Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 5: Đến công ty báo danh
Trước khi Hạ Chính Dương rời đi đã luôn mồm cảm ơn Lâm Phi Vũ, còn lưu lại số điện thoại của nhau, đồng thời căn dặn Lâm Phi Vũ có gì cần giúp đỡ thì cứ việc mở miệng.
Hạ Chính Dương nợ ân tình của Lâm Phi Vũ là thật, nhưng y thuật của anh cao siêu, đây mới là nguyên nhân chính khiến ông ta lưu lại số điện thoại. Thần y khó cầu như vậy, gặp được chính là duyên phận.
Sau khi Hạ Chính Dương rời đi, sắc mặt Trương Hoành Bác bắt đầu xụ xuống, nhìn Trương Hoàn mảng: “Còn không mau gọi sư thúc đi.”
Trương Hoàn là người thông minh, vội vàng nhìn Lâm Phi Vũ gọi một tiếng từ tận đáy lòng: “Sư thúc.”
Trước đó Trương Hoành Bác dùng thân phận ép ông ta, Trương Hoàn cũng sẽ thỏa hiệp gọi Lâm Phi Vũ là sư thúc, nhưng không thật lòng.
Còn bây giờ thì khác, với bản lĩnh vừa nãy của Lâm Phi Vũ, Trương Hoàn đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Gọi một tiếng sư thúc này rất đáng giá. Y thuật của sư thúc hiếm có ở Trung Quốc, chỉ cần Lâm Phi Vũ là sư thúc của mình thì một sư điệt như mình không cần phải lo lắng về vấn đề bệnh tật.
“Hừi” Trương Hoành Bác hừ lạnh, vẫn còn canh cánh trong lòng về cách làm trước đó của Trương Hoàn.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì cười lúng túng, gọi tôi một tiếng sư thúc rồi, tôi phải gọi lại thế nào đây?
Trương Hoàn là bí thư ở Liễu Thành, bản lĩnh quan sát sắc mặt đã sớm luyện đến thuần thục. Ông ta vừa liếc mắt đã nhìn ra nỗi khó xử của Lâm Phi Vũ nên nói rõ: “Sư thúc, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Hoàn đi.”
“Khi nào có mặt người ngoài, tôi vẫn nên gọi ông là bí thư Trương. Còn lúc khác nên gọi thế nào thì gọi thế đó.” Lâm Phi Vũ nói.
Tốt xấu gì Trương Hoàn cũng là bí thư ở Liễu Thành, bản thân mình nhỏ hơn ông ta hơn một nửa, gọi là Tiểu Hoàn nghe. cứ kì kì.
“Vậy sao được.” Trương Hoành Bác lắc đầu tỏ vẻ không. được.
“Sư huynh, nghe lời tôi đi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
“Được rồi” Trương Hoành Bác không dám phản bác, vội vã đồng ý.
Trương Hoàn đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của cha mình thì thầm ngạc nhiên, không ngờ Lâm Phi Vũ lại có địa vị cao như thế trong lòng cha.
Bản thân Trương Hoành Bác là người rắn rỏi, từ bé đến lớn, Trương Hoàn chưa từng nhìn thấy cha mình chịu thua ai, chỉ khi nào đứng trước mặt Lâm Phi Vũ mới biểu hiện vô cùng tôn kính.
Lâm Phi Vũ ở nhà Trương Hoành Bác ăn trưa xong mới rời đi. Trước khi rời đi, ông ấy còn hỏi Lâm Phi Vũ về dự định sau này.
Lâm Phi Vũ nói cho ông ấy biết, mình đã tìm được một công việc, còn dự định thì chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy.
Lâm Phi Vũ không nói sự thật cho Trương Hoành Bác biết, chỉ sợ ông ấy sẽ lo lắng cho mình.
Sau khi rời khỏi rời khỏi khu nhà tập thể nhân viên của bệnh viện tỉnh, Lâm Phi Vũ phải cân nhắc về vấn đề việc làm của mình. Anh không có kinh nghiệm làm ngoại trừ làm ít việc khuân vác thì anh thật sự không biết phải làm gì.
Dựa vào y thuật hoặc phong thủy của anh, có thể nhanh chóng kiếm được một khoản tiền lớn. Nhưng đây không phải là điều mà anh mong muốn. Bản lĩnh của anh không phải là dùng để kiếm tiền. Anh cần phải trải sự đời, tiếp cận nhiều người muôn hình muôn vẻ.
Lâm Phi Vũ đứng ở trạm xe buýt đợi xe, vừa khéo nhìn thấy quảng cáo tuyển người dán trên trạm xe.
Đây là quảng cáo tuyển nhân viên của một công ty xây dựng. Trong đó vẫn còn thiếu một vị trí nhân viên bảo vệ.
Lâm Phi Vũ đều không quen thuộc với các công việc khác. Bảo vệ là đứng canh gác ở cửa, anh cảm thấy mình vẫn có thể đảm nhiệm được. Anh chỉ có thể tìm một công việc để nuôi sống bản thân trước rồi hằng tính tiếp.
Nhìn số điện thoại bên trên, Lâm Phi Vũ gọi qua đó, rồi hẹn ba giờ chiều đi phỏng vấn.
Tâm hai giờ chiều, Lâm Phi Vũ đã đến nơi mà hôm nay phải phỏng vấn, công ty xây dựng Trúc Khê.
Công ty xây dựng Trúc Khê là một công ty chuyên kinh doanh bất động sản, phân bố rải rác khắp cả nước và ở nước ngoài. Chỗ bọn họ tuyển nhân viên bảo vệ cũng có điều kiện, phải có đạo đức đứng đản, cao trên 1m75, từ 18 đến 30 tuổi, ưu tiên người đã xuất ngũ hoặc có kinh nghiệm.
Ngoại trừ yêu cầu cuối cùng thì anh đều phù hợp với các yêu cầu khác.
Ứng tuyển bảo vệ thôi mà, bản thân Lâm Phi Vũ trẻ trung, đầy đủ tay chân, cộng thêm làn da màu lúa mạch, thoạt nhìn mang tới cảm giác có thể chịu đựng khổ sở. Ngoại trừ không có kinh nghiệm làm việc, mấy cái khác đều khiến người ta rất hài lòng.
Lâm Phi Vũ dễ dàng ứng tuyển thành công, còn được thông báo hôm sau có thể đến làm.
Tất nhiên anh hy vọng càng nhanh càng tốt, sớm đi làm thì sớm có thu nhập.
Sau khi rời khỏi công ty xây dựng Trúc Khê, Lâm Phi Vũ đi chợ mua một ít đồ ăn trước rồi mới về nhà. Trên người chỉ có 500 tệ tiền mặt, không thể chỉ tiêu lung tung, mà phải tiêu một cách tiết kiệm.
Xách một túi đồ ăn về nhà, vừa mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong chỉ có một hộp mặt nạ, ngoài ra chẳng còn gì cả.
Lâm Phi Vũ cười cười, Đỗ Mỹ Thanh này không ăn cơm à?
Dọn dẹp xong, Lâm Phi Vũ bắt tay vào nấu cơm.
Về sau đây sẽ nơi ở của Lâm Phi Vũ.
Ăn cơm xong, Lâm Phi Vũ bắt đầu ngồi thiền tu luyện. Mặc dù bị mắc kẹt ở cảnh giới này hai năm, nhưng anh không thể ễ việc tu luyện. Con đường tu luyện, một khi không tiến thì chỉ có lùi chậm trễ
Buổi tối khi tắm rửa, anh phát hiện đồ đạc của Đỗ Mỹ Thanh vẫn đặt ở bên bồn tắm, có một bộ đồ lót màu đen cực kỳ bắt mắt, có lẽ buổi sáng đi vội vã nên không kịp giặt.
Lâm Phi Vũ không dám động vào, đành phải làm như không nhìn thấy.
Hôm sau, Lâm Phi Vũ đến công ty xây dựng Trúc Khê từ sớm để báo danh. Người tiếp đãi anh là An Lập Đông - đội trưởng đội bảo vệ.
An Lập Đông thấy người đã đông đủ thì mở một cuộc họp. nho nhỏ, nhìn Lâm Phi Vũ căn “Tiểu Lâm, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhậm chức, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu tới bộ phận sinh hoạt để nhận quần áo. Hôm nay cậu cứ đi theo Tiểu Lưu để làm quen môi trường ở công ty trước đi”
Dứt lời, An Lập Đông chỉ vào Lưu Minh đang đứng bên cạnh Lâm Phi Vũ.
“Vâng, đội trưởng." Lâm Phi Vũ đáp.
“Tiểu Lưu, Tiểu Lâm là người mới, cậu hãy phụ trách dẫn dắt. Có chuyện gì không giải quyết được thì hãy báo cáo với tôi, tan họp.” An Lập Đông nói xong thì vỗ tay ra hiệu mọi người bắt đầu làm việc của mình.
“Chào anh Lưu.”
Tan họp xong, Lâm Phi Vũ chủ động chào hỏi Lưu Minh.
“Tiểu Lâm à, anh Lưu lớn hơn cậu, nên tiếng anh này tôi gánh được. Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến bộ phận sinh hoạt để nhận quần áo, lát nữa sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh, làm quen môi trường làm việc của công ty chúng ta”
Năm nay Lưu Minh 28 tuổi, con cái đã lớn khôn rồi. Bởi vì đãi ngộ của công ty xây dựng Trúc Khê khá tốt, nên anh ta đã làm ở đây được ba năm.
“Vâng, cảm ơn anh Lưu.” Lâm Phi Vũ nói lời cảm ơn.
Cả buổi sáng Lâm Phi Vũ đều đi dạo xung quanh cùng Lưu Minh, để làm quen môi trường ở công ty. Ngoại trừ tầng tám không được đi vào thì các tầng khác trong công ty đều có thể đi lại một cách tùy ý.
Toàn bộ tầng tám là văn phòng của tổng giám đốc công ty Vu Nhược Hy.
Công ty xây dựng Trúc Khê là công ty con của tập đoàn Bác Đại. Cha của Vu Nhược Hy là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Bác Đại. Ban đầu thành lập công ty xây dựng Trúc Khê là để cho cô luyện tay, ai dè chỉ trong vài năm đã kinh doanh tốt đến thế, nghiệp vụ đã bắt đầu mở rộng ra thị trường nước ngoài.
Mặc dù có dựa vào tài nguyên của tập đoàn Bác Đại, nhưng nếu thực lực cá nhân không mạnh mẽ, dù mượn lực bên ngoài cỡ nào cũng vô ích.
Hạ Chính Dương nợ ân tình của Lâm Phi Vũ là thật, nhưng y thuật của anh cao siêu, đây mới là nguyên nhân chính khiến ông ta lưu lại số điện thoại. Thần y khó cầu như vậy, gặp được chính là duyên phận.
Sau khi Hạ Chính Dương rời đi, sắc mặt Trương Hoành Bác bắt đầu xụ xuống, nhìn Trương Hoàn mảng: “Còn không mau gọi sư thúc đi.”
Trương Hoàn là người thông minh, vội vàng nhìn Lâm Phi Vũ gọi một tiếng từ tận đáy lòng: “Sư thúc.”
Trước đó Trương Hoành Bác dùng thân phận ép ông ta, Trương Hoàn cũng sẽ thỏa hiệp gọi Lâm Phi Vũ là sư thúc, nhưng không thật lòng.
Còn bây giờ thì khác, với bản lĩnh vừa nãy của Lâm Phi Vũ, Trương Hoàn đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Gọi một tiếng sư thúc này rất đáng giá. Y thuật của sư thúc hiếm có ở Trung Quốc, chỉ cần Lâm Phi Vũ là sư thúc của mình thì một sư điệt như mình không cần phải lo lắng về vấn đề bệnh tật.
“Hừi” Trương Hoành Bác hừ lạnh, vẫn còn canh cánh trong lòng về cách làm trước đó của Trương Hoàn.
Lâm Phi Vũ nghe xong thì cười lúng túng, gọi tôi một tiếng sư thúc rồi, tôi phải gọi lại thế nào đây?
Trương Hoàn là bí thư ở Liễu Thành, bản lĩnh quan sát sắc mặt đã sớm luyện đến thuần thục. Ông ta vừa liếc mắt đã nhìn ra nỗi khó xử của Lâm Phi Vũ nên nói rõ: “Sư thúc, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Hoàn đi.”
“Khi nào có mặt người ngoài, tôi vẫn nên gọi ông là bí thư Trương. Còn lúc khác nên gọi thế nào thì gọi thế đó.” Lâm Phi Vũ nói.
Tốt xấu gì Trương Hoàn cũng là bí thư ở Liễu Thành, bản thân mình nhỏ hơn ông ta hơn một nửa, gọi là Tiểu Hoàn nghe. cứ kì kì.
“Vậy sao được.” Trương Hoành Bác lắc đầu tỏ vẻ không. được.
“Sư huynh, nghe lời tôi đi.” Lâm Phi Vũ cười nói.
“Được rồi” Trương Hoành Bác không dám phản bác, vội vã đồng ý.
Trương Hoàn đứng bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của cha mình thì thầm ngạc nhiên, không ngờ Lâm Phi Vũ lại có địa vị cao như thế trong lòng cha.
Bản thân Trương Hoành Bác là người rắn rỏi, từ bé đến lớn, Trương Hoàn chưa từng nhìn thấy cha mình chịu thua ai, chỉ khi nào đứng trước mặt Lâm Phi Vũ mới biểu hiện vô cùng tôn kính.
Lâm Phi Vũ ở nhà Trương Hoành Bác ăn trưa xong mới rời đi. Trước khi rời đi, ông ấy còn hỏi Lâm Phi Vũ về dự định sau này.
Lâm Phi Vũ nói cho ông ấy biết, mình đã tìm được một công việc, còn dự định thì chỉ có thể đi được bước nào hay bước đấy.
Lâm Phi Vũ không nói sự thật cho Trương Hoành Bác biết, chỉ sợ ông ấy sẽ lo lắng cho mình.
Sau khi rời khỏi rời khỏi khu nhà tập thể nhân viên của bệnh viện tỉnh, Lâm Phi Vũ phải cân nhắc về vấn đề việc làm của mình. Anh không có kinh nghiệm làm ngoại trừ làm ít việc khuân vác thì anh thật sự không biết phải làm gì.
Dựa vào y thuật hoặc phong thủy của anh, có thể nhanh chóng kiếm được một khoản tiền lớn. Nhưng đây không phải là điều mà anh mong muốn. Bản lĩnh của anh không phải là dùng để kiếm tiền. Anh cần phải trải sự đời, tiếp cận nhiều người muôn hình muôn vẻ.
Lâm Phi Vũ đứng ở trạm xe buýt đợi xe, vừa khéo nhìn thấy quảng cáo tuyển người dán trên trạm xe.
Đây là quảng cáo tuyển nhân viên của một công ty xây dựng. Trong đó vẫn còn thiếu một vị trí nhân viên bảo vệ.
Lâm Phi Vũ đều không quen thuộc với các công việc khác. Bảo vệ là đứng canh gác ở cửa, anh cảm thấy mình vẫn có thể đảm nhiệm được. Anh chỉ có thể tìm một công việc để nuôi sống bản thân trước rồi hằng tính tiếp.
Nhìn số điện thoại bên trên, Lâm Phi Vũ gọi qua đó, rồi hẹn ba giờ chiều đi phỏng vấn.
Tâm hai giờ chiều, Lâm Phi Vũ đã đến nơi mà hôm nay phải phỏng vấn, công ty xây dựng Trúc Khê.
Công ty xây dựng Trúc Khê là một công ty chuyên kinh doanh bất động sản, phân bố rải rác khắp cả nước và ở nước ngoài. Chỗ bọn họ tuyển nhân viên bảo vệ cũng có điều kiện, phải có đạo đức đứng đản, cao trên 1m75, từ 18 đến 30 tuổi, ưu tiên người đã xuất ngũ hoặc có kinh nghiệm.
Ngoại trừ yêu cầu cuối cùng thì anh đều phù hợp với các yêu cầu khác.
Ứng tuyển bảo vệ thôi mà, bản thân Lâm Phi Vũ trẻ trung, đầy đủ tay chân, cộng thêm làn da màu lúa mạch, thoạt nhìn mang tới cảm giác có thể chịu đựng khổ sở. Ngoại trừ không có kinh nghiệm làm việc, mấy cái khác đều khiến người ta rất hài lòng.
Lâm Phi Vũ dễ dàng ứng tuyển thành công, còn được thông báo hôm sau có thể đến làm.
Tất nhiên anh hy vọng càng nhanh càng tốt, sớm đi làm thì sớm có thu nhập.
Sau khi rời khỏi công ty xây dựng Trúc Khê, Lâm Phi Vũ đi chợ mua một ít đồ ăn trước rồi mới về nhà. Trên người chỉ có 500 tệ tiền mặt, không thể chỉ tiêu lung tung, mà phải tiêu một cách tiết kiệm.
Xách một túi đồ ăn về nhà, vừa mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong chỉ có một hộp mặt nạ, ngoài ra chẳng còn gì cả.
Lâm Phi Vũ cười cười, Đỗ Mỹ Thanh này không ăn cơm à?
Dọn dẹp xong, Lâm Phi Vũ bắt tay vào nấu cơm.
Về sau đây sẽ nơi ở của Lâm Phi Vũ.
Ăn cơm xong, Lâm Phi Vũ bắt đầu ngồi thiền tu luyện. Mặc dù bị mắc kẹt ở cảnh giới này hai năm, nhưng anh không thể ễ việc tu luyện. Con đường tu luyện, một khi không tiến thì chỉ có lùi chậm trễ
Buổi tối khi tắm rửa, anh phát hiện đồ đạc của Đỗ Mỹ Thanh vẫn đặt ở bên bồn tắm, có một bộ đồ lót màu đen cực kỳ bắt mắt, có lẽ buổi sáng đi vội vã nên không kịp giặt.
Lâm Phi Vũ không dám động vào, đành phải làm như không nhìn thấy.
Hôm sau, Lâm Phi Vũ đến công ty xây dựng Trúc Khê từ sớm để báo danh. Người tiếp đãi anh là An Lập Đông - đội trưởng đội bảo vệ.
An Lập Đông thấy người đã đông đủ thì mở một cuộc họp. nho nhỏ, nhìn Lâm Phi Vũ căn “Tiểu Lâm, hôm nay là ngày đầu tiên cậu nhậm chức, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu tới bộ phận sinh hoạt để nhận quần áo. Hôm nay cậu cứ đi theo Tiểu Lưu để làm quen môi trường ở công ty trước đi”
Dứt lời, An Lập Đông chỉ vào Lưu Minh đang đứng bên cạnh Lâm Phi Vũ.
“Vâng, đội trưởng." Lâm Phi Vũ đáp.
“Tiểu Lưu, Tiểu Lâm là người mới, cậu hãy phụ trách dẫn dắt. Có chuyện gì không giải quyết được thì hãy báo cáo với tôi, tan họp.” An Lập Đông nói xong thì vỗ tay ra hiệu mọi người bắt đầu làm việc của mình.
“Chào anh Lưu.”
Tan họp xong, Lâm Phi Vũ chủ động chào hỏi Lưu Minh.
“Tiểu Lâm à, anh Lưu lớn hơn cậu, nên tiếng anh này tôi gánh được. Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu đến bộ phận sinh hoạt để nhận quần áo, lát nữa sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh, làm quen môi trường làm việc của công ty chúng ta”
Năm nay Lưu Minh 28 tuổi, con cái đã lớn khôn rồi. Bởi vì đãi ngộ của công ty xây dựng Trúc Khê khá tốt, nên anh ta đã làm ở đây được ba năm.
“Vâng, cảm ơn anh Lưu.” Lâm Phi Vũ nói lời cảm ơn.
Cả buổi sáng Lâm Phi Vũ đều đi dạo xung quanh cùng Lưu Minh, để làm quen môi trường ở công ty. Ngoại trừ tầng tám không được đi vào thì các tầng khác trong công ty đều có thể đi lại một cách tùy ý.
Toàn bộ tầng tám là văn phòng của tổng giám đốc công ty Vu Nhược Hy.
Công ty xây dựng Trúc Khê là công ty con của tập đoàn Bác Đại. Cha của Vu Nhược Hy là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Bác Đại. Ban đầu thành lập công ty xây dựng Trúc Khê là để cho cô luyện tay, ai dè chỉ trong vài năm đã kinh doanh tốt đến thế, nghiệp vụ đã bắt đầu mở rộng ra thị trường nước ngoài.
Mặc dù có dựa vào tài nguyên của tập đoàn Bác Đại, nhưng nếu thực lực cá nhân không mạnh mẽ, dù mượn lực bên ngoài cỡ nào cũng vô ích.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương