Tuyệt Phẩm Cuồng Y
Chương 9: Đừng khách sáo
Lâm Phi Vũ xua tay cười nói: “Đừng khách sáo.”
Mọi người có mặt tại đây đều chứng kiến y thuật của Lâm Phi Vũ. Tất nhiên người vui vẻ nhất là Đồng Minh Lê rồi, bệnh tình có thể lấy mạng ông ấy bất cứ lúc nào đã được anh chữa khỏi.
Vu Nhược Hy nhanh chóng cầm giấy và bút đưa cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nhận lấy giấy và bút rồi đi tới bàn đá bên cạnh viết một đơn thuốc, sau đó đưa cho Vu Nhược Hy: “Cô hãy bốc thuốc theo đơn thuốc này. Uống tầm nửa tháng sẽ hoàn toàn ổn định.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Vu Nhược Hy nhận lấy đơn thuốc mà Lâm Phi Vũ đưa tới. Bàn tay vô tình chạm vào, cô nhanh chóng thu tay về, làm như không biết gì.
“Thần y trẻ tuổi, chi phí khám bệnh bao nhiêu thế? Bây giờ tôi sẽ chuyển cho cậu.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy thân thiết nhìn Lâm Phi Vũ hỏi.
Bệnh của chồng mình đã được Lâm Phi Vũ chữa khỏi. Giờ phút này bà nhìn Lâm Phi Vũ thế nào cũng thấy thích, còn trẻ mà y thuật đã cao siêu như thế, thật sự hiếm có.
“Không cần đâu. Tôi là nhân viên của sếp Vu, nên chữa bệnh giúp ông cụ cũng được xem là làm tròn bổn phận.” Lâm Phi Vũ từ chối.
Mặc dù anh nghèo không có tiền, nhưng vẫn chưa đến nỗi bán y thuật để mưu sinh.
Anh là người tu tiên đường đường chính chính, có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Nếu thật sự vì tiền thì anh có muôn vàn cách thức để kiếm được vô số tiền.
Tu tiên vốn là chuyện tiêu hao khá nhiều tiền bạc, nhưng xã hội ngày nay đã khác rồi, có tiền cũng không mua được tài nguyên tu luyện mà anh mong muốn.
Vu Nhược Hy ngạc nhiên nhìn Lâm Phi Vũ. Anh đang làm bảo vệ cho công ty của mình, theo lý mà nói thì rất thiếu tiền, lẽ ra lúc này nên thu phí khám bệnh mới đúng, vậy mà anh đều từ chối.
Điều này đã khiến Vu Nhược Hy rất khó hiểu.
Sáng nay cũng thế, cứu người trên vỉa hè, sau đó cũng không cần gì cả mà xoay người rời đi, là người tốt việc tốt đơn thuần.
Tâm tính này của Lâm Phi Vũ đã khiến Vu Nhược Hy nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.
Trong xã hội coi trọng tiền bạc này, không ai là không yêu tiền, chỉ cần là những đồng tiền đúng chuẩn mực.
“Bà ngoại đã cho thì anh cứ lấy đi. Bao nhiêu? Anh cứ việc đưa ra một con số.” Vu Nhược Hy cố ý thăm dò một câu.
“Sếp Vu, thật sự không cần đâu. Tôi có nguyên tắc của tôi.” Lâm Phi Vũ vẫn lắc đầu rất dứt khoát.
Hôm trước nếu không phải sư huynh làm chủ thì anh đã không nhận 500 tệ tiền khám bệnh của Hạ Chính Dương rồi.
Coi như lần này Vu Nhược Hy đã nhìn thấy rất rõ, Lâm Phi Vũ không có ý định thu tiền, cũng không phải vì khách sáo.
Lâm Phi Vũ không thu tiền, nhưng Vu Nhược Hy không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, đến lúc đó đành phải bổ sung thêm một tí vào tiền lương của anh.
“Nhóc con, chuyện nào ra chuyện nấy. Cậu là nhân viên của Nhược Hy, nhưng cậu đã chữa khỏi bệnh cho ông Đồng nhà tôi, nên cậu phải nhận khoản tiền này.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy nói tiếp.
“Bà ngoại, đến lúc đó cháu sẽ tự khắc đưa cho anh ấy.” Vu Nhược Hy kéo bà ngoại khuyên nhủ.
Lúc nãy Lâm Phi Vũ đã nói thế rồi, tất nhiên phải tôn trọng nguyên tắc của người khác.
“Vậy cậu ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy lên tiếng.
“Không cần đâu ạ, bà ngoại, chúng cháu đi trước đây.” Vu Nhược Hy nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đứa bé này.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy thấy hai người rời đi thì lầm bầm một câu.
Sau khi hai người lên xe, Vu Nhược Hy không nhịn được hỏi: “Anh có y thuật cao siêu như thế, tại sao lại đến công ty của tôi làm bảo vệ vậy?”
“Tôi không muốn kiếm tiền bằng y thuật, nhưng lại không biết làm công việc gì, đành phải tìm công việc bảo vệ để làm trước.”
Câu trả lời này đã khiến Vu Nhược Hy mơ màng.
Trên thế giới này vẫn còn người như thế ư?
Rõ ràng có y thuật cao siêu, nhưng lại muốn lăn lộn nghề bảo vệ để trải nghiệm cuộc sống.
Tất nhiên, Vu Nhược Hy không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Phi Vũ. Cả hai lần, anh đều không lấy một xu.
“Đúng là một quái nhân.” Dứt lời, Vu Nhược Hy nổ máy lái về phía công ty.
Lâm Phi Vũ ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ phớt lờ mình, thông qua gương chiếu hậu thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, miệng khẽ mấp máy, lẩm bẩm mắng vài câu.
Anh mới là ông chủ, còn tôi là tài xế của anh, một nữ tài xế xinh đẹp.
Dọc đường đi, cả hai đều giữ im lặng. Vu Nhược Hy lái xe quay lại tầng hầm của công ty rồi bước xuống xe rời đi.
Cộp cộp cộp... Giày cao gót giẫm lên mặt sàn tầng hầm phát ra âm thanh dễ nghe.
“Sếp Vu, xe vẫn chưa khóa kìa.” Lâm Phi Vũ xuống xe xong thì nhìn Vu Nhược Hy đang đi thẳng về phía trước hô lên.
“Không cần đâu.” Vu Nhược Hy chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà đi về phía thang máy.
Lâm Phi Vũ chợt mơ màng, cô bị bệnh à?
Lâm Phi Vũ không đi vào trong thang máy, mà đi thẳng ra ngoài từ cửa ra vào của tầng hầm. Anh muốn tiếp tục quay lại phòng bảo vệ để làm việc.
Bây giờ đã gần năm giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tan làm.
Vu Nhược Hy đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Phi Vũ đuổi theo. Cô căm hận giậm chân rồi đi tới cửa quan sát một lát, nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phi Vũ.
“Ngày mai tôi sẽ sa thải anh.” Vu Nhược Hy mắng một câu, rồi đi thang máy lên thẳng tầng tám.
Lâm Phi Vũ vừa mới đi đến phòng bảo vệ, đội trưởng An Lập Đông đang bình chân như vại khoác lác ở bên trong.
“Phi Vũ, về rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi.”
An Lập Đông thấy Lâm Phi Vũ đi tới thì bật dậy nhường vị trí cho anh.
“Đội trưởng, anh không cần phải khách sáo đâu.” Lâm Phi Vũ liếc nhìn An Lập Đông.
“Cần chứ, cần chứ.” An Lập Đông cười tươi như gió xuân.
Lâm Phi Vũ không lay chuyển được lòng nhiệt tình của An Lập Đông, bị anh ta đẩy ngồi xuống.
“Phi Vũ à, về sau mọi người đều là anh em, có việc gì cần giúp đỡ thì anh cứ việc lên tiếng nhé.” An Lập Đông vỗ ngực cam đoan.
An Lập Đông đã lăn lộn lên chức đội trưởng đội bảo vệ, tất nhiên năng lực quan sát sắc mặt không hề tầm thường.
Anh ta chưa từng nhìn thấy nhân viên bảo vệ nào vừa đến hai ngày đã có thể ra ngoài cùng sếp Vu. Nếu nói giữa hai người không có quan hệ gì thì có đánh chết anh ta cũng không tin.
“Được, cảm ơn đội trưởng.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
An Lập Đông ở phòng bảo vệ một lát rồi bận bịu công việc khác.
Vu Nhược Hy quay về văn phòng rồi gọi thư ký Lưu đến.
“Sếp Vu.” Thư ký Lưu gọi.
“Điều Lâm Phi Vũ ở bộ phận bảo vệ đến vị trí này.” Vu Nhược Hy căn dặn.
“Sếp Vu, điều đến vị trí nào?”
Thư ký Lưu nghe xong thì thầm kinh ngạc. Lâm Phi Vũ này chỉ mới đến có hai ngày, chưa kể hôm nay sếp Vu còn một mình ra ngoài cùng anh ta, bây giờ vừa quay lại đã đổi chức vụ.
Xem ra sau này phải khách sáo với Lâm Phi Vũ một chút, nói không chừng là nhân vật tai to mặt lớn nào đó cố ý đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
Các nhân vật lớn đều thích khiêm tốn như vậy.
“Điều đến bên cạnh tôi, mấy ngày nữa tôi phải đến Hương Giang công tác, bảo anh ấy đi cùng với tôi.”
Vu Nhược Hy lạnh nhạt nói.
Lâm Phi Vũ có y thuật như thế, mang theo bên cạnh ít nhiều gì cũng sẽ có thêm người chăm sóc.
“Vâng, sếp Vu.” Thư ký Lưu gật đầu.
“Không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài trước đi.” Vu Nhược Hy xua tay với thư ký Lưu.
Mọi người có mặt tại đây đều chứng kiến y thuật của Lâm Phi Vũ. Tất nhiên người vui vẻ nhất là Đồng Minh Lê rồi, bệnh tình có thể lấy mạng ông ấy bất cứ lúc nào đã được anh chữa khỏi.
Vu Nhược Hy nhanh chóng cầm giấy và bút đưa cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ nhận lấy giấy và bút rồi đi tới bàn đá bên cạnh viết một đơn thuốc, sau đó đưa cho Vu Nhược Hy: “Cô hãy bốc thuốc theo đơn thuốc này. Uống tầm nửa tháng sẽ hoàn toàn ổn định.”
“Vâng, cảm ơn anh.” Vu Nhược Hy nhận lấy đơn thuốc mà Lâm Phi Vũ đưa tới. Bàn tay vô tình chạm vào, cô nhanh chóng thu tay về, làm như không biết gì.
“Thần y trẻ tuổi, chi phí khám bệnh bao nhiêu thế? Bây giờ tôi sẽ chuyển cho cậu.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy thân thiết nhìn Lâm Phi Vũ hỏi.
Bệnh của chồng mình đã được Lâm Phi Vũ chữa khỏi. Giờ phút này bà nhìn Lâm Phi Vũ thế nào cũng thấy thích, còn trẻ mà y thuật đã cao siêu như thế, thật sự hiếm có.
“Không cần đâu. Tôi là nhân viên của sếp Vu, nên chữa bệnh giúp ông cụ cũng được xem là làm tròn bổn phận.” Lâm Phi Vũ từ chối.
Mặc dù anh nghèo không có tiền, nhưng vẫn chưa đến nỗi bán y thuật để mưu sinh.
Anh là người tu tiên đường đường chính chính, có niềm kiêu hãnh của riêng mình.
Nếu thật sự vì tiền thì anh có muôn vàn cách thức để kiếm được vô số tiền.
Tu tiên vốn là chuyện tiêu hao khá nhiều tiền bạc, nhưng xã hội ngày nay đã khác rồi, có tiền cũng không mua được tài nguyên tu luyện mà anh mong muốn.
Vu Nhược Hy ngạc nhiên nhìn Lâm Phi Vũ. Anh đang làm bảo vệ cho công ty của mình, theo lý mà nói thì rất thiếu tiền, lẽ ra lúc này nên thu phí khám bệnh mới đúng, vậy mà anh đều từ chối.
Điều này đã khiến Vu Nhược Hy rất khó hiểu.
Sáng nay cũng thế, cứu người trên vỉa hè, sau đó cũng không cần gì cả mà xoay người rời đi, là người tốt việc tốt đơn thuần.
Tâm tính này của Lâm Phi Vũ đã khiến Vu Nhược Hy nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.
Trong xã hội coi trọng tiền bạc này, không ai là không yêu tiền, chỉ cần là những đồng tiền đúng chuẩn mực.
“Bà ngoại đã cho thì anh cứ lấy đi. Bao nhiêu? Anh cứ việc đưa ra một con số.” Vu Nhược Hy cố ý thăm dò một câu.
“Sếp Vu, thật sự không cần đâu. Tôi có nguyên tắc của tôi.” Lâm Phi Vũ vẫn lắc đầu rất dứt khoát.
Hôm trước nếu không phải sư huynh làm chủ thì anh đã không nhận 500 tệ tiền khám bệnh của Hạ Chính Dương rồi.
Coi như lần này Vu Nhược Hy đã nhìn thấy rất rõ, Lâm Phi Vũ không có ý định thu tiền, cũng không phải vì khách sáo.
Lâm Phi Vũ không thu tiền, nhưng Vu Nhược Hy không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả, đến lúc đó đành phải bổ sung thêm một tí vào tiền lương của anh.
“Nhóc con, chuyện nào ra chuyện nấy. Cậu là nhân viên của Nhược Hy, nhưng cậu đã chữa khỏi bệnh cho ông Đồng nhà tôi, nên cậu phải nhận khoản tiền này.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy nói tiếp.
“Bà ngoại, đến lúc đó cháu sẽ tự khắc đưa cho anh ấy.” Vu Nhược Hy kéo bà ngoại khuyên nhủ.
Lúc nãy Lâm Phi Vũ đã nói thế rồi, tất nhiên phải tôn trọng nguyên tắc của người khác.
“Vậy cậu ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy lên tiếng.
“Không cần đâu ạ, bà ngoại, chúng cháu đi trước đây.” Vu Nhược Hy nói xong thì nháy mắt ra hiệu cho Lâm Phi Vũ.
Lâm Phi Vũ cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Đứa bé này.” Bà ngoại của Vu Nhược Hy thấy hai người rời đi thì lầm bầm một câu.
Sau khi hai người lên xe, Vu Nhược Hy không nhịn được hỏi: “Anh có y thuật cao siêu như thế, tại sao lại đến công ty của tôi làm bảo vệ vậy?”
“Tôi không muốn kiếm tiền bằng y thuật, nhưng lại không biết làm công việc gì, đành phải tìm công việc bảo vệ để làm trước.”
Câu trả lời này đã khiến Vu Nhược Hy mơ màng.
Trên thế giới này vẫn còn người như thế ư?
Rõ ràng có y thuật cao siêu, nhưng lại muốn lăn lộn nghề bảo vệ để trải nghiệm cuộc sống.
Tất nhiên, Vu Nhược Hy không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Phi Vũ. Cả hai lần, anh đều không lấy một xu.
“Đúng là một quái nhân.” Dứt lời, Vu Nhược Hy nổ máy lái về phía công ty.
Lâm Phi Vũ ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Vu Nhược Hy.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ phớt lờ mình, thông qua gương chiếu hậu thấy anh đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, miệng khẽ mấp máy, lẩm bẩm mắng vài câu.
Anh mới là ông chủ, còn tôi là tài xế của anh, một nữ tài xế xinh đẹp.
Dọc đường đi, cả hai đều giữ im lặng. Vu Nhược Hy lái xe quay lại tầng hầm của công ty rồi bước xuống xe rời đi.
Cộp cộp cộp... Giày cao gót giẫm lên mặt sàn tầng hầm phát ra âm thanh dễ nghe.
“Sếp Vu, xe vẫn chưa khóa kìa.” Lâm Phi Vũ xuống xe xong thì nhìn Vu Nhược Hy đang đi thẳng về phía trước hô lên.
“Không cần đâu.” Vu Nhược Hy chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà đi về phía thang máy.
Lâm Phi Vũ chợt mơ màng, cô bị bệnh à?
Lâm Phi Vũ không đi vào trong thang máy, mà đi thẳng ra ngoài từ cửa ra vào của tầng hầm. Anh muốn tiếp tục quay lại phòng bảo vệ để làm việc.
Bây giờ đã gần năm giờ, chỉ còn nửa tiếng nữa là tan làm.
Vu Nhược Hy đợi nửa ngày cũng không thấy Lâm Phi Vũ đuổi theo. Cô căm hận giậm chân rồi đi tới cửa quan sát một lát, nhưng chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phi Vũ.
“Ngày mai tôi sẽ sa thải anh.” Vu Nhược Hy mắng một câu, rồi đi thang máy lên thẳng tầng tám.
Lâm Phi Vũ vừa mới đi đến phòng bảo vệ, đội trưởng An Lập Đông đang bình chân như vại khoác lác ở bên trong.
“Phi Vũ, về rồi đấy à? Mau ngồi xuống đi.”
An Lập Đông thấy Lâm Phi Vũ đi tới thì bật dậy nhường vị trí cho anh.
“Đội trưởng, anh không cần phải khách sáo đâu.” Lâm Phi Vũ liếc nhìn An Lập Đông.
“Cần chứ, cần chứ.” An Lập Đông cười tươi như gió xuân.
Lâm Phi Vũ không lay chuyển được lòng nhiệt tình của An Lập Đông, bị anh ta đẩy ngồi xuống.
“Phi Vũ à, về sau mọi người đều là anh em, có việc gì cần giúp đỡ thì anh cứ việc lên tiếng nhé.” An Lập Đông vỗ ngực cam đoan.
An Lập Đông đã lăn lộn lên chức đội trưởng đội bảo vệ, tất nhiên năng lực quan sát sắc mặt không hề tầm thường.
Anh ta chưa từng nhìn thấy nhân viên bảo vệ nào vừa đến hai ngày đã có thể ra ngoài cùng sếp Vu. Nếu nói giữa hai người không có quan hệ gì thì có đánh chết anh ta cũng không tin.
“Được, cảm ơn đội trưởng.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
An Lập Đông ở phòng bảo vệ một lát rồi bận bịu công việc khác.
Vu Nhược Hy quay về văn phòng rồi gọi thư ký Lưu đến.
“Sếp Vu.” Thư ký Lưu gọi.
“Điều Lâm Phi Vũ ở bộ phận bảo vệ đến vị trí này.” Vu Nhược Hy căn dặn.
“Sếp Vu, điều đến vị trí nào?”
Thư ký Lưu nghe xong thì thầm kinh ngạc. Lâm Phi Vũ này chỉ mới đến có hai ngày, chưa kể hôm nay sếp Vu còn một mình ra ngoài cùng anh ta, bây giờ vừa quay lại đã đổi chức vụ.
Xem ra sau này phải khách sáo với Lâm Phi Vũ một chút, nói không chừng là nhân vật tai to mặt lớn nào đó cố ý đến đây để trải nghiệm cuộc sống.
Các nhân vật lớn đều thích khiêm tốn như vậy.
“Điều đến bên cạnh tôi, mấy ngày nữa tôi phải đến Hương Giang công tác, bảo anh ấy đi cùng với tôi.”
Vu Nhược Hy lạnh nhạt nói.
Lâm Phi Vũ có y thuật như thế, mang theo bên cạnh ít nhiều gì cũng sẽ có thêm người chăm sóc.
“Vâng, sếp Vu.” Thư ký Lưu gật đầu.
“Không còn chuyện gì nữa, cô ra ngoài trước đi.” Vu Nhược Hy xua tay với thư ký Lưu.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương