Vẫn Trong Vòng Tay Anh
Chương 7: Người Đàn Ông Có Trách Nhiệm
Một tuần sau khi Lục Vân phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa. Ba cô lúc này ở nước ngoài cũng đã trở về.
Lục Thiên Minh tuổi ngoài tứ tuần nhưng thoạt nhìn ông chỉ tầm ba mươi mấy, từ ngày Lia vợ ông qua đời, có khối người phụ nữ muốn vào ngõ nhà ông, nhưng đều không thành công. Bởi vì ông thương con gái.
Lục Vân có đôi mắt xanh biếc giống như mẹ, đây là điểm đặc biệt nhất trên thân thể một người con lai như cô.
Bữa tối cuối tuần được dọn lên, chỉ có hai ba con, nhưng vô cùng ấm cúng. Lục Vân thật sự rất vui, trong tuần qua từ sau khi cô trọng sinh, đến nay đã quen dần với hiện thực, cô không cáu gắt hay bướng bỉnh như trước, làm cho đám người hầu trong nhà giật cả mình.
À, cô chủ dạo này sao thế?
Cô chủ cười với mọi người chúng ta?
Cô chủ quan tâm chúng ta?
Cô chủ sau khi phẫu thuật xong liền đổi tính?
Cô chủ vì yêu mà thay đổi rồi!
Đó là những lời bàn tán của đám hầu gái nhiều chuyện nhà họ Lục, đương nhiên Lục Vân đều nghe thấy hết, nhưng cô chỉ lắc đầu cho qua.
Cô thay đổi cũng đúng mà, được một cơ hội lần hai, cô nhất định phải sống khác đi, nghĩ chậm lại, yêu thương nhiều hơn, cuộc đời thứ hai này cô sẽ yêu thương và trân trọng Nhạc Khải.
Sẽ làm một đứa con gái thật trách nhiệm, chăm sóc cha cô thật tốt. Mẹ cô mất, lẽ ra cha cô cũng có thể đi thêm bước nữa, nhưng ông không làm vậy, có lẽ vì ông có trách nhiệm với con gái.
Trên mâm cơm, rất nhiều món ăn mà Lục Vân ưa thích được bày ra, cô nhìn thôi cũng hoa hết cả mắt, được nha, cái đám người trong nhà bếp này tính biến cô thành một con lợn sao? Nhưng nghĩ lại thì Lục Vân lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kiếp trước, cô hận ba cô mang Lâm Tư Nghi về nhà, hận ba cô bắt cô phải quản lý công ty, hận ba cô ép buộc cô phải kết hôn cùng Nhạc Khải, nên kể từ lúc đó, cô chưa từng dùng bữa cùng với ông.
Đây là lần đầu tiên cô dùng bữa cùng ba cô từ sau khi trở lại cuộc sống lần nữa.
“Bác Hà, cô Tư Nghi đâu.” Lục Thiên Minh hỏi bác Hà đang đứng bên cạnh.
“Thưa ông, cô ấy ra ngoài cùng bạn rồi, nói là đi đánh mạt chượt gì đấy, rồi ngủ lại nhà bạn.” Bác Hà đúng sự thật mà nói.
Lục Vân nhìn ba cô, cô biết bản thân được sống lại một lần là quý giá thế nào, cô cũng không ép ba cô phải gà trống nuôi con, nếu có thể ông có đi thêm một bước thì cũng không sao, nhưng nếu đi thêm một bước thì người sánh vai với ba cô, tuyệt đối không phải là Lâm Tư Nghi.
Bởi vì bà ta không phải người tốt!
“Ba, đừng lo cho bà ấy, bà ấy đi được thì về được, ân tình của bà ấy, ba sớm đã trả hết từ lâu rồi mà.” Lục Vân cúi đầu nói, giọng cô có chút uỷ khuất, “Ba mới từ nước ngoài về, chẳng lẽ không quan đến con gái cưng của ba sao?”
Lục Thiên Minh nhìn cô con gái đối diện, bát cơm của cô sớm đã như cái núi nhỏ vì đồ ăn chất đầy, ông nói: “Sao có thể không quan tâm con chứ? Chẳng phải ba đã giao trách nhiệm đấy lại cho con rể Nhạc sao?”
Lục Vân tiu nghỉu, ỉu xìu, miệng nhỏ lại làu bàu, “Ui, ba là ba, sao lại liên quan đến ông chú đó chứ?”
“Hồ nháo!” Lục Thiên Minh hơi nghiêm giọng, “Tiểu Vân, con sao lại gọi Tiểu Khải như vậy, ba đã nói rồi, không được xưng hô như vậy, tiểu Khải là chồng tương lai của con, con lại bắt chước ba cái cô cậu trẻ con, gọi ông chú này, ông chú nọ! Con thật là!”
Lục Vân khi không bị mắng, cô có chút ấm ức, gọi Nhạc Khải là ông chú thì sao chứ, cô cũng đâu có xem anh là ông chú, chẳng phải anh cũng thích cô gọi như vậy mà, cả tuần nay, lúc nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm cô, dù anh không đến nhưng tối nào anh cũng gọi điện cho cô, xưng hô thế nào thì có quan trọng gì đâu chứ?
Thấy cô trầm mặc, Lục Thiên Minh thở dài, “Tiểu Vân, không phải ba ép con, chỉ là ở Lam Thành này, nhà họ Nhạc có thế lực nhất, tương lai con gả cho tiểu Khải, thằng bé có thể bảo hộ con suốt đời, ba già rồi, không thể đội đá ở với con mãi, tiểu Khải là người đàn ông tốt, là người rất có trách nhiệm, gả con cho người như vậy ba mới yên tâm.”
Vẫn không thấy cô phản ứng, Lục Thiên Minh khẽ lắc đầu, sau cùng do dự nói: “Thôi vậy, nếu con không thích Nhạc Khải, ba không ép con, con có thể quen người khác, sáng mai ba sẽ đến nhà họ Nhạc huỷ hôn ước.”
Vừa nghe đến ba từ “Huỷ hôn ước” Lục Vân bất giác nhảy dựng, “Đừng, ba ơi con không muốn huỷ hôn đâu.”
Không muốn?
Lục Thiên Minh khó hiểu nhìn cô con gái xinh đẹp của mình, “Thế nào là không muốn, chẳng phải con không thích người ta, con gọi người ta là ông chú sao? Thế thì vì cái gì muốn lấy người ta?”
“À thì…” Lục Vân ấp úng, cô khó mà trả lời câu hỏi hóc búa này, ai bảo trước kia cô ghét Nhạc Khải như vậy, sống chết đòi huỷ hôn, bây giờ lại thay đổi chóng mặt, nên khó mà biện minh, chẳng lẽ cô lại nói thật với ba cô, rằng cô bị hãm hại, chết một lần rồi, cô biết tình cảm của anh đối với cô rồi, nên cô đổi ý?
“Thế nhé, nếu con không muốn, ngày mai ba sẽ đến gặp Lão chủ tịch, nói rõ ràng với ông ấy, rằng con gái ba không thích cháu trai ông ấy, bảo ông ấy tìm mối khác cho Nhạc Khải.” Lục Thiên Minh nghiêm túc nói.
Lục Vân như sắp khóc đến nơi, “Không được, ba không được huỷ hôn, con.. con.. con cũng thích anh ấy, nếu ba mà huỷ hôn.. con sẽ… con sẽ…”
“Con sẽ thế nào?” Lục Thiên Minh nữa đùa nửa thật gặng hỏi.
“Con sẽ lên chùa làm ni cô, suốt đời không nhìn mặt ba luôn, đúng vậy, làm ni cô suốt đời luôn.” Lục Vân cúi đầu e thẹn nhưng vẫn cố chấp nói. Hai cái gò má có chút ửng hồng vì xấu hổ. Loại chuyện tế nhị thế này, sao ba cô lại huỵch toẹt trước mặt bác Hà thế chứ?
Xấu hổ chết đi được!
“Rồi rồi, không huỷ hôn, thích người ta như thế, sao trước đây lại không chịu gặp mặt người ta, con thật là khó hiểu.” Lục Thiên Minh xua tay, hồi lâu ông lấy từ cặp tác ra một phong bì khá dày cộm, nhìn thôi cũng biết bên trong là cái gì.
“Bác Hà, ngày mai tôi phải đến công ty sớm, bác đưa cái này cho Tư Nghi, bảo cô ta dọn đồ khỏi đây đi, số tiền bên trong đây đủ cô ta sống đến cuối đời. Nói với cô ta, ân tình của cô ta, nhà họ Lục không thiếu nữa.” Lục Thiên Minh nói.
Bác Hà cầm phong bì, ngạc nhiên vô cùng, mà Lục Vân càng kinh hỉ hơn, cô nhớ kiếp trước không có loại chuyện này xảy ra, vậy thì vì lý do gì mà kiếp này, ba cô lại tống cổ Lâm Tư Nghi đi sớm như vậy?
Lẽ nào là do Nhạc Khải làm?
Nếu chuyện ba cô đuổi Lâm Tư Nghi ra khỏi nhà là do Nhạc Khải tác động, vậy thì anh đã sớm biết những chuyện của bà ta làm với cô, anh lo cho cô, anh sợ cô bị uỷ khuất, nên mới sắp xếp tất cả sao? Lục Vân bán tính bán nghi trong lòng.
Nhạc Khải xem ra thật sự là người đàn ông có trách nhiệm như ba cô nói, trách nhiệm đến từng chu tiết nhỏ!
Lục Thiên Minh tuổi ngoài tứ tuần nhưng thoạt nhìn ông chỉ tầm ba mươi mấy, từ ngày Lia vợ ông qua đời, có khối người phụ nữ muốn vào ngõ nhà ông, nhưng đều không thành công. Bởi vì ông thương con gái.
Lục Vân có đôi mắt xanh biếc giống như mẹ, đây là điểm đặc biệt nhất trên thân thể một người con lai như cô.
Bữa tối cuối tuần được dọn lên, chỉ có hai ba con, nhưng vô cùng ấm cúng. Lục Vân thật sự rất vui, trong tuần qua từ sau khi cô trọng sinh, đến nay đã quen dần với hiện thực, cô không cáu gắt hay bướng bỉnh như trước, làm cho đám người hầu trong nhà giật cả mình.
À, cô chủ dạo này sao thế?
Cô chủ cười với mọi người chúng ta?
Cô chủ quan tâm chúng ta?
Cô chủ sau khi phẫu thuật xong liền đổi tính?
Cô chủ vì yêu mà thay đổi rồi!
Đó là những lời bàn tán của đám hầu gái nhiều chuyện nhà họ Lục, đương nhiên Lục Vân đều nghe thấy hết, nhưng cô chỉ lắc đầu cho qua.
Cô thay đổi cũng đúng mà, được một cơ hội lần hai, cô nhất định phải sống khác đi, nghĩ chậm lại, yêu thương nhiều hơn, cuộc đời thứ hai này cô sẽ yêu thương và trân trọng Nhạc Khải.
Sẽ làm một đứa con gái thật trách nhiệm, chăm sóc cha cô thật tốt. Mẹ cô mất, lẽ ra cha cô cũng có thể đi thêm bước nữa, nhưng ông không làm vậy, có lẽ vì ông có trách nhiệm với con gái.
Trên mâm cơm, rất nhiều món ăn mà Lục Vân ưa thích được bày ra, cô nhìn thôi cũng hoa hết cả mắt, được nha, cái đám người trong nhà bếp này tính biến cô thành một con lợn sao? Nhưng nghĩ lại thì Lục Vân lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Kiếp trước, cô hận ba cô mang Lâm Tư Nghi về nhà, hận ba cô bắt cô phải quản lý công ty, hận ba cô ép buộc cô phải kết hôn cùng Nhạc Khải, nên kể từ lúc đó, cô chưa từng dùng bữa cùng với ông.
Đây là lần đầu tiên cô dùng bữa cùng ba cô từ sau khi trở lại cuộc sống lần nữa.
“Bác Hà, cô Tư Nghi đâu.” Lục Thiên Minh hỏi bác Hà đang đứng bên cạnh.
“Thưa ông, cô ấy ra ngoài cùng bạn rồi, nói là đi đánh mạt chượt gì đấy, rồi ngủ lại nhà bạn.” Bác Hà đúng sự thật mà nói.
Lục Vân nhìn ba cô, cô biết bản thân được sống lại một lần là quý giá thế nào, cô cũng không ép ba cô phải gà trống nuôi con, nếu có thể ông có đi thêm một bước thì cũng không sao, nhưng nếu đi thêm một bước thì người sánh vai với ba cô, tuyệt đối không phải là Lâm Tư Nghi.
Bởi vì bà ta không phải người tốt!
“Ba, đừng lo cho bà ấy, bà ấy đi được thì về được, ân tình của bà ấy, ba sớm đã trả hết từ lâu rồi mà.” Lục Vân cúi đầu nói, giọng cô có chút uỷ khuất, “Ba mới từ nước ngoài về, chẳng lẽ không quan đến con gái cưng của ba sao?”
Lục Thiên Minh nhìn cô con gái đối diện, bát cơm của cô sớm đã như cái núi nhỏ vì đồ ăn chất đầy, ông nói: “Sao có thể không quan tâm con chứ? Chẳng phải ba đã giao trách nhiệm đấy lại cho con rể Nhạc sao?”
Lục Vân tiu nghỉu, ỉu xìu, miệng nhỏ lại làu bàu, “Ui, ba là ba, sao lại liên quan đến ông chú đó chứ?”
“Hồ nháo!” Lục Thiên Minh hơi nghiêm giọng, “Tiểu Vân, con sao lại gọi Tiểu Khải như vậy, ba đã nói rồi, không được xưng hô như vậy, tiểu Khải là chồng tương lai của con, con lại bắt chước ba cái cô cậu trẻ con, gọi ông chú này, ông chú nọ! Con thật là!”
Lục Vân khi không bị mắng, cô có chút ấm ức, gọi Nhạc Khải là ông chú thì sao chứ, cô cũng đâu có xem anh là ông chú, chẳng phải anh cũng thích cô gọi như vậy mà, cả tuần nay, lúc nào anh cũng nhắn tin hỏi thăm cô, dù anh không đến nhưng tối nào anh cũng gọi điện cho cô, xưng hô thế nào thì có quan trọng gì đâu chứ?
Thấy cô trầm mặc, Lục Thiên Minh thở dài, “Tiểu Vân, không phải ba ép con, chỉ là ở Lam Thành này, nhà họ Nhạc có thế lực nhất, tương lai con gả cho tiểu Khải, thằng bé có thể bảo hộ con suốt đời, ba già rồi, không thể đội đá ở với con mãi, tiểu Khải là người đàn ông tốt, là người rất có trách nhiệm, gả con cho người như vậy ba mới yên tâm.”
Vẫn không thấy cô phản ứng, Lục Thiên Minh khẽ lắc đầu, sau cùng do dự nói: “Thôi vậy, nếu con không thích Nhạc Khải, ba không ép con, con có thể quen người khác, sáng mai ba sẽ đến nhà họ Nhạc huỷ hôn ước.”
Vừa nghe đến ba từ “Huỷ hôn ước” Lục Vân bất giác nhảy dựng, “Đừng, ba ơi con không muốn huỷ hôn đâu.”
Không muốn?
Lục Thiên Minh khó hiểu nhìn cô con gái xinh đẹp của mình, “Thế nào là không muốn, chẳng phải con không thích người ta, con gọi người ta là ông chú sao? Thế thì vì cái gì muốn lấy người ta?”
“À thì…” Lục Vân ấp úng, cô khó mà trả lời câu hỏi hóc búa này, ai bảo trước kia cô ghét Nhạc Khải như vậy, sống chết đòi huỷ hôn, bây giờ lại thay đổi chóng mặt, nên khó mà biện minh, chẳng lẽ cô lại nói thật với ba cô, rằng cô bị hãm hại, chết một lần rồi, cô biết tình cảm của anh đối với cô rồi, nên cô đổi ý?
“Thế nhé, nếu con không muốn, ngày mai ba sẽ đến gặp Lão chủ tịch, nói rõ ràng với ông ấy, rằng con gái ba không thích cháu trai ông ấy, bảo ông ấy tìm mối khác cho Nhạc Khải.” Lục Thiên Minh nghiêm túc nói.
Lục Vân như sắp khóc đến nơi, “Không được, ba không được huỷ hôn, con.. con.. con cũng thích anh ấy, nếu ba mà huỷ hôn.. con sẽ… con sẽ…”
“Con sẽ thế nào?” Lục Thiên Minh nữa đùa nửa thật gặng hỏi.
“Con sẽ lên chùa làm ni cô, suốt đời không nhìn mặt ba luôn, đúng vậy, làm ni cô suốt đời luôn.” Lục Vân cúi đầu e thẹn nhưng vẫn cố chấp nói. Hai cái gò má có chút ửng hồng vì xấu hổ. Loại chuyện tế nhị thế này, sao ba cô lại huỵch toẹt trước mặt bác Hà thế chứ?
Xấu hổ chết đi được!
“Rồi rồi, không huỷ hôn, thích người ta như thế, sao trước đây lại không chịu gặp mặt người ta, con thật là khó hiểu.” Lục Thiên Minh xua tay, hồi lâu ông lấy từ cặp tác ra một phong bì khá dày cộm, nhìn thôi cũng biết bên trong là cái gì.
“Bác Hà, ngày mai tôi phải đến công ty sớm, bác đưa cái này cho Tư Nghi, bảo cô ta dọn đồ khỏi đây đi, số tiền bên trong đây đủ cô ta sống đến cuối đời. Nói với cô ta, ân tình của cô ta, nhà họ Lục không thiếu nữa.” Lục Thiên Minh nói.
Bác Hà cầm phong bì, ngạc nhiên vô cùng, mà Lục Vân càng kinh hỉ hơn, cô nhớ kiếp trước không có loại chuyện này xảy ra, vậy thì vì lý do gì mà kiếp này, ba cô lại tống cổ Lâm Tư Nghi đi sớm như vậy?
Lẽ nào là do Nhạc Khải làm?
Nếu chuyện ba cô đuổi Lâm Tư Nghi ra khỏi nhà là do Nhạc Khải tác động, vậy thì anh đã sớm biết những chuyện của bà ta làm với cô, anh lo cho cô, anh sợ cô bị uỷ khuất, nên mới sắp xếp tất cả sao? Lục Vân bán tính bán nghi trong lòng.
Nhạc Khải xem ra thật sự là người đàn ông có trách nhiệm như ba cô nói, trách nhiệm đến từng chu tiết nhỏ!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương