghi ngờ để nàng khiếp sợ đến không dám tin tưởng.
Ý tứ trong lời này của Phượng Tự Thần, là nói giữa nàng và lão tam, vẫn là lựa chọn nàng sao?
Giao ngôi vị vào trong tay mình.
Có thể nói, một câu nói của Phượng Tự Thần liền đơn giản giữ lại cổ họng Phượng Tử Sam, để nàng muốn cũng không thể cự tuyệt.
Hoặc nên nói, là từ lúc bắt đầu đã liền chưa từng cự tuyệt.
“Nhi thần ngủ cùng mẫu hoàng, chuyện này, không hợp lễ cho lắm.”
Trong lòng Phượng Tử Sam quấn quýt sắp chết, nàng không muốn buông tha cơ hội dễ như trở bàn tay này, nhưng lại không muốn lại bị nữ đế áp dưới thân.
Phượng Tự Thần làm người, không ai rõ điều đó hơn nàng.
Nàng ta nói ra những lời này, cũng đồng nghĩa, nàng ta đã lựa chọn.
Nếu là vào mấy tháng trước, có lẽ Phượng Tử Sam sẽ thật sự mừng như điên, nhưng đổi lại hôm nay, đã cưỡi hổ khó xuống, nàng thật sự không biết nên làm sao mới được.
Có lẽ, sâu trong tâm khảm, dù rằng bản thân không muốn thừa nhận, nhưng trái tim nàng vẫn nói cho nàng, rằng nàng không muốn lưỡng bại câu thương với Phượng Tự Thần.
“Chuyện không hợp cách hơn nữa chúng ta cũng đã làm, ngươi nói có đúng không, thái nữ?”
Tay Phượng Tự Thần xoa gò má Phượng Tử Sam, tròng mắt hướng về tròng mắt, thản nhiên nói:
“Trẫm trước nay chính là ngang ngạnh. Đến mức những kẻ không liên quan, nếu là nói năng cẩn thận thì bỏ qua, bằng không, có giữ lại trên đời cũng chỉ chọc thị phi, không bằng tiễn đi mới là tốt.”
Ý tứ rất rõ ràng, những thứ miệng lưỡi lắm mồm đều đi chết được rồi.
Gương mặt Phượng Tử Sam đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi, không lên tiếng.
“Đi xe cả buổi mệt rồi, căn dặn xuống dưới, trẫm muốn tắm, để bọn họ đừng có quấy rầy “nhã hứng” tắm rửa của trẫm.” Phượng Tự Thần như thể đang nghĩ tới một hình ảnh, tà cười nói.
“Thái nữ, phục vụ trẫm tắm rửa.”
Hai chữ phục vụ này, có thể nói hàm nghĩa khá sâu.
Nếu đổi lại người khác đại khái sẽ xúc động mẫu tử tình thâm giữa nữ đế với thái nữ, nhưng xem như là người trong cuộc, Phượng Tử Sam chỉ cảm thấy bội phần áp lực, một loại cảm giác khuất nhục xông lên não.
Không sai, vẫn luôn là vậy.
Giữa hai người bọn họ, cho tới bây giờ chưa từng có ngang hàng.
Đặc biệt là trong chuyện tình sự sơ thường*. <*chuyện make love – làʍ ŧìиɦ>
Cái giọng ra lệnh đó, nghe như thế nào cũng cảm thấy rất sỉ nhục.
Cũng chính vì vậy, mới có thể hận đến đáy lòng, bài xích hết thảy tình cảm liên quan đến Phượng Tự Thần.
Các nàng đều quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đã khắc ghi đầy trong xương cốt, khiến các nàng không cam tâm cúi đầu trước đối phương, ngay cả một câu mềm mỏng cũng không muốn nói.
Một người là cữu ngủ chí tôn, một người là đế vương tương lai.
Các nàng, đều không phải là người bình thường.
Cách mà dân chúng bình thường sống cùng nhau, các nàng đều không hiểu, một chút cũng đều không.
Cho nên, mới bi ai đi.
Rõ ràng đang ở trước mắt, rõ ràng đã từng tiếp xúc thân mật, thế nhưng, ngăn cách giữa cả hai lại rộng như chân trời bóc bể.
Khói mờ lượn lờ trong bồn tắm, hơi nóng bốc lên khiến không một ai mà không cảm thấy bứt rứt.
Phượng Tử Sam không phải lần đầu phục vụ Phượng Tự Thần tắm, nhưng lần này không hiểu vì tâm tình gì mà cảm thấy rất phức tạp.
Nhìn từng món y phục đắt tiền chậm rãi rơi rụng trước mặt, nàng lại sinh ra một loại xúc động muốn nhào tới.
Mà trước nay, là chưa từng có.
Luôn một mực kháng cự nụ hôn nóng bỏng của Phượng Tự Thần, thụ động chịu đựng “sủng nịch” của nàng ấy.
Mà hôm nay, lại dâng trào xúc động muốn áp đảo Phượng Tự Thần, giao trái tim không cách nào kể xiết được những khổ sở ra, phẫn hận, oán khí cùng với nồng nặc không cam tâm phát tiết lên người nọ.
Ngươi nói trước nay ta chưa từng nghĩ muốn, nhưng ngươi có từng nghĩ là, trước nay ngươi chưa từng đối xử bình đẳng với ta, ta sao dám có ý nghĩ không an phận với ngươi?
Nhưng tại sao phải đến giờ phút quan trọng này, ngươi mới nói cho ta?
Tình cảm mãnh liệt, bị đè nén đó trào ra như cơn lũ, kêu ta làm sao mà chịu đựng, làm sao có thể, nhẫn tâm hạ quyết tâm với ngươi?!
“Thái nữ, ngươi muốn mặc y phục phục vụ trẫm sao?”
Phượng Tự Thần sớm đã cởi xong y phục, đi vào bồn tắm, xoay người hướng về Phượng Tử Sam không nhanh không chậm nói:
“Trẫm ngược lại không ngại, nhưng nghĩ đến đợi một hồi quần áo mà ướt đẫm, mặc thế nhưng sẽ không được thoải mái.”
Phượng Tử Sam cảm thấy bây giờ không phải là lúc thảo luận về vấn đề y phục có thoải mái hay không, tâm can tỳ phế của nàng nhất định là cũng bị hỏng rồi, bằng không, nàng làm sao biết bản thân mình sẽ làm ra hành vi mà chính mình cũng sẽ không ngờ?
Phượng Tự Thần đứng bên bờ bồn tắm, mà độ cao của nước thì chỉ đến một nửa bộ ngực.
Chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi. Vai như đẽo gọt, eo như rút gọn. Khối tròn trịa như ẩn như hiện, giọt nước dọc theo cằm rơi xuống, tự có yêu mị hút lấy hồn phách người ta một phen.
Một ở dưới nước, một đứng trên bờ.
Một ngẩng đầu nhìn lên, một cúi đầu nhìn xuống.
Một không mặc y phục, một mặc đầy đủ.
Đầu óc Phượng Tử Sam còn chưa tỉnh hồn, thân thể đã trước một bước có hành động.
Dưới ánh mắt không hiểu của Phượng Tự Thần, nàng quỳ bên cạnh bồn tắm. Sau đó, nồng nhiệt cộng thêm khẩn cấp hôn lên môi nữ đế.
Đây là lần đầu tiên Phượng Tử Sam cam tâm tình nguyện quỳ xuống, cũng là lần đầu tiên chủ động hôn Phượng Tự Thần.
Hành động này không thể nghi ngờ để nữ đế thất kinh, thậm chí có thể nói là không biết phải làm sao.
Trong lúc hàm răng không có phòng bị hơi mở ra, liền bị một chiếc lưỡi thừa dịp yếu ớt tiến vào, nàng lâm vào bị động.
Trước đây những lúc làm yêu, Phượng Tự Thần vẫn luôn chiếm lấy vị trí chủ đạo, còn lần này tình huống vừa vặn ngược lại, cho nên, nàng cơ bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Khi vạn niên thụ có ngày có suy nghĩ muốn làm công quân, vậy xin chúc mừng người nằm dưới, ngươi xong đời rồi.
Vì có kinh nghiệm phong phú làm thụ đã dạy cho nàng biết, điểm nào trên thân thể là nhạy cảm hơn hết, điểm nào chạm vào càng câu nhân, tư thế nào thì tiến vào sâu hơn, làm gì thì càng dục tiên dục tử. Bởi vì, nàng đã đích thân thực hành qua.
Khi vạn niên công có ngày có suy nghĩ muốn làm thụ quân, vậy xin chúc mừng người nằm trên, ngươi thắng.
Có thể áp vạn niên công dưới thân, chỉ bằng vào điểm này, đã liền không thể chê vào đâu được.
Cảm xúc tự hào dâng đầy, không đủ để ngoại nhân nói.
***
Editor có lời muốn nói: Xin lỗi các bạn nga, mình muốn nhanh nhưng hoàn cảnh không cho phép, nhưng dù vậy mình vẫn rất muốn edit hoàn bộ này nên là sẽ không có vụ drop đâu, có điều là hơi lâu chút. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi và theo dõi dù số đó rất là ít ỏi.
“Bệ hạ, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Tiếng hô như sấm rền vang vọng bên tai Phượng Tử Sam, trước mắt là một mảnh người đang quỳ.
Tràng điện thế này không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nhìn lướt qua Phượng Tự Thần bên cạnh, nàng đang muốn quỳ xuống hành lễ thì bị người sau cưỡng ép chặn lại.
“Bình thân.” Phượng Tự Thần lạnh lùng nói.
“Tạ bệ hạ.”
Uy nghiêm của nữ đế chúng thần đều chứng kiến qua, nhất định chính là có một không có hai, thiết diện vô tình, cho nên nữ đế đối đãi thái nữ khác biệt tất cả đều mắt nhắm mắt mở. Nói thế nào đi nữa, nếu thái nữ không xảy ra bất ngờ gì thì chính là sắp kế nhiệm nữ đế, ai sẽ điên mà trắng trợn bóc trần bộ mặt của cả hai, nói lại thì, nhìn thái độ nữ đế đối với thái nữ, thì hy vọng của tam hoàng nữ không lớn a. Lẽ nào là do đã dời đi tầm mắt, rốt cuộc, mặc cho nữ đế có suy nghĩ gì, trong lòng chúng thần đều không khỏi lạnh cả người, có chút gió chiều nào theo chiều nấy rời phe thái nữ hướng về tam hoàng nữ, nên sau khi chứng kiến cảnh trên thì càng vô cùng lo sợ.
Phượng Tự Thần kéo tay Phượng Tử Sam, không có buông ra, trước thị vệ mở đường tiến vào hoàng lăng.
Vì do ba tháng trước sớm đã bố trí cho bên trong, cho nên về vấn đề an toàn là tuyệt đối bảo đảm.
Có thể nói, hoàng lăng hiện tại được canh phòng rất nghiêm ngặt, không một ai được tùy tiện bước vào.
Bên trong cung hoàng lăng, không có nữ đế triệu kiến, bất kỳ quan viên nào cũng không được phép tiến vào.
Còn bên ngoài hoàng lăng là nơi tạm thời nghỉ ngơi của chúng đại thần, còn ngự lâm quân của nữ đế chính là canh giữ bên trong cung, số binh sĩ còn lại thì trú đóng tạm thời trong trại lính cách hoàng lăng không xa, chia làm hai đạo canh giữ an toàn trong ngoài cung hoàng lăng.
Nói thật, Phượng Tự Thần thật lòng không thích mấy chuyện rườm rà như vậy.
Nếu cầu Thần khấn Phật có ích, vậy trên thế giới sẽ không có nhiều người đáng thương như vậy.
Nhưng mà, xem như là nữ đế, nàng cũng không thể cự tuyệt quy củ của tổ tông để lại.
Dù rằng, trong lòng ngươi nghi ngờ sự tồn tại đó là có hợp lý hay không.
Phượng Tử Sam bị Phượng Tự Thần cường nghạnh lôi vào tẩm điện của nàng, đối với hành động của Phượng Tự Thần, thái nữ điện hạ thật lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy nữ đế có tính tình như vậy, không phân biệt hoàn cảnh, thậm chí không sợ người khác rãnh rỗi nói sau lưng và theo dõi, giống như bây giờ, quang minh chính đại có hành vi càn rỡ với nàng.
Phượng Tự Thần của bây giờ, có gì đó rất không đúng.
“Thái nữ, hôm nay liền lưu lại cạnh trẫm.” Không phải giọng điệu trưng cầu, mà là như trảm đinh chém sắt, không cho phép nói “không”.
Sắc mặt Phượng Tử Sam cứng đơ, có dự cảm như một lát sẽ xảy ra chuyện, có chút kháng cự rõ rệt.
“Mẫu hoàng tắm trai giới, nhi thần liền không quấy rầy.”
Nàng cũng không phải đồ ngu, Phượng Tự Thần muốn lưu nàng lại, còn có thể là vì chuyện gì?
“Làm một thái nữ, việc cúng tế hoàng lăng sẽ có một ngày đến lượt ngươi chủ trì, lẽ nào thái nữ không nên học trước sao?”
Nếu lời trước để trong lòng Phượng Tử Sam cảm thấy rét lạnh, thì lời này không thể nghi ngờ để nàng khiếp sợ đến không dám tin tưởng.
Ý tứ trong lời này của Phượng Tự Thần, là nói giữa nàng và lão tam, vẫn là lựa chọn nàng sao?
Giao ngôi vị vào trong tay mình.
Có thể nói, một câu nói của Phượng Tự Thần liền đơn giản giữ lại cổ họng Phượng Tử Sam, để nàng muốn cũng không thể cự tuyệt.
Hoặc nên nói, là từ lúc bắt đầu đã liền chưa từng cự tuyệt.
“Nhi thần ngủ cùng mẫu hoàng, chuyện này, không hợp lễ cho lắm.”
Trong lòng Phượng Tử Sam quấn quýt sắp chết, nàng không muốn buông tha cơ hội dễ như trở bàn tay này, nhưng lại không muốn lại bị nữ đế áp dưới thân.
Phượng Tự Thần làm người, không ai rõ điều đó hơn nàng.
Nàng ta nói ra những lời này, cũng đồng nghĩa, nàng ta đã lựa chọn.
Nếu là vào mấy tháng trước, có lẽ Phượng Tử Sam sẽ thật sự mừng như điên, nhưng đổi lại hôm nay, đã cưỡi hổ khó xuống, nàng thật sự không biết nên làm sao mới được.
Có lẽ, sâu trong tâm khảm, dù rằng bản thân không muốn thừa nhận, nhưng trái tim nàng vẫn nói cho nàng, rằng nàng không muốn lưỡng bại câu thương với Phượng Tự Thần.
“Chuyện không hợp cách hơn nữa chúng ta cũng đã làm, ngươi nói có đúng không, thái nữ?”
Tay Phượng Tự Thần xoa gò má Phượng Tử Sam, tròng mắt hướng về tròng mắt, thản nhiên nói:
“Trẫm trước nay chính là ngang ngạnh. Đến mức những kẻ không liên quan, nếu là nói năng cẩn thận thì bỏ qua, bằng không, có giữ lại trên đời cũng chỉ chọc thị phi, không bằng tiễn đi mới là tốt.”
Ý tứ rất rõ ràng, những thứ miệng lưỡi lắm mồm đều đi chết được rồi.
Gương mặt Phượng Tử Sam đỏ lên, mất tự nhiên quay đầu đi, không lên tiếng.
“Đi xe cả buổi mệt rồi, căn dặn xuống dưới, trẫm muốn tắm, để bọn họ đừng có quấy rầy “nhã hứng” tắm rửa của trẫm.” Phượng Tự Thần như thể đang nghĩ tới một hình ảnh, tà cười nói.
“Thái nữ, phục vụ trẫm tắm rửa.”
Hai chữ phục vụ này, có thể nói hàm nghĩa khá sâu.
Nếu đổi lại người khác đại khái sẽ xúc động mẫu tử tình thâm giữa nữ đế với thái nữ, nhưng xem như là người trong cuộc, Phượng Tử Sam chỉ cảm thấy bội phần áp lực, một loại cảm giác khuất nhục xông lên não.
Không sai, vẫn luôn là vậy.
Giữa hai người bọn họ, cho tới bây giờ chưa từng có ngang hàng.
Đặc biệt là trong chuyện tình sự sơ thường*. <*chuyện make love – làʍ ŧìиɦ>
Cái giọng ra lệnh đó, nghe như thế nào cũng cảm thấy rất sỉ nhục.
Cũng chính vì vậy, mới có thể hận đến đáy lòng, bài xích hết thảy tình cảm liên quan đến Phượng Tự Thần.
Các nàng đều quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đã khắc ghi đầy trong xương cốt, khiến các nàng không cam tâm cúi đầu trước đối phương, ngay cả một câu mềm mỏng cũng không muốn nói.
Một người là cữu ngủ chí tôn, một người là đế vương tương lai.
Các nàng, đều không phải là người bình thường.
Cách mà dân chúng bình thường sống cùng nhau, các nàng đều không hiểu, một chút cũng đều không.
Cho nên, mới bi ai đi.
Rõ ràng đang ở trước mắt, rõ ràng đã từng tiếp xúc thân mật, thế nhưng, ngăn cách giữa cả hai lại rộng như chân trời bóc bể.
Khói mờ lượn lờ trong bồn tắm, hơi nóng bốc lên khiến không một ai mà không cảm thấy bứt rứt.
Phượng Tử Sam không phải lần đầu phục vụ Phượng Tự Thần tắm, nhưng lần này không hiểu vì tâm tình gì mà cảm thấy rất phức tạp.
Nhìn từng món y phục đắt tiền chậm rãi rơi rụng trước mặt, nàng lại sinh ra một loại xúc động muốn nhào tới.
Mà trước nay, là chưa từng có.
Luôn một mực kháng cự nụ hôn nóng bỏng của Phượng Tự Thần, thụ động chịu đựng “sủng nịch” của nàng ấy.
Mà hôm nay, lại dâng trào xúc động muốn áp đảo Phượng Tự Thần, giao trái tim không cách nào kể xiết được những khổ sở ra, phẫn hận, oán khí cùng với nồng nặc không cam tâm phát tiết lên người nọ.
Ngươi nói trước nay ta chưa từng nghĩ muốn, nhưng ngươi có từng nghĩ là, trước nay ngươi chưa từng đối xử bình đẳng với ta, ta sao dám có ý nghĩ không an phận với ngươi?
Nhưng tại sao phải đến giờ phút quan trọng này, ngươi mới nói cho ta?
Tình cảm mãnh liệt, bị đè nén đó trào ra như cơn lũ, kêu ta làm sao mà chịu đựng, làm sao có thể, nhẫn tâm hạ quyết tâm với ngươi?!
“Thái nữ, ngươi muốn mặc y phục phục vụ trẫm sao?”
Phượng Tự Thần sớm đã cởi xong y phục, đi vào bồn tắm, xoay người hướng về Phượng Tử Sam không nhanh không chậm nói:
“Trẫm ngược lại không ngại, nhưng nghĩ đến đợi một hồi quần áo mà ướt đẫm, mặc thế nhưng sẽ không được thoải mái.”
Phượng Tử Sam cảm thấy bây giờ không phải là lúc thảo luận về vấn đề y phục có thoải mái hay không, tâm can tỳ phế của nàng nhất định là cũng bị hỏng rồi, bằng không, nàng làm sao biết bản thân mình sẽ làm ra hành vi mà chính mình cũng sẽ không ngờ?
Phượng Tự Thần đứng bên bờ bồn tắm, mà độ cao của nước thì chỉ đến một nửa bộ ngực.
Chiếc cổ thon dài trắng như tuyết, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi. Vai như đẽo gọt, eo như rút gọn. Khối tròn trịa như ẩn như hiện, giọt nước dọc theo cằm rơi xuống, tự có yêu mị hút lấy hồn phách người ta một phen.
Một ở dưới nước, một đứng trên bờ.
Một ngẩng đầu nhìn lên, một cúi đầu nhìn xuống.
Một không mặc y phục, một mặc đầy đủ.
Đầu óc Phượng Tử Sam còn chưa tỉnh hồn, thân thể đã trước một bước có hành động.
Dưới ánh mắt không hiểu của Phượng Tự Thần, nàng quỳ bên cạnh bồn tắm. Sau đó, nồng nhiệt cộng thêm khẩn cấp hôn lên môi nữ đế.
Đây là lần đầu tiên Phượng Tử Sam cam tâm tình nguyện quỳ xuống, cũng là lần đầu tiên chủ động hôn Phượng Tự Thần.
Hành động này không thể nghi ngờ để nữ đế thất kinh, thậm chí có thể nói là không biết phải làm sao.
Trong lúc hàm răng không có phòng bị hơi mở ra, liền bị một chiếc lưỡi thừa dịp yếu ớt tiến vào, nàng lâm vào bị động.
Trước đây những lúc làm yêu, Phượng Tự Thần vẫn luôn chiếm lấy vị trí chủ đạo, còn lần này tình huống vừa vặn ngược lại, cho nên, nàng cơ bản không biết nên phản ứng như thế nào.
Khi vạn niên thụ có ngày có suy nghĩ muốn làm công quân, vậy xin chúc mừng người nằm dưới, ngươi xong đời rồi.
Vì có kinh nghiệm phong phú làm thụ đã dạy cho nàng biết, điểm nào trên thân thể là nhạy cảm hơn hết, điểm nào chạm vào càng câu nhân, tư thế nào thì tiến vào sâu hơn, làm gì thì càng dục tiên dục tử. Bởi vì, nàng đã đích thân thực hành qua.
Khi vạn niên công có ngày có suy nghĩ muốn làm thụ quân, vậy xin chúc mừng người nằm trên, ngươi thắng.
Có thể áp vạn niên công dưới thân, chỉ bằng vào điểm này, đã liền không thể chê vào đâu được.
Cảm xúc tự hào dâng đầy, không đủ để ngoại nhân nói.
***
Editor có lời muốn nói: Xin lỗi các bạn nga, mình muốn nhanh nhưng hoàn cảnh không cho phép, nhưng dù vậy mình vẫn rất muốn edit hoàn bộ này nên là sẽ không có vụ drop đâu, có điều là hơi lâu chút. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi và theo dõi dù số đó rất là ít ỏi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương