Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 17: Em Không Ghét Anh
Không gian dần chìm xuống lặng ngắt khi Nhạc Khải dùng chính khí thế của anh mà ép Thái Bảo phải xin lỗi Lục Vân. Lục Vân là ai, là bảo bối của anh, là thịt đầu tim của anh, là vảy ngược của anh.
Anh không muốn cô chịu bất cứ ủy khuất nào dù là một chút. Bàn tay thon dài của Nhạc Khải lại dùng lực đè Thái Bảo quỳ hẳn xuống đất, "Không nghe tao nói gì sao? Xin lỗi Lục Vân đi."
Thái Bảo dùng sức dãy nhưng một chút chẳng thoát ra được, hắn ta vừa uất hận trong lòng, lại vừa sợ hãi, đám bạn của hắn bao gồm cả Trác Nhĩ Phàm đều muốn xông lên cứu hắn, nhưng bất giác lại bị Nhạc Khải lạnh giọng ngăn lại, "Trong các cậu nếu ai dám bước lên thay hắn nói đạo lý, Nhạc Khải tôi cũng không ngại để các cậu cút khỏi trường đại học này."
Giọng anh rất trầm, lại mang một loại uy hiếp khó có thể diễn tả. Đám người Trác Nhĩ Phàm chỉ có thể chết chân tại chỗ, nửa bước không dám tiến, Thái Bảo gào lên, hắn như sắp khóc đến nơi, "Nhạc thiếu gia, tôi xin lỗi là được, xin lỗi là được mà, thả tôi ra!"
Lục Vân phía sau lưng Nhạc Khải nghe vậy, cô mới từ từ ló cái đầu nhỏ ra, mái tóc xoăn cũng theo đó mà rũ theo, cô kéo kéo ống tay áo của Nhạc Khải, "Anh thả hắn ra đi, em không cần hắn xin lỗi, chúng ta đi hẹn hò thôi."
Lời cô rất nhỏ, dường như chỉ nói cho mình anh nghe, Nhạc Khải nghe được tự tâm liền cảm thấy ngưa ngứa, thì ra cô nhóc này thật sự muốn hẹn hò với anh, nể mặt cô, tha cho tên nhóc không tiền đồ kia cũng được. Vuốt mặt nể mũi, anh cũng không muốn ban giám đốc nhà trường phải khó xử trước anh.
"Đều nghe em, tha cho hắn vậy." Nhạc Khải đáp lại Lục Vân, tay anh buông Thái Bảo ra, lạnh giọng, "Cút!"
Thái Bảo bị buông ra, hắn lồm cồm bò dậy, một nước chạy mất, chuyện hôm nay cũng thật sự quá mất mặt rồi. Nếu ba hắn mà biết hắn đụng chạm đến Nhạc Khải, không khéo lại bị cấm túc cả mấy tháng. Thái Bảo đi rồi, đám người vẫn đứng như ngốc, chẳng nghĩ mọi việc cứ thế mà xong rồi, những tưởng còn được xem đoạn máu me đó chứ, nhưng cuối cùng chỉ vì một lời nói của cô gái lai kia mà người đàn ông kia liền không động thủ nữa.
Cô gái người lai kia chẳng lẽ có quan hệ gì đặc biệt của anh ta sao? Có mấy sinh viên tò mò mà bàn tán với nhau. Nhạc Khải vốn chẳng để đám người kia vào mắt, bởi vì câu nói "Chúng ta đi hẹn hò thôi" của Lục Vân vẫn đang loanh quanh trong tâm trí anh. Anh xoay người, nói với Lục Vân, "Được, chuyện gì cũng nghe em."
Lục Vân kéo theo Nhạc Khải rời đi nhanh chóng, cô không muốn nán lại chỗ này chút nào nữa, cô không thích cái đám con gái kia cứ nhìn vào anh chằm chằm, nhìn cái kiểu si mê như vậy, đúng là thấy ghét.
Trác Nhĩ Phàm nhìn theo bóng dáng Lục Vân kéo theo Nhạc Khải đi ra cổng trường, hai bàn tay không tự chủ được mà bất giác siết vào, hai người đó vậy mà mặc đồ màu hồng giống nhau, người đàn ông mang tên Nhạc Khải kia rốt cuộc là gì của Lục Vân, Nhạc Khải không phải ít tuổi, vậy thì vì lý do gì mà Lục Vân lại chuyển tầm nhìn vào Nhạc Khải, mà không ái mộ anh ta nữa, Trác Nhĩ Phàm lúc này ngổn ngang cảm xúc, anh ta chẳng biết rốt cuộc trong lòng lúc này là tư vị gì?
Ra khỏi trường, Lục Vân theo sau Nhạc Khải lên xe của anh đang đậu ở gần đó, cô đi sau anh, lúc này mới khẽ hỏi, mặt cô hơi đỏ, "Cái đó, Nhạc tiên sinh à, sao anh lại đến đây vậy, anh...không phải không có nhắn tin trả lời em sao?" Lục Vân cũng chẳng nhận ra, tự nhiên bản thân lại xưng hô "Em" ngọt sớt với Nhạc Khải, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra sự thay đổi này.
"Anh không trả lời thì không đến được sao?" Nhạc Khải bất giác đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Vân, "Nếu anh không đến, chuyện liền lớn rồi?" Nhạc Khải có chút không vui nhắc nhở, mà Lục Vân vừa đi vừa xấu hổ cúi đầu chẳng nhìn phía trước nên "rầm" một cái, cả thân hình nhỏ nhắn đụng phải thân hình cao lớn của Nhạc Khải, "Ai ui!" Lục Vân ôm trán khẽ run lên, "Sao anh lại đứng lại thế?"
Nhạc Khải vội vàng lấy tay cô khỏi trán, vừa xem lại hơi cúi xuống thổi cho cô, động tác anh rất dịu dàng, "Xin lỗi, anh không cố ý, anh..." Ngừng một lúc anh hỏi: "Lục Vân, có phải em rất ghét anh không?" Một câu hỏi rất thẳng thắn.
Lục Vân ngước mắt nhìn Nhạc Khải, chợt nhận thấy tầm mắt anh hơi tối đi, trong đó còn có chút u sầu, lại như có thất vọng, có phải cô lại nói gì khiến anh buồn rồi không? Cô vội vàng xua tay, "Không đâu, em không ghét anh, ai nói em ghét anh, em liền..." Lục Vân bị anh nhìn chằm chằm bất giác chữ liền nửa ngày cũng chẳng nói tiếp được.
Cô bị anh hớp hồn rồi, đôi mắt anh rất đẹp, đặc biệt là ở khoảng cách gần thế này, tại sao cô lại không nhận ra từ kiếp trước chứ, cô đúng là ngu xuẩn không ai bằng mà. Lục Vân tự trách trong lòng.
Nhạc Khải nhìn phản ứng của Lục Vân, anh hơi buồn cười, đúng là còn trẻ con, nhưng anh lại thích, rất thích là đằng khác, hơn nữa cô đã nói là không ghét anh, không ghét, thật sự không ghét anh, chuyện này đúng là quá tốt, anh đưa ngón tay nhẹ ký đầu cô một cái, "Đồ ngốc, đi hẹn hò thôi, buổi hẹn đầu tiên của anh nên Lục tiểu thư phải bồi anh hết ngày đó."
Anh không muốn cô chịu bất cứ ủy khuất nào dù là một chút. Bàn tay thon dài của Nhạc Khải lại dùng lực đè Thái Bảo quỳ hẳn xuống đất, "Không nghe tao nói gì sao? Xin lỗi Lục Vân đi."
Thái Bảo dùng sức dãy nhưng một chút chẳng thoát ra được, hắn ta vừa uất hận trong lòng, lại vừa sợ hãi, đám bạn của hắn bao gồm cả Trác Nhĩ Phàm đều muốn xông lên cứu hắn, nhưng bất giác lại bị Nhạc Khải lạnh giọng ngăn lại, "Trong các cậu nếu ai dám bước lên thay hắn nói đạo lý, Nhạc Khải tôi cũng không ngại để các cậu cút khỏi trường đại học này."
Giọng anh rất trầm, lại mang một loại uy hiếp khó có thể diễn tả. Đám người Trác Nhĩ Phàm chỉ có thể chết chân tại chỗ, nửa bước không dám tiến, Thái Bảo gào lên, hắn như sắp khóc đến nơi, "Nhạc thiếu gia, tôi xin lỗi là được, xin lỗi là được mà, thả tôi ra!"
Lục Vân phía sau lưng Nhạc Khải nghe vậy, cô mới từ từ ló cái đầu nhỏ ra, mái tóc xoăn cũng theo đó mà rũ theo, cô kéo kéo ống tay áo của Nhạc Khải, "Anh thả hắn ra đi, em không cần hắn xin lỗi, chúng ta đi hẹn hò thôi."
Lời cô rất nhỏ, dường như chỉ nói cho mình anh nghe, Nhạc Khải nghe được tự tâm liền cảm thấy ngưa ngứa, thì ra cô nhóc này thật sự muốn hẹn hò với anh, nể mặt cô, tha cho tên nhóc không tiền đồ kia cũng được. Vuốt mặt nể mũi, anh cũng không muốn ban giám đốc nhà trường phải khó xử trước anh.
"Đều nghe em, tha cho hắn vậy." Nhạc Khải đáp lại Lục Vân, tay anh buông Thái Bảo ra, lạnh giọng, "Cút!"
Thái Bảo bị buông ra, hắn lồm cồm bò dậy, một nước chạy mất, chuyện hôm nay cũng thật sự quá mất mặt rồi. Nếu ba hắn mà biết hắn đụng chạm đến Nhạc Khải, không khéo lại bị cấm túc cả mấy tháng. Thái Bảo đi rồi, đám người vẫn đứng như ngốc, chẳng nghĩ mọi việc cứ thế mà xong rồi, những tưởng còn được xem đoạn máu me đó chứ, nhưng cuối cùng chỉ vì một lời nói của cô gái lai kia mà người đàn ông kia liền không động thủ nữa.
Cô gái người lai kia chẳng lẽ có quan hệ gì đặc biệt của anh ta sao? Có mấy sinh viên tò mò mà bàn tán với nhau. Nhạc Khải vốn chẳng để đám người kia vào mắt, bởi vì câu nói "Chúng ta đi hẹn hò thôi" của Lục Vân vẫn đang loanh quanh trong tâm trí anh. Anh xoay người, nói với Lục Vân, "Được, chuyện gì cũng nghe em."
Lục Vân kéo theo Nhạc Khải rời đi nhanh chóng, cô không muốn nán lại chỗ này chút nào nữa, cô không thích cái đám con gái kia cứ nhìn vào anh chằm chằm, nhìn cái kiểu si mê như vậy, đúng là thấy ghét.
Trác Nhĩ Phàm nhìn theo bóng dáng Lục Vân kéo theo Nhạc Khải đi ra cổng trường, hai bàn tay không tự chủ được mà bất giác siết vào, hai người đó vậy mà mặc đồ màu hồng giống nhau, người đàn ông mang tên Nhạc Khải kia rốt cuộc là gì của Lục Vân, Nhạc Khải không phải ít tuổi, vậy thì vì lý do gì mà Lục Vân lại chuyển tầm nhìn vào Nhạc Khải, mà không ái mộ anh ta nữa, Trác Nhĩ Phàm lúc này ngổn ngang cảm xúc, anh ta chẳng biết rốt cuộc trong lòng lúc này là tư vị gì?
Ra khỏi trường, Lục Vân theo sau Nhạc Khải lên xe của anh đang đậu ở gần đó, cô đi sau anh, lúc này mới khẽ hỏi, mặt cô hơi đỏ, "Cái đó, Nhạc tiên sinh à, sao anh lại đến đây vậy, anh...không phải không có nhắn tin trả lời em sao?" Lục Vân cũng chẳng nhận ra, tự nhiên bản thân lại xưng hô "Em" ngọt sớt với Nhạc Khải, ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra sự thay đổi này.
"Anh không trả lời thì không đến được sao?" Nhạc Khải bất giác đứng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Lục Vân, "Nếu anh không đến, chuyện liền lớn rồi?" Nhạc Khải có chút không vui nhắc nhở, mà Lục Vân vừa đi vừa xấu hổ cúi đầu chẳng nhìn phía trước nên "rầm" một cái, cả thân hình nhỏ nhắn đụng phải thân hình cao lớn của Nhạc Khải, "Ai ui!" Lục Vân ôm trán khẽ run lên, "Sao anh lại đứng lại thế?"
Nhạc Khải vội vàng lấy tay cô khỏi trán, vừa xem lại hơi cúi xuống thổi cho cô, động tác anh rất dịu dàng, "Xin lỗi, anh không cố ý, anh..." Ngừng một lúc anh hỏi: "Lục Vân, có phải em rất ghét anh không?" Một câu hỏi rất thẳng thắn.
Lục Vân ngước mắt nhìn Nhạc Khải, chợt nhận thấy tầm mắt anh hơi tối đi, trong đó còn có chút u sầu, lại như có thất vọng, có phải cô lại nói gì khiến anh buồn rồi không? Cô vội vàng xua tay, "Không đâu, em không ghét anh, ai nói em ghét anh, em liền..." Lục Vân bị anh nhìn chằm chằm bất giác chữ liền nửa ngày cũng chẳng nói tiếp được.
Cô bị anh hớp hồn rồi, đôi mắt anh rất đẹp, đặc biệt là ở khoảng cách gần thế này, tại sao cô lại không nhận ra từ kiếp trước chứ, cô đúng là ngu xuẩn không ai bằng mà. Lục Vân tự trách trong lòng.
Nhạc Khải nhìn phản ứng của Lục Vân, anh hơi buồn cười, đúng là còn trẻ con, nhưng anh lại thích, rất thích là đằng khác, hơn nữa cô đã nói là không ghét anh, không ghét, thật sự không ghét anh, chuyện này đúng là quá tốt, anh đưa ngón tay nhẹ ký đầu cô một cái, "Đồ ngốc, đi hẹn hò thôi, buổi hẹn đầu tiên của anh nên Lục tiểu thư phải bồi anh hết ngày đó."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương