Vật Gán Nợ

Chương 7: Tiền thì cô có thể trả (H)



Tưởng Trang Hà đi chơi cũng dẫn Đổng San San theo, thế nên cô thường xuyên được nghe một số tin đồn về các nhân vật có số má.

Với cô mà nói thì chẳng khác nào cánh cửa thế giới mới.

Chẳng hạn như vị thị trưởng nào đó bí mật lên giường với cháu gái ruột; Phó bộ trưởng bộ tài chính đi mua dâm bị thu thập bằng chứng và có thể sắp phải từ chức; Chủ tịch Trần của công ty Kỹ thuật công nghệ Tân Nhuệ làm vợ mình to bụng; Hộ lý trẻ của sếp tổng công ty giải trí Anh Thịnh leo lên giường của ông ấy, khiến ông ấy phải bàn chuyện ly hôn với vợ cả dù đã ở cái tuổi xế chiều.

Nghe đến nỗi mặt Đổng San San đỏ bừng, hận không thể bịt tai mình lại.

Cũng có một số tin tức nội bộ đáng nghe. Ví dụ như dự án xây dựng tòa nhà chính phủ mới được công ty nào đó đấu thầu thành công, quy hoạch cho các cột mốc mới của thành phố được nhấn mạnh trong cuộc họp, những công ty nào niêm yết trong thời kỳ kinh tế suy thoái, cổ phiếu tăng giá…

Tất nhiên cũng còn những tin khác…

“Nhà họ Tưởng không có người nối dõi, tới đời anh Tưởng thì đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, cậu nói xem nếu bây giờ tôi đề nghị làm con trai của anh ta thì có thể được chia một ít tài sản không?”

“Cậu mơ đi, hơn nữa anh Tưởng cũng không phải không có người thân, anh ta còn có mẹ và em gái cùng mẹ khác cha mà.” Người đó nhìn Đổng San San, cười trêu chọc: “Bây giờ bên cạnh anh ta cũng đã có phụ nữ, biết đâu một thời gian nữa lại chuyện tốt thì sao?”

Chưa có động tĩnh gì là sao? Chuyện tốt gì?

Đổng San San nghe đến ù cả đầu, cô nợ Tưởng Trang Hà, nhưng cô không phải là công cụ sinh sản.

Cô chợt nghĩ đến lúc lên giường Tưởng Trang Hà không sử dụng biện pháp tránh thai gì cả, cứ thế bắn hết vào người cô, đừng bảo là anh thực sự có ý định đó chứ?

Cô mặc bộ đồ thể thao sặc sỡ, đứng dưới ô che nắng cầm nước và khăn của Tưởng Trang Hà, khi thấy anh cầm vợt tennis đi vào nghỉ ngơi thì đưa cho anh với tâm trạng phức tạp.

Điều hòa trong sân bóng trong nhà bật thấp, cô mặc váy ngắn thể thao nên thấy hơi lạnh, vô thức co chân lại.

Tưởng Trang Hà liếc nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh cô, giữa chốn đông người không kiêng nể gì đặt tay lên đùi cô, sau đó sờ đến bắp chân cô.

Đổng San San lập tức buông chân xuống, lúng túng né tránh.

Tưởng Trang Hà rút tay về, cười dáng vẻ như chim sợ cành cong của cô: “Em lạnh à?”

Cô thu chân vào dưới ghế, lặng lẽ lắc đầu.

Không nói thật.

Anh đứng dậy, hỏi lễ tân lấy một tấm thảm nhỏ rồi ném cho cô: “Lạnh thì đắp vào.”

Tấm lưng của Đổng San San hơi run rẩy, cô ngước mắt lên, mím môi nói: “Cảm ơn anh Tưởng.”

Cô cứng nhắc và máy móc giống như một con rô bốt được lập trình sẵn.

Tưởng Trang Hà cũng không quan tâm đến cô nữa.

Đổng San San siết chặt tấm thảm trong tay, nhất định phải tìm thời gian để hỏi cho rõ, cũng phải nói rõ ràng rằng: cô có thể trả tiền, nhưng không thể sinh con.

Buổi tối sau khi tắm xong, Tưởng Trang Hà bế cô ra ngoài rồi ném lên giường, sau đó đặt tay lên hạt châu của cô rồi xoa nắn, như thường lệ hôn lên cổ và tai cô, chạm vào những nơi nhạy cảm của cô.

Anh móc đồ vật của mình ra, nhét vào cơ thể cô, mượn chút độ ẩm đó để giao hợp với cô, đè cô xuống rồi hôn sâu, lấy làm lạ hỏi: “Sao hôm nay em ướt chậm thế?”

Đổng San San nắm chặt góc chăn, ngửa cổ lên “A” một tiếng, do dự một lúc mới quay đầu lại, lo lắng hỏi anh: “Anh Tưởng, em phải sinh con sao?” Cô ươn ướt khóe mắt cầu xin, “Em sẽ trả tiền cho anh mà.”

Tưởng Trang Hà đã đi sâu vào trong cô, lúc này anh chợt ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt căng thẳng bối rối của cô rất lâu, lại xoa nắn cô, khuôn mặt không biểu lộ gì: “Đây không phải là chuyện em nên nghĩ.”

Đổng San San thở hổn hển lắc đầu: “Bố em già rồi, không thể bỏ ra tám trăm triệu để chuộc em về nữa.” Bàn tay mềm mại không xương đặt trước ngực anh, mở ra một khe hở nhỏ trước mặt anh, “Anh Tưởng, xin anh cho em chút thời gian.” Đợi đến khi cô trưởng thành, cô sẽ trả từng chút một.

Tưởng Trang Hà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm túc của cô, kéo tay cô đang đặt trên ngực mình xuống, nắm chặt rồi đè lên giường, thân dưới hung hăng đẩy vào, chưa được một chốc đã khiến vẻ mặt nghiêm túc của cô tan thành mây khói.

Anh bông đùa một cách hời hợt: “Vậy thì em phải cố gắng rồi, nếu may mắn, biết đâu trước ba mươi tuổi là có thể trả hết nợ.” Lại dỗ dành cho cô yên tâm, “Ngày của em anh vẫn nhớ kỹ, sẽ không có thai đâu.”

Anh vừa nhún người vừa hôn cô, cuối cùng cũng khiến cô ướt đẫm.

Sau đó anh lật người cô lại, dùng tư thế vào từ phía sau đưa đẩy chốc lát rồi lại dừng lại ở điểm giới hạn.

Cái mông nhỏ của cô không thể chống lại nhu cầu sinh lý, dịch chuyển về phía sau để đón nhận anh, còn vô thức lắc lư, biên độ động tác không lớn nhưng đã có thể nói lên sự khao khát của cô.

Anh rút ra, không vào bên trong nữa, khép chân cô lại, nghiến răng cọ xát vào đùi trong của cô.

Đổng San San khó chịu vặn vẹo, mãi không tìm được sự thoải mái.

Tưởng Trang Hà rên khẽ, nhẹ nhàng nhún vài cái rồi bắn hết vào giữa hai chân cô.

Sau đó anh lật cô lại, không để ý đến đôi mắt đẫm nước của cô, giọng điệu cũng đã dịu xuống, ôm cô vào lòng, thản nhiên nói sang chuyện khác: “Khu vườn cho em đã chuẩn bị xong rồi, em muốn trồng gì?”

Đổng San San đang nằm trong lòng anh rõ ràng là tâm trạng không yên, có chút bực bội, ủn cái bụng nhỏ gọi anh: “Anh Tưởng… em khó chịu quá…”

Tưởng Trang Hà xoa mặt cô, đáy mắt đen kịt, chậm rãi hỏi vờ như không biết: “Sao thế?”

Cô đầu hàng, kéo tay anh đặt vào giữa hai chân mình: “Giúp em…”

Anh nắm tay cô, bẻ ra hai ngón tay rồi dạy cô cách chạm vào hạt châu của mình, cách đưa đẩy vào bên trong của mình, so với lúc ban đầu đầu thì bây giờ cô đã ướt át hơn rất nhiều: “Còn khó chịu không?”

Cô thở hổn hển: “Tốt… tốt hơn rồi…”

Anh vui vẻ nói với cô: “Đây là tự an ủi, rất dễ học đúng không?”

Cô rất ít khi chạm vào chỗ đó của mình, Tưởng Trang Hà tận tay chỉ bảo như thế khiến mặt cô vừa nóng vừa đỏ, quên mất món nợ ngang trái trong lòng, chỉ lo đi theo sự chỉ dẫn của anh, không ngừng trêu đùa hạ thể của mình.

Ở trong vòng tay anh, cô hơi nhấc mông lên, vươn cổ rên lên the thé: “A…”

Sau đó vách thịt run rẩy, tay cô ướt đẫm, cơ thể cũng không còn khó chịu nữa. Cô ngã vào lòng anh, trước mắt là ánh sáng trắng xóa, dưới thân là ga giường bị cô làm ướt.

————

Mùa hè không phải là thời điểm thích hợp để trồng hoa, Đổng San San định là đến dịp Quốc Khánh được nghỉ sẽ về gieo hạt giống.

Tưởng Trang Hà nói, anh sẽ không để ai quản lý vườn hoa của cô, cô phải tự chăm sóc, kiểu dáng của vườn hoa có thể tự đưa ra yêu cầu.

Cô cắn bút, lật xem bản thiết kế xây dựng vườn hoa, hỏi Triệu Tùng: “Có thể thiết kế một chiếc giường rộng hơn ở trong góc không ạ, tốt nhất là loại có rèm che.”

Triệu Tùng mỉm cười đồng ý: “Tôi sẽ cho người đi cải thiện ngay.”

Cô tiếp tục suy nghĩ: “Tôi muốn có một môi trường nhiệt độ ổn định, có thể trồng hoa bốn mùa.”

Triệu Tùng lại đồng ý: “Cũng có thể làm được.”

Cô nói: “Tôi còn muốn một chiếc xích đu và một căn phòng nhỏ, bên trong muốn đặt tủ sách.”

Triệu Tùng nhìn về phía Tưởng Trang Hà, Tưởng Trang Hà đang cúi xuống cho chú chó Alaska ăn thịt khô, nghe vậy liền đứng thẳng người nhìn cô: “Em muốn dứt khoát chuyển hẳn vào sống trong vườn hoa luôn à?” Lại còn phòng ốc, giường chiếu nữa chứ.

Chút ý định của cô bị vạch trần, cô mím môi không nói gì nữa, nghiêm túc gạch bỏ ba chữ “căn phòng nhỏ” bên cạnh bản thiết kế.

Cô không hề nài nỉ mà gạch bỏ thẳng như thế khiến Tưởng Trang Hà buồn cười, anh dứt khoát nói với Triệu Tùng: “Làm cho cô ấy đi.”

Triệu Tùng điềm tĩnh nói: “Vâng, thưa ông chủ.”

Đổng San San thầm vui mừng, ngẩng mặt lên mím môi nói: “Cảm ơn anh Tưởng.”
Chương trước Chương tiếp