Uất Hận

Chương 2: Ngày Sinh Nhật Đáng Nhớ.



" Sao mình có linh cảm chẳng lành ấy nhỉ ? "

Tư Mộ thoáng nghĩ.

Tư Mộ cũng đã về đến nhà riêng mà ông nội cho mình, căn nhà cũng khá to đầy đủ tiện nghi chỉ dành riêng cho cậu mà thôi. Lúc này cậu đang nhớ một người chính là người mà cậu thương, không phải một cô gái Thướt tha mỹ miều và cũng chẳng phải một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mà là một chàng trai.

Cậu là LGBT, Tư Mộ có quen một người con trai tên Mai Dịch Sơn. Hắn ta vô cùng thương yêu và cưng chiều cậu, nhưng cả hai rất ít khi gặp nhau vì dạo này công việc của hắn quá bận Dịch Sơn lớn hơn Tư Mộ ba tuổi.

Tư Mộ ngồi ghế nhìn xuống đường phố tấp nập người qua lại mà lòng buồn não nề :

- Bận đến mức không gặp được người yêu của mình sao...?

Trong một căn phòng chỉ có một người duy nhất, một người đang nhớ người thương của mình, nhưng chẳng biết người ấy giờ đang ở đâu đang làm gì, muôn ngàn câu hỏi đang hiện lên trong đầu Tư Mộ lúc này, cậu tự nghĩ

 'Có phải Dịch Sơn người cậu yêu đã chán ghét cậu rồi hay không? '

Hai người yêu nhau cũng được hơn hai năm rồi, lúc mới quen ai cũng sẽ hết lòng yêu thương nhau nhưng về sau sự yêu thương chỉ đến từ một phía đó chính Tư Mộ, cậu yêu hắn hết lòng còn hắn thì sao?

Thi thoảng sẽ tránh mặt cậu, hắn muốn đi chơi với ai cũng được còn cậu thì không, một tình yêu đầy sự chiếm hữu nhưng liệu đó có phải là yêu?

Tư Mộ ngồi ở hành lang, nhâm nhi ly cà phê sữa đá, ngồi nhìn xuống thành phố đông đảo người qua lại, nhẩm lại con người sắp tròn tuổi mười tám lại suy nghĩ như một ông cụ non. Nhìn những con người tấp nập chạy theo công việc, làm người lớn thật khổ nào là tiền bạc, nào là cuộc sống, nào là công việc, có những người còn phải chạy deadline từ tối đến sáng vẫn chưa xong.

Tư Mộ với trái tim đầy nhân hậu suy nghĩ rồi lại thở dài.



- Vì sao sống trên đời này lại phải khổ sở đến như thế nhỉ?

Tuy bây giờ cậu hiểu biết tất cả nhưng có vài điều phải sau này cậu mới nhận ra được, vì sao lại có những kẻ mưu mô, xảo quyệt, dối trá và tàn bạo như vậy? Có những người như vậy tại sao lại sinh ra nhưng con người ngây thơ dễ lừa như vậy? Thế giới này khó mà đoán được ha.

Tư Mộ đi thay đồ hớn hở chuẩn bị đến nhà ông Diệp như lời đã định với Tư Niên, loay hoay mãi một lúc mới xong, cậu ra xe và được tài xế chở thẳng đến nhà ông nội mình, đến nơi Tư Mộ đã đến sớm hơn Tư Niên một chút. Cậu không chần chừ mà bước vào nhà như thường lệ.

\* Cạch \*

Vừa mở cửa bước vào thứ đập vào mắt Tư Mộ chính là hình ảnh ông Diệp đang nằm dài trên đất và dưới nền nhà là một vũng máu tươi.

Cậu hoảng sợ thốt lên :

- Ô-ông ơi!

Căng nhà vắng lặng không một tiếng đáp trả, Tư Mộ ngã khụy xuống đất cạnh thể xác của ông mình òa khóc nức nở cậu chuẩn bị gọi cảnh sát và xe cứu thương thì nhìn thấy cái camera được lấp trên trần nhà.

Từ trong camera quay lại, Tư Mộ thấy được một đoạn video khiến cậu sốc đến không nói nên lời, đầu ốc trống rỗng và nắm chặt tay thành nắm đấm. Cậu thu clip vào một chiếc thẻ nhớ và cất vào trong điện thoại, cậu đứng phắt dậy định đi tìm Tư Niên thì đã nghe thấy tiếng mở cửa phía dưới nhà.

Tư Niên bất ngờ nói lớn :

- Anh hai! A-anh đã giết chết ông nội sao... m-máu!



Tư Mộ nhíu mày tức giận đáp :

- Mày chính là mày giết chết ông nội mày đã quên căng nhà này có camera à?

Tư Niên có chút bất ngờ nhưng vẫn bình thản trả lời :

- Thì đã sao? Xóa là xong thôi mà nhưng ông ta chết là đáng lắm.

Nói xong Tư Niên bật cười.

Tư Mộ nghe xong thì tức giận vô cùng khi nhìn thấy sự khiêu khích và khốn nạn đó của Tư Niên, khiến Tư Mộ nhìn trúng chai rượu trên kệ, cậu tiến đến phía chai rượu vươn tay lấy nó rồi đập phắn xuống bàn khiến nó bể làm đôi.

Tư Niên lúc này liền cười đắc ý dường như đã đi theo kế hoạch từ trước, Tư Mộ lao đến Tư Niên dơ thẳng phân nửa chai rượu bể bén lịm chỉ cần đụng một phát là đứt thịt, Tư Niên bình tĩnh bật chế độ diễn xuất.

Tư Niên vờ té ra sàng nhà khóc nức nở với vẻ mặt sợ hãi không thôi và la lớn lên :

- Hic oa! Anh Mộ đừng mà, anh đã giết đi ông nội rồi anh còn muốn giết cả em trai của anh sao?

Tư Mộ trợn trừng mắt và nói :

- Mày giết chết ông nội còn vu oan giá họa cho tao à, lương tâm của mày đúng là bị chó gập mất rồi mà!

Từ bên ngoài có người nghe thấy tiếng hét của Tư Niên và tiếng động lớn nên đã xong vào bên trong nhà, đập vào mắt họ là cái thi thể của ông Diệp nằm trên dũng máu và kế bên đó không xa Tư Mộ đang dồn Tư Niên vào trong cạnh tường trên tay còn cầm hung khí, Tư Niên rất sợ hãi và ngón tay còn dính máu.
Chương trước Chương tiếp