Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 32: Anh Không Thất Hứa
Đến trưa, Nhạc Khải rời công ty đến trường đón Lục Vân như anh hứa lúc sáng.
Để tiện cho việc đón Lục Vân, Nhạc Khải lái xe một mình mà không để Tần Thao lái, vậy nên lúc này anh hoàn toàn không biết bản thân lại bị rơi vào thế bị động, quãng đường đến đại học A, buộc phải chạy qua một đoạn thị trấn vắng vẻ, trấn này không nhỏ, cũng không lớn.
Ra khỏi ngã quẹo, một chiếc ô tô mười sáu chỗ liền bám theo xe của Nhạc Khải. Lúc đầu, Nhạc Khải không để tâm lắm khi có xe trùng hợp chạy theo phía sau xe mình, nhưng đến ngã quẹo thứ hai, chiếc xe kia vẫn theo anh.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an, anh đột nhiên gia tăng tốc độ. Thầm nghĩ, sắp có chuyện chẳng lành.
Ra đến đường cao tốc, chiếc ô tô kia một mực bám theo. Thậm chí còn có dấu hiệu tăng tốc như muốn đâm hỏng đuôi xe của Nhạc Khải.
Trong tay hiện tại chẳng có vũ khí, Nhạc Khải siết chặt vô lăng, khốn kiếp, anh chưa nghĩ ra được rốt cuộc anh đắc tội qua người nào.
Đánh không chắc có thắng hay không, chạy cũng không ổn, cách duy nhất là đàm phán, anh cũng muốn biết kẻ đứng sau là ai?
Xe của Nhạc Khải bất chợt dừng lại, làm chiếc ô tô kia bất ngờ dừng theo. Nhạc Khải bước xuống xe, điềm tĩnh chờ cho chiếc xe kia dừng hẳn, đôi mắt thâm sâu nhìn từng thân ảnh trong xe bước xuống, bao vây quanh anh.
Lục Vân còn đang đợi anh, anh nhất định phải đến đón cô sớm, nếu không thấy anh, cô nhất định sẽ lo lắng, nghĩ vậy liền phải giải quyết nhanh chóng chuyện trước mắt đây.
Vì vậy lúc này, anh mới phải đối đầu với một nhóm người lạ mặt, trong tay hoàn toàn là mã tấu. Nhìn vô cùng doạ người.
Cả bọn có hơn mười tên đàn ông lực lưỡng, nhìn qua còn cao hơn cả Nhạc Khải, một tên có một vết sẹo dài kéo ngang qua mắt phải, không biếu tình mà lên tiếng: "Cậu chủ Nhạc, thật không may cho mày, đắc tội đến người không nên đắc tội, hôm nay nếu mày chết tại đây, thì cũng đừng oán trách ông trời."
Nhạc Khải nhìn tên kia, trong mắt không chút gợn sóng, "Các người là ai, phía sau lại là ai, Nhạc Khải tôi không thù không oán với ai cả, nhưng nếu các người dám manh động, hôm nay chỗ này chưa biết ai là người cuối cùng còn thở!"
"Hừ, mạnh miệng lắm, nhưng mà qua hôm nay, thì không còn cơ hội mạnh miệng đâu." Tên mặt sẹo kia lạnh giọng quát, "Tụi mày xông lên, chém chết nó, xả giận cho ông chủ."
Đám người nghe lệnh, vung mã tấu hùng hổ lao đến Nhạc Khải. Mà Nhạc Khải cũng chẳng phải dạng vừa, anh không chắc đánh lại, nhưng bọn họ muốn anh chết đúng là viến vông, ngay khi một tên đàn ông da hơi ngăm đen lao đến đầu tiên, anh đã chụp được tay gã, bẻ gãy cổ tay của gã mà đoạt mã tấu trong tay gã, một đường chém giết, chống trả gay gắt.
Từng tên lại từng tên bị hạ trước mặt anh, mà kẻ cuối cùng sụp xuống chính là tên mặt sẹo kia, hắn ta trước khi chết còn trợn mắt lớn mà nhìn chằm chằm Nhạc Khải, không nghĩ đến lời anh nói là thật, kẻ cuối cùng còn thở sẽ không là bọn họ mà là anh.
Hơn mười mấy tên đàn ông nằm la liệt trên đường vắng giữa trưa nắng gắt, Nhạc Khải quăng mã tấu còn dính đầy máu tươi, đưa tay ôm lấy vùng bụng bị thương, một tay lôi điện thoại ra nhấn một dãy số lạ gọi đi.
Cuộc gọi được kết nối ngay sau đó, Nhạc Khải chỉ nói ngắn gọn, giọng hơi khàn, mệt mỏi vì đau, "Hoắc Hạo, cậu đến đường 766, thị trấn B giúp tôi. Tôi gặp nạn rồi..."
Buổi trưa nắng khá lớn, Lục Vân đứng tại cổng trường đợi Nhạc Khải, cô đội chiếc nón rộng vành che bớt đi cái nắng nóng làm hai gò má cô ửng hồng.
Vài ba sinh viên đi ngang nhìn cô với cái nhìn tò mò. Lục Vân cũng không để tâm đến, chỉ một mực nhìn con đường kia xem có thấy bóng dáng chiếc ô tô quen thuộc của Nhạc Khải hay không?
Nhưng là chờ nửa giờ, rồi một giờ, vẫn không thấy anh. Lục Vân bắt đầu thấy lo lắng, cô gọi điện cho ba cô.
"Ba, anh Nhạc Khải có đến công ty ba hay không?".
Đầu dây bên kia, Lục Thiên Minh đáp lời con gái, giọng ngạc nhiên, "Không có, sao vậy con, không phải hai đứa hẹn nhau trưa nay đi mua nhẫn đính hôn sao?"
Lục Vân kinh hoảng, cô lờ mờ cảm thấy bất an trong lòng, Nhạc Khải chưa bao giờ là người thất hứa, dù là trải qua hai đời, cô biết thứ anh quan tâm nhất chính là lời hứa, anh đã hứa chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Trừ phi...
Cô nói vài câu với ba cô xong, liền tắt điện thoại, sau đó bắt taxi đến dinh thự Nhạc gia.
Nhưng là còn chưa có lên taxi, cô đột nhiên thoáng thấy bóng dáng chiếc ô tô quen thuộc, đúng rồi, nó là xe của
Nhạc Khải.
Lục Vân vui mừng, cô đi vội đến hướng của chiếc ô tô kia, lo lắng cũng giảm đi một nửa.
Nhưng cửa vừa mở, cảnh tượng trước mắt khiến Lục Vân kinh hãi. Cả người Nhạc Khải toàn là máu. Hết một nửa chiếc áo sơ mi màu trắng của anh đều dính máu. Ngay vùng bụng hình như bị thương rất nặng, đã được xử lý nhưng dường như là xử lý sơ sài...
Anh loạng choạng đi đến chỗ cô, "Tiểu Vân, anh đến rồi, anh không thất hứa."
Nói xong, cả người vô lực, gục xuống trong vòng tay của Lục Vân...
Để tiện cho việc đón Lục Vân, Nhạc Khải lái xe một mình mà không để Tần Thao lái, vậy nên lúc này anh hoàn toàn không biết bản thân lại bị rơi vào thế bị động, quãng đường đến đại học A, buộc phải chạy qua một đoạn thị trấn vắng vẻ, trấn này không nhỏ, cũng không lớn.
Ra khỏi ngã quẹo, một chiếc ô tô mười sáu chỗ liền bám theo xe của Nhạc Khải. Lúc đầu, Nhạc Khải không để tâm lắm khi có xe trùng hợp chạy theo phía sau xe mình, nhưng đến ngã quẹo thứ hai, chiếc xe kia vẫn theo anh.
Trong lòng dâng lên một loại cảm giác bất an, anh đột nhiên gia tăng tốc độ. Thầm nghĩ, sắp có chuyện chẳng lành.
Ra đến đường cao tốc, chiếc ô tô kia một mực bám theo. Thậm chí còn có dấu hiệu tăng tốc như muốn đâm hỏng đuôi xe của Nhạc Khải.
Trong tay hiện tại chẳng có vũ khí, Nhạc Khải siết chặt vô lăng, khốn kiếp, anh chưa nghĩ ra được rốt cuộc anh đắc tội qua người nào.
Đánh không chắc có thắng hay không, chạy cũng không ổn, cách duy nhất là đàm phán, anh cũng muốn biết kẻ đứng sau là ai?
Xe của Nhạc Khải bất chợt dừng lại, làm chiếc ô tô kia bất ngờ dừng theo. Nhạc Khải bước xuống xe, điềm tĩnh chờ cho chiếc xe kia dừng hẳn, đôi mắt thâm sâu nhìn từng thân ảnh trong xe bước xuống, bao vây quanh anh.
Lục Vân còn đang đợi anh, anh nhất định phải đến đón cô sớm, nếu không thấy anh, cô nhất định sẽ lo lắng, nghĩ vậy liền phải giải quyết nhanh chóng chuyện trước mắt đây.
Vì vậy lúc này, anh mới phải đối đầu với một nhóm người lạ mặt, trong tay hoàn toàn là mã tấu. Nhìn vô cùng doạ người.
Cả bọn có hơn mười tên đàn ông lực lưỡng, nhìn qua còn cao hơn cả Nhạc Khải, một tên có một vết sẹo dài kéo ngang qua mắt phải, không biếu tình mà lên tiếng: "Cậu chủ Nhạc, thật không may cho mày, đắc tội đến người không nên đắc tội, hôm nay nếu mày chết tại đây, thì cũng đừng oán trách ông trời."
Nhạc Khải nhìn tên kia, trong mắt không chút gợn sóng, "Các người là ai, phía sau lại là ai, Nhạc Khải tôi không thù không oán với ai cả, nhưng nếu các người dám manh động, hôm nay chỗ này chưa biết ai là người cuối cùng còn thở!"
"Hừ, mạnh miệng lắm, nhưng mà qua hôm nay, thì không còn cơ hội mạnh miệng đâu." Tên mặt sẹo kia lạnh giọng quát, "Tụi mày xông lên, chém chết nó, xả giận cho ông chủ."
Đám người nghe lệnh, vung mã tấu hùng hổ lao đến Nhạc Khải. Mà Nhạc Khải cũng chẳng phải dạng vừa, anh không chắc đánh lại, nhưng bọn họ muốn anh chết đúng là viến vông, ngay khi một tên đàn ông da hơi ngăm đen lao đến đầu tiên, anh đã chụp được tay gã, bẻ gãy cổ tay của gã mà đoạt mã tấu trong tay gã, một đường chém giết, chống trả gay gắt.
Từng tên lại từng tên bị hạ trước mặt anh, mà kẻ cuối cùng sụp xuống chính là tên mặt sẹo kia, hắn ta trước khi chết còn trợn mắt lớn mà nhìn chằm chằm Nhạc Khải, không nghĩ đến lời anh nói là thật, kẻ cuối cùng còn thở sẽ không là bọn họ mà là anh.
Hơn mười mấy tên đàn ông nằm la liệt trên đường vắng giữa trưa nắng gắt, Nhạc Khải quăng mã tấu còn dính đầy máu tươi, đưa tay ôm lấy vùng bụng bị thương, một tay lôi điện thoại ra nhấn một dãy số lạ gọi đi.
Cuộc gọi được kết nối ngay sau đó, Nhạc Khải chỉ nói ngắn gọn, giọng hơi khàn, mệt mỏi vì đau, "Hoắc Hạo, cậu đến đường 766, thị trấn B giúp tôi. Tôi gặp nạn rồi..."
Buổi trưa nắng khá lớn, Lục Vân đứng tại cổng trường đợi Nhạc Khải, cô đội chiếc nón rộng vành che bớt đi cái nắng nóng làm hai gò má cô ửng hồng.
Vài ba sinh viên đi ngang nhìn cô với cái nhìn tò mò. Lục Vân cũng không để tâm đến, chỉ một mực nhìn con đường kia xem có thấy bóng dáng chiếc ô tô quen thuộc của Nhạc Khải hay không?
Nhưng là chờ nửa giờ, rồi một giờ, vẫn không thấy anh. Lục Vân bắt đầu thấy lo lắng, cô gọi điện cho ba cô.
"Ba, anh Nhạc Khải có đến công ty ba hay không?".
Đầu dây bên kia, Lục Thiên Minh đáp lời con gái, giọng ngạc nhiên, "Không có, sao vậy con, không phải hai đứa hẹn nhau trưa nay đi mua nhẫn đính hôn sao?"
Lục Vân kinh hoảng, cô lờ mờ cảm thấy bất an trong lòng, Nhạc Khải chưa bao giờ là người thất hứa, dù là trải qua hai đời, cô biết thứ anh quan tâm nhất chính là lời hứa, anh đã hứa chuyện gì thì nhất định sẽ làm cho bằng được.
Trừ phi...
Cô nói vài câu với ba cô xong, liền tắt điện thoại, sau đó bắt taxi đến dinh thự Nhạc gia.
Nhưng là còn chưa có lên taxi, cô đột nhiên thoáng thấy bóng dáng chiếc ô tô quen thuộc, đúng rồi, nó là xe của
Nhạc Khải.
Lục Vân vui mừng, cô đi vội đến hướng của chiếc ô tô kia, lo lắng cũng giảm đi một nửa.
Nhưng cửa vừa mở, cảnh tượng trước mắt khiến Lục Vân kinh hãi. Cả người Nhạc Khải toàn là máu. Hết một nửa chiếc áo sơ mi màu trắng của anh đều dính máu. Ngay vùng bụng hình như bị thương rất nặng, đã được xử lý nhưng dường như là xử lý sơ sài...
Anh loạng choạng đi đến chỗ cô, "Tiểu Vân, anh đến rồi, anh không thất hứa."
Nói xong, cả người vô lực, gục xuống trong vòng tay của Lục Vân...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương