Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá

Chương 44: Chào thân ái, mị lượn trước đây



"Tống Hàn Thanh" Có người lên tiếng cà khịa: "Là người đầu tiên bị loại có cảm giác thế nào?"

Vừa được trận Truyền Tống đưa ra ngoài, Tống Hàn Thanh nghe hỏi thế thì mặt đen lại.

Cùng được truyền tống ra ngoài còn có Sở Hành Chi. So với vẻ mặt đen như đít nồi của Tống Hàn Thanh, mặt Sở Hành Chi phơi phới hơn nhiều.

Nếu có người hỏi hắn cảm giác như thế nào, hắn sẽ không ngần ngại nói rằng phê như con tê tê, không còn gì tuyệt hơn khi kéo theo một đệ tử thủ tịch chết chùm.

Thực lực Nguyệt Thanh Tông không yếu, Tống Hàn Thanh lại là đệ tử thủ tịch, nếu như nắm được điều kiện thuận lợi, một tay hắn có thể xoay chuyển Ngũ Hành, chơi cho đám đệ tử chân truyền kêu cha gọi mẹ.

Nhưng đó là với tiền đề, hắn không bị đâm sau lưng...

Cứ nghĩ đến cảnh mình bị đâm sau lưng, Tống Hàn Thanh lại không nhịn được, hắn quay lại vung quyền về phía Sở Hành Chi.

Sở Hành Chi nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau, tránh né đòn tấn công. Hắn còn thân thiết, tri kỷ nói: "Mi đánh ta làm gì? Tất cả là do Diệp Kiều sai khiến, ta cũng là nạn nhân bị nàng ta uy hiếp. Hay là thế này, đến bí cảnh sau, chúng ta hợp tác xử đẹp Diệp Kiều?"

Tống Hàn Thanh: "Cút!"

Hắn lại tin Sở Hành Chi thì hắn làm chó.

Chuyện xích mích giữa hai người không thoát khỏi ánh mắt của người xem, một đám người ngồi trên khán đài vui vẻ nhiệt tình hóng hớt.

"Thật là tội nghiệp, đại hội lần trước nào có chuyện này xảy ra, một người thì bị đâm sau lưng, một người thì bị đan lô đập vào đầu."

"Cười khùng luôn, chấn bé đù Sở Hành Chi không nhìn ra được Nguyệt Thanh Tông người ta muốn đánh chết hắn à?"

"Sư phụ." Tống Hàn Thanh mím môi, ủ rũ cụp đuôi đi đến bên cạnh Vân Ngân. Hắn đã quá chủ quan, nhưng mới ngày đầu tiên mà thôi, ai lại ngờ đến sẽ có người chơi dơ đâu?

Vân Ngân đứng lên, nhìn bóng dáng được chiếu từ Đá Lưu Ảnh, dáng vẻ hơi thất thần.

Lão không ngờ Diệp Kiều lại xuống tay không hề có chút ngập ngừng, lưu luyến gì.

Vân Ngân không hối hận về quyết định ngày hôm đó. Một đứa tư chất bình thường và một đứa thiên phú dị bẩm, một sự lựa chọn dễ quyết như thế sao phải do dự?

Chỉ là lão không ngờ Diệp Kiều lại vô tình như thế.

Hiện tại đệ tử thủ tịch mà mình tự hào nhất bị loại trừ, trong lòng lão không có chuyện không tức giận.

Chuyện này chẳng khác gì tát vào mặt mũi của Nguyệt Thanh Tông.

Lão hoài nghi con bé này đang trả thù chuyện lúc trước lão làm lơ nó. Lão ngồi xuống, bình ổn cảm xúc, quyết định chờ trận đấu kết thúc thì sẽ nói chuyện riêng với Diệp Kiều.

...

Cùng lúc đó, các đệ tử chân truyền của Thành Phong Tông đang bao vây tiêu diệt yêu thú. Khi nhận được thông báo loại trừ trên ngọc giản, bọn họ tròn mắt ngạc nhiên.

"Người đầu tiên bị loại không phải Diệp Kiều của Trường Minh Tông?"

Tuy Tần Hoài không rõ giữa hai tông môn này đã xảy ra chuyện gì, nhưng sao Sở Hành Chi lại bị loại trừ?

Không phải là ở trong bí cảnh thế này, kiếm tu sẽ có lợi thế vạn lần, chẳng khác gì như cá gặp nước?

Hắn suy nghĩ quá nhập tâm, suýt nữa bị yêu thú đánh lén.

Đoạn Hoành Đao bất mãn: "Tập trung đi đại sư huynh!"

"Ngày đầu tiên ai cũng có thể bị loại, trừ Diệp Kiều!" Hắn trợn mắt, ngữ khí chắc chắn: "Không chừng chuyện hai người này bị loại còn có dấu răng của Diệp Kiều nữa đấy."

Đoạn Hoành Đao vĩnh viễn vững tin vào năng lực của Diệp Kiều. Hiện tại Trường Minh Tông có vẻ như không muốn tranh thứ hạng thi đấu, cảm giác như tập thể bọn họ "buông xuôi phó mặc số phận". Nếu như thế thì Diệp Kiều có làm khùng làm điên cũng không có gì lạ.

Mà không biết nàng lại dùng cách thiếu đạo đức nào để tiễn một lúc hai đệ tử chân truyền có tu vi Kim Đan ra khỏi cuộc chơi. Đúng là không tưởng tượng nổi!

Tần Hoài thu kiếm lại: "Rồi, rồi, rồi. Đệ muốn nghĩ sao thì nghĩ." Hắn tỏ vẻ sao cũng được: "Dù gì chúng ta cũng muốn nhắm đến ngôi vị đệ nhất."

Hiện tại đối thủ duy nhất của bọn họ chính là Vấn Kiếm Tông.

"Đệ đã nói thế thì nếu chạm mặt Trường Minh Tông, chúng ta cũng tiện tay xử luôn." Ngẫm nghĩ một lát, Tần Hoài lại bổ sung thêm. Hắn không thể chủ quan.

Một, hai lần thì không nói, cứ xem như Đoạn Hoành Đao não bị úng nước.

Nhưng đến bây giờ, tiểu sư đệ vẫn treo tên Diệp Kiều trên miệng như thế, lỡ như nàng ta thật sự là biến số thì sao?

Vẫn nên xử lý trước cho yên tâm! Loại thêm vài đệ tử chân truyền đối với tông môn bọn họ cũng không có gì hại.

Tống Hàn Thanh bị loại, Vân Thước hiện tại chắc là đang chim chuột với Diệp Thanh Hàn nên Nguyệt Thanh Tông chững lại ở vị trí số ba.

Tiết Dư xem bảng xếp hạng, nhìn thấy số lượng yêu thú tông môn mình giết được là năm mươi ba, hắn lập tức cất ngọc giản đi. Những chuyện mất mặt thế này cần được quên lãng với tốc độ ánh sáng.

"Huynh cứ cảm thấy tốc độ đột phá của sư muội Nguyệt Thanh Tông kia không bình thường."

Hắn đã muốn nói ra điều này từ sớm. Mới nửa năm đã đột phá Kim Đan, toàn cõi tu chân này không có ai đột phá nhanh như nàng ta.

"Trước kia linh căn nàng ta bị tổn thương, chắc là sau đó đã được chữa khỏi."

Diệp Kiều sờ cằm.

Tiết Dư trầm ngâm một lát rồi nói toẹt ra phán đoán của mình: "Loại tình huống này thế này, một là cắn thuốc, hai là gặp được cơ duyên gì đó."

Diệp Kiều muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Nàng nghĩ, không chừng có Yêu Vương hay Ma Tôn gì đó chủ động khế ước với người ta cũng nên.

Này không đùa đâu, nàng nghiêm túc đó. Nữ chính mà, ai lại chẳng có vài chục đóa hoa đào.



Lập khế ước thường là cảnh giới cao kéo cảnh giới thấp. Nếu thú khế ước mạnh, ta có thể ngồi chờ sung rụng, không làm gì nhưng tu vi vẫn đột phá, một đường phóng thẳng lên đỉnh cao nhân sinh.

Nghĩ tới điều này, Diệp Kiều xách thú khế ước của mình lên, nhìn nó thở dài.

Vì tăng chỉ số an toàn cho thẻ thân phận đến cuối cuộc chơi, hai người quyết định đi tìm ba đồng bọn thất lạc khác. Cứ đi bậy như thế này, chẳng may gặp phải Diệp Thanh Hàn thì bọn họ chết chắc.

Hai người đi suốt đêm, cuối cùng cũng gặp được Minh Huyền đang đi một mình.

Diệp Kiều tò mò: "Đại sư huynh và tứ sư huynh đâu?"

Minh Huyền nhún vai: "Từ lúc huynh vào bí cảnh đến giờ vẫn chưa gặp được Mộc Trọng Hi. Còn đại sư huynh thì đi giết yêu thú rồi."

Tuy Chu Hành Vân đã tắt hi vọng thắng trận thi đấu này nhưng con số năm mươi ba khiến một kẻ bị bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế như hắn cảm thấy khó chịu. Thế nên hắn xách kiếm ra ngoài tiêu diệt yêu thú cho đủ một trăm.

Trong bí cảnh, lạc nhóm không bao giờ là chuyện tốt nhưng Chu Hành Vân rất mạnh, không cần phải lo lắng sự an toàn của hắn.

Diệp Kiều yên tâm: "Chúng ta đi thôi."

Dù gì thì đi ba người vẫn có cảm giác an toàn hơn đi hai người. Minh Huyền đột nhiên nhớ đến tin vui trên ngọc giản, hắn cười tủm tỉm chia sẻ tin tức cho sư đệ, sư muội: "Tống Hàn Thanh và Sở Hành Chi bị loại ngay ngày đầu tiên."

Hai tên này đều không phải kẻ lương thiện. Nhìn thấy bọn họ bị loại, Minh Huyền vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

Diệp Kiều: "Muội biết."

Sau đó nàng chỉ vào mình: "Là muội làm."

Minh Huyền: "Hể?"

Hắn ngơ ngác chớp mắt, đực mặt ra.

Tiết Dư vỗ tay: "Mọi người, có người lại đây." Thần thức của hắn rất dễ phát hiện hơi thở lạ ở xung quanh.

Giọng hắn nghiêm túc dần: "Là hai Kim Đan." Nếu là kiếm tu thì tèo luôn.

Trong đại bí cảnh, chạm mặt kẻ thù là chuyện bình thường. Lúc trước đi cùng đại sư huynh, Minh Huyền không cảm thấy sợ. Nhưng hiện tại, tiểu sư muội chỉ mới Trúc Cơ, tam sư đệ là đan tu, người duy nhất có chiến lực khả quan, có thể đấm nhau chắc chỉ có mình hắn.

Tần Hoài nhìn thấy tông phục màu đỏ thì biết những người này là ai. Tiểu sư đệ dùng thần thức dò la được nơi này có người nên hắn lập tức chạy đến.

Không ngờ trùng hợp như vậy, hắn chạm trán đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông.

Tần Hoài nhanh nhẹn rút kiếm khỏi vỏ, khóe môi nhếch lên, nhìn Diệp Kiều: "Mi chính là con bé tên Diệp Kiều mà tiểu sư đệ ngốc nghếch của ta suốt ngày treo trên miệng?"

Xem tình hình, người này không phải kẻ lương thiện rồi...

"Các huynh giao thẻ thân phận cho muội đi." Diệp Kiều không để ý đến lời nói vô nghĩa của hắn. Nàng phân tích tình hình giữa hai bên, sau đó quyết đoán nói: "Lát nữa muội sẽ quay về cứu các huynh."

Một kẻ hèn Trúc Cơ dõng dạc nói sẽ quay về cứu hai người cảnh giới cao hơn? Thật mạnh miệng nha!

"Được."

Vấn đề là hai tên này tin thật.

Điên hết rồi?

Trưởng lão Thành Phong Tông thấy vậy thì cười: "Thật hiếm có."

Hiếm có đệ tử chân truyền nào lại tin tưởng nhau như vậy. Thi đấu tổ đội lần trước, lý thuyết thì thi đấu dựa trên khả năng phối hợp với đồng đội, mà thực tế thì đều là mạnh ai nấy đánh, chẳng ai quan tâm ai.

Tuy không biết Diệp Kiều lấy đâu ra tự tin như vậy nhưng giữa các đệ tử chân truyền lại có sự tin tưởng nhau như thế, khiến người xem rất hâm mộ.

Nhìn thấy hai người kia giao thẻ thân phận cho Diệp Kiều, Tần Hoài hứng thú nhếch môi: "Để một đứa Trúc Cơ cầm thẻ thân phận?"

Là vô tri hay là Diệp Kiều thực sự có bản lĩnh?

Diệp Kiều nhìn hắn: "Ta chưa từng đắc tội mi mà nhỉ?"

Nàng còn khá thân thiết với Đoạn Hoành Đao ở bí cảnh trước đó nữa mà.

"Đương nhiên là không. Nhưng tránh cho chuyện ngoài ý muốn xảy ra, ta nghĩ nên xử mi trước." Vừa nói, Tần Hoài vừa chĩa kiếm về phía Diệp Kiều.

"Ta sai rồi." Diệp Kiều quyết đoán nhận sai, Nàng thoáng thấy Minh Huyền đang lặng lẽ tạo ấn tay nên lập tức tìm cách kéo dài thời gian: "Hay là chúng ta thương lượng đi?"

Nàng viết vẽ bùa nên nhận ra Minh Huyền đang bày trận.

Không ngờ nhị sư huynh còn biết bày trận! Diệp Kiều hơi kinh ngạc.

Tần Hoài cười lạnh: "Hôm nay mi chết chắc rồi!"

Hắn vung kiếm, bóng kiếm phân thành hai rồi lao nhanh về phía ba người.

Khuôn mặt luôn cà rỡn của Minh Huyền đột nhiên trở nên nghiêm túc. Đầu ngón tay kẹt bốn lá bùa rồi ném nhanh ra ngoài. Ánh sáng hoàng kim xuất hiện trên mặt đất rồi từ từ bay lên tạo thành xiềng xích ở bốn phía, nhốt Tần Hoài lại.

Trận Tứ Phương! Có thể khống chế kẻ địch trong một khoảng thời gian.

Trận pháp này phức tạp hơn bùa Giam Cầm, cần thời gian để bày trận.

Tần Hoài đen mặt.

Hắn đã quên ở đây còn một phù tu.

Nhìn thấy Tần Hoài bị nhốt, Diệp Kiều lập tức lật lọng: "À, ta không sai!"



Tần Hoài: "..."

Tiểu sư đệ nói đúng, con bé này thật khó ưa!

Minh Huyền giục: "Đi mau! Chớ lề mề!"

Diệp Kiều nghe vậy, vội vàng cầm thẻ thân phận của hai sư huynh chạy nhanh.

Đoạn Hoành Đao nhìn thấy Diệp Kiều, lương tâm hơi cắn rứt nhưng trong đại hội tông môn làm gì có khái niệm nhân từ với đối thủ.

Chàng trai rút Dây Trói Tiên ra, vụt về phía Diệp Kiều.

Kim Đan đối đầu Trúc Cơ, cho dù Đoạn Hoành Đao là khí tu nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn Diệp Kiều. Lúc nãy nàng có thể đánh lén được Tống Hàn Thanh đều nhờ vào chiêu đột kích khi đối thủ chưa kịp đề phòng.

Dây thừng dài, mảnh nhưng linh hoạt như linh xà, lách qua Minh Huyền, di chuyển nhanh về phía Diệp Kiều. Mắt thấy tiểu sư muội sắp bị tóm, Tiết Dư cắn răng móc ra đan lô, phóng to lên rồi chặn một kích của Đoạn Hoành Đao.

Nếu không có Diệp Kiều, đời này hắn không nghĩ tới đan lô lại có thể sử dụng linh hoạt đến thế.

Có thể vừa công vừa thủ, hữu dụng đến không ngờ!

Vào lúc Dây Trói Tiên bị đan lô chặn lại, Đoạn Hoành Đao mở to mắt ngạc nhiên.

Ai dạy hắn dùng đan lô như thế?

Dưới tình huống này, hẳn là không thể ngự kiếm được. Kiếm tu cần đặt kiếm xuống, điều chỉnh tư thế, sau đó mới bay được. Nhưng hiện tại đang có Đoạn Hoành Đao nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nào có cơ hội ngự kiếm.

Tần Hoài đã sắp phá được trận Tứ Phương để thoát ra ngoài. Diệp Kiều nhanh chóng xem xét xung quanh, muốn tìm một thứ gì đó không thể giúp nàng trốn thoát.

Bỗng nhiên nhìn thấy mấy con yêu thú đang bay trên trời, mắt nàng sáng rực. Nàng vội vã lấy Dây Trói Yêu từ túi không gian ra, sau đó ném nó lên. Dây Trói Yêu được tung ra, tự động cuốn lấy móng vuốt của một con chim.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, con chim bay lên cao, Diệp Kiều nắm lấy đầu sợi dây còn lại cũng bay lên. Nàng còn không quên chào tạm biệt với khuôn mặt gợi đòn.

"Chào thân ái, mị lượn trước đây."

"..."

Đoạn Hoành Đao đen mặt, đó chính là Dây Trói Yêu hắn tặng cho Diệp Kiều!

Thứ này đúng là có công năng tự động trói yêu thú, nhưng đâu có nghĩa là được dùng như vậy!!!

Tần Hoài trơ mắt nhìn Diệp Kiều cầm thẻ thân phận bay đi. Hắn muốn nhào đến ngăn cản nhưng lại bị trận Tứ Phương cầm chân. Hắn không phải phù tu nên cần thời gian để tìm cách phá trận. Cho dù Minh Huyền tu vi chưa đến Kim Đan nhưng trận do hắn bày ra không hề đơn giản.

Với khả năng của Minh Huyền, và sức mạnh của bốn lá bùa Tứ Phương, có thể thấy, trận pháp này không thể phá bỏ trong thời gian ngắn.

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông chậm rãi thưởng trà, cười bình luận: "Phù tu quả nhiên không tầm thường."

Một phù tu có thể cầm chân một người lâu như vậy, khó trách Nguyệt Thanh Tông lại kiêu ngạo đến thế.

Tiếc là mới ngày đầu tiên Tống Hàn Thanh đã bị loại, nếu không, chờ đến khi hắn tham gia hỗn chiến, Diệp Kiều không có khả năng trốn thoát.

Suy cho cùng, cũng nhờ hành vi thiếu đạo đức vào ngày thi đấu đầu tiên nên nàng ta mới có thời cơ tốt để chuồn như hiện tại.

Dù sao người bị nhốt cũng không phải đệ tử tông môn nhà mình, trưởng lão Vấn Kiếm Tông mèo khóc chuột cảm thán: "Phu tu ít ỏi cũng không phải là không có lý do."

Trưởng lão Thành Phong Tông giật giật huyệt Thái Dương, ngoài cười trong không cười, nói: "Tông môn lão đây không có đứa bị loại ngay ngày đầu tiên."

Trưởng lão Vấn Kiếm Tông đen mặt một lát, sau đó lại cười tủm tỉm: "Ấy chà, không sao, tuy Sở Hành Chi bị loại nhưng vẫn có đệ tử thủ tịch của Nguyệt Thanh Tông bầu bạn cùng mà!"

Trưởng lão Nguyệt Thanh Tông: "???" Hai người các người nói kháy nhau cả buổi, tại sao cuối cùng người bị tổn thương lại là Nguyệt Thanh Tông bọn ta?

Đoạn Hoành Đao lấy pháp khí ra toan đánh hạ Diệp Kiều, không cho nàng rời đi. Nhưng Minh Huyền ở bên cạnh không cho hắn cơ hội ra tay. Minh Huyền nhào đến, đè Đoạn Hoành Đao xuống đất.

Đoạn Hoành Đao tránh không kịp, bị đè xuống dưới. Hắn "á" một tiếng, cựa quậy muốn hất Minh Huyền xuống để bò dậy. Tiết Dư vội vàng nằm đè lên trên.

"..." Đậu xanh rau má!

Khỏi phải bàn, không cần đánh chém đổ máu, chỉ dùng phương thức đánh nhau nguyên thủy nhất cũng rất ổn.

Mấy đệ tử chân truyền của Trường Minh Tông như diễn xiếc chồng người, người này đè lên người kia.

Hình tượng biến mất sạch. Sự bễ nghễ, kiêu ngạo thường ngày của bọn họ bây giờ lại được thay thế bằng sự ẩu đả, hỗn loạn như đám nhóc nghịch ngợm giành nhau đồ ăn vặt ngoài chợ.

...

Chỉ nửa khắc thời gian, Diệp Kiều đã leo lên được lưng của yêu thú. Nàng mượn lực đầu ngón chân lấy đà nhún nhẹ, vươn tay ôm lấy cổ xích điểu.

"Mẹ kiếp! Bọn mi không biết xấu hổ à?" Đoạn Hoành Đao trơ mắt nhìn Diệp Kiều bỏ trốn mất dạng. Hắn bị đè dẹp lép, suýt không thở ra hơi nhưng vẫn cố gắng chỉ trích đám người chơi dơ này: "Trước kia bọn mi không như thế!"

Rốt cuộc điều gì đã khiến đám đệ tử chân truyền hay sĩ diện này thay đổi?

Minh Huyền cong mắt nhìn hắn, hỏi lại: "Giữ mặt mũi có thể không bị loại không?"

Đương nhiên là không!

Tiểu sư muội phải cầm thẻ thân phận chạy trốn thành công, bọn họ mới thoát được kiếp bị loại tập thể!

Biện pháp này rất mạo hiểm. Ngàn năm nay, có rất ít đệ tử chân truyền chủ động giao thẻ thân phận của mình cho người khác. Nhỡ không may không bảo vệ được thẻ thân phận, kết cuộc cuối cùng của bọn họ không gì ngoài toàn quân bị diệt.

Hiện tại, tiểu sư muội chính là hi vọng duy nhất của nhà bọn họ!

"Thế hệ đệ tử chân truyền này..." Trưởng lão Thành Phong Tông nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên trong, khóe miệng giật giật, hồi lâu mới phun ra nhận xét: "Rất nhiều chiêu trò."

Mọi người hạn hán lời: Đây mà là chiêu trò? Không, đây rõ ràng là chơi dơ!
Chương trước Chương tiếp