Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 11
Chương 11
Lâm Tiêu không chút do dự nắm lấy trường kiếm trên mộ kiếm.
Hắn nhận ra bước khó khăn nhất trong việc dọn dẹp mộ kiếm chính là phần lau trường kiếm.
Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Quả nhiên, khoảnh khắc Lâm Tiêu nắm lấy chuôi kiếm thì một luồng kiếm khí cực mạnh đi vào cơ thể hắn dọc theo cánh tay.
Bùm!
Trong nháy mắt, quầng sáng trong mắt Lâm Tiêu chuyển động.
Một khung cảnh hiện lên trong đầu hắn.
Đó là một thiếu niên mệnh khổ tên là Trần Phàm, cha mẹ đã đều mất khi hắn ta còn nhỏ, hắn ta sống lang thang đầu đường xó chợ.
Sau đó, khi sắp chết đói, Trần Phàm bị một người quản lý của Kiếm Ma tông vào tông môn.
Kể từ đó, hắn ta dấn thân vào con đường tu luyện, khổ luyện bộ kiếm pháp Lạc Diệp.
Sau hàng chục năm trải qua vô số lần tôi luyện, nhiều lần sống chết, cuối cùng hắn ta đã bị người được gọi là chính phái giết chết.
Cuộc đời của Trần Phàm lướt qua tâm trí của Lâm Tiêu. Đặc biệt, thứ ấn tượng nhất chính là kiếm pháp Lạc Diệp mà Trần Phàm rất thông thạo.
Một thanh trường kiếm trong tay của Trần Phàm giống như cơn gió mùa thu, mỗi khi kiếm vung lên đều mang một cảm giác vắng vẻ, đìu hiu.
Bất giác, Lâm Tiêu cũng bắt đầu vung trường kiếm trong tay lên.
Bộ kiếm pháp mà hắn thi triển bỗng chốc lại trở thành kiếm pháp Lạc Diệp mà Trần Phàm đã thi triển trong tâm trí mình.
Hình ảnh trong đầu biến mất.
Lâm Tiêu định thần lại. Hắn nhìn thanh trường kiếm trong tay mình, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc nhiên.
Đây, đây là tác dụng của ngộ tính mãn cấp sao?!
Vậy là hắn đã nắm vững bộ kiếm pháp Lạc Diệp cấp thượng phẩm này rồi sao?!
Còn những hình ảnh trong đầu thì sao? Quá là thần kỳ.
Lâm Khiếu cảm nhận được, trong cơ thể mình ngoại trừ linh lực vừa tu luyện ra, còn có thêm một sợi kiếm khí không hề yếu.
Sợi kiếm khí này chẳng những không có ác ý, ngược lại còn lộ ra một sự thân thiết.
Ngay cả thanh trường kiếm trong tay hắn cũng không có chút cảm giác bài xích nào đối với hắn.
“Thanh kiếm tên là ‘Thu Phong’ sao?” Lâm Tiêu nói.
Shh ~~
Lời vừa dứt, trường kiếm Thu Phong kiếm trong tay khẽ rung lên như đang trả lời hắn.
Kiếm có linh tính là có thật.
Dường như Lâm Tiêu nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên nhìn lên lệnh bài của người canh giữ mộ.
Số trên đó vẫn là 0
Khi hắn hoàn thành việc dọn dẹp mộ kiếm và lau trường kiếm một lần, con số bên trên lệnh bài mới biến thành 1.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương