Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 140: Nàng ta nào có phải người bình thường



Chưa vào chung kết nhưng Diệp Thanh Hàn và Chu Hành Vân đã chạm mặt nhau. Đây chính là tin tức chấn động nhất giới tu chân lúc này. Người bên ngoài ai cũng hưng phấn, nô nức hóng hớt sự tình.

“Mị cược một viên linh thạch, hai người đó sẽ đánh bay màu sân đấu.”

“Chênh lệch một cảnh giới, nói thật, nếu Chu Hành Vân muốn cưỡng ép đột phá cũng không phải là không thể. Chẳng lẽ hắn muốn đột phá thuận theo tự nhiên? Nếu thế thì trận chiến với Diệp Thanh Hàn có thể xem như cơ hội hiếm có khó tìm đấy!”

“Xu cà na dễ sợ! Trong cả ngàn đối thủ lại bốc trúng người có tu vi cao nhất. Hắn phải học hỏi Diệp Kiều. Con bé kia chỉ cần ngồi bắt chéo chân chờ đối thủ đầu hàng thôi.”

Sống trên đời, buồn vui pha trộn, có kẻ vui thì có người buồn. Diệp Kiều may mắn, không gặp phải bất kỳ đệ tử chân truyền nào. Và người sống nhẹ nhàng nhất là Tiết Dư, luyện đan không cần gắng sức đánh chém đối thủ. Sau ba vòng thi đấu, thứ hạng đã ổn định. Hắn đang suy xét xem trận chung kết sắp tới nên luyện đan dược gì.

Đối với vấn đề này, Diệp Kiều có quyền góp ý. Kinh nghiệm bị cấm túc chép sách đan dược không phải để trưng. Các loại công thức đan dược chất đầy trong óc nàng. Nàng nhớ lại một lượt các kiến thức luyện đan từng đọc. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nàng nhiệt tình nói: “Đan dược thượng cổ, huynh từng luyện thử chưa?”

Đôi mắt của Tiết Dư hơi chuyển động. Hắn yên lặng đặt sách sang một bên, giọng nói dịu dàng: “Không nhớ. Có quá nhiều công đoạn. Hơn nữa, công thức đan dược thượng cổ thường sử dụng các loại linh thực cực phẩm. Mà tông môn chúng ta thì không có.”

Loại linh thực cao cấp thế này, e rằng chỉ Bích Thủy Tông mới có.

Diệp Kiều nói nhẹ: “Tông môn lớn như Bích Thủy Tông hẳn là có nơi chuyên trồng linh thực chứ?”

“Đúng là có.” Trước khi nhập môn, Tiết Dư từng suy xét đến việc gia nhập Bích Thủy Tông. Chỉ là khi ấy, tông môn bọn họ... hơi nhiều nữ đệ tử. Hắn thấy chùn bước nên từ bỏ chuyện gia nhập Bích Thủy Tông.

“Thế chắc là những linh thực héo chết đều là thứ bỏ đi?”

Tiết Dư gật đầu tiếp: “Phải.”

Diệp Kiều sốt ruột nhắc nhở: “Huynh có nhớ chuyện muội có ngọc châu Hỗn Độn không?”

Trong ngọc châu Hỗn Độn chứa đựng khí Hồng Mông, có tác dụng khởi tử hồi sinh thực vật. Cây khô gặp khí này sẽ lập tức trở nên tươi tốt.

“Chúng ta giúp Bích Thủy Tông làm ruộng đi.” Nàng đề xuất.

“Hửm?” Tiết Dư lộn người bật dậy: “Ý hay!”

Thuận tiện bòn rút chút tài nguyên của Bích Thủy Tông.

“...”

Trưởng lão Bích Thủy Tông ngơ ngác nhìn hai đệ tử chân truyền Trường Minh Tông đến xin làm ruộng cho tông môn nhà mình.

“Hai trò không lo chuẩn bị thi đấu đi. Làm ruộng cái gì mà làm?”

Diệp Kiều giải thích: “Trò muốn giúp mọi người nhổ cỏ. Xin hỏi trưởng lão, linh thực chết héo bên mọi người có phải sẽ bị vứt không?”

“Nhổ cỏ?” Trưởng lão sửng sốt giây lát, sau đó vuốt râu suy tư: “Chết héo thì vứt hoặc cho heo ăn.”

Diệp Kiều ngớ người vài giây, sau đó sụp đổ: “Cám heo còn xịn hơn đồ ăn của bọn trò?!!”

Trưởng lão Bích Thủy Tông ho khan vài tiếng: “Làm gì đến mức đó.”

Nói thì nói thế, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà suy nghĩ thức ăn ở Trường Minh Tông kém đến mức nào.

“Nhưng nếu các trò muốn thì làm đi.” Cu li miễn phí, dại gì không cần. Tuy không biết hai đứa nhóc này muốn làm gì nhưng có người dọn cỏ không công cũng là chuyện tốt.

Những linh thực Tiết Dư cần dùng cho trận chung kết đều có ở Bích Thủy Tông. Bởi vì chăm sóc không đúng cách nên rất nhiều linh thực bị chết héo. Hai người nhanh nhẹn nhổ các cây linh thực cần dùng.

Bích Thủy Tông không hổ là đại tông môn chuyên tập trung đan tu. Tiết Dư thở phào: “Sớm biết thế, trước kia nên chọn gia nhập Bích Thủy Tông.”

“Thế sao lúc ấy huynh không chọn bọn họ?” Diệp Kiều tò mò. Chẳng lẽ tam sư huynh cũng bị năm cái bánh màn thầu dụ dỗ?

Tiết Dư thở dài: “Thuở niên thiếu vô tri, thấy bên này nhiều nữ đệ tử nên ngại ngùng chùn bước.”

Sau khi tìm đủ linh thực, Diệp Kiều động đậy đầu ngón tay thả ra một ít khí Hồng Mông, thử đưa vào những cây linh thực chết héo. Những cái cây kia lập tức tươi tốt vô cùng. Quả nhiên, công dụng khởi tử hồi sinh trong lời mời chào giới thiệu của ngọc châu Hỗn Độn không hề ngoa.

Dược hiệu của linh thực chết héo bị giảm xuống rất nhiều. Một tông môn giàu có như Bích Thủy Tông không tiếc chút linh thực này, nên Diệp Kiều rất thuận lợi càn quét một lượt dược điền của bọn họ.

“Hèn gì ngọc châu Hỗn Độn lại hiếm có như thế.” Tiết Dư líu lưỡi nhìn linh thực phục sinh trong tay Diệp Kiều: “Dùng xong chút khí Hồng Mông này là hết luôn?”

Diệp Kiều nhìn khí Hồng Mông đã cạn một nửa trong đan điền, gật đầu: “Bình thường muội không dùng đến thứ này.”

Sau khi cứu sống non nửa đống linh thực nhổ được, hai người nghênh ngang rời đi.

Trưởng lão Bích Thủy Tông lại ngơ ngác nhìn dáng vẻ hấp tấp của hai người. Lão rất muốn cà khịa hai tên đệ tử Trường Minh Tông này. Đã bảo là nhổ cỏ mà nhổ có một nửa đã phủi tay đi về? Có ai nhổ cỏ mà nhổ sương sương như thế không?

Hai người quay về sân viện, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến hỏi thăm chuyện thi đấu của đại sư huynh. Bởi vì đối thủ sắp tới của hắn là Diệp Thanh Hàn, mọi người tích cực nhét một đống bùa chú, đan dược vào tay Chu Hành Vân: “Tuy chưa chắc mình có thể thắng nhưng mình có thể cắn thuốc!”

“Đúng vậy!”

Chu Hành Vân ngơ ngác nhìn các sư đệ, sư muội quan tâm, săn sóc. Hắn chống cằm, giọng nói ngẩn ngơ: “À, không sao... Huynh sẽ nhận thua.”

Đánh không lại, vẫn còn miệng nhận thua.

Minh Huyền cười hì hì: “Đừng như thế. Chúng ta là hạng nhất đỉnh của chóp. Tự tin lên! Huynh có thể bón hành cho Diệp Thanh Hàn! Đệ nói thật, đệ ngứa mắt hắn từ lâu rồi.”

Chu Hành Vân ngẫm nghĩ giây lát, sau đó uể oải trả lời: “Thế thì để hắn đánh chết huynh đi.”



Thi đấu thôi mà, làm gì đến nỗi chết chóc.

“Nhưng mà, đại sư huynh.” Mộc Trọng Hi hỏi nhỏ: “Huynh sắp đột phá Nguyên Anh rồi phải không? Kéo dài thời gian đột phá, khi gặp Diệp Thanh Hàn chẳng phải vừa đến lúc đột phá?”

Chu Hành Vân có khả năng đột phá Nguyên Anh rất cao. Thậm chí, hắn gần như chỉ cần muốn là có thể đột phá. Nhưng ai bảo hắn lười, cứ kéo dài chuyện đột phá đến giờ.

“Thế lôi kiếp thì sao?”

“Để sư muội hưởng.” Hiện tại Diệp Kiều chẳng khác nào tổng quản ma ma đa-zi-năng, mâm nào cũng có mặt.

Tiết Dư nói nhỏ: “Đúng là tiểu sư muội có thể san sẻ một phần, nhưng lần trước, muội ấy đã hứng đủ sét của lôi kiếp Kim Đan. E rằng, lần này sẽ không giúp được gì nhiều.”

Thực tế đúng là thế. Hiện tại, linh căn của Diệp Kiều đang trong trạng thái bão hòa. Nàng buông tay, nhún vai, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.

Tuy đây không phải trận chung kết, chỉ là một trận đấu thăm dò thực lực của hai bên. Nhưng với hai đương sự, đây cũng là một cơ hội. Thế nên Diệp Thanh Hàn chuẩn bị thi đấu với tâm thái không thể nghiêm túc hơn. Hắn muốn lấy hạng nhất bảng đấu này, và Chu Hành Vân là trở ngại lớn nhất mà hắn phải vượt qua. Thông qua trận đấu này, hắn có thể thăm dò phần nào thực lực của đệ tử thủ tịch Trường Minh Tông.

Còn Chu Hành Vân... Thái độ của hắn là sao cũng được.

Trận thi đấu này có rất người người vây xem. Bọn Diệp Kiều cố lắm mới chen được vào trong. Tuy thế nhưng cũng bị dòng người chen lấn bẹp dí. Bọn họ phải cúi người luồn lách bên dưới mới đỡ bị chen chúc.

Một thí sinh tu vi Nguyên Anh, thí sinh còn lại là đỉnh kỳ Kim Đan -cách Nguyên Anh một cảnh giới. Trong giai đoạn vòng loại này, đây chính là trận đấu được trông chờ và đáng xem nhất.

“Nhiều người ghê.” Tiết Dư thấp giọng cảm thán.

“Đúng vậy. Nguyên Anh ghê gớm thật.” Diệp Kiều liên tục gật gù.

Không biết đến ngày nào tháng nào năm nào nàng mới lên được Nguyên Anh.

“Thế tại sao chúng ta phải ngồi chồm hổm xem thi đấu?” Minh Huyền không hiểu. Có ai ngồi cái tướng đáng khinh thế này để xem thi đấu không?

Đã thế bốn người còn đồng loạt ngồi xuống mà không có chút do dự.

“Chịu thôi, người xem quá nhiều, không giành được ghế, huynh ngồi đỡ đi.”

Chu Hành Vân chạm vào đống bùa Diệp Kiều đưa cho hắn trước khi thi đấu. Hình như trong số này có khá nhiều loại bùa kỳ quặc, nhưng phần lớn vẫn là bùa phòng ngự mà nàng và Minh Huyền vẽ.

Tâm tình hắn tràn ngập sự phức tạp và lạ lẫm.

Đây là lần đầu tiên hắn được người ta quan tâm.

Diệp Thanh Hàn lịch sự chào hỏi: “Đệ tử Vấn Kiếm Tông.”

“Đệ tử Trường Minh Tông.”

Hai người lời ít ý nhiều chào hỏi nhau.

Diệp Thanh Hàn đứng trên sân đấu, kiềm chế cảm xúc muốn vung kiếm thỏa sức chiến đấu một phen. Khi trọng tài hô bắt đầu, không khí trở nên căng thẳng.

Chu Hành Vân có linh căn phong, khi kết hợp với Đạp Thanh Phong, tốc độ được gia tăng không ngừng. Đến cả tu vi Nguyên Anh như Diệp Thanh Hàn cũng gặp khó khăn trong việc đọc vị trí của hắn.

Hắn hiếm khi đánh trực diện. Diệp Thanh Hàn bĩnh tĩnh cầm kiếm trong tay. Khoảnh khắc hơi thở của Chu Hành Vân xuất hiện, trường kiếm vung lên, màn sương trắng lạnh lẽo bành trướng, Diệp Thanh Hàn không chút do dự bổ mạnh kiếm xuống.

Một bóng kiếm khác soạt qua, ánh sáng trắng lóe lên. Hai kiếm khí mạnh mẽ va vào nhau. Một âm thanh chói tai vang lên, xé toạc bầu không khí yên tĩnh.

Vẻ mặt hai người vẫn bình tĩnh, bất biến.

Thực lực chênh lệch không lớn.

“Quả nhiên, mi rất mạnh.” Mặt Diệp Thanh Hàn hơi nghiêm lại. Hắn muốn thử lại lần nữa.

Diệp Thanh Hàn không quan tâm những thứ khác, chỉ muốn chiến một trận thỏa sức. Nhưng Chu Hành Vân lại chẳng muốn đánh nhau với hắn.

Một luồng gió mạnh lướt qua. Chu Hành Vân nghĩ đến những lá bùa mà tiểu sư muội đưa cho mình. Khóe miệng hắn thoáng nhếch nhẹ lên.

Hắn buông ta, vài lá bùa nhẹ nhàng bay theo hướng gió.

Diệp Thanh Hàn híp mắt nhìn. Hắn toan muốn tránh né thì nhận ra luồng gió này không có chút sát thương nào. Hắn nghi hoặc, không hiểu Chu Hành Vân đang làm trò quỷ gì.

Hướng gió bay một cách vô tình, yên lặng đưa lá bùa bay ra phía sau. Diệp Thanh Hàn đột nhiên giật mình. Hắn phát hiện sau lưng mình có lá bùa dính vào. Khuôn mặt hắn thoáng biến sắc nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Trường Minh Tông có hai phù tu mà phù tu có cảnh giới cao nhất là Minh Huyền -tu vi cũng chỉ trung kỳ Kim Đan. Lực sát thương chưa chắc đã cao đến mức có thể tổn thương hắn.

“Không phải chứ???”

Sao lá bùa này lại xuất hiện sau lưng hắn?

Một mầm non chính nghĩa ngay thẳng như Diệp Thanh Hàn chưa bao giờ có những suy nghĩ mưu hèn kế bẩn trong đầu, thế nên, hắn nào có ngờ đến chuyện Chu Hành Vân nương theo gió thả bùa dán lên người mình.

Diệp Thanh Hàn không quá lo lắng về lá bùa đang ở sau lưng. truyện kiếm hiệp hay

Bùa của Kim Đan không thể tổn thương hắn. Dù lực sát thương có mạnh hơn bùa chú Kim Đan thông thường khác, chắc gì đã đủ sức gây uy hiếp cho tu sĩ Nguyên Anh?

Theo lý thuyết, mọi chuyện hiển nhiên là thế. Nhưng mọi người đã xem nhẹ một vấn đề.



Bùa chú Kim Đan có lực sát thương không lớn nhưng bùa chú Kim Đan của Diệp Kiều có thể oanh tạc tinh thần người ta!

Không lâu sau, người Diệp Thanh Hàn trở nên lâng lâng. Đôi mắt thơ thẩn, tròng mắt đảo quanh. Tay chỉ lên trời rồi giữ nguyên tư thế đó, đầu hắn hơi ngửa ra sau. Hắn ngoác miệng cười thật to hai tiếng, sau đó tiến lại gần muốn ôm Chu Hành Vân.

Đây là ai? Là Diệp Thanh Hàn!

Hành động này có thể phát sinh với bất kỳ ai trong Trường Minh Tông, mọi người đều không ngạc nhiên. Nhưng người có hành động kỳ quặc lại chính là Diệp Thanh Hàn! Toàn bộ khán đài im phăng phắc, mắt trợn tròn nhìn hắn.

Diệp Thanh Hàn cũng há hốc ngạc nhiên nhưng hắn không thể khống chế được cơ thể mình. Tay hắn chỉ muốn bắt lấy tay Chu Hành Vân để mời khiêu vũ.

Người có mặt tại hiện trường đột nhiên nổi da gà.

Mẹ ơi! Nhìn mà ớn lạnh!

Chu Hành Vân tàn nhẫn vung chân đá mạnh vào tay Diệp Thanh Hàn. Sau đó hắn lùi lại tự vấn nên làm cách nào để nhanh chóng giải quyết tên này. Hắn nhận ra mình không nên đặt trọn niềm tin vào bùa chú của tiểu sư muội.

Ai thèm khiêu vũ cùng Diệp Thanh Hàn?

Tuy rằng đầu đang choáng nhưng phản xạ vẫn còn, Diệp Thanh Hàn nhanh nhẹn tránh đi cú đá của Chu Hành Vân.

Cơ thể Diệp Thanh Hàn không chịu khống chế, lại tiếp cận Chu Hành Vân để cùng khiêu vũ nhưng một đấm của hắn đánh bay.

Cảnh giới Nguyên Anh đúng là trâu bò, sức bền tựa như lò xo, bị Chu Hành Vân đánh bay nhưng vẫn bật về được.

Sau đó, cơ thể Diệp Thanh Hàn điên cuồng lắc lư nhún nhảy, miệng nhếch cao thành một nụ cười tươi tắn.

Bình thường, từ “mất não” và hình tượng thường ngày của Diệp Thanh Hàn không liên quan gì đến nhau nhưng cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ xúc động muốn nhắn nhủ với tông chủ Vấn Kiếm Tông rằng: Nào thi xong, ngài nhớ dắt Diệp Thanh Hàn đi khám não nha!

“Loại bùa ghê gớm này chắc chắn là Diệp Kiều vẽ! Thề luôn!”

“Trời ạ, nàng ta có thể nào vẽ mấy loại bùa bình thường không?”

“Thôi mơ cho lẹ. Nàng ta cũng đâu bình thường, sao vẽ được bùa bình thường?!”

Phàm là bùa chú có xuất xứ từ Diệp Kiều, không có cái nào là bình thường hết! Muốn nghĩ nàng là phù tu nhưng bùa vẽ ra đều là những thứ bàng môn tà đạo. Muốn nghĩ nàng ta không phải phù tu nhưng nàng ta lại rất thông thạo trận pháp.

Hai hàng lông mày của Chu Hành Vân nhíu chặt lại, khóe miệng giật giật. Hắn buông xuôi, đánh chơi chơi vài chiêu nhưng với tình thế hiện tại, nếu còn chơi chơi nữa thì hắn không thể thoát được kiếp khiêu vũ cùng Diệp Thanh Hàn.

Không! Không thể nhịn được nữa!

Đoạn Trần xuất vỏ, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng trắng tuyết lạnh lẽo. Khí thế Kim Đan được phóng xuất. Đầu óc Diệp Thanh Hàn lập tức trở nên thanh tỉnh, huyền kiếm quay lại tay hắn. Ánh mắt dần xuất hiện sự thanh tỉnh.

Chu Hành Vân nghiêm túc. Hắn thật sự bị cảnh tượng vừa rồi làm ghê tởm.

Cảm giác uy áp cũng khiến Diệp Thanh Hàn tỉnh táo lại. Ý thức được những gì mình đã làm. Mắt hắn lóe lên hàn ý. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Kiều bên ngoài sân đấu một cái, sau đó xoay người vung kiếm chém về phía Chu Hành Vân.

Huyền kiếm trong tay chàng thiếu niên tản ra sự rét lạnh, âm u. Kiếm khí mạnh mẽ hóa thành hình rồng bổ về phía đối thủ.

Khoảnh khắc hai thanh kiếm va vào nhau, Đoạn Trần suýt rời tay, Chu Hành Vân cười nhẹ một cái.

Một luồng gió như được hóa hình. Khoảnh khắc tiếng xé gió chói tai vang lên, bụi đất tứ phía bay mịt mù. Cả khung cảnh mở nên mịt mùng, không nhìn rõ.

“Trời trời trời, đệ đã hiểu tại sao đại sư huynh lại không luyện tập Đạp Thanh Phong cùng chúng ta!”

Trời đất, linh căn phong dữ dội vậy sao?

Mộc Trọng Hi gato muốn chết.

Minh Huyền chớp mắt: “Thế nếu là linh căn lôi của tiểu sư muội thì khi dùng sẽ có sấm sét?”

Diệp Kiều cũng suy nghĩ vấn đề này. Nàng yên lặng ghi nhớ thủ thế vừa rồi của đại sư huynh: “Lần sau muội sẽ thử.”

Lần đầu tiên nàng biết thuộc tính của linh căn có thể hóa hình.

Trận đấu trên sân vẫn tiếp tục. Hiếm khi nào Chu Hành Vân bị kích thích đến mức bộc phát ý chí chiến đấu. Hơi thở Kim Đan đánh thẳng vào đối thủ. Hơi thở Nguyên Anh của Diệp Thanh Hàn lại càng khủng bố hơn. Kiếm khí lại hóa hình. Vị trí của hai người lại thay đổi, chỗ lúc nãy bọn họ đứng đã bị đánh thành cái hố to. Sàn đấu nứt gãy, âm thanh của những miếng gỗ rơi xuống đất liên tục truyền đến.

Dư âm của kiếm khí vẫn còn hàm chứa uy lực đáng gờm, đủ tạo ra một luồng gió mạnh. Mười bóng kiếm nhanh chóng lao đến, bóng kiếm trắng xóa liên tục bay vụt. Chu Hành Vân không tránh thoát được. Bùa chú mà sư đệ, sư muội tặng đã phát huy tác dụng, thay hắn chắn đòn tấn công.

Diệp Thanh Hàn nhíu mày nhìn hắn.

Tông môn có phù tu thì ghê gớm lắm sao?

Khi kiếm khí thứ hai của hắn bị chặn đứng, Diệp Thanh Hàn bình tĩnh suy nghĩ.

Hình như cũng ghê gớm thật...

Vẻ mặt hắn lạnh xuống. Các nhát kiếm không ngừng được tung ra. Cảnh giới Chu Hành Vân vốn thấp hơn Diệp Thanh Hàn, sau khi liên tục bị kiếm chiêu ép sát, vẻ mặt hắn bắt đầu trở nên căng thẳng.

Bầu không khí dưới khán đài lại càng khẩn trương hơn.

_____

Thuỵ Vũ: tuần vừa rồi lu bu quá, bây giờ mới có thời gian tranh thủ dịch chương mới ~~~
Chương trước Chương tiếp