Vạn Cổ Ma Tôn
Chương 997: Sự chú ý của cả hai
Nghe những người này vẫn còn phàn nàn, Lâm Tiêu và Can Anh Túc đều bỏ ngoài tai.
Sự chú ý của cả hai đều tập trung vào phần thưởng vừa nhận được. Chỉ có Ngạo Hưng cau mày, quay đầu liếc nhìn họ một cái.
Nếu không phải Nguyên tổ đại nhân ra tay, những người này sớm muộn gì cũng chết sạch hết ở ải thứ nhất.
Không cảm ơn thì thôi, còn ăn nói hỗn láo.
Chờ sau khi dung hợp những cơ duyên vừa nhận được xong, Ngạo Hưng sẽ dạy cho những kẻ vô liêm sỉ này một bài học.
Rất nhanh.
Trên người Can Anh Túc và Ngạo Hưng đều bốc lên khí huyết, đỉnh đầu tỏa sáng rực rỡ.
Cả hai đều cảm thấy sức mạnh từ trong huyết dịch và tư chất như thể đã trải qua hàng tỷ lần rèn luyện, không ngừng được nâng cao.
Đạo tâm của họ vào lúc này, kiên cường đến mức không gì lay chuyển được. Con đường tu đạo ban đầu còn mơ hồ, lúc này cũng trở nên sáng tỏ. Cả hai đều có thể cảm nhận được.
Đối với bình cảnh tiếp theo, và tiếp theo nữa, họ đều có thể dễ dàng vượt qua.
Lần thu hoạch này có thể nói là vô cùng lớn.
Nhưng nếu so với Lâm Tiêu bên cạnh, thì thu hoạch của hai người còn lâu mới sánh bằng.
Lúc này, Lâm Tiêu đã hội tụ được cả trăm tia sáng cơ duyên.
Nếu lúc này, có người thi triển đại thần thông để dò xét Lâm Tiêu, thì có thể phát hiện ra nguyên thần trong mi tâm hắn, lúc này bắt đầu từ màu tím vàng, từ từ chuyển thành chín màu sắc khác biệt.
Vù!!!
Khí thế trên người hắn theo con đường ánh sáng chín màu sắc đó bay thẳng lên trời.
Thiên đạo nổ vang ầm ầm, bốn phía dao động, mây lành đan xen, ánh sáng thần thánh mơ hồ xuất hiện bên cạnh cánh cửa phong ấn.
Ủy thế mạnh mẽ như vậy, khiến tất cả những người có mặt, ngoại trừ cường giả Đại Đế Cảnh, đều không nhịn được mà sinh ra lòng kính nể, muốn thần phục Lâm Tiêu.
Sau khi bọn họ cảm nhận được sự khác thường trong lòng, sắc mặt nháy. mắt rất khó coi, vội dùng toàn lực nâng cao ý chí, khống chế chính mình, nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ đáng sợ đó.
Chuyện gì đang xảy ra?! Cái tên đó đã đạt được những gì? Sao bọn họ tự dưng lại muốn quỳ dưới chân hắn vậy?
Sự khác thường xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Khi thiếu niên kia thu liễm tất cả hơi thở có duyên vào sau lưng, loại cảm giác khác thường nọ cũng biến mất không thấy đâu.
“Đại Tiêu Tiêu, thu hoạch thế nào?!” Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu đã bình thường lại, vội vàng truyền âm hỏi.
“Rất tốt, ta cảm thấy tinh khí, huyết mạch, ý cảnh, hồn phách và thân thể đã dung hợp lại, rất hoàn mỹ” Lâm Tiêu nói, trong mắt cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Ngoài ra, còn có một số thay đổi mà hắn cũng không hiểu rõ.
Nhưng dù sao đi nữa, phần thưởng như vậy cũng đã vượt quá mong đợi của hắn.
Lại đến rất đúng lúc, vừa vặn hắn đang cần nâng cao thực lực một cách nhanh nhất mới có thể hoàn thành được mục tiêu của mình.
Can Anh Túc nghe vậy, kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Tiêu, sau đó nói ra phần thưởng của nàng.
Theo nàng thấy, Lâm Tiêu đạt được hẳn cả trăm luồng sáng cơ duyên mà chỉ mang lại tác dụng như thế thì phần thưởng này của Lâm Tiêu có hơi thấp.
Hình như còn không bằng phần thưởng mà nàng và Ngạo Hưng nhận được. Nhưng không ai có thể biết được, bao gồm cả chính bản thân Lâm Tiêu, phần thưởng mà hẳn đạt được lần này, sẽ bù đắp hoàn toàn khuyết điểm duy
nhất của cảnh giới Đại Đế.
Lâm Tiêu tu luyện quá nhanh, trình độ nguyên thần cách biệt cơ thể quá lớn, lại là một người tu luyện đa ý cảnh.
Cho nên bây giờ trong cơ thể Lâm Tiêu, nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng lại tràn ngập sự mâu thuẫn, không ổn định, chứa rất nhiều biến số có thể
gây nguy hiểm cho tính mạng của hẳn.
Với trạng thái như vậy, nếu trực tiếp từ Sinh Tử Cảnh viên mãn, đột phá đến Đại Đế Cảnh.
Vậy thì mức độ khó khăn cần phải đối mặt, rất có thể sẽ đẩy Lâm Tiêu đến Vực sâu vạn trượng.
Cửa ải đầu tiên cũng đã vượt qua.
Phần thưởng cũng đã nhận được.
Tiếp theo, nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Còn về những cửa ải sau, họ có lòng nhưng thực lực không kham nổi. Cửa ải đầu tiên đã có tỷ lệ tử vong là 80%.
Vậy cửa ải thứ hai thì sao?
E là chỉ cao hơn chứ không thấp.
Số người vượt qua cửa ải đầu tiên, tổng cộng có 264 người.
Nếu theo tỷ lệ đào thải của cửa ải thứ nhất, vậy cửa ải tiếp theo chắc chắn sẽ loại thêm hai trăm người.
Số người may mắn sống sót, chỉ dưới năm mươi người. Nghĩ đến đây, tất cả những người có mặt đều rùng mình. Không ai muốn mạo hiểm thêm nữa.
Nếu như ở nơi khác, hoặc bí cảnh khác.
Các cường giả Đại Đế đang có mặt ở đây còn có thể gắng gượng tiếp tục, dù sao thực lực của họ cũng vượt xa những người tham gia khác.
Nhưng đứng trước cánh cửa phong ấn bi3n thái này, tu vi cao thấp cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Chẳng lẽ nó xem trọng..... vận may ư?
Chắc chắn là đang thử vận may của bọn họ!
Cho nên bọn họ tuyệt đối không muốn tiếp tục nữa.
Ngay khi những người này định bỏ chạy, không muốn liều mạng nữa. Lời nhắc nhở bên dưới cánh cửa lại xuất hiện.
[Có tiếp tục tiến hành cửa ải thứ hai không?]
Tới rồi!
Sự chú ý của cả hai đều tập trung vào phần thưởng vừa nhận được. Chỉ có Ngạo Hưng cau mày, quay đầu liếc nhìn họ một cái.
Nếu không phải Nguyên tổ đại nhân ra tay, những người này sớm muộn gì cũng chết sạch hết ở ải thứ nhất.
Không cảm ơn thì thôi, còn ăn nói hỗn láo.
Chờ sau khi dung hợp những cơ duyên vừa nhận được xong, Ngạo Hưng sẽ dạy cho những kẻ vô liêm sỉ này một bài học.
Rất nhanh.
Trên người Can Anh Túc và Ngạo Hưng đều bốc lên khí huyết, đỉnh đầu tỏa sáng rực rỡ.
Cả hai đều cảm thấy sức mạnh từ trong huyết dịch và tư chất như thể đã trải qua hàng tỷ lần rèn luyện, không ngừng được nâng cao.
Đạo tâm của họ vào lúc này, kiên cường đến mức không gì lay chuyển được. Con đường tu đạo ban đầu còn mơ hồ, lúc này cũng trở nên sáng tỏ. Cả hai đều có thể cảm nhận được.
Đối với bình cảnh tiếp theo, và tiếp theo nữa, họ đều có thể dễ dàng vượt qua.
Lần thu hoạch này có thể nói là vô cùng lớn.
Nhưng nếu so với Lâm Tiêu bên cạnh, thì thu hoạch của hai người còn lâu mới sánh bằng.
Lúc này, Lâm Tiêu đã hội tụ được cả trăm tia sáng cơ duyên.
Nếu lúc này, có người thi triển đại thần thông để dò xét Lâm Tiêu, thì có thể phát hiện ra nguyên thần trong mi tâm hắn, lúc này bắt đầu từ màu tím vàng, từ từ chuyển thành chín màu sắc khác biệt.
Vù!!!
Khí thế trên người hắn theo con đường ánh sáng chín màu sắc đó bay thẳng lên trời.
Thiên đạo nổ vang ầm ầm, bốn phía dao động, mây lành đan xen, ánh sáng thần thánh mơ hồ xuất hiện bên cạnh cánh cửa phong ấn.
Ủy thế mạnh mẽ như vậy, khiến tất cả những người có mặt, ngoại trừ cường giả Đại Đế Cảnh, đều không nhịn được mà sinh ra lòng kính nể, muốn thần phục Lâm Tiêu.
Sau khi bọn họ cảm nhận được sự khác thường trong lòng, sắc mặt nháy. mắt rất khó coi, vội dùng toàn lực nâng cao ý chí, khống chế chính mình, nhanh chóng thoát khỏi suy nghĩ đáng sợ đó.
Chuyện gì đang xảy ra?! Cái tên đó đã đạt được những gì? Sao bọn họ tự dưng lại muốn quỳ dưới chân hắn vậy?
Sự khác thường xuất hiện nhanh, biến mất cũng nhanh.
Khi thiếu niên kia thu liễm tất cả hơi thở có duyên vào sau lưng, loại cảm giác khác thường nọ cũng biến mất không thấy đâu.
“Đại Tiêu Tiêu, thu hoạch thế nào?!” Can Anh Túc thấy Lâm Tiêu đã bình thường lại, vội vàng truyền âm hỏi.
“Rất tốt, ta cảm thấy tinh khí, huyết mạch, ý cảnh, hồn phách và thân thể đã dung hợp lại, rất hoàn mỹ” Lâm Tiêu nói, trong mắt cũng không giấu được vẻ kinh ngạc.
Ngoài ra, còn có một số thay đổi mà hắn cũng không hiểu rõ.
Nhưng dù sao đi nữa, phần thưởng như vậy cũng đã vượt quá mong đợi của hắn.
Lại đến rất đúng lúc, vừa vặn hắn đang cần nâng cao thực lực một cách nhanh nhất mới có thể hoàn thành được mục tiêu của mình.
Can Anh Túc nghe vậy, kỳ quái liếc mắt nhìn Lâm Tiêu, sau đó nói ra phần thưởng của nàng.
Theo nàng thấy, Lâm Tiêu đạt được hẳn cả trăm luồng sáng cơ duyên mà chỉ mang lại tác dụng như thế thì phần thưởng này của Lâm Tiêu có hơi thấp.
Hình như còn không bằng phần thưởng mà nàng và Ngạo Hưng nhận được. Nhưng không ai có thể biết được, bao gồm cả chính bản thân Lâm Tiêu, phần thưởng mà hẳn đạt được lần này, sẽ bù đắp hoàn toàn khuyết điểm duy
nhất của cảnh giới Đại Đế.
Lâm Tiêu tu luyện quá nhanh, trình độ nguyên thần cách biệt cơ thể quá lớn, lại là một người tu luyện đa ý cảnh.
Cho nên bây giờ trong cơ thể Lâm Tiêu, nhìn qua thì không có vấn đề gì, nhưng lại tràn ngập sự mâu thuẫn, không ổn định, chứa rất nhiều biến số có thể
gây nguy hiểm cho tính mạng của hẳn.
Với trạng thái như vậy, nếu trực tiếp từ Sinh Tử Cảnh viên mãn, đột phá đến Đại Đế Cảnh.
Vậy thì mức độ khó khăn cần phải đối mặt, rất có thể sẽ đẩy Lâm Tiêu đến Vực sâu vạn trượng.
Cửa ải đầu tiên cũng đã vượt qua.
Phần thưởng cũng đã nhận được.
Tiếp theo, nên nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Còn về những cửa ải sau, họ có lòng nhưng thực lực không kham nổi. Cửa ải đầu tiên đã có tỷ lệ tử vong là 80%.
Vậy cửa ải thứ hai thì sao?
E là chỉ cao hơn chứ không thấp.
Số người vượt qua cửa ải đầu tiên, tổng cộng có 264 người.
Nếu theo tỷ lệ đào thải của cửa ải thứ nhất, vậy cửa ải tiếp theo chắc chắn sẽ loại thêm hai trăm người.
Số người may mắn sống sót, chỉ dưới năm mươi người. Nghĩ đến đây, tất cả những người có mặt đều rùng mình. Không ai muốn mạo hiểm thêm nữa.
Nếu như ở nơi khác, hoặc bí cảnh khác.
Các cường giả Đại Đế đang có mặt ở đây còn có thể gắng gượng tiếp tục, dù sao thực lực của họ cũng vượt xa những người tham gia khác.
Nhưng đứng trước cánh cửa phong ấn bi3n thái này, tu vi cao thấp cũng không chiếm được chút ưu thế nào.
Chẳng lẽ nó xem trọng..... vận may ư?
Chắc chắn là đang thử vận may của bọn họ!
Cho nên bọn họ tuyệt đối không muốn tiếp tục nữa.
Ngay khi những người này định bỏ chạy, không muốn liều mạng nữa. Lời nhắc nhở bên dưới cánh cửa lại xuất hiện.
[Có tiếp tục tiến hành cửa ải thứ hai không?]
Tới rồi!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương