Vạn Cổ Ma Tôn

Chương 982: Đây là tát thay cho sư muội nào đó



Con rối át chủ bài của lão sao tự nhiên lại bị phá hủy?

Ngay sau đó.

Lão tổ Bất Tử Cốc chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên, Lâm Tiêu đã xuất hiện trước mặt lão.

"Sao ngươi lại... nhanh như vậy!" Lão tổ Bất Tử Cốc vô thức hỏi. "Chát!!" Một tiếng giòn tan, lão tổ Bất Tử Cốc bị Lâm Tiêu tát bay ra ngoài.

"Bây giờ bắt đầu trả nợ, cái tát vừa nấy là đánh thay cho Cảnh lão." Lâm Tiêu nhàn nhạt nói.

Lão tổ Bất Tử Cốc bay ngược ra ngoài, lão lập tức ổn định thân hình, sức mạnh quy tắc nhanh chóng cuộn trào trong cơ thể, nắm chặt thần thông trong tay.

Má trái của lão sưng lên cục u nhỏ, có dấu tay hẳn trên đó.

Chết tiệt!!

'Tốc độ và sức mạnh của Lâm Tiêu sao lại kinh người như vậy?!

So với một năm trước, quả thực khác biệt một trời một vực!

Mới qua một năm, sao lại có sự thay đổi lớn đến thế??

Trong lòng lão tổ Bất Tử Cốc bắt đầu dậy sóng.

Thấy Lâm Tiêu lại lao tới, trong mắt lão tổ Bất Tử Cốc lóe lên tia tàn nhẫn.

Sức mạnh quy tắc tụ hình, hóa thành một bàn tay đen khổng lồ giữa không trung rồi nhanh chóng lao vụt xuống, khí thế khủng bố nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó.

Bàn tay khổng lồ này trực tiếp phong tỏa đường tiến lùi của Lâm Tiêu.

Lão không tin, Đại Đế Cảnh như lão không chế ngự được một tên nhãi ranh như Lâm Tiêu.

Nhưng sự thật sẽ nhanh chóng được chứng minh. Lão đánh không lại, đúng là đánh không lại.

Lâm Tiêu nhìn thấy bàn tay đen khổng lồ áp bức này, chỉ liếc mắt một cái, liền tiếp tục lao về phía lão tổ Bất Tử Cốc.

ÄmIII

Bàn tay khổng lồ đổ xuống, đánh ra mấy cái hố trên mặt đất.

Lực xung kích lan tỏa ra bốn phía, mặt đất liên tục rung chuyển.

Có thể thấy uy lực của chiêu này vô cùng lợi hại.

Nhưng ngay giây tiếp theo.

Một bóng người lao ra từ trong bụi đất, bay vụt về phía lão tổ Bất Tử Cốc. "Chát!!"

Lại một tiếng giòn tan vang lên.

Lão tổ Bất Tử Cốc lại một lần nữa bay ra ngoài.

Vài chiếc răng già cùng một ngụm máu tươi rơi xuống giữa không trung.

"Cái tát này là đánh thay cho Mục lão!" Giọng nói bình thản của Lâm Tiêu vang lên.

Lão tổ Bất Tử Cốc bị đánh bay ra ngoài, ngã xuống đất, có chút ngơ ngác. Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tại sao một chiêu mạnh mẽ của lão lại không có tác dụng gì với Lâm Tiêu chứ.

Má trái của lão lại xuất hiện thêm mấy vệt đỏ, hai dấu tay gần như chồng lên nhau.

Độ chính xác cao như vậy, người thường căn bản không làm được.

Má trái của lão tổ Bất Tử Cốc lúc nãy chỉ sưng lên một cục nhỏ, bây giờ đã phù lên gần bằng kích thước của một cái bánh bao.

Chưa kịp để lão hoàn hồn.

Bóng dáng ma quái của Lâm Tiêu lại xuất hiện. "Chát!!"

Lại một cái tát.

Vẫn là má tráiI!

"Cái tát này là đánh thay cho Tông chủ."

"ChátJI"

"Cái tát này đánh thay cho Kiều trưởng lão."

"Chát!"

"Cái tát này là đánh thay cho Lục sư muội."

"Chát!"

"Đây là ta tát thay cho sư đệ nào đó."

"Chát!"

"Đây là tát thay cho sư muội nào đó."

Lâm Tiêu tát tới tấp, bất kể có gọi tên hay không cũng tát, dù sao đều là sư đệ sư muội của Kiếm Ma tông, hắn phải đòi nợ hết, cứ tát nát mặt lão là được.

Mặc cho lão tổ Bất Tử Cốc né tránh, tấn công hay phòng thủ như thế nào. cũng không thể ngăn được liên hoàn tát của Lâm Tiêu.

Hơn nữa, Lâm Tiêu cứ tát vào má trái của lão. Lão bị đánh nấy giờ, mục tiêu luôn là má trái.

Bây giờ má trái của lão tổ Bất Tử Cốc đã sưng lên dày như tường thành, cả người trông rất mất cân đối.

"Ngươi, ngươi, ngươi có bản lĩnh thì ngươi đổi bên khác mà đánh! Ngươi dám không?!" Lão tổ Bất Tử Cốc gào lên.

Lão đã hiểu. Thực lực của Lâm Tiêu thực sự vượt xa lão.

"Này thì không có bản lĩnh... chát!!"

Lão tổ Bất Tử Cốc lại một lần nữa bị tát bay ra ngoài.

Chương trước Chương tiếp