Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 26: Người Cút Khỏi Đây Chính Là Các Người!
Bên trong phòng lúc này, Nhạc Khải lại có vẻ khẩn trương, anh không nghĩ Lục Vân lại dám một mình đến đây, chẳng lẽ cô biết chuyện gì rồi. Anh vậy mà lại sợ cô biết bệnh của anh.
Anh sợ cô chán ghét rồi lại chán ghét anh hơn.
Lục Vân vào đến đại sảnh trong dinh thự, người hầu gái kia lại nói: "Cô Lục, cô ngồi chờ một chút, cậu chủ dặn."
Đoạn người kia liền đi.
Lục Vân nhẹ gật đầu, cũng không có vội vàng đi lên tìm Nhạc Khải, cô ngoan ngoãn ngồi chờ anh. Nếu anh nói cô chờ, vậy thì cô liền chờ.
Cô nhất định phải là một cô bạn gái thật hiểu chuyện. Nhưng mà chuyện Lục Vân không ngờ đến chính là ngay lúc này, từ cửa lớn vậy mà lại xuất hiện hai bóng dáng thướt tha đi vào. Thanh âm nói chuyện của bọn họ làm Lục Vân bất giác ngước mắt lên nhìn.
Trước mặt cô đang đi đến không ai khác chính là hai cô gái mà cô đã gặp được tại nhà hàng lúc trưa, Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ.
Hai người họ sao lại ở đây? Nếu là Lý Tịnh Nhu thì Lục Vân còn hiểu được, còn Thẩm Nhược Kỳ thì cô ta đến đây làm gì?
Còn đang chìm trong suy nghĩ thì thanh âm trong vắt lại không kém chút kiêu kỳ của Lý Tịnh Nhu vang lên, "Cô kia, cô là ai, tại sao ở trong dinh thự Nhạc gia?" Đoạn cô ta lại quát lên, "Vú Trần, vú Trần đâu, tại sao lại để người lạ vào trong nhà. Bà muốn bị phạt sao?"
Vú Trần từ trên lầu vừa đi xuống bếp, đang muốn nấu cháo thịt cho cậu chủ Nhạc Khải, chợt nghe thanh âm lớn tiếng ngoài sảnh, bà thất kinh vội chạy ra, khuôn mặt có chút kinh ngạc, lại có hơi chút sợ hãi khi thấy Lý Tịnh Nhu.
"Cô Tịnh Nhu..." Vú Trần e sợ mà nói không nên lời, đối với cô cháu ngoại gái này của chủ tịch Nhạc, bà thật sự không dám đắc tội.
"Sao bà dám cho người lạ vào nhà, bà muốn chết sao?" Lý Tịnh Nhu nghiêm giọng. Khiến vú Trần sợ hãi.
Lục Vân cau mày nhẹ, cô không nghĩ Lý Tịnh Nhu lại gắt gỏng như vậy, nhìn cô ta xem ra cũng không lớn hơn
Nhạc Khải, chắc là do vai vế nên mới buộc phải gọi Nhạc Khải là trai mà thôi.
"Vú Trần, bà còn đứng ngây ra đó, bà muốn tôi mách ông ngoại đúng không?" Lý Tịnh Nhu hống hách, bản tính tiểu thư quyền quý nổi lên. Lớn giọng mà mắng vú Trần làm bà sợ cứ đứng ngây ra, tiến lên không được mà lùi lại cũng không xong. Đuổi cô Lục Vân về, cậu chủ sẽ trách bà, bà rất sợ cậu chủ nổi giận, còn nếu không đuổi Lục Vân, là trực tiếp đắc tội với Lý Tịnh Nhu tiểu thư, bà sẽ mất việc.
"Cô chủ, chuyện này..." Vú Trần nhỏ giọng, còn chưa nói hết câu, lại bị một thanh âm trầm lạnh từ phía cầu thang truyền tới cắt ngang.
"Vú trần, vú lui đi." Người nói còn không phải Nhạc Khải thì là ai. Anh lúc này vừa bôi thuốc xong nên vết đỏ lặn xuống không ít, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy.
Lục Vân quay người lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, Nhạc Khải từng bước đi tới chỗ Lục Vân, căn bản xem hai người Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ là không khí.
"Lục Vân, sao lại đến đây, Tần Thao không truyền lại lời anh nói sao?" Nhạc Khải ngồi xuống cạnh Lục Vân mà hỏi.
Lục Vân đang định trả lời, thì Lý Tịnh Nhu một lần nữa lại cắt ngang, "Tiểu Khải, cô gái kia là ai, tại sao vào được nhà chúng ta ? Chỗ này là nơi có thể để người lạ nói vào là vào sao?"
Lý Tịnh Nhu nói tỉnh bơ, mà chẳng biết bản thân cô ta cũng mang Thẩm Nhược Kỳ vào tự tiện, Thẩm Nhược Kỳ thì là cái gì, còn chẳng bằng Lục Vân.
Nhạc Khải khẽ nhíu mày, anh lúc này mới mặt không biểu cảm mà quét ánh mắt về phía Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ. Sắc mặt thập phần lạnh nhạt, lãnh đạm nói: "Ai là người lạ, cô ấy là vị hôn thê của tôi, vì sao không được ở đây?" Đoạn anh cười khẩy, lại nói: "Nếu nói người lạ, ở chỗ này chẳng phải cũng có cô ta đó sao? Cô ta cũng nên cút nhỉ?"
Cô ta trong miệng Nhạc Khải chính là Thẩm Nhược Kỳ, khỏi cần chỉ đích danh cũng biết. Nhạc Khải không nhìn hai người kia, tự nhiên rót một cốc nước cho Lục Vân lại nhàn nhạt nói: "Đây là nhà của Nhạc Khải tôi, tôi cho phép ai ở, ai vào thì người đó mới được xuất hiện ở đây. Lục Vân nhận được đặc quyền đó vì em ấy tương lai sẽ là mợ chủ của Nhạc gia, còn chị và cô ta, các người mới là người nên cút khỏi đây."
Rất thẳng thắn, rất ngắn gọn, không nể mặt, một chút chẳng khoan nhượng. Nhạc Khải không nhìn mà chỉ nói đủ cho thấy anh có bao nhiêu là khinh thường và chán ghét với hai cô gái kia.
Lý Tịnh Nhu sửng sốt, mà Thẩm Nhược Kỳ lại càng kinh hãi hơn, cô ta cứ nghĩ bản thân được Lý Tịnh Nhu chiếu cố, dẫn về nhà họ Nhạc thì độ hảo cảm sẽ từ từ bồi đắp, nhưng lúc này lời của Nhạc Khải đuối khách chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt cô ta.
Cảm giác bị đuổi ra khỏi nhà như cún thật chẳng dễ chịu chút nào.
"Nhạc Khải, cậu đừng quá đáng, cậu không có quyền đuổi tôi, cũng không có quyền đuổi tiểu Kỳ, em ấy là bạn tôi." Lý Tịnh Nhu không sợ chết gân cổ đáp lại.
Nhạc Khải cười lạnh, anh lạnh giọng: "Chị đừng có tự làm xấu mặt mình, tôi có quyền hay không, chỉ hiểu rõ nhất, nếu muốn ăn vạ, trở về nhà với Lý Tùng mà ăn vạ, tôi chẳng dư sức mà dỗ chị."
Dứt lời Nhạc Khải nắm tay Lục Vân vẫn luôn cúi đầu im lặng nãy giờ, dịu giọng, "Tiểu Vân, lên lầu với anh."
Ngọt ngào với cô là thế, nhưng vừa quay đầu lại với Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ, giọng điệu Nhạc Khải lại trỏ nên độc đoán, cộc cằn, mang theo đầy chán ghét,
"Các người mau cút, đừng để tôi thả chó để đuổi chó!"
Lục Vân kinh hãi, anh nói cái gì vậy, thả chó đuổi chó? Nhạc Khải ơi là Nhạc Khải, anh cũng không cần quá đáng vậy chứ? Ít ra thì Lý Tịnh Nhu cũng là chị họ của anh nha, người đàn ông này chẳng lẽ cũng có mặt chua ngoa như vậy trời?
Anh sợ cô chán ghét rồi lại chán ghét anh hơn.
Lục Vân vào đến đại sảnh trong dinh thự, người hầu gái kia lại nói: "Cô Lục, cô ngồi chờ một chút, cậu chủ dặn."
Đoạn người kia liền đi.
Lục Vân nhẹ gật đầu, cũng không có vội vàng đi lên tìm Nhạc Khải, cô ngoan ngoãn ngồi chờ anh. Nếu anh nói cô chờ, vậy thì cô liền chờ.
Cô nhất định phải là một cô bạn gái thật hiểu chuyện. Nhưng mà chuyện Lục Vân không ngờ đến chính là ngay lúc này, từ cửa lớn vậy mà lại xuất hiện hai bóng dáng thướt tha đi vào. Thanh âm nói chuyện của bọn họ làm Lục Vân bất giác ngước mắt lên nhìn.
Trước mặt cô đang đi đến không ai khác chính là hai cô gái mà cô đã gặp được tại nhà hàng lúc trưa, Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ.
Hai người họ sao lại ở đây? Nếu là Lý Tịnh Nhu thì Lục Vân còn hiểu được, còn Thẩm Nhược Kỳ thì cô ta đến đây làm gì?
Còn đang chìm trong suy nghĩ thì thanh âm trong vắt lại không kém chút kiêu kỳ của Lý Tịnh Nhu vang lên, "Cô kia, cô là ai, tại sao ở trong dinh thự Nhạc gia?" Đoạn cô ta lại quát lên, "Vú Trần, vú Trần đâu, tại sao lại để người lạ vào trong nhà. Bà muốn bị phạt sao?"
Vú Trần từ trên lầu vừa đi xuống bếp, đang muốn nấu cháo thịt cho cậu chủ Nhạc Khải, chợt nghe thanh âm lớn tiếng ngoài sảnh, bà thất kinh vội chạy ra, khuôn mặt có chút kinh ngạc, lại có hơi chút sợ hãi khi thấy Lý Tịnh Nhu.
"Cô Tịnh Nhu..." Vú Trần e sợ mà nói không nên lời, đối với cô cháu ngoại gái này của chủ tịch Nhạc, bà thật sự không dám đắc tội.
"Sao bà dám cho người lạ vào nhà, bà muốn chết sao?" Lý Tịnh Nhu nghiêm giọng. Khiến vú Trần sợ hãi.
Lục Vân cau mày nhẹ, cô không nghĩ Lý Tịnh Nhu lại gắt gỏng như vậy, nhìn cô ta xem ra cũng không lớn hơn
Nhạc Khải, chắc là do vai vế nên mới buộc phải gọi Nhạc Khải là trai mà thôi.
"Vú Trần, bà còn đứng ngây ra đó, bà muốn tôi mách ông ngoại đúng không?" Lý Tịnh Nhu hống hách, bản tính tiểu thư quyền quý nổi lên. Lớn giọng mà mắng vú Trần làm bà sợ cứ đứng ngây ra, tiến lên không được mà lùi lại cũng không xong. Đuổi cô Lục Vân về, cậu chủ sẽ trách bà, bà rất sợ cậu chủ nổi giận, còn nếu không đuổi Lục Vân, là trực tiếp đắc tội với Lý Tịnh Nhu tiểu thư, bà sẽ mất việc.
"Cô chủ, chuyện này..." Vú Trần nhỏ giọng, còn chưa nói hết câu, lại bị một thanh âm trầm lạnh từ phía cầu thang truyền tới cắt ngang.
"Vú trần, vú lui đi." Người nói còn không phải Nhạc Khải thì là ai. Anh lúc này vừa bôi thuốc xong nên vết đỏ lặn xuống không ít, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhìn thấy.
Lục Vân quay người lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, Nhạc Khải từng bước đi tới chỗ Lục Vân, căn bản xem hai người Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ là không khí.
"Lục Vân, sao lại đến đây, Tần Thao không truyền lại lời anh nói sao?" Nhạc Khải ngồi xuống cạnh Lục Vân mà hỏi.
Lục Vân đang định trả lời, thì Lý Tịnh Nhu một lần nữa lại cắt ngang, "Tiểu Khải, cô gái kia là ai, tại sao vào được nhà chúng ta ? Chỗ này là nơi có thể để người lạ nói vào là vào sao?"
Lý Tịnh Nhu nói tỉnh bơ, mà chẳng biết bản thân cô ta cũng mang Thẩm Nhược Kỳ vào tự tiện, Thẩm Nhược Kỳ thì là cái gì, còn chẳng bằng Lục Vân.
Nhạc Khải khẽ nhíu mày, anh lúc này mới mặt không biểu cảm mà quét ánh mắt về phía Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ. Sắc mặt thập phần lạnh nhạt, lãnh đạm nói: "Ai là người lạ, cô ấy là vị hôn thê của tôi, vì sao không được ở đây?" Đoạn anh cười khẩy, lại nói: "Nếu nói người lạ, ở chỗ này chẳng phải cũng có cô ta đó sao? Cô ta cũng nên cút nhỉ?"
Cô ta trong miệng Nhạc Khải chính là Thẩm Nhược Kỳ, khỏi cần chỉ đích danh cũng biết. Nhạc Khải không nhìn hai người kia, tự nhiên rót một cốc nước cho Lục Vân lại nhàn nhạt nói: "Đây là nhà của Nhạc Khải tôi, tôi cho phép ai ở, ai vào thì người đó mới được xuất hiện ở đây. Lục Vân nhận được đặc quyền đó vì em ấy tương lai sẽ là mợ chủ của Nhạc gia, còn chị và cô ta, các người mới là người nên cút khỏi đây."
Rất thẳng thắn, rất ngắn gọn, không nể mặt, một chút chẳng khoan nhượng. Nhạc Khải không nhìn mà chỉ nói đủ cho thấy anh có bao nhiêu là khinh thường và chán ghét với hai cô gái kia.
Lý Tịnh Nhu sửng sốt, mà Thẩm Nhược Kỳ lại càng kinh hãi hơn, cô ta cứ nghĩ bản thân được Lý Tịnh Nhu chiếu cố, dẫn về nhà họ Nhạc thì độ hảo cảm sẽ từ từ bồi đắp, nhưng lúc này lời của Nhạc Khải đuối khách chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng mặt cô ta.
Cảm giác bị đuổi ra khỏi nhà như cún thật chẳng dễ chịu chút nào.
"Nhạc Khải, cậu đừng quá đáng, cậu không có quyền đuổi tôi, cũng không có quyền đuổi tiểu Kỳ, em ấy là bạn tôi." Lý Tịnh Nhu không sợ chết gân cổ đáp lại.
Nhạc Khải cười lạnh, anh lạnh giọng: "Chị đừng có tự làm xấu mặt mình, tôi có quyền hay không, chỉ hiểu rõ nhất, nếu muốn ăn vạ, trở về nhà với Lý Tùng mà ăn vạ, tôi chẳng dư sức mà dỗ chị."
Dứt lời Nhạc Khải nắm tay Lục Vân vẫn luôn cúi đầu im lặng nãy giờ, dịu giọng, "Tiểu Vân, lên lầu với anh."
Ngọt ngào với cô là thế, nhưng vừa quay đầu lại với Lý Tịnh Nhu và Thẩm Nhược Kỳ, giọng điệu Nhạc Khải lại trỏ nên độc đoán, cộc cằn, mang theo đầy chán ghét,
"Các người mau cút, đừng để tôi thả chó để đuổi chó!"
Lục Vân kinh hãi, anh nói cái gì vậy, thả chó đuổi chó? Nhạc Khải ơi là Nhạc Khải, anh cũng không cần quá đáng vậy chứ? Ít ra thì Lý Tịnh Nhu cũng là chị họ của anh nha, người đàn ông này chẳng lẽ cũng có mặt chua ngoa như vậy trời?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương