Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 50: Phản Bội
Trong lòng Hắc Vu run sợ, cô ta lúc này mới biết sợ, nhưng đã muộn rồi. Hắc Vu nhìn Hoắc Hạo cầu cứu, chuyện gì thế này, mình không làm gì kia mà?
"Khải, chuyện này là thế nào, Hắc Vu đã làm gì?" Hoắc Hạo hai mắt khó hiểu nhìn về phía Nhạc Khải, thật tình chất vấn, hắn thực không biết Hắc Vu đã làm ra loại chuyện gì khiến Nhạc Khải thẳng thắn đuổi cô ta ra khỏi bang. Trong cái giới này, nếu như người trong bang bị đuổi khỏi bang, vậy thì đồng nghĩa với việc chết. Chỉ cần còn sống một ngày sẽ bị trả thù một ngày.
Dương Phượng và Triệu Tuấn thì trầm mặc không nói, mà Bạch Vu lúc này thì không bình tĩnh được nữa, dù sao
Hắc Vu cũng là chị gái của cô, cô quá hiểu người chị gái này, chuyện này lẽ nào liên quan đến mất tích của tẩu tẩu?
"Chị, có phải chị hại tẩu tẩu không?" Bạch Vu ánh mắt không dám tin mà chất vấn Hắc Vu. Mà Hắc Vu lúc này không biết nên trả lời ra sao?
Chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía Hoắc Hạo cầu cứu, cô ta chỉ mong người đàn ông này sẽ ra mặt vì cô ta, nhưng là một giây trôi qua Hoắc Hạo không có lên tiếng. Hắn biết chỉ cần bản thân lên tiếng cùng đồng nghĩa với việc tình bạn tri kỷ của hắn và Nhạc Khải chấm dứt ngay tại ở đây.
Không khí trở nên trầm mặc, ngay cả tiếng hít thở khó khăn cũng nghe thấy được. Nhạc Khải lúc này mới lên tiếng phá tan không gian im lặng, "Hắc Vu, tôi bỏ qua cho cô hết lần này đến lần khác không phải vì tôi rộng lượng..." Nhạc Khải phóng tầm mắt chết chóc về phía Hắc Vu, "Tôi nể mặt Hạo và Bạch Vu, nên cô dù đã phạm lỗi bao nhiêu lần, ngang bướng như thế nào tôi cũng đều bỏ qua, trước giờ luôn xem cô giống như Bạch Vu coi hai người là em gái mà đỗi đãi. Nhưng cô chẳng những không hối cải, lại vì sự che chở của Hoắc Hạo mà làm càn.
Thanh âm của Nhạc Khải càng lúc càng lạnh xuống, dường như nếu như lúc này không có đám người Hoắc Hạo ở đây, Hắc Vu đã bị anh giết chết bao nhiêu lần. Anh lạnh lẽo mà gẵn từng chữ: "Cô vì sao muốn hại vợ tôi, Lục Vân đắc tội gì với cô? Cô lại dám phản bội tôi, đem thông tin vợ tôi xuất ngoại bán ra ngoài cho kẻ kia?"
Cái gì? Đầu tiên là Dương Phượng kinh ngạc, rồi đến Triệu Tuấn, sau đó là Bạch Vu và Hoắc Hạo, bọn họ không nghĩ Hắc Vu lại làm ra loại chuyện này, phải biết rằng chuyện Lục Vân đi du học chỉ có mấy người bọn họ biết,
Hoắc Hạo là lúc này mới biết chuyện Lục Vân xuất ngoại, nhưng hắn không nghĩ Hắc Vu lại biết từ lúc nào còn bán thông tin ra ngoài lại là thế nào?
"Tiểu Vu, chuyện này là thế nào, em thật sự đã làm chuyện như vậy?" Hoắc Hạo có chút đau lòng mà nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi ngay cạnh bên hắn, từ lúc Hắc Vu được mang về bang, hắn đối với cô ta rất tốt, nhưng biết cô ta để tâm cho Nhạc Khải nên hắn nguyện lùi lại, nhưng Nhạc Khải không có ý gì cho Hắc Vu nên Hoắc Hạo hắn ngược lại vui mừng, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội để chiếu cố cô ta, không ngờ đến giây phút này lại đối diện với chuyện cô ta phản bội bọn họ.
"Anh Hạo, anh phải tin em, em không có!" Hắc Vu một mực phủ nhận, cô ta biết nếu thừa nhận chuyện này thì tuyệt sẽ không còn đường lui nữa. Đôi mắt ngấn nước mang theo ủ khuất nhìn Nhạc Khải rồi lại nói: "Anh Khải, anh phải tin em, em không hại Lục Vân, em thừa nhận em ghét cô ấy, nhưng em nào có gan đó, anh phải tin em."
Dương Phượng nhìn bộ dạng vờ vịt kia, trong lòng cười lạnh, diễn thật tốt.
"Đủ rồi!" Nhạc Khải gầm lên, "Tiểu Bát, cậu vào đây."
Cửa được mở ra, "Anh Khải!" Một cậu thanh niên tầm hai lăm tuổi tóc nhuộm màu nâu đỏ, dáng người hơi nhỏ, khuôn mặt cực kỳ thông minh, tiến vào cúi đầu cung kính trước Nhạc Khải, "Anh gọi em."
"Nói đi, nói ra những gì hai ngày trước cậu nghe thấy, nhìn thấy." Nhạc Khải nén giận gẵn từng chữ.
Tiểu Bát không chút sợ hãi, lại tiến đến, lấy trong túi ra cái điện thoại, mở lên đoạn ghi âm cho tất cả mọi người nghe.
Chỉ nghe thấy giọng nữ thanh thoát, nhưng đó chắc chắn là của Hắc Vu, "Ông chủ Thẩm, chuyện giao kèo giữa tôi và ông vẫn như cũ, chỉ là không biết bạn của ông lão già họ Trác kia có giữ đúng lời hứa với tôi hay không?"
"Ài, thanh niên bây giờ đúng khó bảo, cô em đừng nóng vội, lão Trác sớm đã không vừa mắt thằng nhãi họ Nhạc kia rồi, hiện tại chưa làm gì được nó, nhưng vị hôn thê của nó thì không có nghĩa là người của tôi bỏ qua cho con nhỏ kia."
"Hừ, cô ta thì có gì tốt, chỉ là anh Khải mắt mù mới có thể bị che mắt. Tôi giao thông tin cho ông rồi, ông và lão già kia liệu mà làm. Xong việc đừng quên phần tôi."
Đoạn ghi âm kết thúc.
Mọi người trong phòng càng kinh hãi, không nghĩ đến tiểu Bát lại có được đoạn ghi âm này, mà Hắc Vu sớm đã biết trước kết quả khi thấy tiểu Bát. Cô ta bật đứng dậy, rút súng chĩa thẳng vào tiểu Bát, "Thằng chó, mày theo dõi tao?
Hắc Vu thẳng tay bóp cò, ba người Hoắc Hạo, Dương Phượng, Triệu Tuấn không nghĩ đến Hắc Vu lại còn có thể dám ngay trước mặt Nhạc Khải động thủ. Nhưng rất tiếc, Nhạc Khải phản ứng còn nhanh hơn cô ta, nếu không đoán trước được điều này, anh há làm sao có thể đảm nhận được cái chức lão đại của Hắc đạo này?
Anh nghi ngờ Hắc Vu từ lâu nên một mực sai tiểu Bát theo dõi nhìn xem cô ta, anh thật sự hy vọng Hắc Vu sẽ không làm loại chuyện kia, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn là làm rồi.
"Đoàng! Đoàng!"
Hai tiếng súng nổ cùng một lúc, nhưng người bị thương lại là Hắc Vu, viên đạn găm thẳng vào bả vai trái của cô ta, "Á!!" Hắc Vu thốt lên đau đớn, súng trên tay rơi xuống đất văng ra xa, mà tiểu Bát lại không tổn hại một chút da lông nào được Nhạc Khải kéo ra phía sau anh. Viên đạn của Hắc Vu đi lệch găm vào bức tường phía sau thật sâu.
"Không biết hối cải!" Nhạc Khải vẻ mặt lạnh băng đặt khẩu súng anh vừa bắn Hắc Vu lên bàn, dùng lực đẩy mạnh về phía Hoắc Hạo, nói tiếp: "Hạo, tôi biết cậu thích Hắc Vu, nhưng đối với tôi, kẻ phản bội chính là phản bội, cô ta còn dám muốn giết tiểu Bát diệt khẩu, thật sự coi thường Nhạc Khải tôi sao? Lần này tôi tha cho Hắc Vu một lần cuối. Rời khỏi bang, cô ta tự sinh tự diệt." Thanh âm Nhạc Khải trầm thấp, "Nếu cậu không phục, súng này trả cậu, cậu có thể rời khỏi bang đi theo cô ta, tôi không giữ cậu."
Dưới ánh đèn phòng, khấu súng bạc lấp lánh một đường bị đẩy đến trước mặt Hoắc Hạo.
Khẩu súng bạc kia là quà sinh nhật của Hoắc Hạo năm đó bọn họ kết huynh đệ hắn tặng cho Nhạc Khải, nói anh em đồng hành sống chết thề không phản bội...
Hoắc Hạo nhìn Hắc Vu đang quỳ dưới đất, máu tuôn từng đợt ướt hết một bả vai, lại nhìn đến khẩu súng bạc trước mặt, tâm hắn loạn như ma, hắn rốt cuộc có nên vì một người phụ nữ như Hắc Vu mà phản bội lại người anh em vào sinh ra tử của hắn bao năm qua hay không...
"Khải, chuyện này là thế nào, Hắc Vu đã làm gì?" Hoắc Hạo hai mắt khó hiểu nhìn về phía Nhạc Khải, thật tình chất vấn, hắn thực không biết Hắc Vu đã làm ra loại chuyện gì khiến Nhạc Khải thẳng thắn đuổi cô ta ra khỏi bang. Trong cái giới này, nếu như người trong bang bị đuổi khỏi bang, vậy thì đồng nghĩa với việc chết. Chỉ cần còn sống một ngày sẽ bị trả thù một ngày.
Dương Phượng và Triệu Tuấn thì trầm mặc không nói, mà Bạch Vu lúc này thì không bình tĩnh được nữa, dù sao
Hắc Vu cũng là chị gái của cô, cô quá hiểu người chị gái này, chuyện này lẽ nào liên quan đến mất tích của tẩu tẩu?
"Chị, có phải chị hại tẩu tẩu không?" Bạch Vu ánh mắt không dám tin mà chất vấn Hắc Vu. Mà Hắc Vu lúc này không biết nên trả lời ra sao?
Chỉ có thể tiếp tục nhìn về phía Hoắc Hạo cầu cứu, cô ta chỉ mong người đàn ông này sẽ ra mặt vì cô ta, nhưng là một giây trôi qua Hoắc Hạo không có lên tiếng. Hắn biết chỉ cần bản thân lên tiếng cùng đồng nghĩa với việc tình bạn tri kỷ của hắn và Nhạc Khải chấm dứt ngay tại ở đây.
Không khí trở nên trầm mặc, ngay cả tiếng hít thở khó khăn cũng nghe thấy được. Nhạc Khải lúc này mới lên tiếng phá tan không gian im lặng, "Hắc Vu, tôi bỏ qua cho cô hết lần này đến lần khác không phải vì tôi rộng lượng..." Nhạc Khải phóng tầm mắt chết chóc về phía Hắc Vu, "Tôi nể mặt Hạo và Bạch Vu, nên cô dù đã phạm lỗi bao nhiêu lần, ngang bướng như thế nào tôi cũng đều bỏ qua, trước giờ luôn xem cô giống như Bạch Vu coi hai người là em gái mà đỗi đãi. Nhưng cô chẳng những không hối cải, lại vì sự che chở của Hoắc Hạo mà làm càn.
Thanh âm của Nhạc Khải càng lúc càng lạnh xuống, dường như nếu như lúc này không có đám người Hoắc Hạo ở đây, Hắc Vu đã bị anh giết chết bao nhiêu lần. Anh lạnh lẽo mà gẵn từng chữ: "Cô vì sao muốn hại vợ tôi, Lục Vân đắc tội gì với cô? Cô lại dám phản bội tôi, đem thông tin vợ tôi xuất ngoại bán ra ngoài cho kẻ kia?"
Cái gì? Đầu tiên là Dương Phượng kinh ngạc, rồi đến Triệu Tuấn, sau đó là Bạch Vu và Hoắc Hạo, bọn họ không nghĩ Hắc Vu lại làm ra loại chuyện này, phải biết rằng chuyện Lục Vân đi du học chỉ có mấy người bọn họ biết,
Hoắc Hạo là lúc này mới biết chuyện Lục Vân xuất ngoại, nhưng hắn không nghĩ Hắc Vu lại biết từ lúc nào còn bán thông tin ra ngoài lại là thế nào?
"Tiểu Vu, chuyện này là thế nào, em thật sự đã làm chuyện như vậy?" Hoắc Hạo có chút đau lòng mà nhìn cô gái xinh đẹp đang ngồi ngay cạnh bên hắn, từ lúc Hắc Vu được mang về bang, hắn đối với cô ta rất tốt, nhưng biết cô ta để tâm cho Nhạc Khải nên hắn nguyện lùi lại, nhưng Nhạc Khải không có ý gì cho Hắc Vu nên Hoắc Hạo hắn ngược lại vui mừng, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội để chiếu cố cô ta, không ngờ đến giây phút này lại đối diện với chuyện cô ta phản bội bọn họ.
"Anh Hạo, anh phải tin em, em không có!" Hắc Vu một mực phủ nhận, cô ta biết nếu thừa nhận chuyện này thì tuyệt sẽ không còn đường lui nữa. Đôi mắt ngấn nước mang theo ủ khuất nhìn Nhạc Khải rồi lại nói: "Anh Khải, anh phải tin em, em không hại Lục Vân, em thừa nhận em ghét cô ấy, nhưng em nào có gan đó, anh phải tin em."
Dương Phượng nhìn bộ dạng vờ vịt kia, trong lòng cười lạnh, diễn thật tốt.
"Đủ rồi!" Nhạc Khải gầm lên, "Tiểu Bát, cậu vào đây."
Cửa được mở ra, "Anh Khải!" Một cậu thanh niên tầm hai lăm tuổi tóc nhuộm màu nâu đỏ, dáng người hơi nhỏ, khuôn mặt cực kỳ thông minh, tiến vào cúi đầu cung kính trước Nhạc Khải, "Anh gọi em."
"Nói đi, nói ra những gì hai ngày trước cậu nghe thấy, nhìn thấy." Nhạc Khải nén giận gẵn từng chữ.
Tiểu Bát không chút sợ hãi, lại tiến đến, lấy trong túi ra cái điện thoại, mở lên đoạn ghi âm cho tất cả mọi người nghe.
Chỉ nghe thấy giọng nữ thanh thoát, nhưng đó chắc chắn là của Hắc Vu, "Ông chủ Thẩm, chuyện giao kèo giữa tôi và ông vẫn như cũ, chỉ là không biết bạn của ông lão già họ Trác kia có giữ đúng lời hứa với tôi hay không?"
"Ài, thanh niên bây giờ đúng khó bảo, cô em đừng nóng vội, lão Trác sớm đã không vừa mắt thằng nhãi họ Nhạc kia rồi, hiện tại chưa làm gì được nó, nhưng vị hôn thê của nó thì không có nghĩa là người của tôi bỏ qua cho con nhỏ kia."
"Hừ, cô ta thì có gì tốt, chỉ là anh Khải mắt mù mới có thể bị che mắt. Tôi giao thông tin cho ông rồi, ông và lão già kia liệu mà làm. Xong việc đừng quên phần tôi."
Đoạn ghi âm kết thúc.
Mọi người trong phòng càng kinh hãi, không nghĩ đến tiểu Bát lại có được đoạn ghi âm này, mà Hắc Vu sớm đã biết trước kết quả khi thấy tiểu Bát. Cô ta bật đứng dậy, rút súng chĩa thẳng vào tiểu Bát, "Thằng chó, mày theo dõi tao?
Hắc Vu thẳng tay bóp cò, ba người Hoắc Hạo, Dương Phượng, Triệu Tuấn không nghĩ đến Hắc Vu lại còn có thể dám ngay trước mặt Nhạc Khải động thủ. Nhưng rất tiếc, Nhạc Khải phản ứng còn nhanh hơn cô ta, nếu không đoán trước được điều này, anh há làm sao có thể đảm nhận được cái chức lão đại của Hắc đạo này?
Anh nghi ngờ Hắc Vu từ lâu nên một mực sai tiểu Bát theo dõi nhìn xem cô ta, anh thật sự hy vọng Hắc Vu sẽ không làm loại chuyện kia, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn là làm rồi.
"Đoàng! Đoàng!"
Hai tiếng súng nổ cùng một lúc, nhưng người bị thương lại là Hắc Vu, viên đạn găm thẳng vào bả vai trái của cô ta, "Á!!" Hắc Vu thốt lên đau đớn, súng trên tay rơi xuống đất văng ra xa, mà tiểu Bát lại không tổn hại một chút da lông nào được Nhạc Khải kéo ra phía sau anh. Viên đạn của Hắc Vu đi lệch găm vào bức tường phía sau thật sâu.
"Không biết hối cải!" Nhạc Khải vẻ mặt lạnh băng đặt khẩu súng anh vừa bắn Hắc Vu lên bàn, dùng lực đẩy mạnh về phía Hoắc Hạo, nói tiếp: "Hạo, tôi biết cậu thích Hắc Vu, nhưng đối với tôi, kẻ phản bội chính là phản bội, cô ta còn dám muốn giết tiểu Bát diệt khẩu, thật sự coi thường Nhạc Khải tôi sao? Lần này tôi tha cho Hắc Vu một lần cuối. Rời khỏi bang, cô ta tự sinh tự diệt." Thanh âm Nhạc Khải trầm thấp, "Nếu cậu không phục, súng này trả cậu, cậu có thể rời khỏi bang đi theo cô ta, tôi không giữ cậu."
Dưới ánh đèn phòng, khấu súng bạc lấp lánh một đường bị đẩy đến trước mặt Hoắc Hạo.
Khẩu súng bạc kia là quà sinh nhật của Hoắc Hạo năm đó bọn họ kết huynh đệ hắn tặng cho Nhạc Khải, nói anh em đồng hành sống chết thề không phản bội...
Hoắc Hạo nhìn Hắc Vu đang quỳ dưới đất, máu tuôn từng đợt ướt hết một bả vai, lại nhìn đến khẩu súng bạc trước mặt, tâm hắn loạn như ma, hắn rốt cuộc có nên vì một người phụ nữ như Hắc Vu mà phản bội lại người anh em vào sinh ra tử của hắn bao năm qua hay không...
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương