Tướng Quân, Chàng Đồng Ý Hoà Ly Đi
Chương 9: Đừng có mơ
Dư Chấn Vũ làm như chẳng nghe thấy lời Vĩnh Hạ, hắn dùng lưỡi của mình mơn trớn xung quanh bầu ngực căng tròn của nàng làm cho Vĩnh Hạ sợ đến run người, nàng không hiểu hắn làm vậy là có ý gì? Chẳng phải hắn từng nói ghê tởm nàng sao?
Vĩnh Hạ rướn người muốn đẩy đầu hắn ra khỏi ngực mình, "Tướng quân... Chàng buông ta ra đi... Ư..."
Nàng càng cố gắng phản khảng thì vòng tay đang ôm eo nàng càng siết chặt hơn nữa, Dư Chấn Vũ đã xuyên qua lớp áo mỏng mà ngậm lấy nhũ hoa của nàng mút mạnh... hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy... Nhưng hắn thật sự bị cơ thể mềm mại trong lòng này làm cho tan chảy.
Vĩnh Hạ từ khi gả cho Dư Chấn Vũ nàng cũng không tính sẽ thủ thân như ngọc vì trao cho người mình yêu là điều nàng cảm thấy hạnh phúc nhất, chỉ tiếc là hắn không thèm muốn thậm chí cảm thấy bẩn thỉu khi động vào nàng, đó là do chính miệng hắn nói ra cũng là cái gai cắm sâu trong lòng nàng nhiều năm nay.
Vĩnh Hạ khó khăn hít thở, nàng ôm lấy đầu Dư Chấn Vũ khảm chặt vào ngực mình hơn nữa, khàn giọng hỏi hắn:
"Tướng quân... Chàng muốn làm chuyện phu thê với ta ở đây sao?"
Dư Chấn Vũ lúc này mới ngừng động tác hôn hít, cắn mút trên ngực nàng lại mà ngước mắt nhìn Vĩnh Hạ... Nàng có thể thấy được trong ánh mắt hắn có dục vọng kiềm nén nhưng cũng có phần khinh khỉnh mà nhìn nàng.
Dư Chấn Vũ hừ lạnh, giọng nói trầm đục trả lời nàng:
"Đừng có nằm mơ..."
Hắn vừa nói xong liền buông lỏng tay ra làm cho Vĩnh Hạ ngã chìm xuống suối, còn hắn thì dứt khoác đứng dậy lấy y phục của mình mà mặc vào người, quay về dáng vẻ đạo mạo đoan chính nhìn nàng rệu rã ngồi trong nước mà cười trào phúng:
"Cô... Mãi mãi cũng không thể trở thành thê tử thật sự của ta."
Vĩnh Hạ nghe thấy lời nói kiểu này cũng không phải một lần, hai lần lâu dần cảm xúc của nàng cũng không còn dao động như ba năm trước, chắc có lẽ nàng đã quyết định buông bỏ nên chút mất mác tổn thương này cũng không còn làm cho nàng cảm thấy có vấn đề gì nữa.
Nàng khẽ cười, đứng dậy từ trong nước, bình tĩnh đối mắt với Dư Chấn Vũ mà nhẹ giọng nói:
"Chàng yên tâm... Ta cũng không tính làm thê tử của chàng lâu hơn nữa đâu."
"..."
Nàng nói rồi cũng xoay lưng rời đi, nữa thân thể nàng chìm trong dòng nước mát, cứ như thế khuất dần trong tầm mắt của Dư Chấn Vũ...
Hắn có thể không hiểu lời nàng nói sao? Hắn hiểu rõ, chỉ là cho đến bây giờ hắn vẫn nghĩ nàng đang chơi trò lạc mềm buộc chặt với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày Lưu Vĩnh Hạ sẽ không còn là thê tử của hắn nữa... Hắn tự tin vào tình cảm nàng dành cho hắn như vậy... Còn chắc chắn hơn cả xác xuất hắn chiến thắng trên sa trường.
***
Trong lều chính của Dư Chấn Vũ, đêm muộn vẫn lập loè ánh nến, các phó tướng của hắn và mưu sĩ đang cùng nhau bàn bạc cho trận đánh đầu tiên vào ngày mai giữa Đại Yến và Đại Hạ... Những lúc như vậy Vĩnh Hạ sẽ lánh mặt sang lều nhỏ của Xuân Hương và Thu Vãn... Nàng cảm thấy ở đây còn dễ chịu hơn là ở cùng Dư Chấn Vũ trong chiếc lều rộng lớn kia... Ít nhất nàng không phải bo bo giữ khẽ với hắn, càng không phải nhìn khuôn mặt lạnh tanh kia mà mất cả tâm trạng một ngày.
Xuân Hương châm thêm dầu vào đèn rồi lại bò đến bên cạnh nàng mà lo lắng hỏi:
"Công chúa... Chiều hôm nay người cùng tướng quân... Ở dưới suối làm sao vậy?"
Vĩnh Hạ còn chưa kịp trả lời thì Thu Vãn bên cạnh đã cười tít mắt lên tiếng:
"Còn có thể làm sao? Xuân Hương tỉ không thấy ngực công chúa bị sưng đỏ lên như mũi chích sao... Hihi..."
Vĩnh Hạ thở dài nhìn hai người họ, rồi lại nhìn ngực mình mà trầm mặc... Dư Chấn Vũ đúng thật là cắn ác thật, ngực nàng còn chỗ nào mà lành lặn không chứ... Lại còn bị hai nhỏ tỳ nữ nhiều chuyện này nhìn thấy... Nàng thật sự không biết nên giải thích làm sao... Cũng chỉ có thể để bọn họ tò mò cho qua chuyện.
***
Sau khi Xuân Hương thông báo thuộc hạ của Dư Chấn Vũ đã rời khỏi lều chính, nàng mới thất thểu trở về lều ngủ cùng hắn, dù cũng không thích lắm nhưng nàng buộc phải như vậy... Binh sĩ hơn mười vạn người nếu nhìn thấy chủ soái cùng thê tử lại phân phòng không phải tin tức sẽ truyền về cho người cha đáng kính của nàng sao? Lúc đó lại thêm một vạn thứ phiền phức cho mối quan hệ của hai người.
Nàng vừa bước vào lều đã nhìn thấy Dư Chấn Vũ vẫn còn ngồi trên sạp có chiếc bàn nhỏ kê lên bên trên để xem binh thư, ánh mắt hắn chăm chú nghiêm túc lại cuốn hút vô cùng.
Vĩnh Hạ rướn người muốn đẩy đầu hắn ra khỏi ngực mình, "Tướng quân... Chàng buông ta ra đi... Ư..."
Nàng càng cố gắng phản khảng thì vòng tay đang ôm eo nàng càng siết chặt hơn nữa, Dư Chấn Vũ đã xuyên qua lớp áo mỏng mà ngậm lấy nhũ hoa của nàng mút mạnh... hắn cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy... Nhưng hắn thật sự bị cơ thể mềm mại trong lòng này làm cho tan chảy.
Vĩnh Hạ từ khi gả cho Dư Chấn Vũ nàng cũng không tính sẽ thủ thân như ngọc vì trao cho người mình yêu là điều nàng cảm thấy hạnh phúc nhất, chỉ tiếc là hắn không thèm muốn thậm chí cảm thấy bẩn thỉu khi động vào nàng, đó là do chính miệng hắn nói ra cũng là cái gai cắm sâu trong lòng nàng nhiều năm nay.
Vĩnh Hạ khó khăn hít thở, nàng ôm lấy đầu Dư Chấn Vũ khảm chặt vào ngực mình hơn nữa, khàn giọng hỏi hắn:
"Tướng quân... Chàng muốn làm chuyện phu thê với ta ở đây sao?"
Dư Chấn Vũ lúc này mới ngừng động tác hôn hít, cắn mút trên ngực nàng lại mà ngước mắt nhìn Vĩnh Hạ... Nàng có thể thấy được trong ánh mắt hắn có dục vọng kiềm nén nhưng cũng có phần khinh khỉnh mà nhìn nàng.
Dư Chấn Vũ hừ lạnh, giọng nói trầm đục trả lời nàng:
"Đừng có nằm mơ..."
Hắn vừa nói xong liền buông lỏng tay ra làm cho Vĩnh Hạ ngã chìm xuống suối, còn hắn thì dứt khoác đứng dậy lấy y phục của mình mà mặc vào người, quay về dáng vẻ đạo mạo đoan chính nhìn nàng rệu rã ngồi trong nước mà cười trào phúng:
"Cô... Mãi mãi cũng không thể trở thành thê tử thật sự của ta."
Vĩnh Hạ nghe thấy lời nói kiểu này cũng không phải một lần, hai lần lâu dần cảm xúc của nàng cũng không còn dao động như ba năm trước, chắc có lẽ nàng đã quyết định buông bỏ nên chút mất mác tổn thương này cũng không còn làm cho nàng cảm thấy có vấn đề gì nữa.
Nàng khẽ cười, đứng dậy từ trong nước, bình tĩnh đối mắt với Dư Chấn Vũ mà nhẹ giọng nói:
"Chàng yên tâm... Ta cũng không tính làm thê tử của chàng lâu hơn nữa đâu."
"..."
Nàng nói rồi cũng xoay lưng rời đi, nữa thân thể nàng chìm trong dòng nước mát, cứ như thế khuất dần trong tầm mắt của Dư Chấn Vũ...
Hắn có thể không hiểu lời nàng nói sao? Hắn hiểu rõ, chỉ là cho đến bây giờ hắn vẫn nghĩ nàng đang chơi trò lạc mềm buộc chặt với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ đến một ngày Lưu Vĩnh Hạ sẽ không còn là thê tử của hắn nữa... Hắn tự tin vào tình cảm nàng dành cho hắn như vậy... Còn chắc chắn hơn cả xác xuất hắn chiến thắng trên sa trường.
***
Trong lều chính của Dư Chấn Vũ, đêm muộn vẫn lập loè ánh nến, các phó tướng của hắn và mưu sĩ đang cùng nhau bàn bạc cho trận đánh đầu tiên vào ngày mai giữa Đại Yến và Đại Hạ... Những lúc như vậy Vĩnh Hạ sẽ lánh mặt sang lều nhỏ của Xuân Hương và Thu Vãn... Nàng cảm thấy ở đây còn dễ chịu hơn là ở cùng Dư Chấn Vũ trong chiếc lều rộng lớn kia... Ít nhất nàng không phải bo bo giữ khẽ với hắn, càng không phải nhìn khuôn mặt lạnh tanh kia mà mất cả tâm trạng một ngày.
Xuân Hương châm thêm dầu vào đèn rồi lại bò đến bên cạnh nàng mà lo lắng hỏi:
"Công chúa... Chiều hôm nay người cùng tướng quân... Ở dưới suối làm sao vậy?"
Vĩnh Hạ còn chưa kịp trả lời thì Thu Vãn bên cạnh đã cười tít mắt lên tiếng:
"Còn có thể làm sao? Xuân Hương tỉ không thấy ngực công chúa bị sưng đỏ lên như mũi chích sao... Hihi..."
Vĩnh Hạ thở dài nhìn hai người họ, rồi lại nhìn ngực mình mà trầm mặc... Dư Chấn Vũ đúng thật là cắn ác thật, ngực nàng còn chỗ nào mà lành lặn không chứ... Lại còn bị hai nhỏ tỳ nữ nhiều chuyện này nhìn thấy... Nàng thật sự không biết nên giải thích làm sao... Cũng chỉ có thể để bọn họ tò mò cho qua chuyện.
***
Sau khi Xuân Hương thông báo thuộc hạ của Dư Chấn Vũ đã rời khỏi lều chính, nàng mới thất thểu trở về lều ngủ cùng hắn, dù cũng không thích lắm nhưng nàng buộc phải như vậy... Binh sĩ hơn mười vạn người nếu nhìn thấy chủ soái cùng thê tử lại phân phòng không phải tin tức sẽ truyền về cho người cha đáng kính của nàng sao? Lúc đó lại thêm một vạn thứ phiền phức cho mối quan hệ của hai người.
Nàng vừa bước vào lều đã nhìn thấy Dư Chấn Vũ vẫn còn ngồi trên sạp có chiếc bàn nhỏ kê lên bên trên để xem binh thư, ánh mắt hắn chăm chú nghiêm túc lại cuốn hút vô cùng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương