Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 24: Đội cảm tử lại thêm một người!



Cơm mất ngon nhưng vẫn còn vị tứ sư huynh đáng tin cậy. Mộc Trọng Hi tìm hiểu được trong rừng yêu thú đang có dị tượng. Yêu thú đột nhiên có hành động kì lạ tức là sắp có bảo vật xuất hiện. Hai người lập tức chạy về hướng rừng yêu thú.

Diệp Kiều không nhớ rõ cốt truyện có nhắc đến cơ duyên gì xuất hiện trong rừng yêu thú không. Vì hầu hết các cơ duyên đều liên quan đến nữ chính. Không có Vân Thước tức là cơ duyên đó không ngon.

Nhưng điều này không cản được bước chân hóng hớt của hai kẻ chỉ e thiên hạ không loạn nào đó.

Ngoài hai người Diệp Kiều còn có rất nhiều tán tu khác tới đây vì cho rằng sắp có cơ duyên xuất hiện. Ở giới tu chân, tán tu là những người hành sự đơn phương độc mã, không có thế lực chống lưng, không có tông môn dẫn dắt. Điều này có nghĩa rằng dù bọn họ có chết hay bị thương cũng không có người truy cứu. Đây được xem như nhóm người dễ bị hà hiếp nhất.

Đã biết đây chẳng phải cơ duyên ngon gì nên Diệp Kiều bình thản vừa đi vừa hái hoa bắt bướm với Mộc Trọng Hi. Bìa rừng yêu thú, về cơ bản, không có gì nguy hiểm, càng đi vào trong càng yên tĩnh.

Đôi khi có vài con yêu thú tu vi thấp đi ngang qua đều được nàng tiện tay tiễn về tây thiên. Sau lần đầu tiên ra tay giết yêu thú, tốc độ và lực kiếm của nàng ngày càng thuần thục và điêu luyện hơn.

"Không thấy có gì thú vị hết." Mộc Trọng Hi chán nản lên tiếng.

Về cơ bản, kiếm tu là tập hợp của các phần tử hiếu chiến. Đương nhiên không bao gồm Diệp Kiều, nàng là một người đánh được thì đánh, đánh không lại thì đánh bài chuồn.

Ở Trường Minh Tông, trừ đại sư huynh ra, những người còn lại hoặc là tu vi quá thấp, hoặc là phù tu, đan tu không có giá trị vũ lực. Không có ai có thể đánh ngang tay khiến Mộc Trọng Hi cảm thấy ngứa tay ngứa chân bức bối trong lòng.

"A A A A A A A!!!"

Sau nửa canh giờ dạo bước trong rừng, đột nhiên có một tiếng hét truyền đến.

Diệp Kiều nhìn về hướng có tiếng hét thì nhìn thấy một chàng trai đang sợ hãi chạy tới. Theo sau hắn là một con chim lớn.

Đúng vậy, là một con chim lớn!

Con chim cao chừng ba thước, lông màu đỏ rực, nhìn hơi giống phượng hoàng trong truyền thuyết. Con ngươi màu vàng kim lạnh lẽo tản ra sự hung tàn đặc trưng của thú săn mồi. Cái miệng dài như thể chực chờ nuốt chửng người ta bất kỳ lúc nào.

Chàng trai dáng vẻ chật vật nhưng trên người không có vết thương, hiển nhiên, hắn cũng có vài phần bản lĩnh.

Khi nhìn thấy có người đến, chàng trai vui mừng, hai mắt sáng rực. Nhưng khi nhận ra tu vi của họ, hắn tuyệt vọng hét lên: "Các huynh đệ, chạy mau! Con hàng này mổ chết người đó!!"

Diệp Kiều không ngờ tên này lại tốt bụng như thế. Bị con chim lớn dí cho chạy mất dép nhưng vẫn có lòng nhắc nhở người khác.

Con chim lông đỏ phát hiện có thêm người, nó hưng phấn kêu lên vài tiếng, sau đó chạy vọt về phía hai người.

Mộc Trọng Hi lập tức rút kiếm ra chém về phía nó. Lưỡi kiếm lạnh thấu xương được chạm vào cái mỏ bén nhọn của con chim lông đỏ. Một âm thanh chói tai vang lên. Đòn tấn công bị dội lại, cánh tay Mộc Trọng Hi tê rần. Hắn lui về sau một bước, vẻ mặt nghiêm trọng: "Là trung kỳ Kim Đan!"

Ở giới tu chân cách biệt một cảnh giới nghĩa là thực lực cách biệt một trời một vực.

Diệp Kiều hơi kinh ngạc.

Hiện tại Mộc Trọng Hi chỉ mới là sơ kỳ Kim Đan. Một trung kỳ Kim Đan có thể đánh lùi hai sơ kỳ Kim Đan.

Có lẽ phát hiện Mộc Trọng Hi khó xơi nên con chim lông đỏ quay về tình cũ - chàng trai kia.

Chàng trai khóc không ra nước mắt: "Cứu mạng!! Cứu tôi với, cứu vớiiiiiiiiiiiiiiii!!"

Cách tốt nhất hiện tại là hai người Diệp Kiều xé bùa Truyền Tống rồi sủi. Nhưng mà không giúp người ta thì con chim kia sẽ cho chàng trai chầu ông bà.

Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Kiều không nghĩ nhiều nữa, nàng nhặt một viên đá lên ném mạnh vào đầu con chim.

Lực ném rất mạnh, con chim lông đỏ bị ném trúng đầu lập tức hét lên giận dữ.

Cảnh giới càng thấp, chỉ số thông minh càng thấp. Yêu thú có tu vi trung kỳ Kim Đan, trí thông minh tương đương với một đứa nhóc bảy tuổi. Hơn nữa, chim là loài dễ giận dễ quạu. Quả nhiên như Diệp Kiều đoán, cú ném vừa rồi thành công chọc giận con chim lông đỏ.

Nó xoay người vọt về phía Diệp Kiều.

Diệp Kiều không tính đánh nhau trực diện với nó, nàng xoay người bỏ chạy.

Một người cảnh giới Trúc Cơ cùng một thú cảnh giới Kim Đan thi chạy, nghĩ bằng đầu gối cũng biết kết quá thế nào.

"Cẩn thận!" Mắt thấy Diệp Kiều sắp bị đuổi kịp Đoạn Hoành Đao hét lên nhắc nhở.

Mộc Trọng Hi nhanh chóng phản ứng lại. Hắn phi nhanh rút kiếm chém về phía con chim kia.

Mộc Trọng Hi cũng nghiệp, kiếm khí của hắn chém thẳng vào đỉnh đầu con chim, cắt phăng một nửa lông vũ trên mào của nó.

Chàng trai: "..." Mắc gì cắt tóc người ta vậy ba?

Hắn khờ người nhìn con chim giận dữ xoay người đuổi theo Mộc Trọng Hi. Đuổi theo được vài bước, Diệp Kiều ở phía sau lại ném đá vào người nó.

Con chim lông đỏ lại tức giận xoay người đuổi theo Diệp Kiều. Mộc Trọng Hi lại ở phía sau dùng kiếm đánh lén nó.

Hai người luân phiên đánh lén. Con chim lông đỏ với chỉ số thông minh có hạn bị chơi đến ngu người.

Nó tức anh ách.

Hai tên nhân loại đê tiện này!

Chàng trai trợn mắt há hốc. Hắn bỗng nhiên thấy hoài nghi cuộc đời.

Hể, làm vậy được luôn?

Thừa dịp hai người đang kiềm chế con chim kia, chàng trai ở dưới tranh thủ ném cuộn dây thừng màu vàng kim về phía Diệp Kiều. Hắn hét lớn: "Đằng ấy ơi, bắt lấy!"

Vừa bắt được sợi dây, nàng đã biết thứ này dùng như thế nào. Nôm na đây chính là Dây Trói Yêu giá cả xa xỉ trong truyền thuyết. Nàng quyết đoán quăng dây thừng về phía con chim lông đỏ.



Nó tức giận cúi đầu, theo bản năng dùng mỏ ngậm lấy sợi dây.

Khóe miệng Diệp Kiều hơi nhếch lên, nàng kéo sợi dây về phía mình.

Con chim càng chắc chắn tên nhân loại này muốn kéo sợi dây lại, vì thế nó ra sức kéo dây về phía mình.

Diệp Kiều vui như mở hội. Nàng còn đang nghĩ cách trói con yêu thú có tu vi trung kỳ Kim Đan này, không ngờ nó lại tự chui đầu vào rọ.

Nàng nhanh chóng dùng dây trói mỏ nó lại. Sợi dây vừa cuộn quanh mỏ liền tự động siết chặt.

Khi con chim phát hiện mỏ mình bị khóa thì đã muộn.

Nó giận dữ muốn hét lên nhưng vì mỏ bị buộc chặt nên nó chỉ có thể nhảy qua nhảy lại vùng vẫy, ý đồ muốn nới lỏng sợi dây nhưng không thành.

"Loại yêu thú này, mỏ bị khóa thì nó cũng phế."

Thấy tình hình đã nằm trong tầm kiểm soát, chàng trai cố gắng kiềm chế cơn run chân, giả vờ bình tĩnh bày ra dáng vẻ cao thủ.

Diệp Kiều liếc hắn: "Bớt run đi rồi hẳn nói."

Chàng trai: "..."

Hắn xấu hổ nhìn chân mình, rồi lại mạnh miệng giải thích: "Tôi là khí tu, mấy chuyện như đánh nhau là việc của kiếm tu các người. Ở trong tông môn, tôi luôn có người bảo vệ, khi ra ngoài cũng có đoàn hộ vệ đi theo..."

Hắn lải nhải giải thích hồi lâu, khi quay đầu nhìn lại thì thấy hai người kia đang ngồi xổm tò mò xem xét con chim lông đỏ kia.

"À, đây là xích điểu trong truyền thuyết này." Mộc Trọng Hi tò mò đá vào người nó vài cái.

Mắt xích điểu mở to, nhìn hắn đầy căm tức.

Diệp Kiều nhổ ít lông vũ của nó, gật gù vừa lòng: "Muội nghe nói lông của nó có thể làm pháp khí phòng ngự. Hầu hết các khí tu đều dùng nó làm y phục phòng ngự."

"Sao muội biết?"

Diệp Kiều: "Đọc sách!" Sự thật chứng minh, đọc nhiều sách không thừa.

Mắt Mộc Trọng Hi sáng quắc: "Thế chúng ta bán cho Thành Phong Tông sẽ được rất nhiều tiền?"

Diệp Kiều bắt lấy con xích điểu đang điên cuồng giãy giụa. Nàng lắc đầu: "Đừng bán nó. Chúng ta chỉ nhổ lông đem bán, sau đó chờ lông nó mọc dài lại, chúng ta lại nhổ bán tiếp. Đây gọi là phát triển bền vững. Chúng ta không thể cứ miệng ăn núi lở, phải học cách nhìn xa trông rộng."

Mộc Trọng Hi giơ ngón cái khen ngợi: "Quả là sư muội có khác!"

Cao thủ!

Xích điểu: "..." A a a a, tên nhân loại đáng ghét!

Chàng trai đứng ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại: "..." Sao hắn lại không nghĩ ra cách này?

Đoạn Hoành Đao là đệ tử chân truyền của Thành Phong Tông, trước nay đều là bắt được cái gì thì dùng cái nấy. Hắn chưa từng nghĩ đến việc nuôi yêu thú, chờ lông chim mọc dài lại nhổ xuống dùng tiếp.

Thì ra, còn có cả hướng phát triển bền vững thế này?

"Chúng ta trói nó lại trước nhé?" Nói thì nói thế, nhưng làm cách nào để mang xích điểu về tông môn lại là một vấn đề đau đầu. Hơn nữa, Dây Trói Yêu không phải là đồ của bọn họ, mà là của chàng trai kia.

Chàng trai thấy thế ngẩn người giây lát, rồi hào phóng nói: "Dây Trói Yêu này tôi tặng cho hai người. Đừng lo, tôi có nhiều pháp khí lắm." Đối diện ánh mắt của hai người họ, chàng trai cười đầy ngại ngùng: "Tôi là khí tu, vốn dĩ đến rừng yêu thú để tìm nguyên liệu mới, nào biết sẽ gặp phải chuyện xui rủi này. Thường thì mấy con yêu thú có cấp bậc cao thế này chỉ xuất hiện sâu trong rừng." Hắn ngừng lại lại một lát, gãi đầu băn khoăn: "Hôm nay lạ thật, sao nó lại xuất hiện ở đây nhỉ?"

Thật ra nếu hai người Mộc Trọng Hi không ra tay giúp đỡ, hắn cũng có cách chạy thoát, chỉ là phải hi sinh vài linh khí. Dù thế nào thì hắn vẫn cảm kích hai người họ: "Hai người cũng nghe kháo rằng trong rừng yêu thú có bảo vật xuất hiện nên đến xem thử hả?"

Diệp Kiều gật đầu.

Chàng trai lại hỏi: "Đi cùng không? Tôi tên là Đoạn Hoành Đao."

"Được thôi." Diệp Kiều lập tức cười thân thiện: "Tôi tên là Diệp Kiều."

"Mộc Trọng Hi."

Thế là tổ đội lâm thời ba người được thành lập."

"Chúng ta đặt tên cho đội mình đi." Mộc Trọng Hi sờ cằm: "Dù sao cũng là lần đầu tổ đội. Hay gọi là Ba Kiếm Khách?"

Diệp Kiều: "..." Nghe quê hết chỗ chê.

Đoạn Hoành Đao: "Tên này..." Đương lúc Diệp Kiều cho rằng hắn muốn nói gì đó phản bác thì mắt đối phương sáng rực lên, giọng nói phấn khích: "Tên này rất hay!"

Diệp Kiều: "...Được rồi."

Ba Kiếm Khách thì Ba Kiếm Khách. Nếu không có gì bất ngờ, đội ngũ anh em cây khế này sẽ nhanh chóng bay màu thôi.

Càng vào sâu bên trong khu rừng, lượng yêu thú càng ít. Dọc đường đi cả ba vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì. Có vẻ như có nhiều tu sĩ đang canh chừng trong đây để xem xem là bảo vật gì khiến đám yêu thú có những hành động kỳ lạ như vậy.

Lúc ba người bước vào, tình hình đang diễn biến rất kịch tính. Trước mặt họ là hai nhóm người. Một nhóm do một tán tu cảnh giới Kim Đan cầm đầu. Nhóm còn lại...

"Tống Hàn Thanh???"

Ô cha chả, đây chẳng phải là bạn cũ sao?

"Ừm, là đám xỏ lá Nguyệt Thanh Tông." Diệp Kiều lười nhớ tên của đám người kia. Cứ tạm gọi tắt là đám xỏ lá cho thân thương.

Không thể không nói, mức độ khẩu nghiệp của Diệp Kiều chưa từng làm người ta phải thôi trầm trồ.



Tống Hàn Thanh vốn đang mất kiên nhẫn khi phải giằng co với đám người tán tu mà hắn luôn chê bai là dơ bẩn, nay lại thình lình nghe thấy giọng nói của Diệp Kiều, vẻ mặt hắn càng đen hơn. Hắn nhìn về phía Diệp Kiều, sắc mặt lạnh lẽo.

Hắn phụng mệnh sư phụ đến đây xem xét tình hình. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nguyên nhân khiến yêu thú có hành động kì lạ là do có linh khí xuất hiện.

Nhưng linh khí xuất hiện sẽ có một đại yêu thú cảnh giới Kim Đan trở lên canh giữ.

Tống Hàn Thanh lập tức nghĩ ra biện pháp thâm hiểm. Hắn bày trận nhốt đám tán tu và đại yêu thú lại với nhau, toan dùng đám tán tu làm mồi để kiềm chế yêu thú. Còn hắn sẽ dẫn theo đám sư đệ, sư muội đi lấy linh khí.

Đây vốn là một kế hoạch hoàn mỹ, nào ngờ đám người Trường Minh Tông lại xuất hiện.

"Diệp Kiều!" Tống Hàn Thanh híp mắt: "Thật trùng hợp! Bọn mi cũng muốn cùng chết chung sao?" Hắn hơi mỉm cười: "Ta đang cần đám phế vật các người làm đá kê chân."

Nhiều thêm mấy tên nữa cũng được, có thể giúp hắn kiềm chế yêu thú thêm chút thời gian nữa. Còn chuyện bọn chúng có chết hay không? Thế thì không liên quan đến hắn!

Giới tu chân chính là thế. Cá lớn nuốt cá bé!

Đoạn Hoành Đao run rẩy, lại gần nói thầm bên tai Diệp Kiều: "Bọn họ là đệ tử chân truyền của Nguyệt Thanh Tông. Sao muội lại biết bọn họ?"

Theo như hiểu biết Đoạn Hoành Đao, Tống Hàn Thanh là một người có lòng dạ cực kỳ nhỏ nhen.

"Trước kia tôi từng gài hắn một vố ấy mà."

Bên tán tu đã có không ít người đã bị thương. Rất nhiều người chọn lùi lại, không vào sâu bên trong rừng nữa. Người sáng suốt đều nhìn ra được, đám người Nguyệt Thanh Tông đang dùng bọn họ làm bia đỡ đạn.

Có vẻ như tiếng đánh nhau truyền ra động tĩnh quá lớn, trên mặt đất bắt đầu xuất hiện những cơn rung lắc nhỏ. Sau đó một tiếng rít gào vang lên. Một con yêu thú đen nhánh chạy vọt ra, uy áp áp đảo mạnh mẽ khiến cho thức hải không ít người cảm thấy khó chịu.

Mộc Trọng Hi nhăn mày.

Là hậu kỳ Kim Đan! Điên rồi à? Đây là yêu thú hậu kỳ Kim Đan! Còn chưa vào nơi sâu nhất khu rừng mà đã gặp phải yêu thú có cảnh giới này!

Tống Hàn Thanh nhìn thấy con yêu thú kia, hơi khựng lại, sau đó không hề chần chừ mà ném bùa về phía yêu thú. Hiển nhiên hắn muốn chọc giận con yêu thú này để ngăn đám người Diệp Kiều lại.

Linh khí này, hắn chắc chắn phải lấy được!

Tống Hàn Thanh là một tên âm hiểm xảo trá. Lá bùa mà hắn vừa dùng chính là bùa Hoá Ma. Đúng là tu vi càng cao thì trí thông minh càng cao nhưng nếu con yêu thú đó dính phải bùa này thì nó sẽ đánh mất lý trí, điên cuồng tấn công người đứng gần nó nhất.

Ném bùa xong, Tống Hàn Thanh lùi lại, khởi động trận pháp phòng ngự.

Đám người Diệp Kiều trở thành mục tiêu đầu tiên mà yêu thú nhắm đến.

Diệp Kiều muốn chạy trốn nhưng không kịp. Con yêu thú quất chiếc đuôi đầy gai về phía nàng khiến nàng bị hất văng ra xa.

Gai nhọn đâm vào da thịt khiến nàng tê liệt. Diệp Kiều xoay người gắng gượng đứng dậy. Không ngờ giây tiếp theo, mắt nàng tối sầm. Con yêu thú mở cái miệng to hoác ra nuốt chửng nàng xuống bụng.

Mộc Trọng Hi vọt đến, muốn kéo nàng lại. Kết quả, hắn cũng bị con yêu thú nuốt gọn.

"..." Á đù!

Cái miệng nó to như miệng hà mã. May mà thứ này chỉ nuốt chứ không nhai, nếu không hai người sẽ thăng thiên trong nháy mắt.

Cảm giác rơi vào bụng cá voi như thế nào thì Diệp Kiều không biết. Nhưng cảm giác rớt vào bụng yêu thú chắc chắn không dễ chịu. Bên trong bụng nó có mùi rất thúi, thúi muốn điếc cả mũi. Khi ngã xuống nàng đã kịp điều chỉnh tư thế nên không đến mức ngã chổng vó.

Mộc Trọng Hi vừa rơi xuống đã bị mùi ở đây hun thúi đến mức muốn huệ.

Hắn đột nhiên cảm thấy, mùi đan dược sư muội luyện chế ra còn thơm chán.

Quả nhiên, phải so sánh mới thấy đâu là mùi hương của hạnh phúc.

Mộc Trọng Hi bóp mũi, nói bằng giọng ồm ồm: "Con yêu thú này tu vi ít nhất cũng phải hậu kỳ Kim Đan. Loại đại yêu thú có cảnh giới cao thế này, bình thường đều xuất hiện ở trong các bí cảnh lớn. Sao nó lại xuất hiện ở đây được nhỉ?"

Hai người ở trong bụng yêu thú liếc mắt nhìn nhau.

Đang lúc rối rắm không biết nên làm thế nào, thì lại có một người rơi xuống.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn. Người rơi xuống là bé ngốc Đoạn Hoành Đao.

"..." Tuyệt! Đội cảm tử lại thêm một người!

"Hai người đoán xem, người tiếp theo sẽ là ai?"

Tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm, ba người bắt đầu khẩu nghiệp.

Diệp Kiều chắp tay trước ngược, thành khẩn nguyền rủa: "Hi vọng là Tống Hàn Thanh."

Mộc Trọng Hi cũng bắt chước Diệp Kiều chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Hi vọng Tống Hàn Thanh cũng gặp được chuyện tốt này."

Đoạn Hoành Đao: "..." Quào, tâm địa cực độc ác!

Nhưng mà ngại quá, hắn cũng hi vọng người tiếp theo là Tống Hàn Thanh!

Có lẽ như lời cầu nguyện của cả ba quá mạnh mẽ. Vài phút sau phía trên đã có động tĩnh mới. Ba người Diệp Kiều vội vã tránh xa ra. Sau đó Tống Hàn Thanh rơi cái tủm xuống bụng yêu thú.

Nháy mắt, toàn bộ cơ mặt của hắn trở nên vặn vẹo, da mặt tái nhợt. Dáng vẻ như chỉ còn chút hơi thở ngoi ngóp.

Quan trọng là hắn còn chưa kịp thở thành hơi, vừa nhấc đầu đã thấy con bé Diệp Kiều chết bầm đang phẩy tay với hắn: "Hai ~"

Tống Hàn Thanh: "..." Mẹ mi!
Chương trước Chương tiếp