Ước Định Trăng Tròn: Xà Vương Biết Yêu
Chương 100: Dẫn dắt dư luận
Vài ngày sau, trước tập đoàn Lục thị đã thấy xác của 30 người thiếu nữ trong trạng thái đã tím tái, ngừng thở. Và đặc biệt là trên cổ tay của từng người có một vết cắn sâu, tựa hồ là do rắn để lại, khiến những người chứng kiến đều bàng hoàng, sửng sốt.
Thoáng chốc, giới báo chí đã ập đến. Tiếng máy ảnh “tách tách” không ngừng vang lên liên tục. Vừa hay, đúng lúc Lục Tây lái xe đến Lục thị. Ngay khi anh mở cửa xe bước xuống thì đã bị đám phóng viên bao vây, không ngừng đặt ra những câu hỏi về cái chết bí ẩn của 30 cô gái. Trong đó có cả Mạc Đào, xảy ra trước cổng lớn của tập đoàn Lục thị.
- “Xin hỏi ngài Lục, tại sao mới sáng sớm lại có 30 cái xác xuất hiện ở trước cổng của tập đoàn Lục thị vậy? Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến ngài không?”
Nhiều câu hỏi như thể gán ép tất cả tội lỗi là do Lục Tây gây ra vậy. Có người còn cho rằng anh đã làm việc gì đó bất chính khiến cho đối thủ cạnh tranh căm ghét mà cho người vu oan anh, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục thị.
- “Các người là phóng viên, tất nhiên sẽ có đủ nhận thức để phân biệt mọi chuyện, đúng chứ?”
Lục Tây vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh giọng hỏi ngược lại khiến tiếng bàn tán xôn xao của tất cả mọi người xung quanh phút chốc trở nên im bặt. Liền sau đó, anh khàn giọng lên tiếng nói:
- “Chẳng có người nào điên rồ sau khi giết hại nhiều người còn cho cả thế giới biết được tội ác của mình cả.”
Câu nói này của anh khiến tất cả mọi người đều ngẫm nghĩ lại mà xôn xao bàn tán:
- “Phải rồi. Trên tay của những người họ đều có vết răng của một con vật gì đó. Có lẽ, đã có người kiếm chuyện tạo ra sự việc chấn động này để gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục thị.”
Bộp…bộp…bộp…
Trong lúc mọi người đang không ngừng đặt ra những câu hỏi về sự xuất hiện của 30 cái xác một cách bí ẩn này, thì bất ngờ từ xa vang lên tiếng vỗ tay giòn tan của một người. Không ai khác chính là Nam Cung Thống.
- “Đúng vậy. Tôi tin tưởng ngài Lục đây chưa bao giờ làm chuyện gì xấu mà phải khiến cho đối thủ tìm cách hãm hại được.”
Vừa nói, ông ta dõng dạc tiến lại gần vị trí 30 cái xác khiến Lục Tây cảm thấy có chút gì đó kì lạ mà nhíu mày nhìn theo. Để xem, Nam Cung Thống sẽ nói gì với các phóng viên có mặt tại hiện trường.
- “Nhìn này! Trên cổ tay của mỗi cô gái đều in hằn một vết cắn, trông rất giống của loài rắn để lại.”
Nam Cung Thống chỉ tay vào chỗ vết thương trên tay của từng nạn nhân mà chậm rãi phân tích, khiến bầu không khí phút chốc trở nên yên lặng mà nghe người hiện diện nói tiếp:
- “Mọi người còn nhớ lời đồn về xà vương trong truyền thuyết chứ?”
Nghe hỏi, đám đông đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Sau đó gật đầu xác nhận khiến Nam Cung Thống đạt được mục đích mà nhếch môi cười khẩy. Lúc lâu sau, ông ta khẽ hướng mắt, liếc nhìn Lục Tây một cái rồi xoay người nhìn chung quanh một lượt, lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Tôi nghĩ, tất cả chuyện này đều do xà vương gây ra.”
- “Cái gì? Xà vương có thật trên đời sao?”
Nghe đến đây khiến đám phóng viên càng thêm tò mò mà xôn xao hỏi lại. Nam Cung Thống tỏ ra vô cùng điềm thản, lên tiếng tiếp:
- “Như mọi người đã biết, đã có rất nhiều tin tức về những cái chết xảy ra liên tục của những thợ săn ngay khi đi vào khu rừng. Chính xác hơn, khu rừng ấy là địa phận cai trị của xà vương. Bởì lẽ đó mà cái chết của 30 cô gái này… rất có thể là do xà vương gây ra, nhằm để cảnh báo tất cả mọi người, không được phép làm bất cứ điều gì làm phật lòng ngài ấy.”
Trước những lời suy đoán này của Nam Cung Thống khiến Lục Tây dường như sắp không nhịn được nữa. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn để xem ông ta tiếp tục dẫn dắt câu chuyện này ra sao, hai tay anh khẽ siết chặt lại với nhau.
- “Biết là việc xà vương làm chỉ để răn đe. Nhưng giết hại đến tận 30 người không phải là quá hung hãn sao? Vậy nên, tôi nghĩ rằng, tất cả chúng ta phải làm điều gì đó để đấu tranh chống lại xà vương. Nhỡ đâu một ngày, loài rắn trở nên hung tởn mà sát hại biết bao nhiêu sinh mạng thì sao?”
Nghe đến đây, một nữ phóng viên lên tiếng phản bác:
- “Truyền thuyết xà vương không hề có thật. Chuyện những thợ săn vào rừng săn bắn rồi bị con vật gì đó cắn chết, rất có thể chỉ là sự trừng phạt của tự nhiên khi đã xâm hại đến những loài thú quý hiếm trong rừng. Theo tôi nghĩ, người ta kể lại việc xà vương xuất hiện để trừng trị những kẻ xấu chỉ là lời đồn đại, không có thực, nhằm muốn tất cả chúng ta biết cách yêu thương và tôn trọng môi trường hoang dã hơn thôi.”
Liền lập tức, Nam Cung Thống dõng dạc lên tiếng cắt ngang:
- “Có thể mọi người cho rằng xà vương không hề tồn tại. Bởi vì thực ra, vẻ ngoài của xà vương rất giống loài người chúng ta. Bản thân ngài ấy có thể biến hóa linh hoạt thành bất cứ ai có mặt ở quanh đây cũng nên.”
Nói rồi, ông ta đảo mắt nhìn chung quanh khiến những người đang chứng kiến trở nên dè dặt, tỏ ra nghi ngờ người đang đứng cạnh mình hoặc ai đó quanh đây chính là xà vương.
…COMMING SOON…
Thoáng chốc, giới báo chí đã ập đến. Tiếng máy ảnh “tách tách” không ngừng vang lên liên tục. Vừa hay, đúng lúc Lục Tây lái xe đến Lục thị. Ngay khi anh mở cửa xe bước xuống thì đã bị đám phóng viên bao vây, không ngừng đặt ra những câu hỏi về cái chết bí ẩn của 30 cô gái. Trong đó có cả Mạc Đào, xảy ra trước cổng lớn của tập đoàn Lục thị.
- “Xin hỏi ngài Lục, tại sao mới sáng sớm lại có 30 cái xác xuất hiện ở trước cổng của tập đoàn Lục thị vậy? Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì đến ngài không?”
Nhiều câu hỏi như thể gán ép tất cả tội lỗi là do Lục Tây gây ra vậy. Có người còn cho rằng anh đã làm việc gì đó bất chính khiến cho đối thủ cạnh tranh căm ghét mà cho người vu oan anh, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục thị.
- “Các người là phóng viên, tất nhiên sẽ có đủ nhận thức để phân biệt mọi chuyện, đúng chứ?”
Lục Tây vẻ mặt điềm tĩnh, lạnh giọng hỏi ngược lại khiến tiếng bàn tán xôn xao của tất cả mọi người xung quanh phút chốc trở nên im bặt. Liền sau đó, anh khàn giọng lên tiếng nói:
- “Chẳng có người nào điên rồ sau khi giết hại nhiều người còn cho cả thế giới biết được tội ác của mình cả.”
Câu nói này của anh khiến tất cả mọi người đều ngẫm nghĩ lại mà xôn xao bàn tán:
- “Phải rồi. Trên tay của những người họ đều có vết răng của một con vật gì đó. Có lẽ, đã có người kiếm chuyện tạo ra sự việc chấn động này để gây ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục thị.”
Bộp…bộp…bộp…
Trong lúc mọi người đang không ngừng đặt ra những câu hỏi về sự xuất hiện của 30 cái xác một cách bí ẩn này, thì bất ngờ từ xa vang lên tiếng vỗ tay giòn tan của một người. Không ai khác chính là Nam Cung Thống.
- “Đúng vậy. Tôi tin tưởng ngài Lục đây chưa bao giờ làm chuyện gì xấu mà phải khiến cho đối thủ tìm cách hãm hại được.”
Vừa nói, ông ta dõng dạc tiến lại gần vị trí 30 cái xác khiến Lục Tây cảm thấy có chút gì đó kì lạ mà nhíu mày nhìn theo. Để xem, Nam Cung Thống sẽ nói gì với các phóng viên có mặt tại hiện trường.
- “Nhìn này! Trên cổ tay của mỗi cô gái đều in hằn một vết cắn, trông rất giống của loài rắn để lại.”
Nam Cung Thống chỉ tay vào chỗ vết thương trên tay của từng nạn nhân mà chậm rãi phân tích, khiến bầu không khí phút chốc trở nên yên lặng mà nghe người hiện diện nói tiếp:
- “Mọi người còn nhớ lời đồn về xà vương trong truyền thuyết chứ?”
Nghe hỏi, đám đông đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Sau đó gật đầu xác nhận khiến Nam Cung Thống đạt được mục đích mà nhếch môi cười khẩy. Lúc lâu sau, ông ta khẽ hướng mắt, liếc nhìn Lục Tây một cái rồi xoay người nhìn chung quanh một lượt, lạnh giọng lên tiếng nói:
- “Tôi nghĩ, tất cả chuyện này đều do xà vương gây ra.”
- “Cái gì? Xà vương có thật trên đời sao?”
Nghe đến đây khiến đám phóng viên càng thêm tò mò mà xôn xao hỏi lại. Nam Cung Thống tỏ ra vô cùng điềm thản, lên tiếng tiếp:
- “Như mọi người đã biết, đã có rất nhiều tin tức về những cái chết xảy ra liên tục của những thợ săn ngay khi đi vào khu rừng. Chính xác hơn, khu rừng ấy là địa phận cai trị của xà vương. Bởì lẽ đó mà cái chết của 30 cô gái này… rất có thể là do xà vương gây ra, nhằm để cảnh báo tất cả mọi người, không được phép làm bất cứ điều gì làm phật lòng ngài ấy.”
Trước những lời suy đoán này của Nam Cung Thống khiến Lục Tây dường như sắp không nhịn được nữa. Tuy nhiên, anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn để xem ông ta tiếp tục dẫn dắt câu chuyện này ra sao, hai tay anh khẽ siết chặt lại với nhau.
- “Biết là việc xà vương làm chỉ để răn đe. Nhưng giết hại đến tận 30 người không phải là quá hung hãn sao? Vậy nên, tôi nghĩ rằng, tất cả chúng ta phải làm điều gì đó để đấu tranh chống lại xà vương. Nhỡ đâu một ngày, loài rắn trở nên hung tởn mà sát hại biết bao nhiêu sinh mạng thì sao?”
Nghe đến đây, một nữ phóng viên lên tiếng phản bác:
- “Truyền thuyết xà vương không hề có thật. Chuyện những thợ săn vào rừng săn bắn rồi bị con vật gì đó cắn chết, rất có thể chỉ là sự trừng phạt của tự nhiên khi đã xâm hại đến những loài thú quý hiếm trong rừng. Theo tôi nghĩ, người ta kể lại việc xà vương xuất hiện để trừng trị những kẻ xấu chỉ là lời đồn đại, không có thực, nhằm muốn tất cả chúng ta biết cách yêu thương và tôn trọng môi trường hoang dã hơn thôi.”
Liền lập tức, Nam Cung Thống dõng dạc lên tiếng cắt ngang:
- “Có thể mọi người cho rằng xà vương không hề tồn tại. Bởi vì thực ra, vẻ ngoài của xà vương rất giống loài người chúng ta. Bản thân ngài ấy có thể biến hóa linh hoạt thành bất cứ ai có mặt ở quanh đây cũng nên.”
Nói rồi, ông ta đảo mắt nhìn chung quanh khiến những người đang chứng kiến trở nên dè dặt, tỏ ra nghi ngờ người đang đứng cạnh mình hoặc ai đó quanh đây chính là xà vương.
…COMMING SOON…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương