Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 15: 3 Không



“Rối loạn trí nhớ? Có tâm lý bài xích tin tức tố?”

Đùa cái gì vậy?

Hồ Vân Thư và Lâm Thiên đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, mùi tin tức tố là thứ hai người quen thuộc nhất sau tính cách của nhau.

Cậu thích mùi tin tức tố vừa ngọt vừa đắng của anh, anh cũng thích vị thanh mai của cậu.

Thấy anh vẫn còn chưa tin tưởng được mọi chuyện, bác sĩ giải thích cặn kẽ hơn.

Hồ Vân Thư bị thương nặng ở đầu cộng thêm cú sốc tâm lý trước khi xảy ra tai nạn, dẫn đến rối loạn trí nhớ và quên đi một số sự việc xảy ra trong quá khứ. Hơn nữa cậu còn là Omega nên nhạy cảm với tin tức tố và bài xích tin tức tố mình ghét.

Lý do cậu nhận nhầm Trần Vi Vũ thành Lâm Vân Thiên là vì mùi tin tức tố của hai người có chút giống nhau, hơn nữa Trần Vi Vũ cho cậu cảm giác có thiện ý.

Nghe xong chuẩn đoán của bác sĩ, Trần Vi Vũ bị cậu ôm cứng ngắc hơi hiểu ra: “Ra là vậy, đúng là cháu đang đến kì.” Mùi của cậu ta cũng vừa đắng vừa ngọt nhưng là socola. Mấy ngày nay cũng vừa lúc phải đi tiêm thuốc ức chế, miếng dán có khi ngăn không được mùi, tiết ra ngoài.

Hồ Vân Thư thấy cậu ta không ôm lại mình, mè nheo dang hai tay ra: “Vân Thiên, ôm.”

Trần Vi Vũ ôm ngực, vội vàng ôm cậu: “Ừa, mình là Vân Thiên đây, ôm cái nào.” Đáng yêu quá, tới Omega như cậu ta mà chịu không nổi muốn thương yêu.

Lâm Vân Thiên trừng cháy mắt nhìn cậu ta.

Lòng anh đầy bức bối khó chịu.

Lý do mà Hồ Vân Thư không thích anh là do mùi tin tức tố của anh và bạn gái lẫn vào nhau, là triệu chứng bài xích tin tức tố.

Khi nào anh còn có bạn gái thì khi đó đừng hòng chạm vào được cậu.

Trần Vi Vũ nhìn anh nghẹn ngào trong im lặng, muốn lại gần thì bị cậu tỏ ra kháng cự, âm thầm sảng khoái.

Trên người Lâm Vân Thiên có mùi của Alpha khác, còn là mùi hương đã từng công kích Hồ Vân Thư. Truyện Linh Dị

Trừ phi anh nâng nồng độ tin tức tố của mình lên, loại trừ mùi của bạn gái, nhưng làm vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến các Omega khác. Trong tình yêu AA, tin tức tố của hai Alpha vẫn ảnh hưởng lẫn nhau dẫn đến bài xích, nếu muốn yêu đương AA thì một bên phải chịu nhường nhịn yếu thế. Anh thà chịu đựng thống khổ còn hơn là để bạn gái mình cảm nhận khó chịu.



Lâm Vân Thiên luôn khống chế tin tức tố của mình rất tốt, không phô trương thanh thế chứng tỏ mình là Alpha thượng đẳng, tỏa mùi khắp nơi. Vậy nên muốn ở bên cạnh Hồ Vân Thư, được cậu đón nhận, là chuyện không dễ dàng.

Bác sĩ có an ủi người nhà nhưng không đáng kể.

Cậu có thể sẽ khôi phục kí ức, cũng có thể sẽ quên đi anh mãi mãi.

Anh không tiếp nhận nổi điều này.

Hồ Vân Thư mệt mỏi do vừa tiêm thuốc xong, cậu che miệng ngáp: “...Con muốn ngủ.”

Cậu mới vừa tỉnh lại còn cần làm kiểm tra nhiều thứ, chưa thể xuất viện, chỉ cho người thân vào gặp một lúc.

Lâm Vân Thiên vốn mang theo hi vọng khi đến, nhưng lại thất vọng tràn trề mà về.

Vào thăm bệnh mà sắc mặt của anh còn tệ hơn cả người bệnh.

...

Năm ngày sau.

Hồ Vân Thư vẫn còn đeo băng vải nhưng đã có thể bình thường đến trường học.

Cậu đang đợi Trần Vi Vũ cùng đến trường. Lúc Lâm Vân Thiên đang quen bạn gái, cậu một mình hoặc đi cùng cậu bạn thân đến trường hơn tháng, vậy nên không nhớ chi tiết lắm.

“Khụ khụ.” Cổ họng đau xót làm cậu nhịn không được ho khan.

Tuy chỉ bị cảm nhẹ, nhưng phòng hờ cậu vẫn mang theo khẩu trang để vào túi, nếu khó chịu quá sẽ đeo vào ngay.

Nếu Vân Thiên bị cậu lây bệnh, vậy thì anh sẽ cảm thấy khó chịu.

Một mình cậu ốm là đủ rồi.



Mấy hôm ở trong bệnh viện không được gặp anh, cậu thấy nhớ rất nhiều.

Ở đây một người ôm tương tư, còn một người nữa cũng ôm mất mát đầy cõi lòng đến.

“Vân Thư...Chào buổi sáng.” Lâm Vân Thiên chỉ hi vọng câu đầu tiên Hồ Vân Thư thốt lên sẽ không phải là “Cậu là ai?“.

Hôm nay anh không đi xe nữa.

“Chào, bạn.” Hồ Vân Thư dè chừng nhìn anh, ôm cặp sách vào trong ngực.

Cậu sợ người lạ.

Tuy anh đã khử hết mùi đi, nhưng ấn tượng lúc ban đầu ở phòng bệnh vẫn không thể xóa khỏi đầu cậu được.

Hồ Vân Thư xem Lâm Vân Thiên như người bạn học cùng trường có quen biết, thái độ rất xa cách.

Anh chỉ có thể đứng cách xa một chút, nặng nề nở nụ cười trấn an cậu, anh không hề có ý muốn tấn công hay làm cậu sợ.

Bọn họ không bắt đầu từ con số không, nhưng lại trở thành mối quan hệ như con số không.

Không quen biết, không thân thiết, không tha thiết.

Đến khi Trần Vi Vũ đến, không khí giữa hai người mới hòa hoãn.

...

Dọc đường đi, Hồ Vân Thư chỉ toàn nói chuyện với Trần Vi Vũ thôi, đều là những chuyện vụn vặt lúc cậu còn ở bệnh viện, cũng không quên hỏi thăm “Vân Thiên của mình” mấy ngày qua như thế nào.

Cậu ngượng ngùng hỏi nhỏ: “Vân Thiên ơi, chúng ta nắm tay, có được không?”

Trần Vi Vũ không hiểu tại sao cậu lại dè dặt một yêu cầu đơn giản như vậy: “Tất nhiên là được rồi!”

Chỉ có Lâm Vân Thiên mới biết, cậu đã phải khổ sở như thế nào khi hai người không còn nắm tay đến trường nữa.
Chương trước Chương tiếp