Tương Tư Thành Bệnh, Không Thể Chữa
Chương 9: Về Nhà
Từ không giữ lời hứa đến bị bỏ lại một mình, khoảng cách hàn gắn quan hệ với Lâm Vân Thiên càng ngày càng xa xôi.
Lẳng lặng nhìn theo một lúc lâu, lâu đến nổi cổ Hồ Vân Thư mỏi nhừ vì trông ra. Cậu đau khổ nhận ra rằng anh sẽ không quay trở lại dỗ dành cậu.
Cậu hoảng loạn.
Bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Không muốn đến bạn cũng không thể làm...
“Vân Thiên, về mau nhé...”
“...Mình sợ.”
Anh đã nói sẽ đến đón cậu.
Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đợi ở đây nhận lỗi.
Chỉ cần Lâm Vân Thiên quay lại, cậu sẽ nhận hết lỗi sai về mình, xin anh tha thứ.
Cho dù không ổn, cũng phải tỏ ra mình ổn, như vậy anh mới không chán cậu.
...
Công viên nhỏ chỉ vài ba người đến tập thể dục sau khi ăn chiều, đến tối thì điều hiu không một bóng người.
Hồ Vân Thư đã ngồi đợi Lâm Vân Thiên từ buổi chiều, đến bây giờ đã là 8 giờ tối.
Càng về đêm không khí càng lạnh, cậu co ro ngồi trên ghế, thứ duy nhất có thể sưởi ấm là chiếc áo khoác của anh.
Cậu không muốn về nhà, sợ rằng mình về rồi, anh lại tìm không thấy.
“Vân Thiên...” Em đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Khi nào anh mới xuất hiện?
Em lạnh...
Muốn ngủ một giấc.
Trong giấc mơ của em, anh dùng cơ thể của mình ủ ấm cho em, gọi tên em thật nhiều lần, không có ai chen vào khoảng giữa đôi ta.
Anh trong tưởng tượng của em, cũng yêu em đến nổi làm em bật khóc nhiều lần trong hạnh phúc.
Lâm Vân Thiên không những là cả thế giới đối với cậu, còn là trụ cột tinh thần vững chãi.
Anh an ủi, động viên, chia sẻ, làm bạn những lúc cậu bơ vơ, yếu lòng.
Ấm áp quá...
Là anh đến đón cậu rồi sao?
“Vân Thư!”
Sao trông anh có vẻ sốt sắng quá vậy nha?
“Vân Thư, mình về nhà nhé...”
Về nhà? Bọn mình chưa về nhà à...
Được thôi, nghe anh hết.
“Ừm...”
Hồ Vân Thư mê man đến mơ hồ, cả người lạnh run, da dẻ cũng tái nhợt.
Sắp sửa chuyển sang mùa đông, ngủ ở ngoài trời sẽ dễ bị cảm lạnh, vậy nên không ai đến công viên rồi phát hiện một cậu nhóc đang ngồi đợi ở đây mãi.
Một lúc của Lâm Vân Thiên, chính là ba tiếng đồng hồ Hồ Vân Thư hứng chịu gió lạnh.
Cậu như là hoa tuyết, chạm vào sẽ tan, gió thổi sẽ bay, mỏng manh tới đáng thương, suy yếu đến độ tùy thời sẽ đổ bệnh.
Lâm Vân Thiên nửa ôm nửa dìu cậu đứng lên, không dám dùng sức bóp, đầu tóc anh rối bời vì gió cuốn, lòng đau như bị ai nhéo, yết hầu mắc nghẹn: “Cậu khờ quá, tại sao không về trước...”
Anh lại đến muộn, để cậu phải chờ.
“Vân Thư...”
Thể chất của Omega vốn hay ốm yếu, nếu cậu trở nặng hơn, dù anh có bị bố mình đánh đến gãy chân cũng muốn tự mình chăm sóc cậu tạ lỗi.
Xin đừng ốm hay bệnh gì hết, Vân Thư.
Trên đường về nhà Lâm Vân Thiên không thể vừa ôm cậu vừa chạy xe, cho nên quyết định bắt taxi. Bên trong xe ấm hơn bên ngoài, chỗ ngồi cũng mềm mại hơn, tốc độ lại nhanh, tuy rằng hơi đắt một chút.
Không sao cả, sức khỏe của cậu quan trọng hơn nhiều.
Hồ Vân Thư nửa tỉnh nửa mê được Lâm Vân Thiên che chở trong lòng bàn tay ôm về nhà, cậu đứt quãng lặp đi lặp lại: “Ghét...Vân Thiên...”
Cậu không muốn anh ghét mình.
“Không cần...”
Không cần có bạn gái đâu, Vân Thiên.
Lâm Vân Thiên cho rằng cậu đã ghét anh, cũng không cần anh nữa, buồn bã không nói nên lời.
Ghét anh là đương nhiên rồi, vì anh xấu xa, bỏ mặc cậu, làm cậu khóc rất nhiều.
Mình là đồ tồi tệ đối với cậu, phải không? Cho nên cậu mới chán ghét mình?
Từ lúc Lâm Vân Thiên có bạn gái, Hồ Vân Thư không còn mong anh xuất hiện nữa, anh nhắn tin cậu không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, điểm thi bao nhiêu cũng không nói, anh đến tận phòng lại bị cậu khóa cửa không cho vào trong...
Anh trở nên không cần thiết mất rồi.
...
Lâm Vân Thiên đưa về tận phòng ngủ, dìu Hồ Vân Thư nằm xuống nghỉ ngơi, tháo bớt giày vớ ra cho cậu nằm thoải mái hơn, chuẩn bị nhiết kế đo nhiệt độ, lấy chăn mỏng đắp cho cậu, dùng nước ấm lau sơ qua. Anh vẫn biết mà tránh không nhìn vào thân thể của cậu bạn.
Dù sao Vân Thư vẫn là Omega, thân thể và trong sạch là quan trọng nhất.
Nhiệt kế đo được một lúc, anh lấy ra nhìn thật kĩ, nếu sốt cao, anh phải đưa cậu đến bệnh viện ngay trong đêm nay.
Anh thở phào khi nhìn kết quả.
Chỉ hơi sốt nhẹ, may quá.
Không nỡ đánh thức cậu dậy ăn một ít rồi uống thuốc, Lâm Vân Thiên để lại lời nhắn viết lên giấy note đặt trên bàn học, vào bếp nấu một nồi cháo.
Bố mẹ của Hồ Vân Thư làm việc ở tỉnh khác cho nên mỗi cuối tuần mới về một lần. Phụ huynh của cậu nhờ cậy hàng xóm là bố mẹ Lâm Vân Thiên và cậu con trai nhà họ chăm sóc cậu. Nếu để một bé con Omega ở nhà một mình thì họ không yên tâm.
Nhìn cháo đang sôi, anh sực nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì. Lúc bạn gái gọi điện thoại đến bảo anh đi shopping cùng, anh vẫn chưa ăn tối đàng hoàng.
Lâm Vân Thiên định bụng một lát nữa sẽ gọi cậu dậy ăn cháo rồi uống thuốc mới về nhà.
“Vân Thiên...?”
Hồ Vân Thư ôm chăn đứng bên ngoài phòng bếp, mềm nhẹ gọi tên anh.
Nhìn thấy cảnh này, anh hơi đờ người.
Lẳng lặng nhìn theo một lúc lâu, lâu đến nổi cổ Hồ Vân Thư mỏi nhừ vì trông ra. Cậu đau khổ nhận ra rằng anh sẽ không quay trở lại dỗ dành cậu.
Cậu hoảng loạn.
Bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Không muốn đến bạn cũng không thể làm...
“Vân Thiên, về mau nhé...”
“...Mình sợ.”
Anh đã nói sẽ đến đón cậu.
Cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ngồi đợi ở đây nhận lỗi.
Chỉ cần Lâm Vân Thiên quay lại, cậu sẽ nhận hết lỗi sai về mình, xin anh tha thứ.
Cho dù không ổn, cũng phải tỏ ra mình ổn, như vậy anh mới không chán cậu.
...
Công viên nhỏ chỉ vài ba người đến tập thể dục sau khi ăn chiều, đến tối thì điều hiu không một bóng người.
Hồ Vân Thư đã ngồi đợi Lâm Vân Thiên từ buổi chiều, đến bây giờ đã là 8 giờ tối.
Càng về đêm không khí càng lạnh, cậu co ro ngồi trên ghế, thứ duy nhất có thể sưởi ấm là chiếc áo khoác của anh.
Cậu không muốn về nhà, sợ rằng mình về rồi, anh lại tìm không thấy.
“Vân Thiên...” Em đã đợi rất lâu rất lâu rồi.
Khi nào anh mới xuất hiện?
Em lạnh...
Muốn ngủ một giấc.
Trong giấc mơ của em, anh dùng cơ thể của mình ủ ấm cho em, gọi tên em thật nhiều lần, không có ai chen vào khoảng giữa đôi ta.
Anh trong tưởng tượng của em, cũng yêu em đến nổi làm em bật khóc nhiều lần trong hạnh phúc.
Lâm Vân Thiên không những là cả thế giới đối với cậu, còn là trụ cột tinh thần vững chãi.
Anh an ủi, động viên, chia sẻ, làm bạn những lúc cậu bơ vơ, yếu lòng.
Ấm áp quá...
Là anh đến đón cậu rồi sao?
“Vân Thư!”
Sao trông anh có vẻ sốt sắng quá vậy nha?
“Vân Thư, mình về nhà nhé...”
Về nhà? Bọn mình chưa về nhà à...
Được thôi, nghe anh hết.
“Ừm...”
Hồ Vân Thư mê man đến mơ hồ, cả người lạnh run, da dẻ cũng tái nhợt.
Sắp sửa chuyển sang mùa đông, ngủ ở ngoài trời sẽ dễ bị cảm lạnh, vậy nên không ai đến công viên rồi phát hiện một cậu nhóc đang ngồi đợi ở đây mãi.
Một lúc của Lâm Vân Thiên, chính là ba tiếng đồng hồ Hồ Vân Thư hứng chịu gió lạnh.
Cậu như là hoa tuyết, chạm vào sẽ tan, gió thổi sẽ bay, mỏng manh tới đáng thương, suy yếu đến độ tùy thời sẽ đổ bệnh.
Lâm Vân Thiên nửa ôm nửa dìu cậu đứng lên, không dám dùng sức bóp, đầu tóc anh rối bời vì gió cuốn, lòng đau như bị ai nhéo, yết hầu mắc nghẹn: “Cậu khờ quá, tại sao không về trước...”
Anh lại đến muộn, để cậu phải chờ.
“Vân Thư...”
Thể chất của Omega vốn hay ốm yếu, nếu cậu trở nặng hơn, dù anh có bị bố mình đánh đến gãy chân cũng muốn tự mình chăm sóc cậu tạ lỗi.
Xin đừng ốm hay bệnh gì hết, Vân Thư.
Trên đường về nhà Lâm Vân Thiên không thể vừa ôm cậu vừa chạy xe, cho nên quyết định bắt taxi. Bên trong xe ấm hơn bên ngoài, chỗ ngồi cũng mềm mại hơn, tốc độ lại nhanh, tuy rằng hơi đắt một chút.
Không sao cả, sức khỏe của cậu quan trọng hơn nhiều.
Hồ Vân Thư nửa tỉnh nửa mê được Lâm Vân Thiên che chở trong lòng bàn tay ôm về nhà, cậu đứt quãng lặp đi lặp lại: “Ghét...Vân Thiên...”
Cậu không muốn anh ghét mình.
“Không cần...”
Không cần có bạn gái đâu, Vân Thiên.
Lâm Vân Thiên cho rằng cậu đã ghét anh, cũng không cần anh nữa, buồn bã không nói nên lời.
Ghét anh là đương nhiên rồi, vì anh xấu xa, bỏ mặc cậu, làm cậu khóc rất nhiều.
Mình là đồ tồi tệ đối với cậu, phải không? Cho nên cậu mới chán ghét mình?
Từ lúc Lâm Vân Thiên có bạn gái, Hồ Vân Thư không còn mong anh xuất hiện nữa, anh nhắn tin cậu không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy, điểm thi bao nhiêu cũng không nói, anh đến tận phòng lại bị cậu khóa cửa không cho vào trong...
Anh trở nên không cần thiết mất rồi.
...
Lâm Vân Thiên đưa về tận phòng ngủ, dìu Hồ Vân Thư nằm xuống nghỉ ngơi, tháo bớt giày vớ ra cho cậu nằm thoải mái hơn, chuẩn bị nhiết kế đo nhiệt độ, lấy chăn mỏng đắp cho cậu, dùng nước ấm lau sơ qua. Anh vẫn biết mà tránh không nhìn vào thân thể của cậu bạn.
Dù sao Vân Thư vẫn là Omega, thân thể và trong sạch là quan trọng nhất.
Nhiệt kế đo được một lúc, anh lấy ra nhìn thật kĩ, nếu sốt cao, anh phải đưa cậu đến bệnh viện ngay trong đêm nay.
Anh thở phào khi nhìn kết quả.
Chỉ hơi sốt nhẹ, may quá.
Không nỡ đánh thức cậu dậy ăn một ít rồi uống thuốc, Lâm Vân Thiên để lại lời nhắn viết lên giấy note đặt trên bàn học, vào bếp nấu một nồi cháo.
Bố mẹ của Hồ Vân Thư làm việc ở tỉnh khác cho nên mỗi cuối tuần mới về một lần. Phụ huynh của cậu nhờ cậy hàng xóm là bố mẹ Lâm Vân Thiên và cậu con trai nhà họ chăm sóc cậu. Nếu để một bé con Omega ở nhà một mình thì họ không yên tâm.
Nhìn cháo đang sôi, anh sực nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì. Lúc bạn gái gọi điện thoại đến bảo anh đi shopping cùng, anh vẫn chưa ăn tối đàng hoàng.
Lâm Vân Thiên định bụng một lát nữa sẽ gọi cậu dậy ăn cháo rồi uống thuốc mới về nhà.
“Vân Thiên...?”
Hồ Vân Thư ôm chăn đứng bên ngoài phòng bếp, mềm nhẹ gọi tên anh.
Nhìn thấy cảnh này, anh hơi đờ người.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương