Vạn Cổ Cuồng Đế

Chương 26: Dùng trận khu trận



Phù văn như ánh sao đầy trời như ánh sang le lói trong bóng đêm, cùng lúc đó, toàn bộ trong hố trời tựa hồ bị đồ vật gì xúc động, bỗng nhiên chấn động lên.Hai bên vách đá dựng đứng của hố trời, lần lượt xuất hiện phù văn, lít nha lít nhít, trong chốc lát che phủ khắp hố trời, vô cùng vô tận.

"Không tốt, có cấm chế thần bí được khởi động."

Sắc mặt Bạch Cốt đàn chủ bổng biến đổi, nếu Tịch Thiên Dạ bố trí trận pháp thì hắn không để ở trong mắt, nhưng trong cấm chế huyền bí trong hố trời, lại rất vô cùng đáng sợ, được người khác để lại không biết bao nhiêu năm, rất có thể là do Thánh giả xuất thủ bày ra.

"Đàn chủ, làm sao bây giờ?"

Trần Thuận Cương có chút kinh hoảng, hắn ở trên vách đá dựng đứng cảm nhận được một luồng lực lượng bàng bạc vô tận đang đang chậm rãi thức tỉnh, là thứ mà bọn hắn không thể chống lại được.

"Trước tiên đem tiểu tử này bắt lại, tất cả đều là do hắn giở trò quỷ."

Bạch Cốt đàn chủ trong lòng thầm hận, biết trước thì đã đi điều tra thật kỹ tiểu tử này, tình huống hiện tại đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi mà hắn đang khống chế.

Tu vi của Bạch Cốt đàn chủ cực cao, một kích có thể làm sụp đổ một ngon núi nhỏ, trong cự ly ngắn muốn bắt một tên tu sĩ Linh cảnh dễ như trở bàn tay.

Nhưng mà, lần này hắn lại tính sai.

Trên mặt nạ của Tịch Thiên Dạ cũng bắt ra ánh sang chói, dung hợp lại với cấm chế của hố trời.

Trong chốc lát, đấu chuyển tinh di, hắn đã xuất hiện tại một phương hướng khác, đứng ở trên một nhánh cây của Bất Tử Minh Thụ, từng cái sao trời xoay tròn xung quanh hắn, giống như ảo mộng

"Dùng trận khu trận, đấu chuyển tinh di."

Bạch Cốt đàn chủ một kích thất bại, Tịch Thiên Dạ đã xuất hiện tại một phương hướng khác, ánh sao tràn ngập đầy trời. Lúc này hắn có ngu đi nữa cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là hắn nằm mơ đều không ngờ rằng, sẽ phát sinh ra tình huống này, như gặp quỷ.

Dùng trận khu trận, đây chính là thủ đoạn vô cùng cao thâm trong trận pháp chi đạo, hắn cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một lần.

Bởi vì thần văn trận sư vốn thưa thớt, so với Luyện Đan sư càng thưa thớt hơn, bình thường có thể nhìn thấy một hai ngươgi cũng khó khăn. Mà lại dùng trận khu trận chi đạo, thuộc về thủ đoạn vô cùng cao cấp, chỉ có người có tạo nghệ về thần văn trận pháp cao hơn người bày, mới có thể được thi triển ra.

Thần văn cấm chế của hố trời, ít nhất cũng là thủ đoạn mà một tên thánh giả để lại, làm sao có thể bị Tịch Thiên Dạ dùng trận khu trận chi thuật khống chế được, thật không thể tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ tạo nghệ về thần văn trận pháp đã cao thâm hơn tên Thánh giả năm đó?

Làm sao có thể có chuyện như thế được!

Nhưng mà, bình thường cũng không phải là ngươi không tin thì sẽ không phát sinh ra việc như thế, Tịch Thiên Dạ hoàn toàn chính xác dùng trận khu trận, khống chế trận pháp trong hố trời. Việc hắn bế quan ba ngày, lấy mắt thường quan sát để nhìn thấu quy luật hoạt động của trận pháp, sau cùng bày ra để Bạch Cốt giáo có thể chấp thuận việc luyện chế ra một kiện bảo vật có thể khắc chế trận pháp cấm chế bên trong hố trời.

"Trước đó đã khuyên qua các ngươi đừng đến, đáng tiếc các ngươi không nghe khuyên bảo." Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi muốn thế nào?" Bạch Cốt đàn chủ lạnh lùng nói.

Cấm chế trong hố trời đã bị kích hoạt, hơi xuất ra một chút lực lượng cũng có thể giết chết bọn hắn, lực lượng của một thánh trận, không phải thứ mà bọn hắn có thể chịu đựng được

Thánh Giả, thông thiên triệt địa! Ngày bay ba vạn dặm, phất tay đoạn sơn hà.

Bản chất rất khác biệt với Tôn giả.

Lực lượng của một cái thánh trận cũng có thể hủy thiên diệt địa.

Mà lúc này, thánh trận đáng sợ như vậy, lại bị Tịch Thiên Dạ nắm giữ trong tay.

"Nói đến, cũng là muốn cảm tạ Bạch Cốt đàn chủ rất nhiều, vì đã mang ta tới nơi này, bằng không thì ta cũng không chiếm được bảo tàng của nơi đây.

Tịch Thiên Dạ cười nhạt nói.

Đám người của Bạch Cốt giáo tức đến ói máu, người tính không bằng trời tính, ai cũng không ngờ rằng sẽ phát sinh tình huống như vậy.

"Ngươi cho rằng bằng một mình ngươi liền có thể cầm được di bảo của Thánh Giả à, ngươi cho rằng ở trong Thánh giả mộ địa không có các hậu chiêu khác à, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác, lấy được bảo vật chúng ta lại chia đôi."

Bạch Cốt đàn chủ lạnh lùng nói, chuyện đã phát sinh ra như thế thì bây giờ hắn cũng không thể không thỏa hiệp. Tịch Thiên Dạ nắm giữ được thánh trận của hố trời, đã không còn là một tiểu tu sĩ mà hắn có thể tùy tiện mà nắn bóp nữa rồi.

Tịch Thiên Dạ cười cười, xem thường mà nói: "Nơi đây cũng không phải là chỗ chôn cất Thánh giả, các ngươi đi vào nơi này, cũng đã đã định trước không cách nào ra ngoài."

"Cái gì, không phải nơi chôn cất Thánh giả."

Bạch Cốt đàn chủ hơi biến sắc mặt, không có khả năng! Hắn có thể cảm nhận được khí tức mà Thánh giả để lại.

Thời điểm mà linh hồn củaThánh Giả tiêu tán sẽ phát ra từng đạo lực lượng kỳ lạ khuếch tán tứ phía, loại lực lượng kia có thể cải thiện hoàn cảnh chung quanh, ký thác ở thiên địa, khiến cho đất đai bình thường hóa thành linh Thổ, vạn năm đều khó phai mờ.

Hắn cảm ứng được đất đai ở trong sơn cốc có lực lượng linh hồn của Thánh giả, khẳng định có Thánh Giả chết ở đây.

Tịch Thiên Dạ không thèm để ý Bạch Cốt đàn chủ, quay người ngắm nhìn Bất Tử Minh Thụ sau lưng, khẽ lắc đầu.

Bất Tử Minh Thụ trước mắt, khi còn sống có thể so sánh với tu sĩ Đế Cảnh, lại bị xem như vật chứa để ở nơi này.

Một tên Đế giả ở trong Thế Giới Hồng Hoang chính là một tồn tại phiên vân phúc vũ, phất tay đều có thể diệt sát ngàn vạn Thánh Giả, có thể xưng là người mạnh nhất trong cường giả.

Tịch Thiên Dạ trước đó cũng không xác định, hiện tại đã có thể khẳng định, nơi đây tồn tại vì cái gì.

"Hi vọng các ngươi có thể còn sống đến lúc ta trở lại."

Tịch Thiên Dạ quan sát đám người Bạch Cốt giáo, cười nhạt một tiếng, quay người bay lên trời, chui vào bên trong một cái hốc cây của Bất Tử Minh Thụ, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Cùng lúc đó, thánh trận lực lượng rốt cuộc không còn bị khống chế, sức mạnh vô cùng vô tận theo bốn phương tám hướng bay về phía đám người Bạch Cốt giáo mà giết tới.

"Tịch Thiên Dạ, ngươi chết không yên lành." Bạch Cốt đàn chủ sắc mặt khó coi tới cực điểm, rốt cục nhịn không được gầm thét lên, lực lượng có thể phá hủy một ngọn núi ở trong người hắn bộc phát ra, một cái thành nhỏ cũng có thể biến mất trong lửa giận của hắn.

Nhưng mà, vô dụng.

Lực lượng có mạnh hơn ở trước mặt thánh trận đều không có ý nghĩa. Lực lượng của thánh trận có thể hủy thiên diệt địa, căn bản không phải một Tôn giả bình thường như hắn có thể chống cự, không có bất cứ đường sinh cơ nào.

...

Thi thể của Bất Tử Minh Thụ bên trong hố trời hết sức khổng lồ, cao mười vạn mét, đường kính 10 km, thân cây bên trong đã bị lấy hết, giống như là một cái tiểu thế giới bị phong bế.

Tịch Thiên Dạ trong bóng đêm bay ngang qua, Bất Tử Minh Thụ thân thể bên trong bị mở ra từng đầu lối đi, bức họa cổ xưa, ghi lại từng bức tranh cổ xưa mà người đó không muốn để lại.

Một đường đi về phía trước đại khái ba trăm mét, Tịch Thiên Dạ đột nhiên nhìn thấy một người.

"Chu Khánh Diêm, từ lúc chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ."

Người kia, đúng là Bích U sơn trang Chu Khánh Diêm.

Hắn người thứ nhất xuống bên dưới hố trời, không tiếp tục truyền về tin tức, lại không nghĩ được là hắn đã tìm được nơi đây.

Cũng là lúc này, tình huống của Chu Khánh diêm không được tốt lắm, hoặc là nói rất tồi tệ.

"Tịch Thiên Dạ!"

Chu Khánh Diêm mở ra mí mắt nặng nề, sau khi trông thấy Tịch Thiên Dạ, đắng chát cười một tiếng, cũng không nói gì thêm.

"Âm Minh hạt sinh trưởng ở biển Cửu U, là sinh vật quần cưu, lấy nước của biển Cửu U làm thức ăn, một khi xuất hiện thì giống như cá diếc sang sông. Người bị Âm Minh hạt cắn trúng nếu như trị liệu chậm trễ, trong vòng một canh giờ liền sẽ chết."

Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.

Dịch: Vạn Cổ Thư Thần

Biên: Khang_a_ca
Chương trước Chương tiếp