Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát
Chương 50: Hôn lễ không thể vắng mặt
- Rút ra đi… a… rút ra, đau quá rồi…
Phía dưới của Hiên Di co bóp kịch liệt, cô chỉ muốn đẩy anh ra khỏi người.
Chu Dạ Quân cũng nhăn mày lau mồ hôi trên trán, có lẽ vào quá bất ngờ nên cả hai đều bị phía dưới của người kia gây cảm giác mạnh.
Cũng đã lâu anh không được nếm khoái cảm này, anh ghé sát tai cô, giọng trầm đục:
- Thả lỏng ra, từ từ sẽ hết đau, em làm tôi suýt nữa thì…
Anh không nói nữa, để cô tự hiểu.
Hiên Di cựa nhẹ mình rồi ôm chắc cổ anh, móng tay cô cào cấu vào da thịt màu đồng rắn chắc của anh.
- Đừng nhiều lời, nhanh lên để bà đây còn nghỉ.
- Khổng! Hiên! Di! Dạo này em ăn gan hùm đúng không?
Vừa nói Dạ Quân vừa thúc từng đợt thật mạnh bạo vào sâu bên trong cô. Âm thanh “bạch bạch” ái muội vang vọng trong nhà tắm hoà cùng tiếng nước róc rách như kéo dài vô tận.
Hiên Di từ đau đớn cũng dần dần có được khoái cảm, cô kìm giọng rên khẽ:
- Ưm… ư… hức…
- Mở miệng ra rên to lên cho tôi.
Anh ra lệnh.
- A… a…
- Kêu tên tôi như trước.
- Anh Quân, anh Quân… ưm… Quân…
Nhưng bây giờ cô lại không sợ anh như trước nữa, cũng chẳng biết vì sao, ở bên anh bây giờ cô cảm thấy an toàn hơn hết. Cô không kìm giọng nữa chính là vì cô thực sự thấy thoải mái.
Tuy nhiên cô và anh cũng không còn như trước nữa, trải qua nhiều biến cố khiến cô phải chừa ra một đường lui cho mình.
Chu Dạ Quân vô cùng hài lòng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng đặt đứng lên cạnh bồn tắm, hai tay cô chống lên thành bồn. Anh đỡ eo cô rồi bắt đầu đưa vật thô cứng vào từ từ rồi tăng dần tốc độ.
Anh làm cô thật lâu, rất nhiều tư thế, có cả những tư thế trước nay chưa từng thử. Rồi sau một tiếng gầm trong cuống họng, anh xuất ra trên bụng cô, cả hai ôm nhau nằm trong nhà tắm một lúc. Anh đứng dậy tắm sơ qua người cả hai rồi quấn khăn bế cô vào phòng.
Hiên Di vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.
………..
Ngày cưới của hai người diễn ra rất long trọng, khách mời hầu hết đều là những tai to mặt lớn trong giới chính trị và kinh doanh.
Trong phòng chờ cô dâu.
- Thưa phu nhân, có một tên lạ mặt kêu là người quen của cô cứ đòi vào gặp cô. Tôi đã cho bảo vệ đuổi anh ra đi nhưng anh ta nhất quyết không chịu đi. Anh ta đe dọa Lương gia sẽ sa thải chúng tôi. Cô có nghĩ nên báo cho thượng tướng biết chuyện này không ạ?
Lương gia ư?
Lương Tinh Trần!
Anh ta muốn gặp cô làm gì?
Nhưng niệm tình là người quen, hơn hết cô biết anh ta sẽ không làm hại cô nên đã cho người để anh ta vào.
Lương gia cũng là một trong những gia tộc được mời đến dự hôn lễ.
Khi nghe tin Chu Dạ Quân kết hôn cùng Hiên Di, Lương Tinh Trần không tin vào tai mình. Chẳng phải lúc trước cô nói họ là anh em ư? Sao bây giờ có thể kết hôn?
Anh ta thật sự muốn gặp cô để hỏi cho ra lẽ nhưng từ ngày anh ta đi cùng cô thì cô chưa rời khỏi Chu gia thêm một lần nào nữa.
Đến hôm nay, Lương Tinh Trần cùng em gái đại diện cho Lương gia đến dự tiệc thì anh ta đa bỏ em gái lại chạy đi hỏi phòng chờ cô đâu ở đâu.
Người đầy tiên khiến anh ta rung động sao có thể kết hôn dễ dàng như thế được!
Anh ta đi vào phòng chờ trong trạng thái đang sửa soạn lại quần áo vừa giằng co với bảo vệ.
- Hiên Di!
- Tôi đây.
- Tại sao em lại kết hôn với anh trai của em?
Đội ngũ make up và làm tóc cho cô dâu đứng đó hóng chuyện đều bị Hiên Di đuổi ra.
Không còn ai khác, Lương Tinh Trần đi tới gần cô, đặt tay lên bờ vai trắng muốt tinh khôi lộ ra trong bộ váy cưới hàng tỉ, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi lại:
- Nói đi, tại sao em lại kết hôn với người mà DM gọi là anh trai?
Hiên Di không hề trốn tránh:
- Dạ Quân không phải anh trai ruột của tôi.
- Nhưng em… có tình cảm với hắn không? Hay là do hắn ép buộc em?
Cô thoáng chột dạ, rồi gạt tay anh ta ra di chuyển hướng nhìn:
- Đều không liên quan đến anh.
- Không. Phải liên quan. Hiên Di, nói đi, em có cảm giác gì với tôi không?
Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lương Tinh Trần:
- Ý anh là gì?
Lương Tinh Trần thật muốn gõ cái đầu nhỏ của cô, đôi lúc thông minh, đôi lúc lại ngu ngơ như bây giờ.
- Đều không quan trọng. Bây giờ, chỉ cần em gật đầu, tôi sẽ đưa em đi cùng tôi.
- Anh Lương, tôi thật sự không hiểu anh có ý gì. Nhưng ý tốt của anh tôi xin nhận, xin lỗi, hôn lễ ngày hôm nay không thể vắng mặt tôi.
Ít nhất, vẫn còn Tiểu Minh đứng chờ cô bên ngoài để đưa bó hoa cưới. Cô không thể để con phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Lương Tinh Trần rũ mắt từ trên cao nhưng cô. Cô thật sự rất xinh đẹp, vẻ ngoài trong trẻo nội tâm lại sắt đá. Cô đá anh ta không thương tiếc. Lần đầu tiên anh ta có cảm xúc với một cô gái mãnh liệt như vậy, nhưng anh ta tôn trọng lựa chọn của cô.
- Được rồi. Vậy… chúc em hạnh phúc. Nếu hắn ta có làm tổn thương em thì hãy chạy về phía tôi, ít nhất tôi sẽ che chở cho em.
Phía dưới của Hiên Di co bóp kịch liệt, cô chỉ muốn đẩy anh ra khỏi người.
Chu Dạ Quân cũng nhăn mày lau mồ hôi trên trán, có lẽ vào quá bất ngờ nên cả hai đều bị phía dưới của người kia gây cảm giác mạnh.
Cũng đã lâu anh không được nếm khoái cảm này, anh ghé sát tai cô, giọng trầm đục:
- Thả lỏng ra, từ từ sẽ hết đau, em làm tôi suýt nữa thì…
Anh không nói nữa, để cô tự hiểu.
Hiên Di cựa nhẹ mình rồi ôm chắc cổ anh, móng tay cô cào cấu vào da thịt màu đồng rắn chắc của anh.
- Đừng nhiều lời, nhanh lên để bà đây còn nghỉ.
- Khổng! Hiên! Di! Dạo này em ăn gan hùm đúng không?
Vừa nói Dạ Quân vừa thúc từng đợt thật mạnh bạo vào sâu bên trong cô. Âm thanh “bạch bạch” ái muội vang vọng trong nhà tắm hoà cùng tiếng nước róc rách như kéo dài vô tận.
Hiên Di từ đau đớn cũng dần dần có được khoái cảm, cô kìm giọng rên khẽ:
- Ưm… ư… hức…
- Mở miệng ra rên to lên cho tôi.
Anh ra lệnh.
- A… a…
- Kêu tên tôi như trước.
- Anh Quân, anh Quân… ưm… Quân…
Nhưng bây giờ cô lại không sợ anh như trước nữa, cũng chẳng biết vì sao, ở bên anh bây giờ cô cảm thấy an toàn hơn hết. Cô không kìm giọng nữa chính là vì cô thực sự thấy thoải mái.
Tuy nhiên cô và anh cũng không còn như trước nữa, trải qua nhiều biến cố khiến cô phải chừa ra một đường lui cho mình.
Chu Dạ Quân vô cùng hài lòng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng đặt đứng lên cạnh bồn tắm, hai tay cô chống lên thành bồn. Anh đỡ eo cô rồi bắt đầu đưa vật thô cứng vào từ từ rồi tăng dần tốc độ.
Anh làm cô thật lâu, rất nhiều tư thế, có cả những tư thế trước nay chưa từng thử. Rồi sau một tiếng gầm trong cuống họng, anh xuất ra trên bụng cô, cả hai ôm nhau nằm trong nhà tắm một lúc. Anh đứng dậy tắm sơ qua người cả hai rồi quấn khăn bế cô vào phòng.
Hiên Di vì mệt quá nên đã ngủ thiếp đi.
………..
Ngày cưới của hai người diễn ra rất long trọng, khách mời hầu hết đều là những tai to mặt lớn trong giới chính trị và kinh doanh.
Trong phòng chờ cô dâu.
- Thưa phu nhân, có một tên lạ mặt kêu là người quen của cô cứ đòi vào gặp cô. Tôi đã cho bảo vệ đuổi anh ra đi nhưng anh ta nhất quyết không chịu đi. Anh ta đe dọa Lương gia sẽ sa thải chúng tôi. Cô có nghĩ nên báo cho thượng tướng biết chuyện này không ạ?
Lương gia ư?
Lương Tinh Trần!
Anh ta muốn gặp cô làm gì?
Nhưng niệm tình là người quen, hơn hết cô biết anh ta sẽ không làm hại cô nên đã cho người để anh ta vào.
Lương gia cũng là một trong những gia tộc được mời đến dự hôn lễ.
Khi nghe tin Chu Dạ Quân kết hôn cùng Hiên Di, Lương Tinh Trần không tin vào tai mình. Chẳng phải lúc trước cô nói họ là anh em ư? Sao bây giờ có thể kết hôn?
Anh ta thật sự muốn gặp cô để hỏi cho ra lẽ nhưng từ ngày anh ta đi cùng cô thì cô chưa rời khỏi Chu gia thêm một lần nào nữa.
Đến hôm nay, Lương Tinh Trần cùng em gái đại diện cho Lương gia đến dự tiệc thì anh ta đa bỏ em gái lại chạy đi hỏi phòng chờ cô đâu ở đâu.
Người đầy tiên khiến anh ta rung động sao có thể kết hôn dễ dàng như thế được!
Anh ta đi vào phòng chờ trong trạng thái đang sửa soạn lại quần áo vừa giằng co với bảo vệ.
- Hiên Di!
- Tôi đây.
- Tại sao em lại kết hôn với anh trai của em?
Đội ngũ make up và làm tóc cho cô dâu đứng đó hóng chuyện đều bị Hiên Di đuổi ra.
Không còn ai khác, Lương Tinh Trần đi tới gần cô, đặt tay lên bờ vai trắng muốt tinh khôi lộ ra trong bộ váy cưới hàng tỉ, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi lại:
- Nói đi, tại sao em lại kết hôn với người mà DM gọi là anh trai?
Hiên Di không hề trốn tránh:
- Dạ Quân không phải anh trai ruột của tôi.
- Nhưng em… có tình cảm với hắn không? Hay là do hắn ép buộc em?
Cô thoáng chột dạ, rồi gạt tay anh ta ra di chuyển hướng nhìn:
- Đều không liên quan đến anh.
- Không. Phải liên quan. Hiên Di, nói đi, em có cảm giác gì với tôi không?
Cô nghiêng đầu khó hiểu nhìn Lương Tinh Trần:
- Ý anh là gì?
Lương Tinh Trần thật muốn gõ cái đầu nhỏ của cô, đôi lúc thông minh, đôi lúc lại ngu ngơ như bây giờ.
- Đều không quan trọng. Bây giờ, chỉ cần em gật đầu, tôi sẽ đưa em đi cùng tôi.
- Anh Lương, tôi thật sự không hiểu anh có ý gì. Nhưng ý tốt của anh tôi xin nhận, xin lỗi, hôn lễ ngày hôm nay không thể vắng mặt tôi.
Ít nhất, vẫn còn Tiểu Minh đứng chờ cô bên ngoài để đưa bó hoa cưới. Cô không thể để con phải chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Lương Tinh Trần rũ mắt từ trên cao nhưng cô. Cô thật sự rất xinh đẹp, vẻ ngoài trong trẻo nội tâm lại sắt đá. Cô đá anh ta không thương tiếc. Lần đầu tiên anh ta có cảm xúc với một cô gái mãnh liệt như vậy, nhưng anh ta tôn trọng lựa chọn của cô.
- Được rồi. Vậy… chúc em hạnh phúc. Nếu hắn ta có làm tổn thương em thì hãy chạy về phía tôi, ít nhất tôi sẽ che chở cho em.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương