Vật Gán Nợ

Chương 34



Đồng San San giả vờ không nghe thấy, liếc nhìn chiếc đồng hồ dây đỏ trên cổ tay.

Dưới đầu ngón tay là từng trang văn bản điện tử trên điện thoại: “Để ý thời gian cho tớ, lúc nào còn tầm năm phút thì nhắc tớ.”

“Cậu thật sự sẽ làm theo lời cậu ấy nói?” Trương Bằng kinh ngạc hỏi.

“Ừ, dự án này rất quan trong với công ty và cả cá nhân tớ nữa. Nếu có cơ hội thì tớ nhất định phải thử một lần.”

“Tính tình của cậu đúng là tuyệt phẩm, vừa rồi thấy cậu ấy như vậy tớ đã muốn kéo cậu đi luôn rồi. Đúng thật là, tớ còn tưởng hôm nay hai người vừa gặp đã thành đôi.” Trương Bằng hơi tức giận: “Có phải Tưởng Tri Hà rất hiểu cậu, biết cậu chắc chắn sẽ đặt công việc lên trên tình cảm nên mới dám làm như thế với cậu không?”

“…”

Đồng San San giật mình.

Lần này cô bị phân tâm, suy nghĩ cũng biến mất, đôi mắt quét qua vài dòng nhưng không phát hiện được gì.

Trong giây lát, cô thấy Trương Bằng nói đúng.

Tưởng Tri Hà biết quá rõ về cô và cũng bị tổn thương hơn một lần vì hiểu cô. Anh làm như vậy chính là vì nhận định tính cách luôn đặt lợi ích lên đầu của cô vẫn không thay đổi.

Vậy nên anh cũng tự nhiên kết luận rằng dù anh có níu kéo cô thì cuối cùng cô vẫn sẽ vứt bỏ anh.

….Thế thì làm sao Tưởng Tri Hà có thể quay lại được?

Nếu cô tiếp tục suy đoán về mục đích của anh thì cô thực sự đang tự phụ.

Không có đủ thời gian để suy nghĩ kỹ càng, Đồng San San đành phải đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình, hướng sự chú ý trở lại tập tài liệu trước mặt.

Trương Bằng ngoan ngoãn xem đồng hồ: “Hai mươi phút có đủ không?”

“Tớ vốn là người chịu trách nhiệm phần lớn trong dự án này. Hôm diễn ra cuộc họp, vì một số nguyên nhân nên chỉ cho tổ viên report chỉnh sửa đôi chút, tớ tin rằng mình có thể nắm được lần nữa.”

“Tớ rất tin tưởng vào năng lực nghiệp vụ của cậu. Cậu là người có tiếng trong ngành, nhưng Tưởng Tri Hà…”

Trương Bằng ngập ngừng, nhưng vẫn không nỡ nói hết câu.

Không cần thiết phải nói hết.

“Nếu cậu ấy muốn trêu đùa tớ thì cứ kệ cậu ấy.” Cô vừa đọc nội dung chính trong tài liệu vừa mỉm cười: “Dù sao những lời mà tớ từng nói với cậu ấy còn tàn nhẫn hơn. Tưởng Tri Hà hận tớ cũng là chuyện đương nhiên.”

Trương Bằng chống cằm: “Cậu càng nói tớ càng tò mò, lúc trước cậu đã làm bao nhiêu chuyện quá đáng để bây giờ Tưởng Tri Hà đối xử với cậu như vậy?”

“Khó nói lắm.”

“Hả?”

Bên cửa sổ, Đồng San San đưa đầu ngón tay trắng nõn chấm vào vách kính: “Tớ sợ nếu lặp lại một lần nữa, trời xanh sẽ dùng sét đánh tớ.”

Trương Bằng: “…”

Trương Bằng: “?”

Hai mươi phút có nghĩa là hai mươi phút, không hơn không kém, Đồng San San tắt màn hình điện thoại, thấy Tưởng Tri Hà đang đứng dậy cài cúc áo vest.

Hà Ỷ Nguyệt ngồi cùng bàn với anh đã về trước từ lúc nào đó.

“Kiều Kiều, cậu cứ ăn trước đi, chút nữa tớ sẽ quay lại.” Đồng San San nhanh chân đuổi theo bóng lưng đang đi về phía ngoài nhà hàng.

Trước khi anh bước vào thang máy, cuối cùng Đồng San San cũng đuổi kịp đôi chân dài tưởng chừng như một bước bằng hai bước rưỡi của cô.

Tưởng Tri Hà chỉ thoáng nhìn cô một cái, không thèm quay lại mà chỉ lạnh lùng nói: “Từ chỗ này tới bãi đỗ xe, cô có ba phút để trình bày bằng tiếng Anh. Hy vọng tôi có thể nghe và hiểu rõ nội dung chính của hội nghị thượng đỉnh lần này.”

“Được.”

Cửa thang máy mở ra.

Đồng San San hít một hơi thật sâu, theo Tưởng Tri Hà vào thang máy.

Khi thang máy mở ra lần nữa ở tầng đỗ xe VIP, Đồng San San vừa nói xong một đoạn thì bị Tưởng Tri Hà cắt ngang: “Nói về ưu nhược điểm của tên lửa nhiên liệu lỏng so với tên lửa nhiên liệu rắn.”

Đó là một câu hỏi bất ngờ nằm ​​ngoài dàn ý.

Nhưng sau một lúc ngập ngừng, Đồng San San đã trả lời trôi chảy và lưu loát.

Lúc trả lời xong, Đồng San San đã nhìn thấy tài xế đứng cạnh chiếc xe sang cách đó không xa.

Chiếc xe đó khiến Đồng San San choáng váng.

Nó vẫn là chiếc Rolls-Royce như hồi cô còn đi học, biển số xe cũng không thay đổi.

Đồng San San không biết vì sao Tưởng Tri Hà lại bằng lòng lấy xe của Du Hoài Cẩn.

Lúc này, giọng nói vừa trầm ấm vừa lạnh lùng lại kích thích dây cung vô hình trong không khí bên tai cô: “Hai câu cuối cô vừa nói, dùng cấu trúc và trật tự từ khác nhau, lặp lại thành hai cách diễn đạt.”

“…”
Chương trước Chương tiếp