Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi

Chương 27: Thương nàng



Vĩnh Hạ chưa từng trải nghiệm loại chuyện này ngây thơ nghe theo lời hắn, nàng cố gắng thả lỏng cơ thể mình để cho Dư Chấn Vũ tiến vào.

Dư Chấn Vũ nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy cũng cảm thấy bản thân mình xấu xa nhưng đến bước này rồi hắn cũng không dừng lại đuợc nữa...

Hắn thở hắt ra một hơi nắm lấy chân nàng vác lên vai mình mà mạnh mẽ thúc mạnh vào trong... Cảm giác lớp màng mỏng của nàng bị hắn đâm thủng, sung sướng, cực khoái khiến hắn rên lên một tiếng đầy thoã mãn.

"Aaaa...." Vĩnh Hạ hét lên đầy đau đớn, hai mắt nàng trợn tròn không còn tiêu cự cảm giác bị xé rách, bị xâm chiếm nó còn kinh khủng hơn là cầm một con dao đâm vào người nàng.

Nàng nắm chặt hai bắp tay Dư Chấn Vũ mà oà khóc nức nở:

"Đau quá... Huhu... Xin chàng đó... Rút ra đi mà."

Dư Chấn Vũ đau lòng nhìn nàng, nhưng mà hôm nay không dứt điểm chẳng lẽ về sau mỗi lần nàng khóc lóc năn nỉ hắn đều phải rút ra sao? Như vậy thì không được... Dư Chấn Vũ thở hắt, cúi người xuống mà hôn lấy môi nàng, vừa hôn vừa nhỏ giọng dụ dỗ:

"Vĩnh Nhi ngoan... Từ từ sẽ hết đau..."

"Huhu... Nhưng thiếp đau lắm, chàng rút ra đi mà." Vĩnh Hạ vẫn không thể tiếp nhận nỗi được vật đang bành trướng trong người nàng mà vặn vẹo né tránh.

Dư Chấn Vũ càng bị hành động đó của nàng làm cho nóng rực, nàng nằm yên hắn còn có thể để nàng từ từ tiếp nhận còn nàng cứ động đậy như vậy làm sao hắn chịu nổi.

Dư Chấn Vũ mặc kệ lời van xin của nàng, hắn một tay nắm lấy chiếc chân thon dài trên vai, một tay bóp chặt eo nàng mà nhẹ nhàng luân động.

"Ah... Ưm... Hức..." Vĩnh Hạ bị đau đến nỗi không còn van xin được nữa chỉ có thể khó khăn phát ra mấy tiếng rên khe khẽ.

Tiếng nước nhóp nhép ở nơi da thịt giao nhau làm cho cả người Dư Chấn Vũ càng thêm hưng phấn, hắn cảm thấy Vĩnh Hạ đã từ từ tiếp nhận được vật to lớn của hắn liền không nhân nhượng gì nữa mà thúc vào người nàng mỗi lúc một nhanh.

Vĩnh Hạ cảm nhận được mỗi cú thúc của hắn đều chạm vào nơi sâu nhất trong người nàng, sự đau đớn lại được thay thế bằng khoái cảm kì lạ... Nàng sợ lắm, sợ bản thân mình như thế này nên liên tục khóc lóc cầu xin hắn:

"Chàng dừng lại đi mà... Ah... Chậm thôi..."



Cả người Dư Chấn Vũ mồ hôi ướt đẫm hắn bây giờ chỉ còn biết cảm nhận cảm giấc ấm nóng bên trong nàng... Sau hắn lại ngu đến nỗi chấp nhận ăn chay ba năm nay như vậy chứ.

Hắn cúi người mút lấy bầu ngực sữa của nàng, vừa mút vừa bóp mạnh, bên dưới thì luân động liên tục khiến Vĩnh Hạ không biết cơ thể này có còn là của mình không nữa.

Nàng vô thức đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng vạm vỡ của Dư Chấn Vũ xem như một điểm tựa... Dư Chấn Vũ lại bị hành động này của nàng làm cho khựng lại... Hắn ngước mắt nhìn khuôn mặt động tình của nàng mà cười khẽ, ngả ngớn nói:

"Nương tử... Ta sướng quá..."

Vĩnh Hạ đang vặn vẹo đau đớn mà nghe thấy câu này của hắn nàng đỏ mặt muốn phát nổ ngay lập tức, cái gì mà nương tử... Cái gì mà sướng quá? Đồ không biết xấu hổ... Nàng còn định mắng chửi hắn thì môi đã bị hắn nhào tới mà chiếm lấy.

Hắn mút mạnh môi lưỡi của nàng, hai tay thì vò nát bầu ngực, bên dưới cũng không hiểu vì sao lại gia tăng tốc độ dập mạnh hạ thân nàng liên tục.

Cả hang động chỉ còn lại tiếng Bạch... Bạch... Bạch của da thịt va đập vào nhau cùng tiếng bập bùng ánh lửa tạo nên khung cảnh huyền bí, mê người.

Đến giây phút cao trào Dư Chấn Vũ gầm lên một tiếng bắn hết tất cả tinh hoa của mình vào bên trong nàng:

"Ah... Mẹ kiếp... Sướng chết đi được."

Vĩnh Hạ cảm thấy chất lỏng ấm nóng được rót đầy vào t.ử cung của nàng mà cả người tê tái, nàng rệu rã mà thở hồng hộc bên dưới thân thể cao lớn của hắn, Dư Chấn Vũ cũng khẽ cười đắc ý mà ôm chầm lấy nàng, không chịu rút vật đó của hắn ra.

Đến khi phát hiện người dưới thân đã thở đều đều hắn mới ngước mắt lên nhìn thì thấy nàng đã vì mệt quá mà chìm vào giấc ngủ... Hai má vẫn ửng đỏ lên vương vãi một vài giọt lệ nhìn rất đáng thương khiến hắn không nhịn được cảm giác muốn làm người xấu mà hôn lên hai chiếc má nàng mười mấy cái mới chịu rút người huynh đệ của hắn ra khỏi người nàng.

"Ha... Ta muốn để bên trong ngủ luôn... Mà sợ nàng dậy lại khóc lóc mắng ta..." Hắn vừa lẩm bẩm một mình vừa kiếm một mảnh vải lau sạch hạ thân giúp nàng.

Dư Chấn Vũ nằm nghiêng người nhìn Vĩnh Hạ say ngủ mà không khỏi tự cười một mình rồi tự ngẫm nghĩ trong đầu:

"Ta thương nàng... Từ nay về sau sẽ chỉ thương mình nàng."
Chương trước Chương tiếp