Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
Chương 142: Chắc là không cay lắm đâu!
“Hả? Gì?” Hắn ngơ ngác rồi lại ngơ ngác.
Hứng ké chúc phúc của Thiên Đạo?
Này cũng được luôn?
Thiên Đạo cho phép luôn?
Nói thật hay nói chơi vậy?
Dòng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, các tia sáng chúc phúc đã lần lượt rơi xuống. Minh Huyền bị Diệp Kiều kéo lại gần. Giây lát sau, hắn thấy giữa mày hơi nhói lên.
Một tia sáng vàng kim rơi vào giữa hai hàng lông mày hắn. Thiếu niên trợn to mắt. Tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo sau khi đi vào cơ thể thì di chuyển đến đan điền. Hắn cảm nhận được từng chuyển động của đốm sáng nhạt kia trong cơ thể mình. Lúc này đây, ngoại trừ ngạc nhiên, hắn còn vừa mừng vừa lo.
Thì ra đây chính là Thiên Đạo chúc phúc. Minh Huyền choáng váng, đứng ngẩn người tại chỗ.
Diệp Kiều cũng đang cảm nhận sự huyền diệu trong tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo. Đan điền được bao phủ trong sự ấm áp. Cảm giác mệt mỏi lúc nãy đã biến mất. Nàng thử dùng thần thức ngưng tụ đốm sáng trong cơ thể lại. Vốn chỉ ôm tâm lý thử xem xem thế nào. Đến khi đốm sáng tản ra, nàng càng ngạc nhiên hơn.
Một dòng chú ấn?
Nàng nhẹ nhàng hít vào thở ra. Chú ấn chợt lóe lên rồi biến mất. Diệp Kiều, theo bản năng, nhanh chóng ghi nhớ dòng chú ấn kia lại. Khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bầu không khí xung quanh im ắng một cách bất thường.
Lôi kiếp trên trời vẫn đánh xuống dưới. Thiên Đạo chúc phúc cuối cùng cũng dừng lại. Minh Huyền như người mới tỉnh lại từ cơn mơ. Hắn vuốt đan điền, lẩm bẩm: “Trời trời, lần đầu tiên nhận được Thiên Đạo chúc phúc.” Dù rằng đây là hưởng sái người ta.
“Tiểu sư muội, thì ra đây chính là cảm giác được Thiên Đạo chúc phúc?” Đúng là cảm giác sung sướng, sảng khoái tinh thần. Thần thức vốn vì tiêu hao quá độ mà bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng sau khi nhận được tia sáng chúc phúc, tất cả cảm giác khó chịu đã tan biến.
Diệp Kiều: “Nghiêm túc mà nói thì trước kia muội chưa nhận được chúc phúc, đây là lần đầu tiên.”
Minh Huyền nghe sư muội nói mà ngớ người. Hắn nghiêng đầu nói: “Có mà, khi muội đột phá Kim Đan, cũng xuất hiện một tia sáng chúc phúc.”
Hắn dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là lúc ấy muội không để ý.”
Những người khác hẳn là cũng không để ý. Mà cho dù có để ý thấy cũng sẽ không nghĩ rằng đây là Thiên Đạo chúc phúc. Bởi vì xưa nay đã từng xuất hiện trường hợp Thiên Đạo giáng tia sáng chúc phúc cho tu sĩ đột phá cảnh giới.
“Đây là... Thiên Đạo chúc phúc sao?” Có người hóng hớt nhỏ giọng sửng sốt.
Có người không kiềm được kích động hét toáng lên. Cũng có người bịt miệng, không dám lên tiếng sợ quấy rầy hai người Diệp Kiều hấp thu Thiên Đạo chúc phúc. Trong suốt lịch sử hàng ngàn năm của giới tu chân, rất hiếm khi nào Thiên Đạo ban chúc phúc xuống chúng sinh.
Vốn tưởng chỉ có một tia sáng chúc phúc, nhưng không ngờ, chưa bao lâu sau, các tia sáng chúc phúc khác đã ào ào trút xuống. Đến đương sự là Diệp Kiều cũng không hiểu tại sao lại có loại tiến triển này. Người ngoài lại càng không hiểu.
“Đây chính là Thiên Đạo chúc phúc.” Các trưởng lão căng thẳng gật đầu, giọng nói nhẹ như thều thào: “Không sai, chính là thế!”
Đây chắc chắn là Thiên Đạo chúc phúc!
“Nếu thế thì...” Có người chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
“Tông chủ Tần?” Tông chủ Vấn Kiếm Tông dò hỏi: “Hỏi ông một chuyện, hai lần Thiên Đạo chúc phúc lần trước của quý tông môn là của ai?”
Bọn họ bất giác nghĩ đến hai lần Thiên Đạo chúc phúc trước đây.
Đừng nói hai lần ấy cũng là Thiên Đạo chúc phúc Diệp Kiều đi?!!
“Đừng nhìn lão.” Tần Phạn Phạn che mặt: “Lão cũng chịu.”
Ai biết là Thiên Đạo chúc phúc cho ai. Đám báo con kia có chịu nói gì với lão đâu.
“Nhưng chắc là...” Tần Phạn Phạn ưu thương thở dài: “Thiên Đạo chúc phúc Diệp Kiều.”
Vô nghĩa! Các tia sáng chúc phúc thiếu điều muốn bao phủ khắp người Diệp Kiều, ngay cả Minh Huyền cũng được hướng sái. Trình cỡ này, ai có thể làm được?
“A A A!! Tỷ có thể đột phá, làm Thiên Đạo chúc phúc để muội hưởng ké không?” Miểu Miểu kích động, ngón tay bấu vào người sư tỷ. Nàng tru tréo: “Hu hu hu, Diệp Kiều, mị cũng muốn, cho ké miếng!”
Sư tỷ bị sư muội véo, trợn trắng mắt.
Đây chính là Thiên Đạo chúc phúc không phải ai cũng có được! Đã thế, người chúc phúc còn kéo đồng bọn đến hưởng ké!
Nếu tông môn bọn họ cũng được chia một phần...
Cục diện thi đấu lần này e rằng sẽ không còn nghiêng về một phía.
Thiên Đạo chúc phúc cất giấu cơ duyên đặc biệt mà Thiên Đạo ban tặng. Ai cũng muốn bản thân trở thành người được Thiên Đạo tán thưởng.
Và tình huống này cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người kéo theo đồng bọn hưởng ké Thiên Đạo chúc phúc.
Mặt Vân Ngân đen lại. Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão lại càng cảm thấy hối hận. Lão là một kẻ sĩ diện nhưng hiện tại đã không còn sĩ diện nổi.
Thiên Đạo chúc phúc, lại thêm thiên phú vượt bậc, linh căn thiên phẩm, ba đệ tử như Vân Thước cộng lại cũng chẳng bì nổi Diệp Kiều.
Tỉnh lại từ sự huyền diệu của tia sáng chúc phúc, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn tình hình lôi kiếp, xem chừng phải ba ngày sau quá trình độ kiếp của đại sư huynh mới kết thúc.
“Tiếp không?” Minh Huyền hỏi.
Diệp Kiều: “Nghỉ một lát đi.”
Hai người mệt nhọc, thở dốc. Đại sư huynh bị thiên lôi đánh trong chốc lát cũng không chết được. Nghĩ thế, người hai quyết đoán nằm lăn ra đất.
Tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo dần biến mất. Các tông chủ khác cũng lần lượt bước đến.
Vân Ngân vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày. Lão cố gắng để ngữ khí của mình trở nên ôn hòa nhất có thể: “Kiều à...”
Diệp Kiều: “...”
Suýt nữa nàng còn tưởng mình bị lãng tai.
Chúng ta thân nhau lắm sao?
“Đừng.” Diệp Kiều nhích sang một bên, mỉm cười: “Trò và tông chủ Vân hình như không thân lắm mà nhỉ?”
“Trò lớn lên ở Nguyệt Thanh Tông, sao lại không thân được?” Vân Ngân mặt dày, tự nhiên đáp lại, giọng nói còn mang chút tha thiết: “Nếu trò sớm nói mình có linh căn thiên phẩm, ta chắc chắn sẽ không làm như thế.”
Thiên tài đó! Ai lại chê nhà mình có nhiều thiên tài!
Diệp Kiều nghe thế, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Đương lúc Diệp Kiều suy nghĩ cách rời xa thành phần não tàn thì từ phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Ơ kìa!”
Tạ Sơ Tuyết cười tủm tỉm sáp lại, thuận thế giải vây cho Diệp Kiều: “Chẳng phải là ông tự tay dâng thiên tài ra ngoài sao?”
Nói rồi, hắn phẩy tay với nàng: “Lại đây, ngẩn người cái gì? Mau nói theo sư thúc, cảm tạ sự rộng rãi của Nguyệt Thanh Tông.”
Kỹ năng khẩu nghiệp khiến người khác ức chế của Tạ Sơ Tuyết ở tầm thượng thừa. Tần Phạn Phạn cười xấu hổ giải hoà vì sợ sư đệ nhà mình bị người ta đánh: “Kiều nhà lão ăn may hơi nhiều thôi. Này biết sao được.”
Lời này lão nói cũng không sai. Tần Phạn Phạn cảm thấy lúc trước Diệp Kiều siêu xui xẻo, tương phản hoàn toàn với sự may mắn thần kỳ của Vân Thước. Nào ngờ, con bé đen đủi này lại liên tục được Thiên Đạo chúc phúc.
Các tông môn khác ganh tị đến điên cuồng, không ai không muốn đệ tử nhà mình được hứng ké tia sáng chúc phúc.
Tâm tình Tần Phạn Phạn khoan khoái một cách lạ lùng, nhất là khi được người ta hâm mộ, ghen ghét. Khuôn miệng suýt không giữ được mà cười phá lên.
“Tém tém lại kìa.” Tạ Sơ Tuyết nhỏ giọng lầu bầu: “Sắp cười ngoác mồm đến mang tai rồi.”
Tần Phạn Phạn thẹn quá hóa giận: “Câm miệng!” Đại hội tông môn là gì? Là nơi mà một đám tông môn khoe khoang thiên tài nhà mình! Không lẽ báo con nhà mình giỏi cũng không cho lão đua đòi khoe khoang?
Mấy năm trước đám già kia, lão nào cũng chém gió, huênh hoang. Lần này Diệp Kiều nhà lão nổi bật nhất bọn, lão đắc ý một chút thì đã sao?
Diệp Kiều vô cùng cảm kích trước sự xuất hiện kịp thời của Tạ Sơ Tuyết. Đối mặt với kẻ không biết xấu hổ như Vân Ngân, chỉ có tiểu sư thúc mới có thể xử lý được. Hai người này chính là Kẻ-không-biết-xấu-hổ-A đấu võ mồm với Kẻ-không-biết-xấu-hổ-B.
“Hai trò về phòng đi.” Tần Phạn Phạn nói: “Chuyện của Chu Hành Vân không cần các trò nhọc lòng. Thằng nhóc kia tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Chu Hành Vân vẫn luôn đứng giữa trạng thái muốn đăng xuất sớm nhưng lại có chút rối rắm muốn giãy giụa một phen. Hắn là đệ tử gia nhập tông môn sớm nhất. Sau khi có sư đệ, hắn vẫn trong trạng thái như cũ, không có tình cảm sâu nặng với đàn em.
“Vì các trò, hẳn là trò ấy sẽ không để mình bị lôi kiếp đánh chết. Được rồi, mau cút về phòng cho lão nhờ.”
Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hắn cũng phải ngẫm lại nên xử lý chuyện này như thế nào.
Diệp Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng. Trước khi thi đấu, bọn họ đã đưa cho đại sư huynh không ít bùa chú. Sau đó, nàng lại cùng Minh Huyền vẽ bùa bạt mạng cho hắn. Ở đây cũng có nhiều trưởng lão, tông chủ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Bọn trò đi nhé?” Nàng vẫn thấy hơi do sự: “Lát nữa sẽ quay lại.”
“Các trò không cần quay lại.” Tần Phạn Phạn vẫy tay: “Mau đi đi.”
Mới nhận được Thiên Đạo chúc phúc, còn không mau quay về phòng suy ngẫm cơ duyên Thiên Đạo trao cho, còn sàng qua sàng lại ở đây làm gì. Đám nhóc này đúng là vô tư!
...
Diệp Kiều nhanh chóng quay lại phòng, tìm một tờ giấy trắng, vội vã vẽ chú ấn ra. Nàng vẫn chưa rõ chú ấn này dùng để bày trận hay là trực tiếp dùng khi đối chiến? Và nàng càng mù tịt tác dụng của nó.
“Đây là thứ mà Thiên Đạo ban cho muội?” Minh Huyền nhìn tốc độ vẽ chú ấn của Diệp Kiều, ngữ điệu kỳ lạ: “Tiểu sư muội, tuy muội viết chữ như gà bới nhưng vẽ khá xinh đấy.”
Sau khi đón nhận vài tia sáng chúc phúc, Minh Huyền cũng lờ mờ cảm nhận được một chút cơ duyên trời ban. Nhưng nó không giống với thứ mà Diệp Kiều nhận được. Chú ấn của Diệp Kiều nhìn rất phức tạp, chỉ nhìn vài giây mà hắn đã thấy choáng đầu hoa mắt.
Đây không phải là cấp bậc trình độ bọn họ có thể tiếp cận.
“Chú ấn này, muội nhìn không hiểu.” Diệp Kiều chỉ vào chú ấn: “Không phải Thiên Đạo rất ghét muội sao?”
Trước kia Diệp Kiều không tin vào thánh thần nhưng dòng đời xô đẩy đến bước đường tu tiên, nàng không muốn tin cũng không được. Đã vậy, Thiên Đạo còn nhắm vào nàng rõ ràng như thế, muốn giả mù cũng khó.
“Nhưng mà Thiên Đạo cho muội rất nhiều chúc phúc.” Mộc Trọng Hi trả lời đúng sự thật. Đây là cách thể hiện sự chán ghét với một người sao? Nhìn thế nào cũng giống như yêu thương và bồi dưỡng hơn.
Trận thi đấu này có thể nói là một trận cuốn hút, đã mắt. Đầu tiên là hai kiếm tu có thực lực mạnh nhất đụng mặt nhau. Sau đó, Chu Hành Vân độ kiếp. Tiếp theo là Diệp Kiều được nhận Thiên Đạo chúc phúc. Các tia sáng chúc phúc điên cuồng rơi xuống, người không xem trận đấu, đứng từ rất xa cũng nhìn thấy vầng hào quang vàng chóe kia.
Các tán tu sôi nổi bàn tán.
“Thiên Đạo đổi con đẻ hả? Bình Thường Diệp Chơi Ngông nhà mình toàn gặp xui thôi.”
“Chắc là Vân Thước không cay lắm đâu!”
“Hê hê, Chơi Ngông sao mà xui được, nàng ấy được Thiên Đạo chúc phúc quá trời!”
“Mị còn tưởng Thiên Đạo chỉ thích Vân Thước chứ!”
Tuy phần nhiều lời bàn tán đều là những câu bông đùa nhưng chuyện Vân Thước luôn gặp may là sự thật không thể bàn cãi. Nhưng lần Thiên Đạo chúc phúc này khiến mọi người hoang mang.
Diệp Kiều vẫn đang suy ngẫm về chú ấn mà Thiên Đạo chúc phúc cho nàng. Hoa văn rất phức tạp. Nàng thử nghiệm vài lần nhưng không lần nào thành công. Đầu óc vẫn mơ hồ không rõ là đánh chú ấn này như thế nào.
“Muốn biết chú ấn đánh thế nào thì hỏi phù tu là biết!”
Tạ Sơ Tuyết bị kéo đến hỗ trợ phá giải chú ấn. Nhưng với chú ấn được Thiên Đạo chúc phúc này, hắn mù tịt, chẳng hiểu gì. Hắn suy tư một lát, sau đó nở nụ cười thiếu đạo đức: “Hay là trò đi hỏi Vân Ngân đi?”
Hắn cầm bút phác họa sơ sơ cách đánh chú ấn cho nàng: “Phần còn lại, trò đến Nguyệt Thanh Tông hỏi thử xem. Biết đâu người ta thấy vui khi trò đến tìm thì sao.”
Biết sao đây, hắn rất thích nhìn dáng vẻ hâm mộ, ghen tị của Vân Ngân ~
Chú ấn này rất phức tạp, cần phải phá giải từng bước một. Mà ở Trường Minh Tông, ngoại trừ Tạ Sơ Tuyết, không ai có thể xem hiểu thứ này.
Diệp Kiều lắc đầu: “Trò là một người có tiết tháo. Trò muốn tự mình phá giải nó.”
Tạ Sơ Tuyết ghé lên bàn, khen hùa: “Có chí khí!”
Diệp Kiều tiếp tục vùi đầu nghiên cứu. Đến nửa đêm, nàng chỉ giải thêm được ba nét hoa văn.
Nàng không nhịn được mà để dòng suy nghĩ trôi xa. Thứ này có khác gì bảy-bảy-bốn chín đề toán ở thế giới hiện đại không? Hết thế giới hiện đại đến thế giới tu chân, ở đâu nàng cũng phải học tập và học tập.
Diệp Kiều có quá khứ nhiều năm bán mình cho tư bản, phải sống dưới bóng của đồng tiền. Lần này, nàng không có nhu cầu cày cuốc chăm chỉ như những chị ong vàng cần mẫn!
Nàng suy tư chốc lát rồi quyết đoán gom đống giấy vừa vẽ trên bàn lại: “Trò là một người có tiết tháo nhưng nếu sư thúc một hai phải bắt trò phá giải chú ấn. Thế thì trò đành buông bỏ tiết tháo một hôm!”
“Hửm?” Tạ Sơ Tuyết nâng mắt, ngáp một cái rồi ngơ ngác nhìn nàng.
Diệp Kiều nhanh nhẹn thu thập đống giấy rồi quay đi: “Trò ghé qua Nguyệt Thanh Tông chơi đây. Tối nay không cần chờ cửa!”
Tạ Sơ Tuyết: “...”
________
Thuỵ Vũ: sắp tới mị tranh thủ dịch nhanh để có thể đăng đều đều:<<< nếu bị lỗi chính tả thì các tình yêu thông cảm nhe
Hứng ké chúc phúc của Thiên Đạo?
Này cũng được luôn?
Thiên Đạo cho phép luôn?
Nói thật hay nói chơi vậy?
Dòng suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, các tia sáng chúc phúc đã lần lượt rơi xuống. Minh Huyền bị Diệp Kiều kéo lại gần. Giây lát sau, hắn thấy giữa mày hơi nhói lên.
Một tia sáng vàng kim rơi vào giữa hai hàng lông mày hắn. Thiếu niên trợn to mắt. Tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo sau khi đi vào cơ thể thì di chuyển đến đan điền. Hắn cảm nhận được từng chuyển động của đốm sáng nhạt kia trong cơ thể mình. Lúc này đây, ngoại trừ ngạc nhiên, hắn còn vừa mừng vừa lo.
Thì ra đây chính là Thiên Đạo chúc phúc. Minh Huyền choáng váng, đứng ngẩn người tại chỗ.
Diệp Kiều cũng đang cảm nhận sự huyền diệu trong tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo. Đan điền được bao phủ trong sự ấm áp. Cảm giác mệt mỏi lúc nãy đã biến mất. Nàng thử dùng thần thức ngưng tụ đốm sáng trong cơ thể lại. Vốn chỉ ôm tâm lý thử xem xem thế nào. Đến khi đốm sáng tản ra, nàng càng ngạc nhiên hơn.
Một dòng chú ấn?
Nàng nhẹ nhàng hít vào thở ra. Chú ấn chợt lóe lên rồi biến mất. Diệp Kiều, theo bản năng, nhanh chóng ghi nhớ dòng chú ấn kia lại. Khi nàng mở mắt ra thì phát hiện bầu không khí xung quanh im ắng một cách bất thường.
Lôi kiếp trên trời vẫn đánh xuống dưới. Thiên Đạo chúc phúc cuối cùng cũng dừng lại. Minh Huyền như người mới tỉnh lại từ cơn mơ. Hắn vuốt đan điền, lẩm bẩm: “Trời trời, lần đầu tiên nhận được Thiên Đạo chúc phúc.” Dù rằng đây là hưởng sái người ta.
“Tiểu sư muội, thì ra đây chính là cảm giác được Thiên Đạo chúc phúc?” Đúng là cảm giác sung sướng, sảng khoái tinh thần. Thần thức vốn vì tiêu hao quá độ mà bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng sau khi nhận được tia sáng chúc phúc, tất cả cảm giác khó chịu đã tan biến.
Diệp Kiều: “Nghiêm túc mà nói thì trước kia muội chưa nhận được chúc phúc, đây là lần đầu tiên.”
Minh Huyền nghe sư muội nói mà ngớ người. Hắn nghiêng đầu nói: “Có mà, khi muội đột phá Kim Đan, cũng xuất hiện một tia sáng chúc phúc.”
Hắn dừng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chắc là lúc ấy muội không để ý.”
Những người khác hẳn là cũng không để ý. Mà cho dù có để ý thấy cũng sẽ không nghĩ rằng đây là Thiên Đạo chúc phúc. Bởi vì xưa nay đã từng xuất hiện trường hợp Thiên Đạo giáng tia sáng chúc phúc cho tu sĩ đột phá cảnh giới.
“Đây là... Thiên Đạo chúc phúc sao?” Có người hóng hớt nhỏ giọng sửng sốt.
Có người không kiềm được kích động hét toáng lên. Cũng có người bịt miệng, không dám lên tiếng sợ quấy rầy hai người Diệp Kiều hấp thu Thiên Đạo chúc phúc. Trong suốt lịch sử hàng ngàn năm của giới tu chân, rất hiếm khi nào Thiên Đạo ban chúc phúc xuống chúng sinh.
Vốn tưởng chỉ có một tia sáng chúc phúc, nhưng không ngờ, chưa bao lâu sau, các tia sáng chúc phúc khác đã ào ào trút xuống. Đến đương sự là Diệp Kiều cũng không hiểu tại sao lại có loại tiến triển này. Người ngoài lại càng không hiểu.
“Đây chính là Thiên Đạo chúc phúc.” Các trưởng lão căng thẳng gật đầu, giọng nói nhẹ như thều thào: “Không sai, chính là thế!”
Đây chắc chắn là Thiên Đạo chúc phúc!
“Nếu thế thì...” Có người chợt nghĩ đến chuyện gì đó.
“Tông chủ Tần?” Tông chủ Vấn Kiếm Tông dò hỏi: “Hỏi ông một chuyện, hai lần Thiên Đạo chúc phúc lần trước của quý tông môn là của ai?”
Bọn họ bất giác nghĩ đến hai lần Thiên Đạo chúc phúc trước đây.
Đừng nói hai lần ấy cũng là Thiên Đạo chúc phúc Diệp Kiều đi?!!
“Đừng nhìn lão.” Tần Phạn Phạn che mặt: “Lão cũng chịu.”
Ai biết là Thiên Đạo chúc phúc cho ai. Đám báo con kia có chịu nói gì với lão đâu.
“Nhưng chắc là...” Tần Phạn Phạn ưu thương thở dài: “Thiên Đạo chúc phúc Diệp Kiều.”
Vô nghĩa! Các tia sáng chúc phúc thiếu điều muốn bao phủ khắp người Diệp Kiều, ngay cả Minh Huyền cũng được hướng sái. Trình cỡ này, ai có thể làm được?
“A A A!! Tỷ có thể đột phá, làm Thiên Đạo chúc phúc để muội hưởng ké không?” Miểu Miểu kích động, ngón tay bấu vào người sư tỷ. Nàng tru tréo: “Hu hu hu, Diệp Kiều, mị cũng muốn, cho ké miếng!”
Sư tỷ bị sư muội véo, trợn trắng mắt.
Đây chính là Thiên Đạo chúc phúc không phải ai cũng có được! Đã thế, người chúc phúc còn kéo đồng bọn đến hưởng ké!
Nếu tông môn bọn họ cũng được chia một phần...
Cục diện thi đấu lần này e rằng sẽ không còn nghiêng về một phía.
Thiên Đạo chúc phúc cất giấu cơ duyên đặc biệt mà Thiên Đạo ban tặng. Ai cũng muốn bản thân trở thành người được Thiên Đạo tán thưởng.
Và tình huống này cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người kéo theo đồng bọn hưởng ké Thiên Đạo chúc phúc.
Mặt Vân Ngân đen lại. Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão lại càng cảm thấy hối hận. Lão là một kẻ sĩ diện nhưng hiện tại đã không còn sĩ diện nổi.
Thiên Đạo chúc phúc, lại thêm thiên phú vượt bậc, linh căn thiên phẩm, ba đệ tử như Vân Thước cộng lại cũng chẳng bì nổi Diệp Kiều.
Tỉnh lại từ sự huyền diệu của tia sáng chúc phúc, Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn tình hình lôi kiếp, xem chừng phải ba ngày sau quá trình độ kiếp của đại sư huynh mới kết thúc.
“Tiếp không?” Minh Huyền hỏi.
Diệp Kiều: “Nghỉ một lát đi.”
Hai người mệt nhọc, thở dốc. Đại sư huynh bị thiên lôi đánh trong chốc lát cũng không chết được. Nghĩ thế, người hai quyết đoán nằm lăn ra đất.
Tia sáng chúc phúc của Thiên Đạo dần biến mất. Các tông chủ khác cũng lần lượt bước đến.
Vân Ngân vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt như thường ngày. Lão cố gắng để ngữ khí của mình trở nên ôn hòa nhất có thể: “Kiều à...”
Diệp Kiều: “...”
Suýt nữa nàng còn tưởng mình bị lãng tai.
Chúng ta thân nhau lắm sao?
“Đừng.” Diệp Kiều nhích sang một bên, mỉm cười: “Trò và tông chủ Vân hình như không thân lắm mà nhỉ?”
“Trò lớn lên ở Nguyệt Thanh Tông, sao lại không thân được?” Vân Ngân mặt dày, tự nhiên đáp lại, giọng nói còn mang chút tha thiết: “Nếu trò sớm nói mình có linh căn thiên phẩm, ta chắc chắn sẽ không làm như thế.”
Thiên tài đó! Ai lại chê nhà mình có nhiều thiên tài!
Diệp Kiều nghe thế, da gà da vịt thi nhau nổi lên.
Đương lúc Diệp Kiều suy nghĩ cách rời xa thành phần não tàn thì từ phía sau truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng.
“Ơ kìa!”
Tạ Sơ Tuyết cười tủm tỉm sáp lại, thuận thế giải vây cho Diệp Kiều: “Chẳng phải là ông tự tay dâng thiên tài ra ngoài sao?”
Nói rồi, hắn phẩy tay với nàng: “Lại đây, ngẩn người cái gì? Mau nói theo sư thúc, cảm tạ sự rộng rãi của Nguyệt Thanh Tông.”
Kỹ năng khẩu nghiệp khiến người khác ức chế của Tạ Sơ Tuyết ở tầm thượng thừa. Tần Phạn Phạn cười xấu hổ giải hoà vì sợ sư đệ nhà mình bị người ta đánh: “Kiều nhà lão ăn may hơi nhiều thôi. Này biết sao được.”
Lời này lão nói cũng không sai. Tần Phạn Phạn cảm thấy lúc trước Diệp Kiều siêu xui xẻo, tương phản hoàn toàn với sự may mắn thần kỳ của Vân Thước. Nào ngờ, con bé đen đủi này lại liên tục được Thiên Đạo chúc phúc.
Các tông môn khác ganh tị đến điên cuồng, không ai không muốn đệ tử nhà mình được hứng ké tia sáng chúc phúc.
Tâm tình Tần Phạn Phạn khoan khoái một cách lạ lùng, nhất là khi được người ta hâm mộ, ghen ghét. Khuôn miệng suýt không giữ được mà cười phá lên.
“Tém tém lại kìa.” Tạ Sơ Tuyết nhỏ giọng lầu bầu: “Sắp cười ngoác mồm đến mang tai rồi.”
Tần Phạn Phạn thẹn quá hóa giận: “Câm miệng!” Đại hội tông môn là gì? Là nơi mà một đám tông môn khoe khoang thiên tài nhà mình! Không lẽ báo con nhà mình giỏi cũng không cho lão đua đòi khoe khoang?
Mấy năm trước đám già kia, lão nào cũng chém gió, huênh hoang. Lần này Diệp Kiều nhà lão nổi bật nhất bọn, lão đắc ý một chút thì đã sao?
Diệp Kiều vô cùng cảm kích trước sự xuất hiện kịp thời của Tạ Sơ Tuyết. Đối mặt với kẻ không biết xấu hổ như Vân Ngân, chỉ có tiểu sư thúc mới có thể xử lý được. Hai người này chính là Kẻ-không-biết-xấu-hổ-A đấu võ mồm với Kẻ-không-biết-xấu-hổ-B.
“Hai trò về phòng đi.” Tần Phạn Phạn nói: “Chuyện của Chu Hành Vân không cần các trò nhọc lòng. Thằng nhóc kia tự biết bảo vệ bản thân mình.”
Chu Hành Vân vẫn luôn đứng giữa trạng thái muốn đăng xuất sớm nhưng lại có chút rối rắm muốn giãy giụa một phen. Hắn là đệ tử gia nhập tông môn sớm nhất. Sau khi có sư đệ, hắn vẫn trong trạng thái như cũ, không có tình cảm sâu nặng với đàn em.
“Vì các trò, hẳn là trò ấy sẽ không để mình bị lôi kiếp đánh chết. Được rồi, mau cút về phòng cho lão nhờ.”
Tạo ra động tĩnh lớn như vậy, hắn cũng phải ngẫm lại nên xử lý chuyện này như thế nào.
Diệp Kiều ngẫm lại thấy cũng đúng. Trước khi thi đấu, bọn họ đã đưa cho đại sư huynh không ít bùa chú. Sau đó, nàng lại cùng Minh Huyền vẽ bùa bạt mạng cho hắn. Ở đây cũng có nhiều trưởng lão, tông chủ, hẳn là sẽ không có vấn đề gì lớn.
“Bọn trò đi nhé?” Nàng vẫn thấy hơi do sự: “Lát nữa sẽ quay lại.”
“Các trò không cần quay lại.” Tần Phạn Phạn vẫy tay: “Mau đi đi.”
Mới nhận được Thiên Đạo chúc phúc, còn không mau quay về phòng suy ngẫm cơ duyên Thiên Đạo trao cho, còn sàng qua sàng lại ở đây làm gì. Đám nhóc này đúng là vô tư!
...
Diệp Kiều nhanh chóng quay lại phòng, tìm một tờ giấy trắng, vội vã vẽ chú ấn ra. Nàng vẫn chưa rõ chú ấn này dùng để bày trận hay là trực tiếp dùng khi đối chiến? Và nàng càng mù tịt tác dụng của nó.
“Đây là thứ mà Thiên Đạo ban cho muội?” Minh Huyền nhìn tốc độ vẽ chú ấn của Diệp Kiều, ngữ điệu kỳ lạ: “Tiểu sư muội, tuy muội viết chữ như gà bới nhưng vẽ khá xinh đấy.”
Sau khi đón nhận vài tia sáng chúc phúc, Minh Huyền cũng lờ mờ cảm nhận được một chút cơ duyên trời ban. Nhưng nó không giống với thứ mà Diệp Kiều nhận được. Chú ấn của Diệp Kiều nhìn rất phức tạp, chỉ nhìn vài giây mà hắn đã thấy choáng đầu hoa mắt.
Đây không phải là cấp bậc trình độ bọn họ có thể tiếp cận.
“Chú ấn này, muội nhìn không hiểu.” Diệp Kiều chỉ vào chú ấn: “Không phải Thiên Đạo rất ghét muội sao?”
Trước kia Diệp Kiều không tin vào thánh thần nhưng dòng đời xô đẩy đến bước đường tu tiên, nàng không muốn tin cũng không được. Đã vậy, Thiên Đạo còn nhắm vào nàng rõ ràng như thế, muốn giả mù cũng khó.
“Nhưng mà Thiên Đạo cho muội rất nhiều chúc phúc.” Mộc Trọng Hi trả lời đúng sự thật. Đây là cách thể hiện sự chán ghét với một người sao? Nhìn thế nào cũng giống như yêu thương và bồi dưỡng hơn.
Trận thi đấu này có thể nói là một trận cuốn hút, đã mắt. Đầu tiên là hai kiếm tu có thực lực mạnh nhất đụng mặt nhau. Sau đó, Chu Hành Vân độ kiếp. Tiếp theo là Diệp Kiều được nhận Thiên Đạo chúc phúc. Các tia sáng chúc phúc điên cuồng rơi xuống, người không xem trận đấu, đứng từ rất xa cũng nhìn thấy vầng hào quang vàng chóe kia.
Các tán tu sôi nổi bàn tán.
“Thiên Đạo đổi con đẻ hả? Bình Thường Diệp Chơi Ngông nhà mình toàn gặp xui thôi.”
“Chắc là Vân Thước không cay lắm đâu!”
“Hê hê, Chơi Ngông sao mà xui được, nàng ấy được Thiên Đạo chúc phúc quá trời!”
“Mị còn tưởng Thiên Đạo chỉ thích Vân Thước chứ!”
Tuy phần nhiều lời bàn tán đều là những câu bông đùa nhưng chuyện Vân Thước luôn gặp may là sự thật không thể bàn cãi. Nhưng lần Thiên Đạo chúc phúc này khiến mọi người hoang mang.
Diệp Kiều vẫn đang suy ngẫm về chú ấn mà Thiên Đạo chúc phúc cho nàng. Hoa văn rất phức tạp. Nàng thử nghiệm vài lần nhưng không lần nào thành công. Đầu óc vẫn mơ hồ không rõ là đánh chú ấn này như thế nào.
“Muốn biết chú ấn đánh thế nào thì hỏi phù tu là biết!”
Tạ Sơ Tuyết bị kéo đến hỗ trợ phá giải chú ấn. Nhưng với chú ấn được Thiên Đạo chúc phúc này, hắn mù tịt, chẳng hiểu gì. Hắn suy tư một lát, sau đó nở nụ cười thiếu đạo đức: “Hay là trò đi hỏi Vân Ngân đi?”
Hắn cầm bút phác họa sơ sơ cách đánh chú ấn cho nàng: “Phần còn lại, trò đến Nguyệt Thanh Tông hỏi thử xem. Biết đâu người ta thấy vui khi trò đến tìm thì sao.”
Biết sao đây, hắn rất thích nhìn dáng vẻ hâm mộ, ghen tị của Vân Ngân ~
Chú ấn này rất phức tạp, cần phải phá giải từng bước một. Mà ở Trường Minh Tông, ngoại trừ Tạ Sơ Tuyết, không ai có thể xem hiểu thứ này.
Diệp Kiều lắc đầu: “Trò là một người có tiết tháo. Trò muốn tự mình phá giải nó.”
Tạ Sơ Tuyết ghé lên bàn, khen hùa: “Có chí khí!”
Diệp Kiều tiếp tục vùi đầu nghiên cứu. Đến nửa đêm, nàng chỉ giải thêm được ba nét hoa văn.
Nàng không nhịn được mà để dòng suy nghĩ trôi xa. Thứ này có khác gì bảy-bảy-bốn chín đề toán ở thế giới hiện đại không? Hết thế giới hiện đại đến thế giới tu chân, ở đâu nàng cũng phải học tập và học tập.
Diệp Kiều có quá khứ nhiều năm bán mình cho tư bản, phải sống dưới bóng của đồng tiền. Lần này, nàng không có nhu cầu cày cuốc chăm chỉ như những chị ong vàng cần mẫn!
Nàng suy tư chốc lát rồi quyết đoán gom đống giấy vừa vẽ trên bàn lại: “Trò là một người có tiết tháo nhưng nếu sư thúc một hai phải bắt trò phá giải chú ấn. Thế thì trò đành buông bỏ tiết tháo một hôm!”
“Hửm?” Tạ Sơ Tuyết nâng mắt, ngáp một cái rồi ngơ ngác nhìn nàng.
Diệp Kiều nhanh nhẹn thu thập đống giấy rồi quay đi: “Trò ghé qua Nguyệt Thanh Tông chơi đây. Tối nay không cần chờ cửa!”
Tạ Sơ Tuyết: “...”
________
Thuỵ Vũ: sắp tới mị tranh thủ dịch nhanh để có thể đăng đều đều:<<< nếu bị lỗi chính tả thì các tình yêu thông cảm nhe
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương