Vẫn Trong Vòng Tay Anh

Chương 34: Biết Thân Biết Phận



Không khí trước cửa phòng phẫu thuật có chút lúng túng, Lục Vân đương nhiên biết ba người kia vì cái gì mà nhìn cô chằm chằm, nhưng cô lúc này chẳng có rảnh đâu mà quan tâm bọn họ. Cô nhanh chóng tìm đường đến phòng hồi sức.

Bởi vì Triệu Tuấn nói Nhạc Khải đã được đưa đến phòng hồi sức nên sau khi Triệu Tuấn đi một lúc, Lục Vân cũng nhanh chóng rời đi, cô căn bản không muốn giao tiếp gì với ba người nhìn có vẻ thần bí kia, mà ba người đám

Hoắc Hạo cũng cùng lúc đến đó.

Đến trước phòng, xác định đúng phòng rồi, Lục Vân thở phào, thật may là Nhạc Khải không sao.

Xoay người cô định đi vào bên trong với Nhạc Khải, ai mà biết thế nhưng lại bị một bàn tay túm lấy tóc cô kéo ngược lại.

"Ai cho phép cô vào?" Hắc Vu mặc kệ Lục Vân là ai, chỉ cần muốn ở cùng Nhạc Khải, cô ta mới không chấp nhận.

"Buông ra, bà cô này, cô là ai hả, bị điên à?" Lục Vân cũng không chịu thua, cô đương nhiên có cách khiến Hắc Vu phải buông cô ra. Tay cô cũng nhanh chóng túm lấy tóc của Hắc Vu cùng lúc, giọng lạnh đi mấy phần.

"Con khốn này, mày mới điên, mày là ai dám có ý đồ với anh Khải." Hắc Vu tức giận, mất cả kiểm soát trạng thái.

Giống như muốn giết Lục Vân tức thì.

Hoắc Hạo lôi Hắc Vu ra, anh ta không nghĩ đến Hắc Vu lại nóng nảy như vậy, mà cô gái người lai kia cũng không phải dạng vừa, Hoắc Hạo từng nghe Nhạc Khải nói với anh ta một lần về vị hôn thê của Nhạc Khải, không quá hứng thú chỉ biết cô gái kia là người lai Âu Á, đặc biệt tuổi còn nhỏ, anh ta đương nhiên biết Hắc Vu cũng thích

Nhạc Khải, nếu nói ủng hộ, anh ta tất nhiên muốn Nhạc Khải yêu Hắc Vu nhưng đó là chuyện không thể nào, bây giờ lúc này khi chân chính nhìn thấy Lục Vân, anh ta chỉ có thể thở dài trong lòng, rốt cuộc thì Nhạc Khải bạn của anh yêu trúng cô gái gì thế này.

Nhỏ con, sao mà lại độc thế, độc cả miệng!

Hơn nữa ban nãy, thái độ của tên bác sĩ kia rõ ràng là phớt lờ ba người họ nhưng lại cung kính với Lục Vân như vậy, đủ cho thấy cô gái này không tầm thường chút nào, mà vị trí của cô ta trong lòng Nhạc Khải tuyệt không nhỏ.

Lục Vân thả tay khỏi tóc của Hắc Vu, cô vuốt lại tóc mình, trên áo cô vẫn còn có máu của Nhạc Khải, vừa lo cho anh, vừa cáu vì con mụ điên kia cư nhiên dám lôi tóc cô, chưa có ai dám làm vậy với cô đâu, thế mà con mụ điên kia lại dám làm vậy.

Muốn chết sao?



Hai mắt Lục Vân toé lửa nhìn Hắc Vu, mà Hoắc Hạo nhanh chóng giữ chặt Hắc Vu lại, lạnh giọng quát, "Hắc Vu, cẩn thận cái miệng của cô, cô muốn chết sao?"

"Anh Hạo, cô ta..." Hắc Vu còn định nói lại nhận được ánh mắt của Hoắc Hạo khiến miệng cô ta định gào lên lại nín bặt.

Mà Bạch Vu một bên lại nói: "Anh Hạo đừng tranh cãi nữa, mau vào thăm anh Khải đi."

Nói rồi, Bạch Vu đi vào trước, Hoắc Hạo liếc Hắc Vu rồi đi vào, Lục Vân cũng không thèm chấp liền vào theo, nhưng rốt cuộc cô nhỏ con lại bị Hắc Vu kéo lại một lần nữa, cô ta bước trước cô, đẩy mạnh Lục Vân ra ngoài, sau đó đóng mạnh cửa lại.

Trong lòng Hắc Vu cực kỳ đắc ý khi đẩy được Lục Vân ra ngoài, đồ con lai thấp kém, biết thân phận chút, cô đừng mơ tiếp cận được anh Khải.

Cô ta hăm hở đi vào bên trong còn khoá trái cửa phòng không để Lục Vân tiến vào. Mà Hoắc Hạo nhìn thấy hành động kia của Hắc Vu, lại như mắt nhắm mắt mở cho qua, anh ta thật sự cũng không thích Lục Vân cho lắm. Lúc Nhạc Khải gọi anh ta đến thu dọn đám sát thủ kia, anh ta không biết vì có gì mà Nhạc Khải ngay cả xử lý vết thương cũng qua loa, thì ra là sợ trễ hẹn với cô gái con lai kia.

Nếu vậy thì để cô ta nếm trừng phạt một chút vậy. Chỉ có Bạch Vu là e ngại, cô biết Lục Vân kia chắc chắn không phải tầm thường, thân phận của cô ấy tuyệt đối còn cao hơn ba người bọn họ, nếu anh Khải vì cô ấy mà ngay cả bị thương cũng chẳng quản vậy thì cô ấy hẳn là quan trọng với anh ấy, lúc này nếu đắc tội cô ấy, bọn họ sẽ không xong với Nhạc Khái.

"Anh Hạo, chị Hắc Vu, sao lại để cô ấy ở ngoài, cô ấy... Anh Khải sẽ không vui đâu." Bạch Vu nhỏ giọng nói.

"Em biết cái gì, cô ta mà xứng ở với anh Khải sao, cô ta chỉ kéo chân anh ấy thôi." Hắc Vu khinh thường nói, cô ta lúc này tỏ rõ thái độ rất ghét Lục Vân.

"Chị...em không nói với chị." Bạch Vu muốn nói lại thôi, nếu Nhạc Khải tỉnh lại, e rằng chắc chắn có chuyện cho mà xem.

Mà Hoắc Hạo cũng chẳng nói gì, anh ta đi tới giường bệnh, căn phòng này rất rộng, lại chỉ có một giường duy nhất, là chiếc giường mà Nhạc Khải đang nằm, tiếng tích tích của máy truyền nước quy luật mà vang lên, Nhạc Khải vẫn chưa tỉnh. Anh vừa được cấp cứu xong, sắc mặt có chút tái nhợt, yên tĩnh nằm trên giường bệnh như đang ngủ.

Anh hoàn toàn không biết cô gái nhỏ bảo bối của anh bị cô lập ở bên ngoài.

Lúc này bên ngoài, Lục Vân bị Hắc Vu đẩy ra, cô không vào kịp nên bị đứng ở ngoài, ngồi trên băng ghế, lòng cô khó chịu vô cùng, cô gái kia thật quá đáng, cô ta nghĩ mình là ai chứ, người yêu của Nhạc Khải sao, thanh mai trúc mã à, mẹ chứ cũng vừa phải, dám đẩy cô ra bên ngoài, dám ức hiếp cô sao, nếu cô mà để yên chuyện này, cô sẽ không mang họ Lục, cô cũng sẽ không xứng làm cô hồn đầu thai hai lần, diêm vương còn chẳng dám chứa cô kia mà.

Lục Vân bất chợt nở một nụ cười hung ác, chuyến này ba con người kia, dám ngăn cản Lục Vân cô ở ngoài, được lắm, đợi Nhạc Khải tỉnh rồi, tôi xem các người làm sao giải thích với anh ấy....
Chương trước Chương tiếp