Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát
Chương 53: Trả lại cho cậu
- Hiên Di à, cậu ở đâu?
Tử Yên trong bộ váy trắng ngắn ngang đầu gối hớt hải chạy vào trong sân bay, miệng còn không ngưng gọi tên bạn thân của mình.
Hiên Di vẫn ngồi chờ đợi chuyến bay bị delay liền đứng bật dậy, quay đầu tìm kiếm người phát ra âm thanh.
- Mình ở đây!
Tử Yên cười tươi chạy đến bên cô:
- Thật may vẫn còn kịp.
Hiên Di thấy mắt bạn mình còn vương giọt lệ, chắc hẳn cô ấy vừa mới khóc xong, vội vàng đưa tay lau đi.
- Mình đã bảo là không được đến tiễn mình mà. Mình đi rồi sẽ về, cậu đừng lo lắng quá.
Cô ấy lắc đầu:
- Không phải.
Hiên Di nghiêng đầu hỏi:
- Thế thì chuyện gì?
Cùng lúc đó tiếng phát thanh trong sân bay vang lên, cuối chuyến bay của cô cũng chuẩn bị cất cánh.
Sợ không kịp, Hiên Di vội kéo theo hành lý định nói lời tạm biệt cuối cùng thì bị Tử Yên kéo lại, cô ấy chỉ nói duy nhất một câu rồi quay người chạy về hướng cửa vào máy bay.
- Mình đổi ý rồi, mình sẽ là người đi Đức, hạnh phúc đó vốn không phải của mình, mình trả cho cậu.
Ẩn ý trong câu nói của Tử Yên mãi về sau cô vẫn chưa hiểu được, nhưng Tử Yên muốn đi cô không thể ngăn, lo lắng gọi với theo:
- Cậu không mang theo gì ư?
Tử Yên lấy từ đâu ra một chiếc blackcard giơ giơ lên rồi khuất dạng trong dòng người tấp nập.
Hiên Di bất lực bật cười:
- Thật là.
Cô cứ nghĩ Chu Dạ Quân biết và sẽ đợi Tử Yên chơi chán rồi quay về. Dù sao thì cô ấy vẫn là một tiểu thư sống trong nhung lụa, muốn trải nghiệm nhiều thứ cũng là điều đương nhiên.
Còn ngành y vốn không phải ước mơ của cô, cô theo học vì nguyện vọng của cha mẹ ruột. Cô tặc lưỡi quay về, đợi một thời gian nữa rồi lại đi. Cô không thể sống cùng người mình yêu dưới một mái nhà trên danh nghĩa anh trai nhiều hơn nữa, cô sợ là càng nhìn thấy anh lâu cô lại càng không nỡ.
Trong lúc Hiên Di ngồi trong taxi trên đường về thì điện thoại trong tay bỗng rung lên, trên màn hình hiện tên cuộc gọi đến là “anh”. Cô bắt máy.
- Anh gọi gì em?
Đầu dây bên kia nhe rõ được sự bất ngờ lẫn lo lắng:
- Em… vẫn còn sống đúng không, Tiểu Hiên Di? Anh không nghe lầm chứ?
- Anh bị sao vậy? Em chết thì lấy ai trả lời điện thoại của anh?
- Nhưng anh nghe nói chuyến bay của em phát nổ trên không mà?
Hiên Di cười phá lên:
- Haha, anh thật giỏi tưởng tượng.
- Lạ vậy? Các trang tin tức đều bắt đầu đưa tin hết rồi.
Lúc này cô mới nhận thấy sự tình không bình thường, liền lên mạng đọc những tin tức mới nhất.
Đúng thật Chu Dạ Quân không nói dối, chuếcmasy bay mà vốn dĩ cô đang ở trên đó đã phát nổ trên không trung, được dự là không ai còn sống sót.
Tim cô như nhảy ra ngoài lồng ngực, gương mặt nhỏ tái mét lại, run run nói với tài xế:
- Bác tài, quay lại sân bay.
Một lúc sau Hiên Di đã trở lại sân bay. Khi này trong sân bay rất hỗn loạn, bảo an hoạt động hết công suất.
- Xin mọi người chú ý, đó chỉ là sự cố không đáng có.
Hiên Di lách vào trong đám đông để vào bên trong, cô muốn tìm người phụ trách hỏi cho ra lẽ.
Cũng có một vài người thân của người gặp nạn ở tại sân bay gào khóc đòi công bằng. Người phụ trách đang đứng giữa đám đông cúi đầu hối lỗi:
- Tôi thay mặt công ty gửi lời xin lỗi tới mọi người, sự cố này chúng tôi cũng không mong muốn, phía công ty sẽ chịu trách nhiệm với mọi người sau.
Một vài người trong số đó hét lên:
- Chết rồi, chết hết rồi thì chịu trách nhiệm cái gì nữa?
Chu Dạ Quân không biết từ đâu chạy tới ôm Hiên Di vào lòng. Lúc này tâm trí cô đang rất hỗn loạn nên không thể cảm nhận được nhịp tim anh đập rất mạnh.
- Em không sao là tốt rồi, tại sao lại khóc?
Từng giọt nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt cô:
- Tử Yên, Tử Yên… cậu ấy ở trên đó.
Chu Dạ Quân như không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Tử Yên á, cô ấy trên đó làm gì?
- Giờ không phải là lúc để nói, anh mai đưa em đến hiện trường đi, nhỡ đâu cậu ấy còn sống thì sao?
Nhưng sự thật rất phũ phàng, toàn bộ người trên chiếc máy bay đều thiệt mạng, giờ chỉ còn là đống sắt vụn xen lẫn tro tàn, khói vẫn bốc lên nghi ngút.
Cảnh sát ở khu vực này ngăn không cho người dân chạy vào hiện trường, chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào.
Hiên Di ngồi phịch xuống đất, tự lấy tay tát vào má mình.
Chu Dạ Quân ngăn lại, đem cô ôm chặt vào lòng.
Cô lại đẩy anh ra, tát mạnh vào má anh:
- Tại sao anh lại cho cô ấy đi?
- Anh không biết cô ấy muốn làm gì cả.
- Đừng có nói dối, anh chọc giận cô ấy đúng không? Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
- Này Tiểu Hiên Di.
Anh gằn giọng:
- Hãy nhớ em mới là người vốn dĩ phải ở trên chuyến bay đó, anh mới là người nên trách em.
Hiên Di bị sốc nên tinh thần vẫn chưa thể tỉnh táo, cô vẫn một mực nói những lời đay nghiến với anh, thậm chí cô còn nói anh chết đi.
Chu Dạ Quân vốn dĩ định trấn an cô nhưng chưa kịp làm gì cô đã ngất đi.
Khi tỉnh dậy cô lại nhân lúc không có người rồi dùng dao cắt tay tự tử.
Cũng may phát hiện ra sớm nên cứu được.
Vì việc này nên Chu Dạ Quân rất hận cô, hận cô không lo cho mình, không nghĩ cho anh cho nên đã phát sinh vài việc ngoài ý muốn dẫn đến sai lầm sau này.
Tử Yên trong bộ váy trắng ngắn ngang đầu gối hớt hải chạy vào trong sân bay, miệng còn không ngưng gọi tên bạn thân của mình.
Hiên Di vẫn ngồi chờ đợi chuyến bay bị delay liền đứng bật dậy, quay đầu tìm kiếm người phát ra âm thanh.
- Mình ở đây!
Tử Yên cười tươi chạy đến bên cô:
- Thật may vẫn còn kịp.
Hiên Di thấy mắt bạn mình còn vương giọt lệ, chắc hẳn cô ấy vừa mới khóc xong, vội vàng đưa tay lau đi.
- Mình đã bảo là không được đến tiễn mình mà. Mình đi rồi sẽ về, cậu đừng lo lắng quá.
Cô ấy lắc đầu:
- Không phải.
Hiên Di nghiêng đầu hỏi:
- Thế thì chuyện gì?
Cùng lúc đó tiếng phát thanh trong sân bay vang lên, cuối chuyến bay của cô cũng chuẩn bị cất cánh.
Sợ không kịp, Hiên Di vội kéo theo hành lý định nói lời tạm biệt cuối cùng thì bị Tử Yên kéo lại, cô ấy chỉ nói duy nhất một câu rồi quay người chạy về hướng cửa vào máy bay.
- Mình đổi ý rồi, mình sẽ là người đi Đức, hạnh phúc đó vốn không phải của mình, mình trả cho cậu.
Ẩn ý trong câu nói của Tử Yên mãi về sau cô vẫn chưa hiểu được, nhưng Tử Yên muốn đi cô không thể ngăn, lo lắng gọi với theo:
- Cậu không mang theo gì ư?
Tử Yên lấy từ đâu ra một chiếc blackcard giơ giơ lên rồi khuất dạng trong dòng người tấp nập.
Hiên Di bất lực bật cười:
- Thật là.
Cô cứ nghĩ Chu Dạ Quân biết và sẽ đợi Tử Yên chơi chán rồi quay về. Dù sao thì cô ấy vẫn là một tiểu thư sống trong nhung lụa, muốn trải nghiệm nhiều thứ cũng là điều đương nhiên.
Còn ngành y vốn không phải ước mơ của cô, cô theo học vì nguyện vọng của cha mẹ ruột. Cô tặc lưỡi quay về, đợi một thời gian nữa rồi lại đi. Cô không thể sống cùng người mình yêu dưới một mái nhà trên danh nghĩa anh trai nhiều hơn nữa, cô sợ là càng nhìn thấy anh lâu cô lại càng không nỡ.
Trong lúc Hiên Di ngồi trong taxi trên đường về thì điện thoại trong tay bỗng rung lên, trên màn hình hiện tên cuộc gọi đến là “anh”. Cô bắt máy.
- Anh gọi gì em?
Đầu dây bên kia nhe rõ được sự bất ngờ lẫn lo lắng:
- Em… vẫn còn sống đúng không, Tiểu Hiên Di? Anh không nghe lầm chứ?
- Anh bị sao vậy? Em chết thì lấy ai trả lời điện thoại của anh?
- Nhưng anh nghe nói chuyến bay của em phát nổ trên không mà?
Hiên Di cười phá lên:
- Haha, anh thật giỏi tưởng tượng.
- Lạ vậy? Các trang tin tức đều bắt đầu đưa tin hết rồi.
Lúc này cô mới nhận thấy sự tình không bình thường, liền lên mạng đọc những tin tức mới nhất.
Đúng thật Chu Dạ Quân không nói dối, chuếcmasy bay mà vốn dĩ cô đang ở trên đó đã phát nổ trên không trung, được dự là không ai còn sống sót.
Tim cô như nhảy ra ngoài lồng ngực, gương mặt nhỏ tái mét lại, run run nói với tài xế:
- Bác tài, quay lại sân bay.
Một lúc sau Hiên Di đã trở lại sân bay. Khi này trong sân bay rất hỗn loạn, bảo an hoạt động hết công suất.
- Xin mọi người chú ý, đó chỉ là sự cố không đáng có.
Hiên Di lách vào trong đám đông để vào bên trong, cô muốn tìm người phụ trách hỏi cho ra lẽ.
Cũng có một vài người thân của người gặp nạn ở tại sân bay gào khóc đòi công bằng. Người phụ trách đang đứng giữa đám đông cúi đầu hối lỗi:
- Tôi thay mặt công ty gửi lời xin lỗi tới mọi người, sự cố này chúng tôi cũng không mong muốn, phía công ty sẽ chịu trách nhiệm với mọi người sau.
Một vài người trong số đó hét lên:
- Chết rồi, chết hết rồi thì chịu trách nhiệm cái gì nữa?
Chu Dạ Quân không biết từ đâu chạy tới ôm Hiên Di vào lòng. Lúc này tâm trí cô đang rất hỗn loạn nên không thể cảm nhận được nhịp tim anh đập rất mạnh.
- Em không sao là tốt rồi, tại sao lại khóc?
Từng giọt nước mắt không ngừng tuôn ra từ mắt cô:
- Tử Yên, Tử Yên… cậu ấy ở trên đó.
Chu Dạ Quân như không tin vào tai mình, hỏi lại:
- Tử Yên á, cô ấy trên đó làm gì?
- Giờ không phải là lúc để nói, anh mai đưa em đến hiện trường đi, nhỡ đâu cậu ấy còn sống thì sao?
Nhưng sự thật rất phũ phàng, toàn bộ người trên chiếc máy bay đều thiệt mạng, giờ chỉ còn là đống sắt vụn xen lẫn tro tàn, khói vẫn bốc lên nghi ngút.
Cảnh sát ở khu vực này ngăn không cho người dân chạy vào hiện trường, chỉ có thể đứng từ xa nhìn vào.
Hiên Di ngồi phịch xuống đất, tự lấy tay tát vào má mình.
Chu Dạ Quân ngăn lại, đem cô ôm chặt vào lòng.
Cô lại đẩy anh ra, tát mạnh vào má anh:
- Tại sao anh lại cho cô ấy đi?
- Anh không biết cô ấy muốn làm gì cả.
- Đừng có nói dối, anh chọc giận cô ấy đúng không? Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.
- Này Tiểu Hiên Di.
Anh gằn giọng:
- Hãy nhớ em mới là người vốn dĩ phải ở trên chuyến bay đó, anh mới là người nên trách em.
Hiên Di bị sốc nên tinh thần vẫn chưa thể tỉnh táo, cô vẫn một mực nói những lời đay nghiến với anh, thậm chí cô còn nói anh chết đi.
Chu Dạ Quân vốn dĩ định trấn an cô nhưng chưa kịp làm gì cô đã ngất đi.
Khi tỉnh dậy cô lại nhân lúc không có người rồi dùng dao cắt tay tự tử.
Cũng may phát hiện ra sớm nên cứu được.
Vì việc này nên Chu Dạ Quân rất hận cô, hận cô không lo cho mình, không nghĩ cho anh cho nên đã phát sinh vài việc ngoài ý muốn dẫn đến sai lầm sau này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương