Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa

Chương 4: Xa Cách



Dù là người hiền lành trầm tính như thế nào, một khi vượt quá sức chịu đựng của tinh thần, cũng sẽ hành động theo bản năng, như con nhím vung bộ lông gai góc của mình để tự vệ.

Hồ Vân Thư sẽ chẳng chịu đựng được bao lâu nữa đâu.

Ngày nào cũng nghe Lâm Vân Thiên và bạn gái cùng nhau như thế này, như thế kia, đặt người yêu lên hàng đầu,...

Bây giờ cậu đang kề bên hỏng mất, cậu chỉ đang cố gượng, cố hi vọng đây chỉ là mơ, mở mắt ra, anh vẫn chỉ thuộc về mình cậu.

Nói cậu yếu đuối cũng được, cậu nhận mình là đồ nhu nhược, vì suốt bao năm qua, Lâm Vân Thiên là người đã biến cậu thành đứa phế vật như thế này. Chính sự dịu dàng và ân cần của anh làm cậu trở nên mềm yếu, phụ thuộc vào anh.

Anh sẽ vì cậu mà đi học võ, vì cậu mà học nấu ăn, vì cậu mà đi làm thêm kiếm tiền mua xe đạp, mua quà vặt cho cậu. Đến cả bài tập nếu cậu nói cậu không thích làm, anh cũng sẽ làm giúp cậu. Đó là còn chưa kể đến những ngày mưa to, anh biết cậu sẽ giật mình bởi những tiếng vang lớn, sợ tiếng sét đánh xuống, anh hầu như sẽ ở bên cậu cả ngày hôm đó, không đi đâu cả.

Hết mình vì cậu, nhưng lại xem cậu là người bạn thân.

Đừng trách Hồ Vân Thư sẽ có những ảo tưởng không nên có với Lâm Vân Thiên.

Vì đối với cậu, đó là yêu.

Cậu yêu Lâm Vân Thiên.

Tuy hơn thiếu đạo đức, nhưng cậu mong sao, anh sẽ sớm chia tay, sớm một chút chú ý đến cậu.

Nhưng không có chuyện gì diễn ra như mong muốn cả.

...

Tần suất Lâm Vân Thiên và Hồ Vân Thư đi cùng nhau, gặp nhau càng ngày càng ít, đến bây giờ đã ngừng hẳn.

Anh không còn đưa cậu về nữa, cũng không đến đón cậu đến trường vào mỗi sáng, tối muộn khi anh mới về nhà. Dường như anh dành hết tình yêu vào cô bạn gái nọ, bỏ quên sự tồn tại của cậu.

Hồ Vân Thư không muốn làm kỳ đà cản mũi, ngáng chân vào mối quan hệ đang tốt đẹp của anh. Cho nên không chủ động làm phiền, không gọi điện cũng không nhắn tin cho anh.

Nhớ nhung tràn trề cũng sẽ không gây phiền phức cho anh.

Hoàn toàn không dám chạm vào điện thoại, cậu sợ mình sẽ nhịn không được mà gọi cho anh, muốn nghe chất giọng cuốn hút của anh gọi tên mình.

Vân Thư, anh sẽ gọi Vân Thư một cách đầy trân trọng và nhỏ nhẹ...



Nếu Lâm Vân Thiên hạnh phúc, thì cậu cũng sẽ hạnh phúc...

Chắc là vậy.

Cậu sẽ cố hạnh phúc ở nơi anh nhìn đến, sau đó lặng lẽ nhấm nuốt nổi buồn để anh không phát hiện ra.

_______

Mới đây mà đã gần thi cuối kỳ, Hồ Vân Thư đành dồn hết tâm tình tịch mịch của mình vào kỳ thi, mong rằng học tập sẽ giúp mình xóa bớt nổi tương tư.

Nhưng mà không đáng kể chút nào.

Bài tập này, Lâm Vân Thiên đã từng giảng cho cậu.

Câu này cũng vậy, là anh chỉ cậu cách tính toán.

Bài tiếng Anh đều là do anh làm cho cậu, nên bây giờ đến cách chia thì đơn giản cậu cũng không biết làm.

Lộp bộp.

Mắt Hồ Vân Thư nhòe đi, tay cầm bút run run.

“...Hức...hức...”

Nước mắt nóng nổi lộp độp rớt xuống trang giấy, Hồ Vân Thư ném bút, cúi gầm mặt xuống bàn, yên lặng rơi lệ.

Em nhớ anh, Vân Thiên.

Em cô đơn lắm.

“...Hông thể...khóc...”

Sẽ ổn cả thôi.

Anh đã hứa rồi mà.

Khi thi xong, hai người sẽ cùng nhau đi công viên chơi, chắc chắn anh sẽ đưa cậu đến một nơi thật là vui.

Bạn bè đi chơi cũng được, cậu chấp nhận tất cả mà...



________

Qua mùa thi cử, mọi thứ vẫn vậy, yên lặng không một gợn sóng.

Yên ắng đến đáng sợ.

Cậu đang chờ đợi cái gì chứ.

Lâm Vân Thiên, anh định để em đợi đến bao giờ?

“Vân Thư à, nay cậu về một mình được không đó? Để mình tìm người đưa cậu về nha.” Trần Vi Vũ khá lo lắng cho bé Omega trắng trẻo mềm mụp nhà mình sẽ bị đám Alpha ngoài đường ăn không nhả xương.

Lâm Vân Thiên mắt mù hay gì rồi, để một cục cưng như vậy không yêu, yêu một tên Alpha mạnh mẽ như bản thân làm gì. Có khi tình đồng chí bị anh ta xem thành tình yêu cũng nên.

Không phải cậu ta kì thị tình yêu AA, nhưng nếu cậu ta là Lâm Vân Thiên, so với theo đuổi tình yêu mạnh mẽ và quyết tiệt, ôm ấp một tên thô ráp cứng cỏi y hệt như mình thú vị sao? Gu của phái mạnh có khác.

Trần Vi Vũ sẽ chọn bé cưng Hồ Vân Thư làm em yêu, dùng sức mà yêu thương cậu.

Tiếc là hai đứa mình đều là Omega, mà tình yêu OO còn bị cấm cản nhiều hơn cả AA, sẽ không có tương lai.

Thôi thì làm chị em cũng tốt lắm.

Mọi lần Trần Vi Vũ không có cuộc hẹn sẽ đưa cậu về nhà, nhưng lần này cậu ta bị bắt lại chấm thi thay cho giáo viên.

Hồ Vân Thư rất cảm kích cậu bạn, nhưng lại lắc đầu trước đề nghị nhờ người khác đưa về: “Mình ổn, nhà cũng gần mà. Cậu đừng lo.” Biết mình phiền, cho nên cậu cố gắng không mang phiền phức tới cho người khác nữa.

Cậu phải tự mình vững vàng hơn từ bây giờ, như vậy Lâm Vân Thiên mới không cảm thấy cậu vô dụng.

...

Hồ Vân Thư đi về một mình.

Lần đầu tiên cậu đi về một mình, không có ai cùng đường.

Mỗi bước chân đều nhớ Lâm Vân Thiên thêm.

Lại nhớ nữa.
Chương trước Chương tiếp