Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 15: Gian tế
Hành động tiếp theo của hắn Vĩnh Hạ thật sự không lường trước được, hắn bắt lấy vai nàng nhắm vào vị trí xương quai xanh mà cắn xuống, hắn cắn không mạnh chỉ đủ để làm Vĩnh Hạ cảm thấy ngứa ngáy mà cong người né tránh móng vuốt của hắn.
Nhưng nàng càng tránh thì eo càng bị siết chặt trong vòng tay hắn, Dư Chấn Vũ cắn vài cái thì chuyển sang **** *** khắp nơi trên cổ nàng, đến khi cảm thấy nơi đây đã không còn gì cho hắn khai thác, Dư Chấn Vũ liền hạ mình xuống bầu ngực trắng nõn sau lớp nội y của nàng, dùng răng mình mà tháo dây buộc trên y phục ra dáng vẻ mười phần lưu manh nào giống với bộ mặt hắn đem về đại doanh lúc chiều chứ.
Những nơi hắn chạm qua đều khiến cho toàn thân nàng như bị điện giật, Vĩnh Hạ cố gắng đẩy hắn ra mà ngồi dậy nhưng thân thể cứ như vậy dù trong tư thế ngồi hay nằm đều bị hắn ôm chặt.
Dư Chấn Vũ ngậm lấy nhũ hoa của nàng mà mơn trớn, khiến Vĩnh Hạ không nhịn được mà rên lên một tiếng, "Ah...", phát hiện mình thất thố nàng vội dùng tay che miệng mình lại.
Hành động nhỏ nhoi này của nàng đã bị Dư Chấn Vũ phát hiện, hắn nhếch miệng cười ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng hắn khàn khàn thủ thỉ vào tai nàng:
"Sao lại che miệng?"
Vĩnh Hạ thẹn đến đỏ mặt mà không dám nhìn hắn, nàng lấp ba lấp bấp trả lời:
"Ma ma trong cung dặn... Dặn không được phát ra tiếng... Như vậy chẳng khác nào đám phụ nữ thấp hèn ti tiện ở thanh lâu."
Dư Chấn Vũ nhìn nàng, thật sự trong đôi mắt đó nàng không biết hắn nghĩ gì, chỉ nghe hắn nhỏ giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp... Mấy quy tắc chết tiệt đó..." Làm hắn không được nghe nàng rên.
Vĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng cầu xin: "Tướng quân... Chàng buông ta ra đi."
Vừa nói xong môi nàng đã bị hắn chiếm lấy mà hôn mạnh, hắn ép chặt nàng vào người mình, thành công xâm nhập vào khoang miệng mà càn quét, khoảng khắc nàng bảo hắn buông nàng ra nhưng lại dùng đôi mắt long lanh như nước đó mà cầu xin hắn, là muốn hắn buông nàng ra hay là muốn hắn chết chìm bên trong đó.
Dư Chấn Vũ nuốt lấy môi nàng, hai bàn tay hắn cũng không yên phận mà lột sạch y phục trên người Vĩnh Hạ xuống, gió lạnh lướt qua da thịt làm cả người nàng run lên cầm cập nhưng rất nhanh đã được hắn ôm chặt vào lòng mà sưởi ấm.
Trong lúc tưởng chừng như cả hai sắp bước vào giai đoạn thân mật nhất thì phó tướng của Dư Chấn Vũ là Lư Tốn ở ngoài lều đã cao giọng nói vọng vào bên trong:
"Tướng quân... Mạt tướng có chuyện cần bẩm báo."
Cả hai người con người đang quấn quýt trong lều đều bị tiếng gọi của Lư Tốn làm cho giật mình mà sửng sờ, Dư Chấn Vũ thầm mắng trong lòng tên này bình thường được việc như vậy sao trong giờ phút quan trọng lại làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Vĩnh Hạ thở hồng hộc sau khi được hắn buông tha đôi môi của nàng, nàng vẫn còn chưa thể ngồi vững sau một hồi cuồng nhiệt vừa rồi mà ngã vào lòng hắn, khàn giọng nói:
"Tướng quân... Chàng có việc rồi... Ta ra ngoài trước đây..."
Dư Chấn Vũ nhìn một thân y phục xộch xệch của nàng, ngoài nội y bên dưới ra thì bên trên đã lộ ra trần trụi trước mặt hắn mà tặc lưỡi khó chịu, bộ dạng này tính đi đâu chứ? Chỉ hắn mới được ngắm nàng như thế này... Dư Chấn Vũ để nàng nằm xuống giường, lấy tắm chăn dày phủ kín người nàng rồi hắng giọng nói:
"Nằm yên ở đây đi... Đừng có cựa quậy..."
Sắp xếp cho nàng xong hắn mới cao giọng nhìn về phía tấm màn che trước lều mà gọi:
"Vào đi..."
Lư Tốn theo lệnh bước vào trong, hắn hành lễ với Dư Chấn Vũ xong thì mới phát hiện trên đất có mấy mảnh y phục nữ nhân vương vãi khắp nơi... Má nó... Lư Tốn chỉ có thể gào khóc trong lòng, ai mà biết tướng quân bị thương cũng sẽ cuồng nhiệt như vậy đâu... Hắn biết mình đã tới đây không đúng lúc nhưng khi giả bộ gượng cười nhìn Dư Chấn Vũ hắn càng lạnh người hơn nữa...
Mặt Dư Chấn Vũ đen như cái đít nồi nhìn chằm chằm vào Lư Tốn thiếu điều làm cho Lư Tốn Cảm thấy tướng quân của hắn có thể cầm thanh kiếm bên cạnh xiên cho hắn một nhát mới kiềm chế được cơn tức trong lòng ngài.
Lư Tốn giả vờ không biết chuyện gì mà nghiêm túc bẩm báo:
"Tướng quân... Thuộc hạ đã cho phong toả toàn bộ các hướng của doanh trại, một con chim cũng không thể bay ra khỏi đây."
"Ừ..." Dư Chấn Vũ lạnh giọng trả lời.
Lư Tốn thấy lần này hắn thật sự chết chắc rồi, bình thường tướng quân lạnh lùng với ai cũng chưa từng có thái độ như này với hắn và Trần Viễn. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, mà thấp giọng bẩm báo tiếp:
"Nhưng mà gian tế thuộc hạ đã rà soát tất cả các binh sĩ trong doanh vẫn không tìm ra được kẻ tình nghi."
"Người còn ở đây thì sẽ tìm ra thôi... Ngươi lui ra trước đi."
Dư Chấn Vũ vừa dứt câu thì phía sau lưng hắn một cái đầu nho nhỏ đã thò ra, Vĩnh Hạ quấn chặt chăn từ đầu đến chân mình chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp còn ửng hồng do cơn mê tình mà sáp lại gần hắn lo lắng hỏi:
"Gian tế... Trong doanh có gian tế sao?"
Nhưng nàng càng tránh thì eo càng bị siết chặt trong vòng tay hắn, Dư Chấn Vũ cắn vài cái thì chuyển sang **** *** khắp nơi trên cổ nàng, đến khi cảm thấy nơi đây đã không còn gì cho hắn khai thác, Dư Chấn Vũ liền hạ mình xuống bầu ngực trắng nõn sau lớp nội y của nàng, dùng răng mình mà tháo dây buộc trên y phục ra dáng vẻ mười phần lưu manh nào giống với bộ mặt hắn đem về đại doanh lúc chiều chứ.
Những nơi hắn chạm qua đều khiến cho toàn thân nàng như bị điện giật, Vĩnh Hạ cố gắng đẩy hắn ra mà ngồi dậy nhưng thân thể cứ như vậy dù trong tư thế ngồi hay nằm đều bị hắn ôm chặt.
Dư Chấn Vũ ngậm lấy nhũ hoa của nàng mà mơn trớn, khiến Vĩnh Hạ không nhịn được mà rên lên một tiếng, "Ah...", phát hiện mình thất thố nàng vội dùng tay che miệng mình lại.
Hành động nhỏ nhoi này của nàng đã bị Dư Chấn Vũ phát hiện, hắn nhếch miệng cười ngước mắt nhìn nàng chằm chằm, giọng hắn khàn khàn thủ thỉ vào tai nàng:
"Sao lại che miệng?"
Vĩnh Hạ thẹn đến đỏ mặt mà không dám nhìn hắn, nàng lấp ba lấp bấp trả lời:
"Ma ma trong cung dặn... Dặn không được phát ra tiếng... Như vậy chẳng khác nào đám phụ nữ thấp hèn ti tiện ở thanh lâu."
Dư Chấn Vũ nhìn nàng, thật sự trong đôi mắt đó nàng không biết hắn nghĩ gì, chỉ nghe hắn nhỏ giọng mắng một câu: "Mẹ kiếp... Mấy quy tắc chết tiệt đó..." Làm hắn không được nghe nàng rên.
Vĩnh Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng cầu xin: "Tướng quân... Chàng buông ta ra đi."
Vừa nói xong môi nàng đã bị hắn chiếm lấy mà hôn mạnh, hắn ép chặt nàng vào người mình, thành công xâm nhập vào khoang miệng mà càn quét, khoảng khắc nàng bảo hắn buông nàng ra nhưng lại dùng đôi mắt long lanh như nước đó mà cầu xin hắn, là muốn hắn buông nàng ra hay là muốn hắn chết chìm bên trong đó.
Dư Chấn Vũ nuốt lấy môi nàng, hai bàn tay hắn cũng không yên phận mà lột sạch y phục trên người Vĩnh Hạ xuống, gió lạnh lướt qua da thịt làm cả người nàng run lên cầm cập nhưng rất nhanh đã được hắn ôm chặt vào lòng mà sưởi ấm.
Trong lúc tưởng chừng như cả hai sắp bước vào giai đoạn thân mật nhất thì phó tướng của Dư Chấn Vũ là Lư Tốn ở ngoài lều đã cao giọng nói vọng vào bên trong:
"Tướng quân... Mạt tướng có chuyện cần bẩm báo."
Cả hai người con người đang quấn quýt trong lều đều bị tiếng gọi của Lư Tốn làm cho giật mình mà sửng sờ, Dư Chấn Vũ thầm mắng trong lòng tên này bình thường được việc như vậy sao trong giờ phút quan trọng lại làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Vĩnh Hạ thở hồng hộc sau khi được hắn buông tha đôi môi của nàng, nàng vẫn còn chưa thể ngồi vững sau một hồi cuồng nhiệt vừa rồi mà ngã vào lòng hắn, khàn giọng nói:
"Tướng quân... Chàng có việc rồi... Ta ra ngoài trước đây..."
Dư Chấn Vũ nhìn một thân y phục xộch xệch của nàng, ngoài nội y bên dưới ra thì bên trên đã lộ ra trần trụi trước mặt hắn mà tặc lưỡi khó chịu, bộ dạng này tính đi đâu chứ? Chỉ hắn mới được ngắm nàng như thế này... Dư Chấn Vũ để nàng nằm xuống giường, lấy tắm chăn dày phủ kín người nàng rồi hắng giọng nói:
"Nằm yên ở đây đi... Đừng có cựa quậy..."
Sắp xếp cho nàng xong hắn mới cao giọng nhìn về phía tấm màn che trước lều mà gọi:
"Vào đi..."
Lư Tốn theo lệnh bước vào trong, hắn hành lễ với Dư Chấn Vũ xong thì mới phát hiện trên đất có mấy mảnh y phục nữ nhân vương vãi khắp nơi... Má nó... Lư Tốn chỉ có thể gào khóc trong lòng, ai mà biết tướng quân bị thương cũng sẽ cuồng nhiệt như vậy đâu... Hắn biết mình đã tới đây không đúng lúc nhưng khi giả bộ gượng cười nhìn Dư Chấn Vũ hắn càng lạnh người hơn nữa...
Mặt Dư Chấn Vũ đen như cái đít nồi nhìn chằm chằm vào Lư Tốn thiếu điều làm cho Lư Tốn Cảm thấy tướng quân của hắn có thể cầm thanh kiếm bên cạnh xiên cho hắn một nhát mới kiềm chế được cơn tức trong lòng ngài.
Lư Tốn giả vờ không biết chuyện gì mà nghiêm túc bẩm báo:
"Tướng quân... Thuộc hạ đã cho phong toả toàn bộ các hướng của doanh trại, một con chim cũng không thể bay ra khỏi đây."
"Ừ..." Dư Chấn Vũ lạnh giọng trả lời.
Lư Tốn thấy lần này hắn thật sự chết chắc rồi, bình thường tướng quân lạnh lùng với ai cũng chưa từng có thái độ như này với hắn và Trần Viễn. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, mà thấp giọng bẩm báo tiếp:
"Nhưng mà gian tế thuộc hạ đã rà soát tất cả các binh sĩ trong doanh vẫn không tìm ra được kẻ tình nghi."
"Người còn ở đây thì sẽ tìm ra thôi... Ngươi lui ra trước đi."
Dư Chấn Vũ vừa dứt câu thì phía sau lưng hắn một cái đầu nho nhỏ đã thò ra, Vĩnh Hạ quấn chặt chăn từ đầu đến chân mình chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp còn ửng hồng do cơn mê tình mà sáp lại gần hắn lo lắng hỏi:
"Gian tế... Trong doanh có gian tế sao?"
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương