Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát
Chương 21: Giằng co giữa sự sống và cái chết (1)
Điều kiện vật chất của căn cứ có hạn, không đầy đủ các loại thuốc giải kịch độc. Mà độc được sát thủ dùng lại là một loại độc dược thất truyền, khó tìm thuốc giải nhất thế giới.
Chu Dạ Quân phải cho người lục tung khắp nơi để tìm thuốc giải trong thời gian ngắn nhất. Nhưng không may, thuốc giải được tìm thấy duy nhất ở nơi bên kia bán cầu, mất ít nhất một ngày trời mới vận chuyển đến nơi.
Mà Chu Hiên Di hiện đang trong tình trạng nguy cấp. Độc dược đã bắt đầu lần tỏa khắp cơ thể khiến da dẻ cô tím tái, sắc mặt nhợt nhạt và có dấu hiệu thổ huyết.
- Cô ấy có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Vị bác sĩ duy nhất ở căn cứ áp lực lau mồ hôi:
- Thưa thượng tướng, e rằng không chịu nổi quá bốn tiếng nữa.
- Chết tiệt!
Anh đập mạnh bàn, mày kiếm cau chặt, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh áp bức mọi người xung quanh.
- Không còn cách nào khác?
Bác sĩ vắt óc suy nghĩ, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Chỉ sợ không tìm được cách, ông sẽ chết trước cô gái kia.
Tiếng đồng hồ từng giây, từng giây tích tắc trôi qua, mọi người trong căn phòng căng thẳng đến rúm ró. Luồng khí lạnh của Chu Dạ Quân tỏa ra đủ để nuốt chừng mọi người.
- Th… thưa tượng tướng, tôi nghĩ ra rồi.
Mắt mọi người ai nấy đều sáng rỡ, nhưng chưa kịp mừng đã bị bác sĩ gội cho một gáo nước lạnh:
- Cách này rủi ro hơn bảy mươi phần trăm, nhưng cũng là cách duy nhất để cầm cố không cho chất độc lan ra. Nếu chất độc lan đến não bộ, cô ấy sẽ vô phương cứu chữa.
- Nói.
- Chất độc này chạy theo đường hồng cầu để lan ra khắp cơ thể. Cách duy nhất là làm đông hồng cầu ở một thời gian mà cơ thể cô ấy có thể chịu đựng được tránh để chất độc lên đến não bộ. Có một loại thuốc cấm làm được điều này, nơi sản xuất nó cách đây không xa. Nhưng như tôi đã nói, rủi ro rất cao. Nếu không nắm bắt được chính xác mức độ chịu đựng của cơ thể sẽ làm tắc nghẽn mạch máu, từ đó toàn bộ cơ quan nội tạng cũng dừng hoạt động, đến lúc đó…
Chỉ huy Đàm, người hoạt động trong quân sự đã lâu, có kinh nghiệm đôi chút về lĩnh vực y học, anh cũng từng nghe qua loại thuốc này. Nói thuốc cũng không đúng, đúng hơn là một loại độc dược có thuốc giải, người ta thường dùng nó để ám sát, nhưng cách này hiện không phổ biến rộng rãi. Trong y học, cũng có vài trường hợp sử dụng, nhưng người chịu đựng được lâu nhất cũng chỉ được nửa ngày.
- Không được đâu thưa thượng tướng. Người có thể chịu đựng lâu nhất cũng chỉ có nửa ngày, huống hồ cô ấy lại là một cô gái. Đến lúc đó thuốc giải chưa về kịp thì cô ấy đã sớm không chịu được.
Khụ… khụ.
Cơ thể Chu Hiên Di bắt đầu chuyển biến xấu và thổ huyết nhiều hơn, chất dịch chảy ra từ miệng cô không phải màu đỏ nữa mà là màu đen.
Không thể trơ mắt nhìn cô gái của mình bị như vậy, dù chỉ có một chút hy vọng thành công, anh cũng thử.
- Loại thuốc đấy ở đâu?
- Dạ thưa là ở khu ổ chuột cách đây 25km.
- Cho người đến đó lấy về đây nhanh nhất có thể. Chậm trễ thì đừng trách tôi không nhân nhượng.
Không nhân nhượng của anh chỉ có thể là cái chết.
Quá trình đi lấy và tiêm thuốc vào cơ thể Chu Hiên Di phải đẩy nhanh, chỉ mất nửa giờ đồng hồ để hoàn thành. Sau khi tiêm thuốc làm đông máu, biểu hiện xấu của độc dược giảm dần, thay vào đó là tần suất hô hấp của cô yếu đi, ngay lúc này chính cô cũng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, toàn bộ cơ thể như ngừng hoạt động, cô vẫn nhớ đến khuôn mặt điển trai của Chu Dạ Quân năm nào. Anh đúng đó cười ôn nhu để cô chạy tới, kể cho anh những chuyện cô gặp.
Nếu cho cô cơ hội chọn lựa lại việc ăn miếng thịt thỏ có độc để cứu anh hay không, câu trả lời vẫn là có. Vì cô nợ anh quá nhiều, nhiều hơn cả việc anh hành hạ cô.
Sau khi tiêm thuốc, Chu Dạ Quân ra lệnh mọi người ra ngoài, còn anh sắc mặt vẫn không một chút thay đổi, vẫn là ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhốt cô gái nhỏ nhắn vào trong tầm mắt. Lần này cô thật sự làm anh tức giận rồi.
Âm thanh máy truyền ô xi cứ đều đều phát ra, anh đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Trong gian phòng tối tăm bốn bề là tường, tên sát thủ giả dạng đầu bếp bị trói ngồi trên ghế, trên người sớm đã có thương tích từ trận giằng co với A Đông.
- Người đứng sau ngươi là ai?
- Có chết tao cũng không nói.
Chỉ cần một ánh nhìn từ Chu Dạ Quân, A Đông gật đầu, cho người mang những công cụ tra tấn đi vào.
- Vẫn không nói?
Tên sát thủ vẫn cứng miệng không trả lời, nhìn anh đầy vẻ thách thức.
Nhưng hắn ta đâu nghĩ mình sẽ không được chết dễ dàng, trước khi chết sẽ bị tra tấn dã man như thế nào.
A Đông đặt bàn tay phải của hắn lên mặt bàn, ánh mắt loé lên một tí sắc lạnh.
- Aaaaa.
Phập một tiếng, năm ngón tay đã rời khỏi cơ thể. Máu tươi tanh tưởi phun trào như suối. Sau đó một thuộc hạ khác cầm một thanh sắt đã nung nóng dí vào chỗ vừa chặt khiến hắn càng kêu la thảm thiết hơn nữa.
Chu Dạ Quân phải cho người lục tung khắp nơi để tìm thuốc giải trong thời gian ngắn nhất. Nhưng không may, thuốc giải được tìm thấy duy nhất ở nơi bên kia bán cầu, mất ít nhất một ngày trời mới vận chuyển đến nơi.
Mà Chu Hiên Di hiện đang trong tình trạng nguy cấp. Độc dược đã bắt đầu lần tỏa khắp cơ thể khiến da dẻ cô tím tái, sắc mặt nhợt nhạt và có dấu hiệu thổ huyết.
- Cô ấy có thể chịu đựng được bao lâu nữa?
Vị bác sĩ duy nhất ở căn cứ áp lực lau mồ hôi:
- Thưa thượng tướng, e rằng không chịu nổi quá bốn tiếng nữa.
- Chết tiệt!
Anh đập mạnh bàn, mày kiếm cau chặt, xung quanh tỏa ra một luồng khí lạnh áp bức mọi người xung quanh.
- Không còn cách nào khác?
Bác sĩ vắt óc suy nghĩ, mồ hôi trên trán vã ra như tắm. Chỉ sợ không tìm được cách, ông sẽ chết trước cô gái kia.
Tiếng đồng hồ từng giây, từng giây tích tắc trôi qua, mọi người trong căn phòng căng thẳng đến rúm ró. Luồng khí lạnh của Chu Dạ Quân tỏa ra đủ để nuốt chừng mọi người.
- Th… thưa tượng tướng, tôi nghĩ ra rồi.
Mắt mọi người ai nấy đều sáng rỡ, nhưng chưa kịp mừng đã bị bác sĩ gội cho một gáo nước lạnh:
- Cách này rủi ro hơn bảy mươi phần trăm, nhưng cũng là cách duy nhất để cầm cố không cho chất độc lan ra. Nếu chất độc lan đến não bộ, cô ấy sẽ vô phương cứu chữa.
- Nói.
- Chất độc này chạy theo đường hồng cầu để lan ra khắp cơ thể. Cách duy nhất là làm đông hồng cầu ở một thời gian mà cơ thể cô ấy có thể chịu đựng được tránh để chất độc lên đến não bộ. Có một loại thuốc cấm làm được điều này, nơi sản xuất nó cách đây không xa. Nhưng như tôi đã nói, rủi ro rất cao. Nếu không nắm bắt được chính xác mức độ chịu đựng của cơ thể sẽ làm tắc nghẽn mạch máu, từ đó toàn bộ cơ quan nội tạng cũng dừng hoạt động, đến lúc đó…
Chỉ huy Đàm, người hoạt động trong quân sự đã lâu, có kinh nghiệm đôi chút về lĩnh vực y học, anh cũng từng nghe qua loại thuốc này. Nói thuốc cũng không đúng, đúng hơn là một loại độc dược có thuốc giải, người ta thường dùng nó để ám sát, nhưng cách này hiện không phổ biến rộng rãi. Trong y học, cũng có vài trường hợp sử dụng, nhưng người chịu đựng được lâu nhất cũng chỉ được nửa ngày.
- Không được đâu thưa thượng tướng. Người có thể chịu đựng lâu nhất cũng chỉ có nửa ngày, huống hồ cô ấy lại là một cô gái. Đến lúc đó thuốc giải chưa về kịp thì cô ấy đã sớm không chịu được.
Khụ… khụ.
Cơ thể Chu Hiên Di bắt đầu chuyển biến xấu và thổ huyết nhiều hơn, chất dịch chảy ra từ miệng cô không phải màu đỏ nữa mà là màu đen.
Không thể trơ mắt nhìn cô gái của mình bị như vậy, dù chỉ có một chút hy vọng thành công, anh cũng thử.
- Loại thuốc đấy ở đâu?
- Dạ thưa là ở khu ổ chuột cách đây 25km.
- Cho người đến đó lấy về đây nhanh nhất có thể. Chậm trễ thì đừng trách tôi không nhân nhượng.
Không nhân nhượng của anh chỉ có thể là cái chết.
Quá trình đi lấy và tiêm thuốc vào cơ thể Chu Hiên Di phải đẩy nhanh, chỉ mất nửa giờ đồng hồ để hoàn thành. Sau khi tiêm thuốc làm đông máu, biểu hiện xấu của độc dược giảm dần, thay vào đó là tần suất hô hấp của cô yếu đi, ngay lúc này chính cô cũng phải đấu tranh giữa sự sống và cái chết.
Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, toàn bộ cơ thể như ngừng hoạt động, cô vẫn nhớ đến khuôn mặt điển trai của Chu Dạ Quân năm nào. Anh đúng đó cười ôn nhu để cô chạy tới, kể cho anh những chuyện cô gặp.
Nếu cho cô cơ hội chọn lựa lại việc ăn miếng thịt thỏ có độc để cứu anh hay không, câu trả lời vẫn là có. Vì cô nợ anh quá nhiều, nhiều hơn cả việc anh hành hạ cô.
Sau khi tiêm thuốc, Chu Dạ Quân ra lệnh mọi người ra ngoài, còn anh sắc mặt vẫn không một chút thay đổi, vẫn là ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống cô, nhốt cô gái nhỏ nhắn vào trong tầm mắt. Lần này cô thật sự làm anh tức giận rồi.
Âm thanh máy truyền ô xi cứ đều đều phát ra, anh đã đi ra ngoài từ bao giờ.
Trong gian phòng tối tăm bốn bề là tường, tên sát thủ giả dạng đầu bếp bị trói ngồi trên ghế, trên người sớm đã có thương tích từ trận giằng co với A Đông.
- Người đứng sau ngươi là ai?
- Có chết tao cũng không nói.
Chỉ cần một ánh nhìn từ Chu Dạ Quân, A Đông gật đầu, cho người mang những công cụ tra tấn đi vào.
- Vẫn không nói?
Tên sát thủ vẫn cứng miệng không trả lời, nhìn anh đầy vẻ thách thức.
Nhưng hắn ta đâu nghĩ mình sẽ không được chết dễ dàng, trước khi chết sẽ bị tra tấn dã man như thế nào.
A Đông đặt bàn tay phải của hắn lên mặt bàn, ánh mắt loé lên một tí sắc lạnh.
- Aaaaa.
Phập một tiếng, năm ngón tay đã rời khỏi cơ thể. Máu tươi tanh tưởi phun trào như suối. Sau đó một thuộc hạ khác cầm một thanh sắt đã nung nóng dí vào chỗ vừa chặt khiến hắn càng kêu la thảm thiết hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương