Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 549: Nguyên Anh Kỳ
"Thật đáng giận, Tịch Thiên Dạ cũng quá không coi ai ra gì”
Soạt!
Hằng Dương đế tử soạt một tiếng hung hãng ném chén trà xuống đất, biểu lộ vô cùng khó coi.
Lôi thị đế tộc ba lần phái người đến bái phỏng Tịch Thiên Dạ, kết quả toàn bộ đều bị đóng cửa không tiếp.
Hắn đường đường là Lôi thị đế tử, năm lần bảy lượt mặt dạn mày dày cầu kiến, kết quả là người ta không thèm để ý tới hắn.
Những nguyên lão của Lôi thị đế tộc cũng mặt trầm như nước.
Bọn hẳn đều không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ cao ngạo như thế, bọn hẳn là đế tộc đến bái phỏng mà cũng không để ý tới.
Nếu đang ở Nam Man đại lục thì sợ là bọn hắn đã sớm nổi trận lôi định, có ai dám không cho đế tộc bọn hắn mặt mũi như thế.
Nhưng dù sao thì Hắc Bạch thần thành cũng không phải Nam Man đại lục, hiện tại bọn hắn không
có bất kỳ biện pháp gì.
"Dù sao thì Tịch Thiên Dạ cũng là tu sĩ Nam Man đại lục, hẳn thật sự không chiếu cố đồng hương chút nào như vậy sao?"
Một nguyên lão áo đen lạnh lùng nói.
Danh ngạch đi Thiên Lan thăn cung, ngoài 100 suất trong tay Hắc Bạch thành chủ thì toàn bộ đều nắm trong tay Tịch Thiên Dạ.
Hắc Bạch thành chủ chắc chắn sẽ không đưa danh ngạch cho bọn hắn, cho nên bọn hắn chỉ có thể cầu trong tay Tịch Thiên Dạ.
Vốn dĩ tất cả thế lực của Nam Man đại lục đều cho là mình có cơ hội, dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là người Nam Man đại lục, không thể ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho bọn hắn.
Nhưng mà, thực tế Tịch Thiên Dạ lại thật sự không có ý phát danh ngạch cho bọn hẳn, thậm chí từ đầu tới cuối đều không thèm để ý tới bọn hắn.
"Đáng giận! Một tạp chủng thì có gì đặc biệt hơn người. Tại di tích Thiên Lan ta không thể động vào ngươi, ngươi có gan thì cứ trở lại Nam Man đại lục. Một khi trở lại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì gọi là chúa tể chân chính."
Hằng Dương đế tử siết chặt nắm đấm, hận ý cuồn cuộn nói.
Lúc này hẳn đã hận chết Tịch Thiên Dạ, nếu không phải Tịch Thiên Dạ làm loạn, hắn cũng sẽ không khiến Lôi thị đế tộc tổn thất nhiều của cải như vậy, sau khi trở về sẽ không thể bàn giao. Hơn nữa Hắc Bạch thành chủ cũng không đạt được năm tấm Thiên Lan thần đồ từ tay Tịch Thiên Dạ, đáp ứng nhường 5% lợi ích lúc trước cũng sẽ biến mất, hiện tại hầu như toàn bộ thế lực của Nam Man đại lục đều lâm vào một loại hoàn cảnh tương đối xấu hổ.
Tịch Thiên Dạ có thể giúp bọn hắn, nhưng Tịch Thiên Dạ lại không chịu giúp, không cho bọn hắn chút cơ hội nào.
Tình huống như thế, cũng phát sinh ở Phúc Hải thánh quốc, Bạch Cốt giáo, Mộ Khương Sơn.
Thậm chí Vân Thiên cổ quốc còn tìm tới huynh muội Vân Tưởng Quân, hi vọng hai người ra mặt, giúp bọn họ gặp Tịch Thiên Dạ.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi có giỏi thì đừng trở lại Nam Man đại lục, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không yên lành, một tên phản đồ phản bội lại quê hương của chính mình"
Tịch Thiên Dạ đáng chết, hắn thật sự cho là mình đã đủ lông đủ cánh, không đế ai vào mắt, có tin Bạch Cốt giáo ta chỉ cần một câu liền có thể khiến cho quốc gia, gia tộc cùng toàn bộ thân nhân của hãn phi hôi yên diệt, ngay cả bản thân hẳn trong mắt Bạch Cốt giáo, cũng không chịu nổi một kích”
"Họ Tịch, hiện tại ta để ngươi phách lõi, để ngươi cao ngạo, trở lại Nam Man đại lục, ngươi liền hiểu ai mới thực sự là vương giả”
Rất nhiều thế lực của Nam Man đại lục đều ở sau lưng hùng hùng hổ hổ, âm thầm ghi hận Tịch Thiên Dạ, tại di tích Thiên Lan bọn hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng trở lại Nam Man đại lục, bọn hắn có rất nhiều cơ hội để tính sổ với Tịch Thiên Dạ.
Ngươi có phong quang thế nào tại di tích Thiên Lan, thì cuối cùng ngươi vẫn là người của Nam Man đại lục, rồi cũng sẽ có một ngày người phải trở về.
Những người ủng hộ ngươi tại di tích Thiên Lan, bọn hắn có cường đại tới đâu, cũng không thể rời khỏi di tích Thiên Lan.
Chờ ngươi trở lại Nam Man đại lục, hết thảy đều sẽ trở về nguyên hình.
Dù chính ngươi cũng rất cường đại thì sao, so sánh với những thế lực truyền thừa vạn năm bọn hắn thì vẫn còn kém quá xa.
Trong mật thất u ám, Tịch Thiên Dạ nhắm mắt ngồi, từng sợi khí tức đặc thù tản ra từ trên người hắn.
Cỗ khí tức kia như có như không mà lại thần diệu, không giống với tu sĩ Kim Đan kỳ, tu sĩ Nguyên anh kỳ càng thêm tự nhiên viên chính, mọi cử động đều tự nhiên hợp với Thiên Đạo.
Tại tu tiên giới, tu thành Nguyên Anh mới có thể, phi thiên độn địa hô phong hoán vũ, thời điểm Nguyên Anh xuất khiếu có thể nháy mắt phi ngàn dặm.
Sau khi đệ nhị Nguyên Anh của Tịch Thiên Dạ trải qua một phen luyện hóa đã đần đần ngưng tụ thành hình, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể chứng đạo Nguyên Anh.
Chỉ một bước cuối cùng, lại khiến Tịch Thiên Dạ có chút khó khăn.
Bởi vì tại di tích Thiên Lan, pháp tắc không được đầy đủ, hơn nữa còn bị một cỗ lực lượng thần bí giam cầm.
Muốn đột phá Nguyên Anh Tại di tích Thiên Lan, pháp tắc sẽ có thiếu hụt, hiển nhiên là không thể cường đại như đột phá ở bên ngoài.
Hơn nữa, thiên địa pháp tắc bị ước thúc, sợ là Nguyên Anh kiếp cũng chưa chắc đã buông xuống.
Một tu sĩ Nguyên Anh không trải qua Nguyên Anh kiếp, chỉ có thể coi là là bán Nguyên Anh mà thôi.
Thời điểm hẳn còn ở thành Lô Hề, Tịch Thiên Dạ có thể thi triển tiểu thiên địa tu di trận để tự diễn hóa ra thiên địa pháp tắc, dẫn đến lôi kiếp.
Nhưng ở Hắc Bạch thần thành, nơi có lực lượng giam cầm cường đại nhất di tích Thiên Lan, căn bản là không thể bố trí tiểu thiên địa tu di trận.
“Thôi! Ta đành phải thi triển man thiên quá hải thuật”
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, một cái Nguyên Anh tạm thời mà thôi, hắn cũng lười quá mức coi trọng, thi triển man thiên quá hải thuật có thể chế tạo ra một người giả độ kiếp Nguyên Anh để lừa gạt Thiên Đạo, cũng có thể tu thành Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ là Nguyên Anh kỳ bình thường nhất mà thôi.
Tịch Thiên Dạ nhìn hư không, hai tay không ngừng biến ảo, ngón tay hẳn không ngừng chuyến động theo từng đạo quỹ tích huyền diệu.
Rất nhanh, một hình ảnh hư ảo bỗng xuất hiện trong không khí
Chỉ thấy trong hình ảnh kia là một thiếu niên đang độ chín Thiên Lôi kiếp, Thiên Lôi cuồn cuộn, không ngừng bổ xuống, tựa như muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa, thiếu niên kia vẫn bất động như núi, khoanh chân ngồi trên núi đá, chín Thiên Lôi kiếp không ngừng bổ trên người hẳn, nhưng lại không gây ra nổi bất kỳ gợn sóng nào, hắn vẫn triệt để đứng im.
Sau khi chín đạo lôi kiếp kết thúc, mây tiêu lôi tán. Trên trời xuất hiện một đạo ánh sáng chín màu. hoa mỹ, rơi trên thân thiếu niên kia.
Thiếu niên áo trắng kia chính là Tịch Thiên Dạ.
Ông!
Trong hư không, hình ảnh kia hơi run run, sau đó càng ngày càng mơ hồ rồi hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, một cổ khí tức huyền diệu khó giải thích bay ra từ trong hình ảnh bị phá diệt kia, sau đó chui vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ.
Oanh!
Soạt!
Hằng Dương đế tử soạt một tiếng hung hãng ném chén trà xuống đất, biểu lộ vô cùng khó coi.
Lôi thị đế tộc ba lần phái người đến bái phỏng Tịch Thiên Dạ, kết quả toàn bộ đều bị đóng cửa không tiếp.
Hắn đường đường là Lôi thị đế tử, năm lần bảy lượt mặt dạn mày dày cầu kiến, kết quả là người ta không thèm để ý tới hắn.
Những nguyên lão của Lôi thị đế tộc cũng mặt trầm như nước.
Bọn hẳn đều không ngờ Tịch Thiên Dạ sẽ cao ngạo như thế, bọn hẳn là đế tộc đến bái phỏng mà cũng không để ý tới.
Nếu đang ở Nam Man đại lục thì sợ là bọn hắn đã sớm nổi trận lôi định, có ai dám không cho đế tộc bọn hắn mặt mũi như thế.
Nhưng dù sao thì Hắc Bạch thần thành cũng không phải Nam Man đại lục, hiện tại bọn hắn không
có bất kỳ biện pháp gì.
"Dù sao thì Tịch Thiên Dạ cũng là tu sĩ Nam Man đại lục, hẳn thật sự không chiếu cố đồng hương chút nào như vậy sao?"
Một nguyên lão áo đen lạnh lùng nói.
Danh ngạch đi Thiên Lan thăn cung, ngoài 100 suất trong tay Hắc Bạch thành chủ thì toàn bộ đều nắm trong tay Tịch Thiên Dạ.
Hắc Bạch thành chủ chắc chắn sẽ không đưa danh ngạch cho bọn hắn, cho nên bọn hắn chỉ có thể cầu trong tay Tịch Thiên Dạ.
Vốn dĩ tất cả thế lực của Nam Man đại lục đều cho là mình có cơ hội, dù sao Tịch Thiên Dạ cũng là người Nam Man đại lục, không thể ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không cho bọn hắn.
Nhưng mà, thực tế Tịch Thiên Dạ lại thật sự không có ý phát danh ngạch cho bọn hẳn, thậm chí từ đầu tới cuối đều không thèm để ý tới bọn hắn.
"Đáng giận! Một tạp chủng thì có gì đặc biệt hơn người. Tại di tích Thiên Lan ta không thể động vào ngươi, ngươi có gan thì cứ trở lại Nam Man đại lục. Một khi trở lại ta sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết, cái gì gọi là chúa tể chân chính."
Hằng Dương đế tử siết chặt nắm đấm, hận ý cuồn cuộn nói.
Lúc này hẳn đã hận chết Tịch Thiên Dạ, nếu không phải Tịch Thiên Dạ làm loạn, hắn cũng sẽ không khiến Lôi thị đế tộc tổn thất nhiều của cải như vậy, sau khi trở về sẽ không thể bàn giao. Hơn nữa Hắc Bạch thành chủ cũng không đạt được năm tấm Thiên Lan thần đồ từ tay Tịch Thiên Dạ, đáp ứng nhường 5% lợi ích lúc trước cũng sẽ biến mất, hiện tại hầu như toàn bộ thế lực của Nam Man đại lục đều lâm vào một loại hoàn cảnh tương đối xấu hổ.
Tịch Thiên Dạ có thể giúp bọn hắn, nhưng Tịch Thiên Dạ lại không chịu giúp, không cho bọn hắn chút cơ hội nào.
Tình huống như thế, cũng phát sinh ở Phúc Hải thánh quốc, Bạch Cốt giáo, Mộ Khương Sơn.
Thậm chí Vân Thiên cổ quốc còn tìm tới huynh muội Vân Tưởng Quân, hi vọng hai người ra mặt, giúp bọn họ gặp Tịch Thiên Dạ.
“Tịch Thiên Dạ, ngươi có giỏi thì đừng trở lại Nam Man đại lục, nếu không ta sẽ khiến ngươi chết không yên lành, một tên phản đồ phản bội lại quê hương của chính mình"
Tịch Thiên Dạ đáng chết, hắn thật sự cho là mình đã đủ lông đủ cánh, không đế ai vào mắt, có tin Bạch Cốt giáo ta chỉ cần một câu liền có thể khiến cho quốc gia, gia tộc cùng toàn bộ thân nhân của hãn phi hôi yên diệt, ngay cả bản thân hẳn trong mắt Bạch Cốt giáo, cũng không chịu nổi một kích”
"Họ Tịch, hiện tại ta để ngươi phách lõi, để ngươi cao ngạo, trở lại Nam Man đại lục, ngươi liền hiểu ai mới thực sự là vương giả”
Rất nhiều thế lực của Nam Man đại lục đều ở sau lưng hùng hùng hổ hổ, âm thầm ghi hận Tịch Thiên Dạ, tại di tích Thiên Lan bọn hắn không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng trở lại Nam Man đại lục, bọn hắn có rất nhiều cơ hội để tính sổ với Tịch Thiên Dạ.
Ngươi có phong quang thế nào tại di tích Thiên Lan, thì cuối cùng ngươi vẫn là người của Nam Man đại lục, rồi cũng sẽ có một ngày người phải trở về.
Những người ủng hộ ngươi tại di tích Thiên Lan, bọn hắn có cường đại tới đâu, cũng không thể rời khỏi di tích Thiên Lan.
Chờ ngươi trở lại Nam Man đại lục, hết thảy đều sẽ trở về nguyên hình.
Dù chính ngươi cũng rất cường đại thì sao, so sánh với những thế lực truyền thừa vạn năm bọn hắn thì vẫn còn kém quá xa.
Trong mật thất u ám, Tịch Thiên Dạ nhắm mắt ngồi, từng sợi khí tức đặc thù tản ra từ trên người hắn.
Cỗ khí tức kia như có như không mà lại thần diệu, không giống với tu sĩ Kim Đan kỳ, tu sĩ Nguyên anh kỳ càng thêm tự nhiên viên chính, mọi cử động đều tự nhiên hợp với Thiên Đạo.
Tại tu tiên giới, tu thành Nguyên Anh mới có thể, phi thiên độn địa hô phong hoán vũ, thời điểm Nguyên Anh xuất khiếu có thể nháy mắt phi ngàn dặm.
Sau khi đệ nhị Nguyên Anh của Tịch Thiên Dạ trải qua một phen luyện hóa đã đần đần ngưng tụ thành hình, chỉ kém một bước cuối cùng liền có thể chứng đạo Nguyên Anh.
Chỉ một bước cuối cùng, lại khiến Tịch Thiên Dạ có chút khó khăn.
Bởi vì tại di tích Thiên Lan, pháp tắc không được đầy đủ, hơn nữa còn bị một cỗ lực lượng thần bí giam cầm.
Muốn đột phá Nguyên Anh Tại di tích Thiên Lan, pháp tắc sẽ có thiếu hụt, hiển nhiên là không thể cường đại như đột phá ở bên ngoài.
Hơn nữa, thiên địa pháp tắc bị ước thúc, sợ là Nguyên Anh kiếp cũng chưa chắc đã buông xuống.
Một tu sĩ Nguyên Anh không trải qua Nguyên Anh kiếp, chỉ có thể coi là là bán Nguyên Anh mà thôi.
Thời điểm hẳn còn ở thành Lô Hề, Tịch Thiên Dạ có thể thi triển tiểu thiên địa tu di trận để tự diễn hóa ra thiên địa pháp tắc, dẫn đến lôi kiếp.
Nhưng ở Hắc Bạch thần thành, nơi có lực lượng giam cầm cường đại nhất di tích Thiên Lan, căn bản là không thể bố trí tiểu thiên địa tu di trận.
“Thôi! Ta đành phải thi triển man thiên quá hải thuật”
Tịch Thiên Dạ lắc đầu, một cái Nguyên Anh tạm thời mà thôi, hắn cũng lười quá mức coi trọng, thi triển man thiên quá hải thuật có thể chế tạo ra một người giả độ kiếp Nguyên Anh để lừa gạt Thiên Đạo, cũng có thể tu thành Nguyên Anh kỳ, nhưng chỉ là Nguyên Anh kỳ bình thường nhất mà thôi.
Tịch Thiên Dạ nhìn hư không, hai tay không ngừng biến ảo, ngón tay hẳn không ngừng chuyến động theo từng đạo quỹ tích huyền diệu.
Rất nhanh, một hình ảnh hư ảo bỗng xuất hiện trong không khí
Chỉ thấy trong hình ảnh kia là một thiếu niên đang độ chín Thiên Lôi kiếp, Thiên Lôi cuồn cuộn, không ngừng bổ xuống, tựa như muốn hủy diệt toàn bộ thiên địa, thiếu niên kia vẫn bất động như núi, khoanh chân ngồi trên núi đá, chín Thiên Lôi kiếp không ngừng bổ trên người hẳn, nhưng lại không gây ra nổi bất kỳ gợn sóng nào, hắn vẫn triệt để đứng im.
Sau khi chín đạo lôi kiếp kết thúc, mây tiêu lôi tán. Trên trời xuất hiện một đạo ánh sáng chín màu. hoa mỹ, rơi trên thân thiếu niên kia.
Thiếu niên áo trắng kia chính là Tịch Thiên Dạ.
Ông!
Trong hư không, hình ảnh kia hơi run run, sau đó càng ngày càng mơ hồ rồi hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, một cổ khí tức huyền diệu khó giải thích bay ra từ trong hình ảnh bị phá diệt kia, sau đó chui vào trong cơ thể Tịch Thiên Dạ.
Oanh!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương