Vạn Cổ Cuồng Đế
Chương 552: Thí Luyện Chỉ Địa
Ánh mắt của Tịch Thiên Dạ khi nhìn Chúc Hoành Tiêu rất kỳ quái, cười mà như không cười, lại thêm cả lời nói vừa rồi khiến mọi người đều ngẩn ra.
"Cái gì?"
Mọi ánh mắt vội vàng tập trung về Chúc Hoành Tiêu, biểu lộ mỗi người ngạc nhiên vô cùng, thống soái tam quan của Hắc Bạch thần thành lại là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc?
Vẻ mặt của Chúc Hoành Tiêu lạnh lẽo, nhìn chăm. chằm vào Tịch Thiên Dạ, không nói lời nào, trên người tản ra một cỗ khí tức sát phạt mà trầm ổn.
"Tịch Thiên Dạ, mặc dù ngươi là Thiên Lan thần tử thì cũng mong người hãy tôn trọng tướng quân của Hắc Bạch thần thành chúng ta một chút, đừng có ăn nói bậy bạ châm ngòi ly gián!
Hắc Bạch thành chú hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói với Tịch Thiên Dạ.
Sắc mặt của những người khác cũng đều không tốt tí nào.
Hiển nhiên không ai nghỉ ngờ thân phận của Chúc Hoành Tiêu, là thống soái tam quân của Hắc Bạch thần thành, từng nhiều lần chém giết Thâm Uyên Ma Tộc trên chiến trường, lập xuống biết bao công lao cho Hắc Bạch thần thành, ai cũng có khả năng là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc, nhưng chỉ có duy nhất Chúc Hoành Tiêu là không thể nào.
Huống chỉ ai cũng biết Tịch Thiên Dạ không hợp mắt với một mạch của Hắc Bạch thành chủ, tự nhiên là không ai sẽ đi tin tưởng hẳn
Tịch Thiên Dạ cười cười, không có tiếp tục để ý Chúc Hoành Tiêu nữa, chuyển sự chú ý đến hư không thâm thúy phía trước, bây giờ phía trước đã không còn đường để đi, một cỗ lực lượng kinh người đã phong bế hoàn toàn phía trước, phàm là người định xông vào đều phải chết không thể nghỉ ngờ, từ mười mấy vạn năm trước đã là như vậy.
Tịch Thiên Dạ lấy ra năm tấm Thiên Lan Thần Đồ khác, đặt chung một chỗ với mảnh thần đồ cuối cùng mà thành chủ đưa cho hắn.
Sáu tấm Thiên Lan Thần Đồ tựa hồ sinh ra một loại cảm ứng thần bí nào đó, nhao nhao ghép lại với nhau trong nháy mắt.
Tấm thứ nhất tấm thứ hai, tấm thứ ba......
Khi mà tất cả sáu tấm đều đã ghép lại thành một với nhau thì...
Sưu!
Một tiếng va chạm rất nhỏ chợt vang lên, ngay sau đó một đoàn ánh sáng vô cùng chói lòa xông thẳng lên trời.
Luồng ánh sáng đó thần thánh và uy nghiêm, phẳng phất như được thần linh chiếu xuống thế gian vậy.
Cả đám người tắm rửa dưới lưỡng ánh sáng thần thánh đấy, tất cả đều sinh ra một cỗ cảm giác thành kính khó mà khống chế, nội tâm bình thản, có một cỗ dục vọng muốn quỳ bái thôi thúc. Tựa như..... tựa như lúc nhìn thấy thần linh giáng lâm vậy.
"Thần quang!"
"Khí tức này....sợ là chỉ có Thần chân chính mới có được đi”
“Thiên Lan Thần Đồ quả nhiên có quan hệ lớn lao với Thần, nói không chừng chính là chìa khóa của bảo tàng mà Thiên Lan Thần Nữ lưu lại cho chúng ta”
Từng tiếng nói rung động vang lên trong đám người, thậm chí có một số người đã trực tiếp quỳ xuống như gặp được Thần.
Tịch Thiên Dạ nhìn vẻ mặt của bọn họ, lại hơi liếc về luồng ánh sáng kia khẽ cười lạnh, trong mắt lóe ra một vòng thâm ý mà không ai hiểu được.
Ầm ầm!
Cùng với sự xuất hiện của luồng ánh sáng đó là từng tiếng từng tiếng nổ lớn vang lên từ sâu trong thế. giới, thiên địa rung động, một con đường không gian được xé ra trước mặt tất cả mọi người.
"Thiên Thê Thế Giới mở ra? Đây chính là con đường tiến về tầng thứ hai trong truyền thuyết!
Con đường trước mắt kia chính là một bộ phận bị phong bế của Thiên Thê Thế Giới, là lối vào tăng thứ hai, thí luyện chỉ địa.
Đây là lăn đầu tiên nó được triệt để mở ra từ cách đây mười mấy vạn năm, lần nữa xuất hiện trước mặt người đời.
Tất cả mọi người hưng phấn vô cùng, ngón tay. bởi vì đó mà run nhè nhẹ.
Thí luyện chỉ địa trong truyền thuyết rốt cục được mở ra rồi.
Một đoàn ánh sáng thần thánh từ trên trời rơi xuống mu bàn tay của Tịch Thiên Dạ, để lại trên đó một phù văn thần bí.
Tịch Thiên Dạ nhìn qua phù văn kia một chút liền giấu vào trong ống tay áo.
Hắc Bạch thành chủ nhìn Tịch Thiên Dạ, hơi nhíu mày nói.
"Tịch Thiên Dạ, tuyệt đối đừng chạy loạn trong thí luyện chỉ địa, phải bảo quản phù lệnh thật kĩ.”
Thiên Lan Thần Đồ đã biến thành phủ lệnh, hiển nhiên nó cũng là chìa khóa mở ra Thiên Lan Thần Cung, mục đích của bọn hẳn tự nhiên không chỉ có mỗi thí luyện chi địa này, Thiên Lan Thần Cung mới là mục tiêu lớn nhất của bọn hắn, tự nhiên không hi vọng phù lệnh sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Yên tâm đi, dù ngươi chết đi thì ta cũng sẽ không có việc gì.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắc Bạch thành chủ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì cả, mang theo người dưới trướng tiến vào con đường không gian theo tuần tự.
"Nguyên soái Chúc Hoành Tiêu, Hắc Bạch thần thành giao cho ngươi, vạn sự cẩn thận vẫn hơn'
Trước khi bước vào đường hầm không gian, Hắc Bạch thành chủ trịnh trọng quay đầu nói với Chúc Hoành Tiêu, hiển nhiên lời nói trước đó của Tịch Thiên Dạ cũng khiến hẳn có chút cảnh giác trong lòng, dù sao thì sau khi tất cả bọn họ tiến về thí luyện chỉ địa rồi Hắc Bạch thần thành thật sự là gần như vườn không nhà trống.
"Yên tâm đi, có ta ở đây thì ma tộc đừng nghĩ đến chuyện bước một bước vào thần thành”
Chúc Hoành Tiêu vỗ ngực nói.
Hắc Bạch thành chủ nghe vậy gật đầu, quay người bước về đường hầm không gian, với những người khác thì có lẽ hẳn còn không tín nhiệm, nhưng Chúc Hoành Tiêu thì hẳn khẳng định không bao giờ. nghi ngờ.
Tiếp sau đó là Linh Thiên Dụ, Linh Thiên Hùng, Lãnh Nhược U.....tất cả cường giả trẻ tuổi của Hảo Bạch thần thành cũng nhao nhao tiến vào, Hắc Đồng thánh quân là người cuối cùng, trước khi bước vào hắn vẫn không quên quay đầu lườm Tịch Thiên Dạ một cái, rong mắt hiện lên một vòng oán độc, bất quá chỉ vẻn vẹn một cái nháy mắt liền biến mất.
Khi tất cả đã bước vào đường hầm không gian đến thí luyện chi địa, Chúc Hoành Tiêu quay mình trởvề theo đường cũ.
Man Cửu Trọng nhìn qua bóng lưng của Chúc Hoành Tiêu, rốt cục nhịn không được tò mò, quay đầu hỏi Tịch Thiên Dạ.
"Thần tử điện hạ, Chúc Hoành Tiêu thật sự là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc sao?”
Man Cứu Trọng thân là tộc trưởng của Man Ma Thản tộc đã có rất nhiều lần hợp tác cùng Chúc Hoành Tiêu.
Dù sao Man Ma Thản tộc chính là chiến sĩ tiên phong mạnh nhất của Hắc Bạch thăn thành, mỗi làn phát sinh chiến tranh thì họ đều là mũi đao nhọn nhất của Hắc Bạch thần thành đâm về phía trước.
Có thể nói hắn tương đối thân quen với Chúc Hoành Tiêu nên có chút hiểu rõ lẫn nhau, nếu không phải lời này do chính thần tử điện hạ nói ra thì hắn sẽ không bao giờ tin
Những tộc nhân khác của Man Ma Thản tộc và Long Nhân tộc cũng nhao nhao nhìn Tịch Thiên Dạ, vốn là một trong lục đại thần tộc của Hảo Bạch thần thành, bọn họ hiển nhiên cũng khó mà tin nổi.
Tịch Thiên Dạ cười cười, nói.
"Cần gì phải hỏi, kết quả không sớm thì muộn cũng sẽ có thôi, mà ta nghĩ không phải chờ lâu nữa đâu"
Trong đôi mắt của Long Lịch Hải hiện lên một vòng sầu lo, nếu như Chúc Hoành Tiêu thật sự là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Hắn đã bảo vệ Hắc Bạch thần thành nhiều năm, tự nhiên không hi vọng Hắc Bạch thần thành xảy ra vấn đề.
"Cái gì?"
Mọi ánh mắt vội vàng tập trung về Chúc Hoành Tiêu, biểu lộ mỗi người ngạc nhiên vô cùng, thống soái tam quan của Hắc Bạch thần thành lại là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc?
Vẻ mặt của Chúc Hoành Tiêu lạnh lẽo, nhìn chăm. chằm vào Tịch Thiên Dạ, không nói lời nào, trên người tản ra một cỗ khí tức sát phạt mà trầm ổn.
"Tịch Thiên Dạ, mặc dù ngươi là Thiên Lan thần tử thì cũng mong người hãy tôn trọng tướng quân của Hắc Bạch thần thành chúng ta một chút, đừng có ăn nói bậy bạ châm ngòi ly gián!
Hắc Bạch thành chú hơi híp mắt lại, lạnh lùng nói với Tịch Thiên Dạ.
Sắc mặt của những người khác cũng đều không tốt tí nào.
Hiển nhiên không ai nghỉ ngờ thân phận của Chúc Hoành Tiêu, là thống soái tam quân của Hắc Bạch thần thành, từng nhiều lần chém giết Thâm Uyên Ma Tộc trên chiến trường, lập xuống biết bao công lao cho Hắc Bạch thần thành, ai cũng có khả năng là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc, nhưng chỉ có duy nhất Chúc Hoành Tiêu là không thể nào.
Huống chỉ ai cũng biết Tịch Thiên Dạ không hợp mắt với một mạch của Hắc Bạch thành chủ, tự nhiên là không ai sẽ đi tin tưởng hẳn
Tịch Thiên Dạ cười cười, không có tiếp tục để ý Chúc Hoành Tiêu nữa, chuyển sự chú ý đến hư không thâm thúy phía trước, bây giờ phía trước đã không còn đường để đi, một cỗ lực lượng kinh người đã phong bế hoàn toàn phía trước, phàm là người định xông vào đều phải chết không thể nghỉ ngờ, từ mười mấy vạn năm trước đã là như vậy.
Tịch Thiên Dạ lấy ra năm tấm Thiên Lan Thần Đồ khác, đặt chung một chỗ với mảnh thần đồ cuối cùng mà thành chủ đưa cho hắn.
Sáu tấm Thiên Lan Thần Đồ tựa hồ sinh ra một loại cảm ứng thần bí nào đó, nhao nhao ghép lại với nhau trong nháy mắt.
Tấm thứ nhất tấm thứ hai, tấm thứ ba......
Khi mà tất cả sáu tấm đều đã ghép lại thành một với nhau thì...
Sưu!
Một tiếng va chạm rất nhỏ chợt vang lên, ngay sau đó một đoàn ánh sáng vô cùng chói lòa xông thẳng lên trời.
Luồng ánh sáng đó thần thánh và uy nghiêm, phẳng phất như được thần linh chiếu xuống thế gian vậy.
Cả đám người tắm rửa dưới lưỡng ánh sáng thần thánh đấy, tất cả đều sinh ra một cỗ cảm giác thành kính khó mà khống chế, nội tâm bình thản, có một cỗ dục vọng muốn quỳ bái thôi thúc. Tựa như..... tựa như lúc nhìn thấy thần linh giáng lâm vậy.
"Thần quang!"
"Khí tức này....sợ là chỉ có Thần chân chính mới có được đi”
“Thiên Lan Thần Đồ quả nhiên có quan hệ lớn lao với Thần, nói không chừng chính là chìa khóa của bảo tàng mà Thiên Lan Thần Nữ lưu lại cho chúng ta”
Từng tiếng nói rung động vang lên trong đám người, thậm chí có một số người đã trực tiếp quỳ xuống như gặp được Thần.
Tịch Thiên Dạ nhìn vẻ mặt của bọn họ, lại hơi liếc về luồng ánh sáng kia khẽ cười lạnh, trong mắt lóe ra một vòng thâm ý mà không ai hiểu được.
Ầm ầm!
Cùng với sự xuất hiện của luồng ánh sáng đó là từng tiếng từng tiếng nổ lớn vang lên từ sâu trong thế. giới, thiên địa rung động, một con đường không gian được xé ra trước mặt tất cả mọi người.
"Thiên Thê Thế Giới mở ra? Đây chính là con đường tiến về tầng thứ hai trong truyền thuyết!
Con đường trước mắt kia chính là một bộ phận bị phong bế của Thiên Thê Thế Giới, là lối vào tăng thứ hai, thí luyện chỉ địa.
Đây là lăn đầu tiên nó được triệt để mở ra từ cách đây mười mấy vạn năm, lần nữa xuất hiện trước mặt người đời.
Tất cả mọi người hưng phấn vô cùng, ngón tay. bởi vì đó mà run nhè nhẹ.
Thí luyện chỉ địa trong truyền thuyết rốt cục được mở ra rồi.
Một đoàn ánh sáng thần thánh từ trên trời rơi xuống mu bàn tay của Tịch Thiên Dạ, để lại trên đó một phù văn thần bí.
Tịch Thiên Dạ nhìn qua phù văn kia một chút liền giấu vào trong ống tay áo.
Hắc Bạch thành chủ nhìn Tịch Thiên Dạ, hơi nhíu mày nói.
"Tịch Thiên Dạ, tuyệt đối đừng chạy loạn trong thí luyện chỉ địa, phải bảo quản phù lệnh thật kĩ.”
Thiên Lan Thần Đồ đã biến thành phủ lệnh, hiển nhiên nó cũng là chìa khóa mở ra Thiên Lan Thần Cung, mục đích của bọn hẳn tự nhiên không chỉ có mỗi thí luyện chi địa này, Thiên Lan Thần Cung mới là mục tiêu lớn nhất của bọn hắn, tự nhiên không hi vọng phù lệnh sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Yên tâm đi, dù ngươi chết đi thì ta cũng sẽ không có việc gì.”
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Hắc Bạch thành chủ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì cả, mang theo người dưới trướng tiến vào con đường không gian theo tuần tự.
"Nguyên soái Chúc Hoành Tiêu, Hắc Bạch thần thành giao cho ngươi, vạn sự cẩn thận vẫn hơn'
Trước khi bước vào đường hầm không gian, Hắc Bạch thành chủ trịnh trọng quay đầu nói với Chúc Hoành Tiêu, hiển nhiên lời nói trước đó của Tịch Thiên Dạ cũng khiến hẳn có chút cảnh giác trong lòng, dù sao thì sau khi tất cả bọn họ tiến về thí luyện chỉ địa rồi Hắc Bạch thần thành thật sự là gần như vườn không nhà trống.
"Yên tâm đi, có ta ở đây thì ma tộc đừng nghĩ đến chuyện bước một bước vào thần thành”
Chúc Hoành Tiêu vỗ ngực nói.
Hắc Bạch thành chủ nghe vậy gật đầu, quay người bước về đường hầm không gian, với những người khác thì có lẽ hẳn còn không tín nhiệm, nhưng Chúc Hoành Tiêu thì hẳn khẳng định không bao giờ. nghi ngờ.
Tiếp sau đó là Linh Thiên Dụ, Linh Thiên Hùng, Lãnh Nhược U.....tất cả cường giả trẻ tuổi của Hảo Bạch thần thành cũng nhao nhao tiến vào, Hắc Đồng thánh quân là người cuối cùng, trước khi bước vào hắn vẫn không quên quay đầu lườm Tịch Thiên Dạ một cái, rong mắt hiện lên một vòng oán độc, bất quá chỉ vẻn vẹn một cái nháy mắt liền biến mất.
Khi tất cả đã bước vào đường hầm không gian đến thí luyện chi địa, Chúc Hoành Tiêu quay mình trởvề theo đường cũ.
Man Cửu Trọng nhìn qua bóng lưng của Chúc Hoành Tiêu, rốt cục nhịn không được tò mò, quay đầu hỏi Tịch Thiên Dạ.
"Thần tử điện hạ, Chúc Hoành Tiêu thật sự là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc sao?”
Man Cứu Trọng thân là tộc trưởng của Man Ma Thản tộc đã có rất nhiều lần hợp tác cùng Chúc Hoành Tiêu.
Dù sao Man Ma Thản tộc chính là chiến sĩ tiên phong mạnh nhất của Hắc Bạch thăn thành, mỗi làn phát sinh chiến tranh thì họ đều là mũi đao nhọn nhất của Hắc Bạch thần thành đâm về phía trước.
Có thể nói hắn tương đối thân quen với Chúc Hoành Tiêu nên có chút hiểu rõ lẫn nhau, nếu không phải lời này do chính thần tử điện hạ nói ra thì hắn sẽ không bao giờ tin
Những tộc nhân khác của Man Ma Thản tộc và Long Nhân tộc cũng nhao nhao nhìn Tịch Thiên Dạ, vốn là một trong lục đại thần tộc của Hảo Bạch thần thành, bọn họ hiển nhiên cũng khó mà tin nổi.
Tịch Thiên Dạ cười cười, nói.
"Cần gì phải hỏi, kết quả không sớm thì muộn cũng sẽ có thôi, mà ta nghĩ không phải chờ lâu nữa đâu"
Trong đôi mắt của Long Lịch Hải hiện lên một vòng sầu lo, nếu như Chúc Hoành Tiêu thật sự là gian tế của Thâm Uyên Ma Tộc, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Hắn đã bảo vệ Hắc Bạch thần thành nhiều năm, tự nhiên không hi vọng Hắc Bạch thần thành xảy ra vấn đề.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương