Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 3: Thay Đổi
Không gian trong phòng dưỡng sức rất rộng, nhưng lúc này lại như rất ngột ngạt, bởi vì cảm giác của Lục Vân lúc này khiến cô chẳng biết mở lời kiểu gì.
Chẳng biết đối diện với Nhạc Khải như thế nào!
Kiếp trước, cô ghét Nhạc Khải, ghét cho đến tận lúc đính hôn, cô vẫn chẳng cho anh một cái nhìn dễ chịu.
Suốt từ khi cô được ba cô cho biết, sau khi tốt nghiệp, việc cô cần làm là vào quản lý công ty và kết hôn với con trai nhà họ Nhạc.
Khi đó, điều đầu tiên cô biết về Nhạc Khải là mọi người nói anh rất xấu tính, lại hơn cô tới mười hai tuổi, thử nghĩ mà xem, một cô gái mới có 18, 19 như cô, lại đi lấy thằng cha 30 tuổi, nguyên cái đó thôi đã thấy không cân bằng rồi. Huống hồ cô lại nghe Thẩm Nhược Ni bạn thân nói Nhạc Khải rất ác, rất phũ phàng, khách hàng nữ nào đi chung với anh ta đều dính hết, nhưng sau đó lại bị hắt hủi, nói tóm lại là bị anh lừa tình…
Nhưng cuối cùng thì sao?
Cô bị chính Thẩm Nhược Ni hại chết, bị cướp mất công ty, ba cô cũng vì vậy mà bệnh càng nặng thêm, nhưng ai là người đã đứng ra lo tất cả chu toàn.
Là Nhạc Khải!
Cô bị trúng thuốc, anh đưa cô đi cấp cứu, Lục Vân còn nhớ rất rõ, lúc trên xe cứu thương, Nhạc Khải mặc vest đen, ngực còn cài hoa hồng, đó là bộ tây trang anh mặc để chuẩn bị đính hôn với cô, một người đàn ông 34 tuổi, vậy mà lại khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ lên mầm non, anh khóc, anh gọi tên cô mãi, cho đến lúc cô không thở nữa, mà người đó vẫn nức nghẹn chỉ một cái tên duy nhất.
Tiểu Vân, em đừng bỏ anh!
Ở cái tuổi của anh, người đàn ông nào cũng có vợ, có ít nhất là hai đứa con, nhưng anh thì lại chẳng có gì, điều anh có được chính là cái chết của vị hôn thê tương lai trong ngày lễ đính hôn.
Mà có gì đau hơn khi người mình muốn kết hôn lại tự sát chỉ để ép mình huỷ hôn. Lục Vân không rõ cảm xúc lúc ấy của Nhạc Khải là như thế nào?
Có lẽ là rất đau nhỉ?
“Cô không sao thật chứ?” Nhạc Khải cẩn trọng lên tiếng, sợ Lục Vân lại hoảng hốt, bởi anh biết cô không thích anh. Chấp nhận qua lại với anh chẳng qua vì ba cô mà thôi.
Câu hỏi của Nhạc Khải kéo Lục Vân trở lại hiện tại, “À…hả! Tôi.. không sao, tôi muốn về nhà.” Lục Vân nhanh chóng đáp, cô muốn về nhà, cô không thích ở bệnh viện.
Nó làm cô muốn nôn ói.
“Vậy cô chờ một chút, tôi đưa cô về!” Nhạc Khải đứng lên không cho Lục Vân có cơ hội nói thêm gì, vội đi ra khỏi phòng làm thủ tục cho cô xuất viện, một phần vì sợ thấy anh lâu, cô sẽ sinh ra chán ghét, một phần không muốn người khác ở đây xì xào bàn tán về vị hôn thê của anh.
“Này…khoan đã…tôi..” Lục Vân với tay theo bóng lưng của Nhạc Khải.
Bóng anh đi rồi, Lục Vân chưng hửng, lại có chút mất mát, cô định nói, sao anh lại ở đây, sao anh lại thích tôi, tôi không phải ghét anh lắm đâu!
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì người đã đi mất, mà miệng cũng không thể mở, giống như có cái gì đó mắc nghẹn nơi cổ chẳng để cô thốt nên lời.
Vừa trọng sinh lại, Lục Vân còn cảm thấy chưa quen, sự việc quá bất ngờ, loại chuyện người chết sống lại này, cô cảm thấy hoang đường, tay chân thậm chí có chút cứng ngắc, nếu bây giờ cô đi nói với Nhạc Khải rằng, Nhạc tiên sinh, em trọng sinh rồi, em thay đổi rồi, em cũng thích anh, chúng ta tìm hiểu nhau đi…
Có điên mới tin!
Con người Lục Vân lúc trước bướng cỡ nào, khó chịu cỡ nào, kiêu căng cỡ nào, đặc biệt là ghét Nhạc Khải cỡ nào, bây giờ đùng một cái cô nói thích anh, lại hiền lành tốt tính, thay đổi 360 độ, thì có quỷ mới tin!
Nhạc Khải lại càng không tin, không khéo anh lại xách giày mà chạy không kịp ấy!
Hai bàn tay đưa lên xoa xoa cái gò má cao, Lục Vân sốc lại tinh thần, vết mổ vẫn khá đau, nhưng đối với cô chuyện quan trọng là bây giờ cô phải về nhà, phải làm lại từ đầu, phải thay đổi bản thân từ từ, nếu thay đổi một lúc mà không thích hợp, cô sẽ thay đổi từng chút một, trước kia không rõ tâm ý của Nhạc Khải, cô chẳng muốn ở bên anh dù là một khắc.
Nhưng bây giờ khác rồi, cô biết anh cũng thích cô, vậy nên cô nhất định sẽ trở lại trong vòng tay anh một lần nữa. Phải trân trọng phần tình cảm quý giá mà anh dành cho cô.
Chưa đầy mười phút sau, Nhạc Khải trở lại, trên tay là giấy tờ ra viện, anh nói: “Lục Vân, đi thôi, về nhà tôi gọi bác sĩ tới chăm sóc cho cô.”
Lục Vân sao?
Xa lạ quá, Lục Vân tiu nghỉu, hụt hẫng trong lòng, cô thích anh gọi cô là tiểu Vân cơ. Nhưng nghĩ lại bỗng thấy mình đúng là ngớ ngẩn, lúc này có phải cô 22 tuổi đâu, cô mới 19 thôi, thời điểm này cô và anh chỉ mới qua lại gặp mặt theo ý của ba cô và ông nội Nhạc, hơn nữa có lẽ anh đang nghĩ là cô không thích anh, nên mới giữ khoảng cách.
Đúng là tự mình làm mình chịu, thấy chưa, người ta còn đàng hoàng mà kêu cô Lục Vân, xa lạ thế mà, Lục Vân chán ghét chính mình, cô thật muốn ôm Nhạc Khải lúc này, nói cho anh biết là cô không thích anh xa lạ như vậy, nhưng cô chẳng mở lời được, quá vô duyên rồi.
“Đi thôi, tôi dìu cô.” Nhạc Khải đề nghị.
“Hả..Không cần đâu, tôi tự đi được.” Lục Vân xua tay từ chối, rõ ràng là cô muốn anh dìu chết đi được, nhưng sợ anh biết cô có sự khác thường, nên chỉ đành cắn răng bấm bụng vờ vịt từ chối.
Tiếc đứt ruột luôn ấy!
Hai chân rời giường bệnh, cả người Lục Vân run run sắp ngã, cô lảo đảo, “Ôi mẹ ơi…”
Lục Vân suýt sao, cô định gồng mình bước tiếp, ai mà biết cả người mất thăng bằng té về phía trước.
Cứ tưởng bị dập mặt dập mày rồi, lại bỗng nhẹ tâng, cứ như bay trên mây, một lát mới nhận ra, cô vậy mà đang được Nhạc Khải ôm ngang lên đi ra ngoài.
“Cậy mạnh quá, ngang bướng.” Nhạc Khải cau mày nói. Nhưng giọng anh lại có vẻ rất nhẹ, người nghe thôi cũng biết anh mắng yêu Lục Vân.
Nhưng mà Lục Vân lúc này lại chẳng biết, cô xấu hổ không thôi, có cái lỗ nào cho cô chui xuống không? Bị bế ngang kiểu này, cũng quá đường đột rồi.
Cậy mạnh hả? Đúng mà.
Ngang bướng? Cũng chẳng sai.
Chả có cái lỗ nào cho cô chui vào lúc này, chỉ có cái khuôn ngực ấm áp trước mặt này thôi, hay là trốn cái mặt đại vào thôi, kệ nó, bị coi là vô duyên cũng được, không có tiết tháo cũng được, cô kệ luôn.
Như vậy còn hơn là để cái bản mặt lộ ra, người ta cười cho thối mặt…
Chẳng biết đối diện với Nhạc Khải như thế nào!
Kiếp trước, cô ghét Nhạc Khải, ghét cho đến tận lúc đính hôn, cô vẫn chẳng cho anh một cái nhìn dễ chịu.
Suốt từ khi cô được ba cô cho biết, sau khi tốt nghiệp, việc cô cần làm là vào quản lý công ty và kết hôn với con trai nhà họ Nhạc.
Khi đó, điều đầu tiên cô biết về Nhạc Khải là mọi người nói anh rất xấu tính, lại hơn cô tới mười hai tuổi, thử nghĩ mà xem, một cô gái mới có 18, 19 như cô, lại đi lấy thằng cha 30 tuổi, nguyên cái đó thôi đã thấy không cân bằng rồi. Huống hồ cô lại nghe Thẩm Nhược Ni bạn thân nói Nhạc Khải rất ác, rất phũ phàng, khách hàng nữ nào đi chung với anh ta đều dính hết, nhưng sau đó lại bị hắt hủi, nói tóm lại là bị anh lừa tình…
Nhưng cuối cùng thì sao?
Cô bị chính Thẩm Nhược Ni hại chết, bị cướp mất công ty, ba cô cũng vì vậy mà bệnh càng nặng thêm, nhưng ai là người đã đứng ra lo tất cả chu toàn.
Là Nhạc Khải!
Cô bị trúng thuốc, anh đưa cô đi cấp cứu, Lục Vân còn nhớ rất rõ, lúc trên xe cứu thương, Nhạc Khải mặc vest đen, ngực còn cài hoa hồng, đó là bộ tây trang anh mặc để chuẩn bị đính hôn với cô, một người đàn ông 34 tuổi, vậy mà lại khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ lên mầm non, anh khóc, anh gọi tên cô mãi, cho đến lúc cô không thở nữa, mà người đó vẫn nức nghẹn chỉ một cái tên duy nhất.
Tiểu Vân, em đừng bỏ anh!
Ở cái tuổi của anh, người đàn ông nào cũng có vợ, có ít nhất là hai đứa con, nhưng anh thì lại chẳng có gì, điều anh có được chính là cái chết của vị hôn thê tương lai trong ngày lễ đính hôn.
Mà có gì đau hơn khi người mình muốn kết hôn lại tự sát chỉ để ép mình huỷ hôn. Lục Vân không rõ cảm xúc lúc ấy của Nhạc Khải là như thế nào?
Có lẽ là rất đau nhỉ?
“Cô không sao thật chứ?” Nhạc Khải cẩn trọng lên tiếng, sợ Lục Vân lại hoảng hốt, bởi anh biết cô không thích anh. Chấp nhận qua lại với anh chẳng qua vì ba cô mà thôi.
Câu hỏi của Nhạc Khải kéo Lục Vân trở lại hiện tại, “À…hả! Tôi.. không sao, tôi muốn về nhà.” Lục Vân nhanh chóng đáp, cô muốn về nhà, cô không thích ở bệnh viện.
Nó làm cô muốn nôn ói.
“Vậy cô chờ một chút, tôi đưa cô về!” Nhạc Khải đứng lên không cho Lục Vân có cơ hội nói thêm gì, vội đi ra khỏi phòng làm thủ tục cho cô xuất viện, một phần vì sợ thấy anh lâu, cô sẽ sinh ra chán ghét, một phần không muốn người khác ở đây xì xào bàn tán về vị hôn thê của anh.
“Này…khoan đã…tôi..” Lục Vân với tay theo bóng lưng của Nhạc Khải.
Bóng anh đi rồi, Lục Vân chưng hửng, lại có chút mất mát, cô định nói, sao anh lại ở đây, sao anh lại thích tôi, tôi không phải ghét anh lắm đâu!
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì người đã đi mất, mà miệng cũng không thể mở, giống như có cái gì đó mắc nghẹn nơi cổ chẳng để cô thốt nên lời.
Vừa trọng sinh lại, Lục Vân còn cảm thấy chưa quen, sự việc quá bất ngờ, loại chuyện người chết sống lại này, cô cảm thấy hoang đường, tay chân thậm chí có chút cứng ngắc, nếu bây giờ cô đi nói với Nhạc Khải rằng, Nhạc tiên sinh, em trọng sinh rồi, em thay đổi rồi, em cũng thích anh, chúng ta tìm hiểu nhau đi…
Có điên mới tin!
Con người Lục Vân lúc trước bướng cỡ nào, khó chịu cỡ nào, kiêu căng cỡ nào, đặc biệt là ghét Nhạc Khải cỡ nào, bây giờ đùng một cái cô nói thích anh, lại hiền lành tốt tính, thay đổi 360 độ, thì có quỷ mới tin!
Nhạc Khải lại càng không tin, không khéo anh lại xách giày mà chạy không kịp ấy!
Hai bàn tay đưa lên xoa xoa cái gò má cao, Lục Vân sốc lại tinh thần, vết mổ vẫn khá đau, nhưng đối với cô chuyện quan trọng là bây giờ cô phải về nhà, phải làm lại từ đầu, phải thay đổi bản thân từ từ, nếu thay đổi một lúc mà không thích hợp, cô sẽ thay đổi từng chút một, trước kia không rõ tâm ý của Nhạc Khải, cô chẳng muốn ở bên anh dù là một khắc.
Nhưng bây giờ khác rồi, cô biết anh cũng thích cô, vậy nên cô nhất định sẽ trở lại trong vòng tay anh một lần nữa. Phải trân trọng phần tình cảm quý giá mà anh dành cho cô.
Chưa đầy mười phút sau, Nhạc Khải trở lại, trên tay là giấy tờ ra viện, anh nói: “Lục Vân, đi thôi, về nhà tôi gọi bác sĩ tới chăm sóc cho cô.”
Lục Vân sao?
Xa lạ quá, Lục Vân tiu nghỉu, hụt hẫng trong lòng, cô thích anh gọi cô là tiểu Vân cơ. Nhưng nghĩ lại bỗng thấy mình đúng là ngớ ngẩn, lúc này có phải cô 22 tuổi đâu, cô mới 19 thôi, thời điểm này cô và anh chỉ mới qua lại gặp mặt theo ý của ba cô và ông nội Nhạc, hơn nữa có lẽ anh đang nghĩ là cô không thích anh, nên mới giữ khoảng cách.
Đúng là tự mình làm mình chịu, thấy chưa, người ta còn đàng hoàng mà kêu cô Lục Vân, xa lạ thế mà, Lục Vân chán ghét chính mình, cô thật muốn ôm Nhạc Khải lúc này, nói cho anh biết là cô không thích anh xa lạ như vậy, nhưng cô chẳng mở lời được, quá vô duyên rồi.
“Đi thôi, tôi dìu cô.” Nhạc Khải đề nghị.
“Hả..Không cần đâu, tôi tự đi được.” Lục Vân xua tay từ chối, rõ ràng là cô muốn anh dìu chết đi được, nhưng sợ anh biết cô có sự khác thường, nên chỉ đành cắn răng bấm bụng vờ vịt từ chối.
Tiếc đứt ruột luôn ấy!
Hai chân rời giường bệnh, cả người Lục Vân run run sắp ngã, cô lảo đảo, “Ôi mẹ ơi…”
Lục Vân suýt sao, cô định gồng mình bước tiếp, ai mà biết cả người mất thăng bằng té về phía trước.
Cứ tưởng bị dập mặt dập mày rồi, lại bỗng nhẹ tâng, cứ như bay trên mây, một lát mới nhận ra, cô vậy mà đang được Nhạc Khải ôm ngang lên đi ra ngoài.
“Cậy mạnh quá, ngang bướng.” Nhạc Khải cau mày nói. Nhưng giọng anh lại có vẻ rất nhẹ, người nghe thôi cũng biết anh mắng yêu Lục Vân.
Nhưng mà Lục Vân lúc này lại chẳng biết, cô xấu hổ không thôi, có cái lỗ nào cho cô chui xuống không? Bị bế ngang kiểu này, cũng quá đường đột rồi.
Cậy mạnh hả? Đúng mà.
Ngang bướng? Cũng chẳng sai.
Chả có cái lỗ nào cho cô chui vào lúc này, chỉ có cái khuôn ngực ấm áp trước mặt này thôi, hay là trốn cái mặt đại vào thôi, kệ nó, bị coi là vô duyên cũng được, không có tiết tháo cũng được, cô kệ luôn.
Như vậy còn hơn là để cái bản mặt lộ ra, người ta cười cho thối mặt…
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương