Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 17: Khoảng Cách
Giờ ra chơi.
Hồ Vân Thư không thể để bụng rỗng uống thuốc, cho nên theo Trần Vi Vũ đến nhà ăn mua đồ ăn. Cậu đã bỏ ăn bữa sáng từ lúc Lâm Vân Thiên không thể đến nhà cậu vào buổi sáng.
Mấy ngày đầu có hơi đau bụng một chút, phải uống thuốc đau bao tử để giảm đau, nhưng nhịn ăn vài ngày thì sẽ quen.
Lâm Vân Thiên không hề biết, lúc anh và bạn gái ngọt ngào, cậu đã tự dằn vặt bản thân mình như thế nào.
Lúc hai người từ tầng 3 leo xuống, căn tin đằng kia đã đầy người ngồi. Hai người đành phải đi xa một chút, tìm đến sân tập thể dục. Chỗ này có nhiều băng ghế dưới bóng cây, có nhiều nam sinh Alpha tụ tập cùng ăn trưa với nhau ở đây.
Lâm Vân Thiên ngửi được mùi tin tức tố gần như là nhạt nhòa của Hồ Vân Thư, anh ngay lập tức nhìn qua, ngoài hơi bất ngờ còn có vui vẻ. Bởi vì khi đến giờ giải lao, cậu sẽ tìm đến đây cùng anh ăn trưa nói chuyện rất rôm rả với nhóm. Nhóm bạn của anh chỉ có hai người và gần đây có thêm một cô bạn gái.
Bọn họ đều là Alpha.
“Vân Thư, ở bên này.” Anh gọi cậu, giống như bình thường vẫn hay gọi.
Nhưng, đáp lại anh là cái rụt rè trốn sau lưng Trần Vi Vũ của cậu.
Người đó và cậu thân thiết lắm hay sao mà...?
Hoang mang quá nha.
Cậu cảm nhận được tầm mắt không mấy thiện cảm đang nhìn chòng chọc vào mình, hơi hoảng, nắm tay áo của Trần Vi Vũ lắc nhẹ: “Vân Thiên...Tụi mình đi nơi khác, được không?”
Trần Vi Vũ nhận thấy sự bất an của cậu, bỏ ngay ý định ngồi ké bàn của Lâm Vân Thiên: “Ừa, vậy qua chỗ kia nha.” Cậu ta chỉ vào một băng ghế cách chỗ của anh một băng ghế khác.
Trần Vi Vũ không đui, cậu ta nhìn thấy bạn gái của Lâm Vân Thiên cũng ngồi ở kia, nếu qua bên đó ngồi chung, người khó chịu nhất ngoài Lâm Vân Thiên ra còn có cậu ta.
Nếu Hồ Vân Thư còn giữ lại kí ức, chắc sẽ vừa mếu vừa cố cười vui rồi ngồi yên ở đó chịu đựng vết dằm trong tim.
Bởi vì cậu muốn thấy anh, dù chỉ là một chút trong thời gian giải lao vỏn vẹn 25 phút.
Vì cậu có một tình yêu không thể nói được.
Nên rất trân trọng những khoảng thời gian này, cho dù phải trở thành một trong những người bạn thân cũng được nữa.
Hồ Vân Thư liếc nhìn Lâm Vân Thiên đang đứng ngơ ngác một cái, không chút do dự xoay đầu đi theo Trần Vi Vũ.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy rất khó chịu không muốn đến gần đó.
Nếu anh có đòi tiền thuốc men, cậu sẽ gửi trả sau vậy.
Nghe tiếng bạn mình gọi tên, anh mới như tỉnh mộng mà trở về chỗ ngồi. Ngay sau đó anh buồn rười rượi, ăn không vô, ngồi không yên, lòng không chừng, không còn cảm thấy muốn làm gì nữa.
Có lẽ anh nên cảm thấy vui mừng vì cậu không xem anh là kẻ thù nữa mới phải.
...
Trần Vi Vũ nhìn Lâm Vân Thiên ngồi ở đằng kia những vẫn luôn chú ý đến Hồ Vân Thư bên này, không khỏi lắc đầu, gặm bánh mì khô khan: “Ư, khó ăn quá đi à.” Bánh mì thịt mười ngàn một ổ có khác, vừa cứng vừa ít món ăn kèm.
Cậu nghe vậy, không suy nghĩ gì hết đã nói: “Mình làm đồ ăn trưa mang theo cho cậu nha?”
Mang theo cơm hộp đi học không phải chuyện hiếm lạ gì. Năm cấp 2 cậu và anh cũng mang theo cơm hộp đi học, đồ ăn là do anh nấu cho hai đứa. Nhưng vì anh không thích dậy sớm để chuẩn bị nấu ăn nữa, nói rằng việc này rất mất thời gian, cho nên cậu cũng không đòi hỏi làm anh khó xử.
Mặc dù cậu rất thích.
Anh ngồi gần đó, nghe lại chuyện cũ cũng cảm thấy mình vô tâm.
Lâm Vân Thiên khi đó cảm thấy rất phiền, anh chỉ muốn sớm đến trường chơi bóng cùng hội bạn, kéo theo cả cậu cũng phải đến trường sớm hơn 30 phút.
Cậu không hề than thở nửa lời, chỉ là ngồi ngoan xem anh đánh bóng.
Giá mà khi đó anh để tâm hơn một xíu, sẽ nhận thấy cậu vì dậy sớm mà uể oải, mất tập trung.
“Cậu nấu ăn á? Nhưng cậu không biết kia mà?” Trần Vi Vũ cảm động trước tấm lòng của bạn mình, nhưng cũng ngạc nhiên.
Hồ Vân Thư ngại ngùng thừa nhận: “Mình sẽ tập nấu. Vì mình cũng muốn Vân Thiên nếm thử đồ mình nấu.” Mẹ cậu nói, muốn nắm giữ được trái tim người đàn ông, đầu tiên phải nắm được dạ dày của anh ta trước.
Anh sẽ thích cậu nhiều hơn.
Trần Vi Vũ liếc Lâm Vân Thiên, anh đang làm ra vẻ mặt không tán đồng lắc đầu, cậu ta lại nhìn vẻ mong chờ trong ánh mắt của cậu Omega, ngay lập tức quyết định: “Mình mong chờ bữa trưa của Vân Thư lắm nhe!”
Hồ Vân Thư vui mừng gật đầu.
______
Vì để chuẩn bị làm cơm vào ngày mai, cho nên sau khi tan học Hồ Vân Thư ghé siêu thị gần nhà mua một ít thực phẩm mang về nhà.
Đến tối.
Lâm Vân Thiên không yên tâm về cậu, sau khi làm bài tập xong liền chạy qua nhà cậu.
Anh rất lo lắng.
Nếu cậu dùng dao sơ ý bị thương thì sao, nếu cậu dùng bếp gas không đúng cách thì sẽ nguy hiểm như thế nào,...
Anh vào nhà, đi thẳng vào bếp.
Hồ Vân Thư không có ở bên trong.
Lâm Vân Thiên đoán chắc cậu đang ở trên phòng làm bài tập, quay gót lên tầng.
Đứng trước cửa phòng ngủ đang khép hờ, anh khựng lại trước khi đẩy cửa phòng ra, từ lo lắng chuyển sang bối rối.
Nếu bây giờ anh mở cửa bước vào, cậu sẽ hoảng sợ mất.
Đang đắn đo, anh nghe thấy từng tiếng rên khe khẽ truyền đến, cùng với hình ảnh thông qua khe hở của cánh cửa, làm anh mặt đỏ tim đập nhanh.
Vân Thư đang...
Hồ Vân Thư không thể để bụng rỗng uống thuốc, cho nên theo Trần Vi Vũ đến nhà ăn mua đồ ăn. Cậu đã bỏ ăn bữa sáng từ lúc Lâm Vân Thiên không thể đến nhà cậu vào buổi sáng.
Mấy ngày đầu có hơi đau bụng một chút, phải uống thuốc đau bao tử để giảm đau, nhưng nhịn ăn vài ngày thì sẽ quen.
Lâm Vân Thiên không hề biết, lúc anh và bạn gái ngọt ngào, cậu đã tự dằn vặt bản thân mình như thế nào.
Lúc hai người từ tầng 3 leo xuống, căn tin đằng kia đã đầy người ngồi. Hai người đành phải đi xa một chút, tìm đến sân tập thể dục. Chỗ này có nhiều băng ghế dưới bóng cây, có nhiều nam sinh Alpha tụ tập cùng ăn trưa với nhau ở đây.
Lâm Vân Thiên ngửi được mùi tin tức tố gần như là nhạt nhòa của Hồ Vân Thư, anh ngay lập tức nhìn qua, ngoài hơi bất ngờ còn có vui vẻ. Bởi vì khi đến giờ giải lao, cậu sẽ tìm đến đây cùng anh ăn trưa nói chuyện rất rôm rả với nhóm. Nhóm bạn của anh chỉ có hai người và gần đây có thêm một cô bạn gái.
Bọn họ đều là Alpha.
“Vân Thư, ở bên này.” Anh gọi cậu, giống như bình thường vẫn hay gọi.
Nhưng, đáp lại anh là cái rụt rè trốn sau lưng Trần Vi Vũ của cậu.
Người đó và cậu thân thiết lắm hay sao mà...?
Hoang mang quá nha.
Cậu cảm nhận được tầm mắt không mấy thiện cảm đang nhìn chòng chọc vào mình, hơi hoảng, nắm tay áo của Trần Vi Vũ lắc nhẹ: “Vân Thiên...Tụi mình đi nơi khác, được không?”
Trần Vi Vũ nhận thấy sự bất an của cậu, bỏ ngay ý định ngồi ké bàn của Lâm Vân Thiên: “Ừa, vậy qua chỗ kia nha.” Cậu ta chỉ vào một băng ghế cách chỗ của anh một băng ghế khác.
Trần Vi Vũ không đui, cậu ta nhìn thấy bạn gái của Lâm Vân Thiên cũng ngồi ở kia, nếu qua bên đó ngồi chung, người khó chịu nhất ngoài Lâm Vân Thiên ra còn có cậu ta.
Nếu Hồ Vân Thư còn giữ lại kí ức, chắc sẽ vừa mếu vừa cố cười vui rồi ngồi yên ở đó chịu đựng vết dằm trong tim.
Bởi vì cậu muốn thấy anh, dù chỉ là một chút trong thời gian giải lao vỏn vẹn 25 phút.
Vì cậu có một tình yêu không thể nói được.
Nên rất trân trọng những khoảng thời gian này, cho dù phải trở thành một trong những người bạn thân cũng được nữa.
Hồ Vân Thư liếc nhìn Lâm Vân Thiên đang đứng ngơ ngác một cái, không chút do dự xoay đầu đi theo Trần Vi Vũ.
Không biết tại sao, cậu cảm thấy rất khó chịu không muốn đến gần đó.
Nếu anh có đòi tiền thuốc men, cậu sẽ gửi trả sau vậy.
Nghe tiếng bạn mình gọi tên, anh mới như tỉnh mộng mà trở về chỗ ngồi. Ngay sau đó anh buồn rười rượi, ăn không vô, ngồi không yên, lòng không chừng, không còn cảm thấy muốn làm gì nữa.
Có lẽ anh nên cảm thấy vui mừng vì cậu không xem anh là kẻ thù nữa mới phải.
...
Trần Vi Vũ nhìn Lâm Vân Thiên ngồi ở đằng kia những vẫn luôn chú ý đến Hồ Vân Thư bên này, không khỏi lắc đầu, gặm bánh mì khô khan: “Ư, khó ăn quá đi à.” Bánh mì thịt mười ngàn một ổ có khác, vừa cứng vừa ít món ăn kèm.
Cậu nghe vậy, không suy nghĩ gì hết đã nói: “Mình làm đồ ăn trưa mang theo cho cậu nha?”
Mang theo cơm hộp đi học không phải chuyện hiếm lạ gì. Năm cấp 2 cậu và anh cũng mang theo cơm hộp đi học, đồ ăn là do anh nấu cho hai đứa. Nhưng vì anh không thích dậy sớm để chuẩn bị nấu ăn nữa, nói rằng việc này rất mất thời gian, cho nên cậu cũng không đòi hỏi làm anh khó xử.
Mặc dù cậu rất thích.
Anh ngồi gần đó, nghe lại chuyện cũ cũng cảm thấy mình vô tâm.
Lâm Vân Thiên khi đó cảm thấy rất phiền, anh chỉ muốn sớm đến trường chơi bóng cùng hội bạn, kéo theo cả cậu cũng phải đến trường sớm hơn 30 phút.
Cậu không hề than thở nửa lời, chỉ là ngồi ngoan xem anh đánh bóng.
Giá mà khi đó anh để tâm hơn một xíu, sẽ nhận thấy cậu vì dậy sớm mà uể oải, mất tập trung.
“Cậu nấu ăn á? Nhưng cậu không biết kia mà?” Trần Vi Vũ cảm động trước tấm lòng của bạn mình, nhưng cũng ngạc nhiên.
Hồ Vân Thư ngại ngùng thừa nhận: “Mình sẽ tập nấu. Vì mình cũng muốn Vân Thiên nếm thử đồ mình nấu.” Mẹ cậu nói, muốn nắm giữ được trái tim người đàn ông, đầu tiên phải nắm được dạ dày của anh ta trước.
Anh sẽ thích cậu nhiều hơn.
Trần Vi Vũ liếc Lâm Vân Thiên, anh đang làm ra vẻ mặt không tán đồng lắc đầu, cậu ta lại nhìn vẻ mong chờ trong ánh mắt của cậu Omega, ngay lập tức quyết định: “Mình mong chờ bữa trưa của Vân Thư lắm nhe!”
Hồ Vân Thư vui mừng gật đầu.
______
Vì để chuẩn bị làm cơm vào ngày mai, cho nên sau khi tan học Hồ Vân Thư ghé siêu thị gần nhà mua một ít thực phẩm mang về nhà.
Đến tối.
Lâm Vân Thiên không yên tâm về cậu, sau khi làm bài tập xong liền chạy qua nhà cậu.
Anh rất lo lắng.
Nếu cậu dùng dao sơ ý bị thương thì sao, nếu cậu dùng bếp gas không đúng cách thì sẽ nguy hiểm như thế nào,...
Anh vào nhà, đi thẳng vào bếp.
Hồ Vân Thư không có ở bên trong.
Lâm Vân Thiên đoán chắc cậu đang ở trên phòng làm bài tập, quay gót lên tầng.
Đứng trước cửa phòng ngủ đang khép hờ, anh khựng lại trước khi đẩy cửa phòng ra, từ lo lắng chuyển sang bối rối.
Nếu bây giờ anh mở cửa bước vào, cậu sẽ hoảng sợ mất.
Đang đắn đo, anh nghe thấy từng tiếng rên khe khẽ truyền đến, cùng với hình ảnh thông qua khe hở của cánh cửa, làm anh mặt đỏ tim đập nhanh.
Vân Thư đang...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương