Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 37: Trực tiếp nhảy xuống từ tầng mười bảy?
"Sếp Vương, cho tôi một điếu nữa." Gã mặt sẹo run rẩy đưa tay phải ra.
Anh ta cũng bị Lâm Phi Vũ dọa sợ chết khiếp, nói chính xác thì anh ta còn thảm hại hơn, từ độ cao mười mấy tầng nhảy xuống mà làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời dù có là ai cũng không thể tiếp nhận điều này.
Vương Đại Đức không nói nhiều, anh ta đưa điếu thuốc cho gã mặt sẹo.
Ba người đã ngồi lặng thinh trong phòng riêng, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thật lâu sau, sau khi gã mặt sẹo hút hết hai điếu thuốc, anh ta lên tiếng nói trong khi ánh mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ: "Sếp Vương, anh ta không phải là người."
Hửm?
Vương Đại Đức ngẩn người, mày không sợ bị đánh hay sao mà còn dám nói xấu sau lưng anh ta hả?
Gã mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Đại Đức, anh ta tiếp tục nói: “Anh ta giống như thần ấy, anh ta sống ở tầng mười bảy, anh ta lôi tôi nhảy xuống từ tầng mười bảy."
Gã mặt sẹo nhớ lại cảnh tượng Lâm Phi Vũ nhảy xuống từ tầng cao như vậy, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi.
Hftttt...
Hai người Vương Đại Đức và Trác Chí Cương đều hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp nhảy xuống từ tầng mười bảy?
Trong mắt hai người lộ ra vẻ không thể tin được, vốn dĩ năng lực mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, nhưng bây giờ gã mặt sẹo lại nói ra một điều khiến bọn họ càng thêm khiếp sợ.
“Trác Chí Cương, cậu nói xem cậu không có việc gì làm hay sao mà đi đắc tội với một người như vậy hả? Anh ta muốn lấy mạng cậu thì cậu chết như thế nào cũng không biết, nói không chừng ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa đấy."
Vương Đại Đức nhìn về phía Trác Chí Cương, trong lòng khó chịu phàn nàn.
Nếu Trác Chí Cương không gây sự thì làm sao anh ta có thể tiếp xúc với một nhân vật như vậy.
"Tôi... Trác Chí Cương ấp úng, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời.
Nếu biết Lâm Phi Vũ lợi hại như thế thì ban ngày anh ta đã không đến văn phòng của Vu Nhược Hy làm ra vẻ ta đây, mà sẽ đi ôm đùi nịnh bợ rồi.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, Trác Chí Cương chỉ có thể thừa nhận thất bại, sau này chỗ nào có Lâm Phi Vũ thì anh ta sẽ chạy thật xa khỏi chỗ đó.
Ba người ngồi một lúc, Vương Đại Đức phái người đưa
Trác Chí Cương đến bệnh viện, con hàng này vẫn còn thiếu tiền anh ta nên cần phải chăm sóc thật tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ vẫn đến công ty sớm như mọi khi.
Khoảng mười giờ sáng, Vu Nhược Hy gọi Lâm Phi Vũ vào văn phòng.
“Buổi trưa đi ăn cơm cùng tôi.” Vu Nhược Hy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cô nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói.
"Vâng."
Lâm Phi Vũ gật đầu, về việc ăn ở đâu thì không đến lượt anh hỏi.
Sau đó Vu Nhược Hy ngập ngừng, cô có chút lúng túng nói: "Anh đến trung tâm thương mại đối diện mua một bộ quần áo để thay đi. Đây là dịp quan trọng, tôi sẽ kêu thư ký Lưu đi cùng anh, công ty sẽ thanh toán."
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Vu Nhược Hy, sau đó tiếp tục gật đầu.
Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy gọi thư ký Lưu vào và nói cho cô ấy biết cần mua loại quần áo nào cho Lâm Phi Vũ.
Anh ta cũng bị Lâm Phi Vũ dọa sợ chết khiếp, nói chính xác thì anh ta còn thảm hại hơn, từ độ cao mười mấy tầng nhảy xuống mà làm như không có chuyện gì xảy ra, trong lúc nhất thời dù có là ai cũng không thể tiếp nhận điều này.
Vương Đại Đức không nói nhiều, anh ta đưa điếu thuốc cho gã mặt sẹo.
Ba người đã ngồi lặng thinh trong phòng riêng, trong lúc nhất thời vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Thật lâu sau, sau khi gã mặt sẹo hút hết hai điếu thuốc, anh ta lên tiếng nói trong khi ánh mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ: "Sếp Vương, anh ta không phải là người."
Hửm?
Vương Đại Đức ngẩn người, mày không sợ bị đánh hay sao mà còn dám nói xấu sau lưng anh ta hả?
Gã mặt sẹo nhìn thấy ánh mắt ngờ vực của Vương Đại Đức, anh ta tiếp tục nói: “Anh ta giống như thần ấy, anh ta sống ở tầng mười bảy, anh ta lôi tôi nhảy xuống từ tầng mười bảy."
Gã mặt sẹo nhớ lại cảnh tượng Lâm Phi Vũ nhảy xuống từ tầng cao như vậy, đến bây giờ anh ta vẫn còn sợ hãi.
Hftttt...
Hai người Vương Đại Đức và Trác Chí Cương đều hít một ngụm khí lạnh.
Trực tiếp nhảy xuống từ tầng mười bảy?
Trong mắt hai người lộ ra vẻ không thể tin được, vốn dĩ năng lực mà Lâm Phi Vũ thể hiện ra ngoài đã vượt quá tầm hiểu biết của bọn họ, nhưng bây giờ gã mặt sẹo lại nói ra một điều khiến bọn họ càng thêm khiếp sợ.
“Trác Chí Cương, cậu nói xem cậu không có việc gì làm hay sao mà đi đắc tội với một người như vậy hả? Anh ta muốn lấy mạng cậu thì cậu chết như thế nào cũng không biết, nói không chừng ngủ một giấc rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa đấy."
Vương Đại Đức nhìn về phía Trác Chí Cương, trong lòng khó chịu phàn nàn.
Nếu Trác Chí Cương không gây sự thì làm sao anh ta có thể tiếp xúc với một nhân vật như vậy.
"Tôi... Trác Chí Cương ấp úng, anh ta muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên lời.
Nếu biết Lâm Phi Vũ lợi hại như thế thì ban ngày anh ta đã không đến văn phòng của Vu Nhược Hy làm ra vẻ ta đây, mà sẽ đi ôm đùi nịnh bợ rồi.
Đáng tiếc, trên thế giới này không có thuốc hối hận, Trác Chí Cương chỉ có thể thừa nhận thất bại, sau này chỗ nào có Lâm Phi Vũ thì anh ta sẽ chạy thật xa khỏi chỗ đó.
Ba người ngồi một lúc, Vương Đại Đức phái người đưa
Trác Chí Cương đến bệnh viện, con hàng này vẫn còn thiếu tiền anh ta nên cần phải chăm sóc thật tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Phi Vũ vẫn đến công ty sớm như mọi khi.
Khoảng mười giờ sáng, Vu Nhược Hy gọi Lâm Phi Vũ vào văn phòng.
“Buổi trưa đi ăn cơm cùng tôi.” Vu Nhược Hy nhướng đôi lông mày xinh đẹp, cô nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói.
"Vâng."
Lâm Phi Vũ gật đầu, về việc ăn ở đâu thì không đến lượt anh hỏi.
Sau đó Vu Nhược Hy ngập ngừng, cô có chút lúng túng nói: "Anh đến trung tâm thương mại đối diện mua một bộ quần áo để thay đi. Đây là dịp quan trọng, tôi sẽ kêu thư ký Lưu đi cùng anh, công ty sẽ thanh toán."
Lâm Phi Vũ liếc nhìn Vu Nhược Hy, sau đó tiếp tục gật đầu.
Sau khi Lâm Phi Vũ đi ra ngoài, Vu Nhược Hy gọi thư ký Lưu vào và nói cho cô ấy biết cần mua loại quần áo nào cho Lâm Phi Vũ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương