Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 12: Quở Trách
Lần đầu tiên Hồ Vân Thư gặp mặt bạn gái của người mình yêu, cậu đã mang trong lòng cảm xúc khó tả, là tự ti, là tổn thương.
Cậu chỉ muốn xoay người bỏ đi, chạy đến nơi không có ai gây bất lợi cho cậu, chui rúc vào sừng trâu.
“Tôi là Alpha như Vân Thiên, chúng tôi là trời sinh một cặp, nhưng vì giới tính nên không thể có con. Tôi vẫn luôn ghét bỏ bản thân...Và, Vân Thiên cứ luôn nhắc đến cậu mãi, điều đó càng làm tôi khó chịu hơn. Tôi biết cậu cũng có tình cảm với Vân Thiên...”
Những lời này của Hà Y Bình không khác gì đang xát muối vào miệng vết thương đã hở ra của Hồ Vân Thư. Đây là điều cậu mãi lo lắng đến mất ngủ mỗi đêm, bởi vì cậu là Omega.
Cô ta không biết gì về anh, cả sở thích của anh cũng không biết.
Chỉ vì giới tính, mà cậu lại thua người như thế?
Sao mà buồn cười thế...
Hà Y Bình rốt cuộc cũng lộ ra mặt thật, một người đầy ghen tuông thái quá: “Cho nên làm ơn! Cậu có thể thôi xuất hiện trước mặt Vân Thiên được hay không?!” Cô ta cũng có nỗi lo âu riêng, không như mặt ngoài thoải mái khi đối diện với Lâm Vân Thiên, có đức tính tốt đẹp.
Alpha nào cũng mang bản tính chiếm hữu cao cả, cậu biết chứ. Nhưng, bảo cậu biến mất, không còn liên quan gì đến anh nữa, cậu thật lòng không muốn.
Lâm Vân Thiên, tại sao ai yêu anh cũng trở nên điên cuồng như vậy chứ?
Em cũng sắp điên mất thôi.
Hồ Vân Thư nắm chặt nắm tay, khóe mắt cay cay, kiềm chế không khóc: “Tôi...tôi...”
Cậu không thể...
Hà Y Bình hơi mất khống chế, mùi tin tức tố hơi tràn ra, cô ta nắm lấy vai cậu, nắm thật chặt: “Tha cho Vân Thiên đi!”
“Cậu thích Alpha phải không, tôi sẽ giới thiệu vài người xuất sắc cho cậu!”
“Chỉ cần là Alpha thì được đúng chứ!”
“Cậu mau trả lời đi!”
“Đừng có lầm lì mãi thế!”
Mùi hương khó chịu và giọng điệu ra lệnh đáng sợ không ngừng công kích, bao trùm lấy cậu. Bả vai nhức nhối, cảm giác như mình đang trước bồn máu của dã thú, tin tức tố như mũi dao cùn bén nhọn đâm vào cơ thể.
Đau quá, sợ quá, Vân Thiên ơi.
Hồ Vân Thư rất sợ mình cứ thế bị nuốt chửng, chấp nhận yêu cầu vô lý này. Nếu cậu không phản kháng lại, chắc chắn sẽ...
Không muốn.
Không muốn!
Hà Y Bình ngửi được mùi hương ngọt ngào của Omega, thả lỏng bàn tay, muốn đưa lên bịt mũi lại. Alpha có thể dùng tin tức tố đe dọa thì cũng Omega có thể dùng mùi hương để khiến Alpha biến thành một con thú động dục.
Bốp!
“A!”
Hồ Vân Thư nhân lúc cô ta thả lỏng đôi tay, dùng cặp sách của mình ném mạnh về phía đối phương, khàn giọng hét toáng lên: “Cậu thì biết cái quái gì chứ! Đừng có tỏ vẻ ta đây cho rằng mình hay...”
“Tôi, tôi ghét cậu!”
Hồ Vân Thư chưa từng mắng người, cũng không biết mắng thô tục, quanh đi quẩn lại cũng vài chữ ghét và không thích.
Cậu đanh đá như vậy, không nên để anh nhìn thấy-
Đúng ngay lúc này, Lâm Vân Thiên xuất hiện, làm cậu dấy lên nỗi hoảng sợ.
“Hồ Vân Thư!”
Từ xa đã thấy cậu đánh người ta.
“Cậu làm gì vậy hả?”
Anh nhìn Hà Y Bình bị ném cặp sách vào mặt, bầm một bên má, tin tức tố hỗn loạn tại đây, ngay lập tức lớn giọng hung dữ với cậu.
Bạn gái của mình bị đánh, anh sao có thể không nổi giận?
Lâm Vân Thiên lo lắng, hỏi han ân cần, cho Hà Y Bình tựa vào lòng: “Y Bình, có sao không em?” Cặp sách cũng không nhẹ, còn có chỗ nhọn, may mà không đổ máu.
Hà Y Bình không nói gì, chỉ ôm chặt anh.
Hơ?
Lâm Vân Thiên vậy mà...
Hồ Vân Thư đáy lòng lạnh lẽo, rõ ràng cậu mới là người bị công kích trước, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến cô bạn gái.
Lần mà anh gọi cả họ lẫn tên của cậu, đã qua vài ngày, đó cũng là lần duy nhất anh nổi giận với cậu.
Anh đã hứa sẽ không hung dữ như vậy nữa mà.
Nhưng lại vì người yêu mà quát cậu.
Lại nối dối.
Lâm Vân Thiên nghiêm khắc nhìn, trong giọng nói không giấu được thất vọng: “Hồ Vân Thư, còn không mau xin lỗi cô ấy? Biết ném đồ vật vào mặt người khác là kém văn minh không hả?” Bạn thân và bạn gái bất hòa là điều anh không mong muốn.
Hồ Vân Thư được nuông chiều từ nhỏ, cáu kỉnh ngang ngược là chuyện bình thường. Dạo gần đây cậu cũng hay vô cớ nổi giận với anh, nếu vì vậy mà giận chó đánh mèo sang người yêu của anh thì không có lý do anh lại ôn hòa với cậu được nữa.
Lỗi của anh, thì anh phải chịu trách nhiệm.
Lâm Vân Thiên gay gắt hơn: “Vân Thư, còn không chịu nhận lỗi.”
Cậu bị quát đến giật mình, tầm nhìn mơ hồ trống rỗng, anh đã không đứng về phía cậu, cũng không hỏi tại sao cậu lại làm thế.
Ánh mắt phán xét của anh, làm cậu như bị thiêu cháy, quằn quại trong ngọn lửa, không thể nói nên lời.
Rõ ràng người có lỗi không phải cậu.
Là cô ta gây sự trước!
Nhưng mà, nhưng mà Vân Thiên...
Hồ Vân Thư cảm thấy mình bị khoét một lỗ lớn nơi lồng ngực, máu chảy đầm đìa.
Vân Thiên muốn cậu nhận lỗi với bạn gái.
Được.
...Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Như vậy anh ấy mới không ghét cậu.
Hồ Vân Thư mất một lúc lâu mới phản ứng, mấp máy đôi môi run rẩy, cố gắng nặng ra một nụ cười yếu ớt: “...Xin lỗi.”
Lâm Vân Thiên thở dài, không muốn lại làm khó cậu: “Vân Thư, lần sau đừng như vậy-”
Bịch bịch bịch!
Anh sững người nhìn cậu bỏ đi xa.
“Vân Thư, quay lại đây!”
Lần thứ ba, anh có chút vô lực với cậu.
Đây cũng là lần anh hối hận nhất trong đời, vì đã không cố đuổi theo cậu.
Cậu chỉ muốn xoay người bỏ đi, chạy đến nơi không có ai gây bất lợi cho cậu, chui rúc vào sừng trâu.
“Tôi là Alpha như Vân Thiên, chúng tôi là trời sinh một cặp, nhưng vì giới tính nên không thể có con. Tôi vẫn luôn ghét bỏ bản thân...Và, Vân Thiên cứ luôn nhắc đến cậu mãi, điều đó càng làm tôi khó chịu hơn. Tôi biết cậu cũng có tình cảm với Vân Thiên...”
Những lời này của Hà Y Bình không khác gì đang xát muối vào miệng vết thương đã hở ra của Hồ Vân Thư. Đây là điều cậu mãi lo lắng đến mất ngủ mỗi đêm, bởi vì cậu là Omega.
Cô ta không biết gì về anh, cả sở thích của anh cũng không biết.
Chỉ vì giới tính, mà cậu lại thua người như thế?
Sao mà buồn cười thế...
Hà Y Bình rốt cuộc cũng lộ ra mặt thật, một người đầy ghen tuông thái quá: “Cho nên làm ơn! Cậu có thể thôi xuất hiện trước mặt Vân Thiên được hay không?!” Cô ta cũng có nỗi lo âu riêng, không như mặt ngoài thoải mái khi đối diện với Lâm Vân Thiên, có đức tính tốt đẹp.
Alpha nào cũng mang bản tính chiếm hữu cao cả, cậu biết chứ. Nhưng, bảo cậu biến mất, không còn liên quan gì đến anh nữa, cậu thật lòng không muốn.
Lâm Vân Thiên, tại sao ai yêu anh cũng trở nên điên cuồng như vậy chứ?
Em cũng sắp điên mất thôi.
Hồ Vân Thư nắm chặt nắm tay, khóe mắt cay cay, kiềm chế không khóc: “Tôi...tôi...”
Cậu không thể...
Hà Y Bình hơi mất khống chế, mùi tin tức tố hơi tràn ra, cô ta nắm lấy vai cậu, nắm thật chặt: “Tha cho Vân Thiên đi!”
“Cậu thích Alpha phải không, tôi sẽ giới thiệu vài người xuất sắc cho cậu!”
“Chỉ cần là Alpha thì được đúng chứ!”
“Cậu mau trả lời đi!”
“Đừng có lầm lì mãi thế!”
Mùi hương khó chịu và giọng điệu ra lệnh đáng sợ không ngừng công kích, bao trùm lấy cậu. Bả vai nhức nhối, cảm giác như mình đang trước bồn máu của dã thú, tin tức tố như mũi dao cùn bén nhọn đâm vào cơ thể.
Đau quá, sợ quá, Vân Thiên ơi.
Hồ Vân Thư rất sợ mình cứ thế bị nuốt chửng, chấp nhận yêu cầu vô lý này. Nếu cậu không phản kháng lại, chắc chắn sẽ...
Không muốn.
Không muốn!
Hà Y Bình ngửi được mùi hương ngọt ngào của Omega, thả lỏng bàn tay, muốn đưa lên bịt mũi lại. Alpha có thể dùng tin tức tố đe dọa thì cũng Omega có thể dùng mùi hương để khiến Alpha biến thành một con thú động dục.
Bốp!
“A!”
Hồ Vân Thư nhân lúc cô ta thả lỏng đôi tay, dùng cặp sách của mình ném mạnh về phía đối phương, khàn giọng hét toáng lên: “Cậu thì biết cái quái gì chứ! Đừng có tỏ vẻ ta đây cho rằng mình hay...”
“Tôi, tôi ghét cậu!”
Hồ Vân Thư chưa từng mắng người, cũng không biết mắng thô tục, quanh đi quẩn lại cũng vài chữ ghét và không thích.
Cậu đanh đá như vậy, không nên để anh nhìn thấy-
Đúng ngay lúc này, Lâm Vân Thiên xuất hiện, làm cậu dấy lên nỗi hoảng sợ.
“Hồ Vân Thư!”
Từ xa đã thấy cậu đánh người ta.
“Cậu làm gì vậy hả?”
Anh nhìn Hà Y Bình bị ném cặp sách vào mặt, bầm một bên má, tin tức tố hỗn loạn tại đây, ngay lập tức lớn giọng hung dữ với cậu.
Bạn gái của mình bị đánh, anh sao có thể không nổi giận?
Lâm Vân Thiên lo lắng, hỏi han ân cần, cho Hà Y Bình tựa vào lòng: “Y Bình, có sao không em?” Cặp sách cũng không nhẹ, còn có chỗ nhọn, may mà không đổ máu.
Hà Y Bình không nói gì, chỉ ôm chặt anh.
Hơ?
Lâm Vân Thiên vậy mà...
Hồ Vân Thư đáy lòng lạnh lẽo, rõ ràng cậu mới là người bị công kích trước, nhưng anh lại chỉ quan tâm đến cô bạn gái.
Lần mà anh gọi cả họ lẫn tên của cậu, đã qua vài ngày, đó cũng là lần duy nhất anh nổi giận với cậu.
Anh đã hứa sẽ không hung dữ như vậy nữa mà.
Nhưng lại vì người yêu mà quát cậu.
Lại nối dối.
Lâm Vân Thiên nghiêm khắc nhìn, trong giọng nói không giấu được thất vọng: “Hồ Vân Thư, còn không mau xin lỗi cô ấy? Biết ném đồ vật vào mặt người khác là kém văn minh không hả?” Bạn thân và bạn gái bất hòa là điều anh không mong muốn.
Hồ Vân Thư được nuông chiều từ nhỏ, cáu kỉnh ngang ngược là chuyện bình thường. Dạo gần đây cậu cũng hay vô cớ nổi giận với anh, nếu vì vậy mà giận chó đánh mèo sang người yêu của anh thì không có lý do anh lại ôn hòa với cậu được nữa.
Lỗi của anh, thì anh phải chịu trách nhiệm.
Lâm Vân Thiên gay gắt hơn: “Vân Thư, còn không chịu nhận lỗi.”
Cậu bị quát đến giật mình, tầm nhìn mơ hồ trống rỗng, anh đã không đứng về phía cậu, cũng không hỏi tại sao cậu lại làm thế.
Ánh mắt phán xét của anh, làm cậu như bị thiêu cháy, quằn quại trong ngọn lửa, không thể nói nên lời.
Rõ ràng người có lỗi không phải cậu.
Là cô ta gây sự trước!
Nhưng mà, nhưng mà Vân Thiên...
Hồ Vân Thư cảm thấy mình bị khoét một lỗ lớn nơi lồng ngực, máu chảy đầm đìa.
Vân Thiên muốn cậu nhận lỗi với bạn gái.
Được.
...Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Như vậy anh ấy mới không ghét cậu.
Hồ Vân Thư mất một lúc lâu mới phản ứng, mấp máy đôi môi run rẩy, cố gắng nặng ra một nụ cười yếu ớt: “...Xin lỗi.”
Lâm Vân Thiên thở dài, không muốn lại làm khó cậu: “Vân Thư, lần sau đừng như vậy-”
Bịch bịch bịch!
Anh sững người nhìn cậu bỏ đi xa.
“Vân Thư, quay lại đây!”
Lần thứ ba, anh có chút vô lực với cậu.
Đây cũng là lần anh hối hận nhất trong đời, vì đã không cố đuổi theo cậu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương