Vấy Bẩn: Yêu Không Kiểm Soát
Chương 6
Nếu để Chu Hiên Di được tự do, cô sẽ không ngần ngại mà cho cất thế giới biết thượng tướng Chu Dạ Quân chính là kẻ biến thái đáng sợ nhất.
Cô cắn răng mở mắt, sợ làm “gãy” thứ đó, cô phải dùng bàn tay đang run rẩy giúp nó thuận lợi tiến vào.
- Tốt lắm. Nhấp đi.
Cô từ từ đưa đẩy hông, Chu Dạ Quân nhìn cô không dời mắt với nụ cười nhạt trên môi. Mỗi lần di chuyển đều khiến mi tâm anh khẽ co lại. Trên khuôn mặt cô giờ đây không thể phân biệt được mồ hôi hay là nước mắt, những cơn ra vào dâng đầy sóng tình khiến cả hai đều nghiêng ngả.
Được một lúc, cả cơ thể cô gần như mất cảm giác, mệt mỏi nép vào lòng anh.
- Mệt rồi chứ?
- Ừm…
- Nhưng mà tôi chưa thỏa mãn!
Anh lại đè cô xuống giường, từng đợt thúc vào cực kì mãnh liệt, tiếng da thịt va chạm lấn át cả tiếng động cơ xe bên ngoài đường.
- A… ưm… chậm lại đi, đau quá…
Người đàn ông vẫn như một cỗ máy không ngưng nghỉ đi cho lời nỉ non ấy có biết bao nhiêu sự dày vò.
Lúc anh trút hết tinh hoa vào người cô là lúc cô đã mất đi nhận thức.
Sáng hôm sau, mặt trời đứng bóng, Chu Hiên Di mới mở được đôi mắt nặng trĩu. Bên cạnh trống không lạnh lẽo, có lẽ Chu Dạ Quân đã rời đi từ sớm.
Vậy cũng tốt!
Điều đầu tiên sau khi thức dậy của cô chính là nhắn tin xin nghỉ làm.
Cô lê lết cơ thể dường như không phải của mình ấy vào trong nhà tắm. Thông qua chiếc gương cũ kĩ in hằn dấu vết lâu năm, cô thấy mình trong gương không khác gì một cái xác di động. Mặt mũi hốc hác, thân hình gầy gò, da thịt chi chít những vết đỏ bầm. Chắc hẳn hôm qua lúc cô ngất đi Chu Dạ Quân vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Vệ sinh cá nhân xong, Chu Hiên Di lại đặt mình lên chiếc giường nhỏ nhắn. Trận kinh động hôm qua khiến nó lỏng lẻo đi bao nhiêu.
Trong lúc mơ hồ rơi vào trạng thái ngủ, tiếng chuông điện thoại bên tai lại vồ vập vang lên.
- Alo, ai vậy ạ?
- Là tôi!
- Chu Dạ Quân? Sao anh lại biết số tôi?
Đầu dây bên kia cười châm biếm:
- Gì chứ mọi thứ của cô không gì là tôi không biết.
Sau một hồi khó thở, cô hỏi tiếp:
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
- Trong ngày hôm nay lập tức thu dọn đồ đạc, tôi sẽ đến đón cô quay về nhà.
Nhiều lời muốn thốt ra lại nghe ngào trong cổ họng. Cô mà có ý phản đối, Lâm Chính Hùng chỉ e là sẽ không yên ổn. Cô không muốn ai vì cô mà rơi vào rắc rối với Chu Dạ Quân.
- Được.
Anh cúp máy cũng là lúc cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ lần nữa, cũng không có nhiều đồ đạc. Mấy năm nay đi làm cô chỉ mua một vài bộ quần áo đủ mặc, ít vật dụng linh tinh cần thiết. Dọn đồ xong cũng không có gì là mệt mỏi.
Úp một gói mì để ăn trưa, ăn xong cô tranh thủ đi sang nhà Cẩm Ly, một trong những đồng nghiệp thân thiết của cô.
- Cậu định nghỉ làm á? Sao đột ngột vậy?
- Tớ có việc riêng, mai đến công ty chuyển lời đến quản lý giúp tớ nhé.
- Ở xa lắm à?
Cô gật đầu. Vốn dĩ cũng không xa lắm nhưng vì để Chu Dạ Quân không làm khó mọi người, cô đành phải nghỉ việc.
Cô đảo mắt nhìn quanh nhà Cẩm Ly, rồi thất vọng thu mắt về.
- À chồng tớ đưa Tiểu Minh đi xem phim, chắc phải hơn một giờ nữa mới về. Giờ chúng ta đi chợ, lát về nấu một bữa cơm chia tay luôn.
Chu Hiên Di thở dài, cô lấy trong túi xách một phong bì không dày cũng không mỏng, là tiền tích góp mấy năm nay của cô, dặn dò:
- Tớ không có thời gian. Khi nào rảnh tớ sẽ đến thăm Tiểu Minh. Vất vả cho cậu rồi.
- Hiên Di, tớ đủ khả năng mà, cậu cầm lấy tiền mà đi đường.
- Yên tâm, tớ vẫn còn tiền.
Cô tự hào vỗ vỗ vào túi xách mặc dù bên trong chỉ còn vài đồng lẻ để bắt xe bus đi về.
Về đến nhà trọ trời cũng đã nhá nhem. Bên ngoài cổng trọ cũ kĩ là hàng xe Cadillac đen bóng mà nhìn vào cô đã biết đó là của ai.
Đi vào trong trọ với hàng chục ánh mắt như hổ đói, bên trong phòng của cô chính là con hổ dữ tợn nhất.
- Đi đâu giờ này mới về?
- Đi mua chút đồ.
Cô không buồn để cho Chu Dạ Quân một ánh mắt, thẳng tắp đi vào trong phòng thì bị gọi lại.
- Khổng Hiên Di, cô đứng yên đấy cho tôi.
Chu Hiên Di đứng lại, cứng nhắc nhìn anh.
- Tôi phải vào trong lấy đồ ra.
- Chuyện đó không phải của cô, chuyện của cô là cái này.
Trong tay anh là một vỉ thuốc màu trắng sữa.
- Tôi để ở trên bàn, tại sao cô không uống? Tôi không muốn một kẻ như cô mang cốt nhục nhà họ Chu, biết chưa?
- À, xin lỗi tôi không chú ý.
Cô đi tới cầm lấy vỉ thuốc lấy ra hai viên bỏ vào miệng nuốt xuống mà không cần nước. Vị đắng của thuốc có là gì so với vị đắng số phận của cô, huống hồ thuốc tránh thai này cô đã quá quen thuộc.
Chu Dạ Quân nhìn cô đầy sự căm ghét, hất cằm:
- Đi thôi.
Chu Hiên Di siết chặt nắm tay đi theo sau lưng anh, cùng anh ngồi lên chiếc Maybach nổi bật nhất trong dàn xe.
Đoàn xe cứ thế lao vun vút cho đến khi trời tối hẳn.
Trong xe, không khí ngột ngạt đến khó tả, cô và anh đều nhìn ra ngoài cửa xe, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Thượng tướng, ngài có điện thoại.
- Xem là ai.
- Lục Cảnh Minh ạ.
- Mở nghe đi.
Kết nối âm thanh…
- Dạ Quân, cậu không đến dự tiệc sao?
- Không rảnh.
- Tiệc này tôi mở vì cậu, nhân vật chính sao lại vắng mặt được. Này, ở đây có nhiều thứ thú vị lắm, ở trong quân đội nhiều năm, cậu nên thử. Còn có…
Tút, tút, tút…
- Bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?
- Về nhà.
- Rõ.
- Lục Cảnh Minh lại gọi tới.
- Ngắt máy đi.
Nhưng có vẻ tên kia không biết điều, cứ gọi liên tục vào số của anh.
- Thưa…
- Quay xe đi, đến khách sạn nhà họ Lục.
Cô cắn răng mở mắt, sợ làm “gãy” thứ đó, cô phải dùng bàn tay đang run rẩy giúp nó thuận lợi tiến vào.
- Tốt lắm. Nhấp đi.
Cô từ từ đưa đẩy hông, Chu Dạ Quân nhìn cô không dời mắt với nụ cười nhạt trên môi. Mỗi lần di chuyển đều khiến mi tâm anh khẽ co lại. Trên khuôn mặt cô giờ đây không thể phân biệt được mồ hôi hay là nước mắt, những cơn ra vào dâng đầy sóng tình khiến cả hai đều nghiêng ngả.
Được một lúc, cả cơ thể cô gần như mất cảm giác, mệt mỏi nép vào lòng anh.
- Mệt rồi chứ?
- Ừm…
- Nhưng mà tôi chưa thỏa mãn!
Anh lại đè cô xuống giường, từng đợt thúc vào cực kì mãnh liệt, tiếng da thịt va chạm lấn át cả tiếng động cơ xe bên ngoài đường.
- A… ưm… chậm lại đi, đau quá…
Người đàn ông vẫn như một cỗ máy không ngưng nghỉ đi cho lời nỉ non ấy có biết bao nhiêu sự dày vò.
Lúc anh trút hết tinh hoa vào người cô là lúc cô đã mất đi nhận thức.
Sáng hôm sau, mặt trời đứng bóng, Chu Hiên Di mới mở được đôi mắt nặng trĩu. Bên cạnh trống không lạnh lẽo, có lẽ Chu Dạ Quân đã rời đi từ sớm.
Vậy cũng tốt!
Điều đầu tiên sau khi thức dậy của cô chính là nhắn tin xin nghỉ làm.
Cô lê lết cơ thể dường như không phải của mình ấy vào trong nhà tắm. Thông qua chiếc gương cũ kĩ in hằn dấu vết lâu năm, cô thấy mình trong gương không khác gì một cái xác di động. Mặt mũi hốc hác, thân hình gầy gò, da thịt chi chít những vết đỏ bầm. Chắc hẳn hôm qua lúc cô ngất đi Chu Dạ Quân vẫn chưa chịu buông tha cho cô.
Vệ sinh cá nhân xong, Chu Hiên Di lại đặt mình lên chiếc giường nhỏ nhắn. Trận kinh động hôm qua khiến nó lỏng lẻo đi bao nhiêu.
Trong lúc mơ hồ rơi vào trạng thái ngủ, tiếng chuông điện thoại bên tai lại vồ vập vang lên.
- Alo, ai vậy ạ?
- Là tôi!
- Chu Dạ Quân? Sao anh lại biết số tôi?
Đầu dây bên kia cười châm biếm:
- Gì chứ mọi thứ của cô không gì là tôi không biết.
Sau một hồi khó thở, cô hỏi tiếp:
- Anh gọi tôi có chuyện gì?
- Trong ngày hôm nay lập tức thu dọn đồ đạc, tôi sẽ đến đón cô quay về nhà.
Nhiều lời muốn thốt ra lại nghe ngào trong cổ họng. Cô mà có ý phản đối, Lâm Chính Hùng chỉ e là sẽ không yên ổn. Cô không muốn ai vì cô mà rơi vào rắc rối với Chu Dạ Quân.
- Được.
Anh cúp máy cũng là lúc cô thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ lần nữa, cũng không có nhiều đồ đạc. Mấy năm nay đi làm cô chỉ mua một vài bộ quần áo đủ mặc, ít vật dụng linh tinh cần thiết. Dọn đồ xong cũng không có gì là mệt mỏi.
Úp một gói mì để ăn trưa, ăn xong cô tranh thủ đi sang nhà Cẩm Ly, một trong những đồng nghiệp thân thiết của cô.
- Cậu định nghỉ làm á? Sao đột ngột vậy?
- Tớ có việc riêng, mai đến công ty chuyển lời đến quản lý giúp tớ nhé.
- Ở xa lắm à?
Cô gật đầu. Vốn dĩ cũng không xa lắm nhưng vì để Chu Dạ Quân không làm khó mọi người, cô đành phải nghỉ việc.
Cô đảo mắt nhìn quanh nhà Cẩm Ly, rồi thất vọng thu mắt về.
- À chồng tớ đưa Tiểu Minh đi xem phim, chắc phải hơn một giờ nữa mới về. Giờ chúng ta đi chợ, lát về nấu một bữa cơm chia tay luôn.
Chu Hiên Di thở dài, cô lấy trong túi xách một phong bì không dày cũng không mỏng, là tiền tích góp mấy năm nay của cô, dặn dò:
- Tớ không có thời gian. Khi nào rảnh tớ sẽ đến thăm Tiểu Minh. Vất vả cho cậu rồi.
- Hiên Di, tớ đủ khả năng mà, cậu cầm lấy tiền mà đi đường.
- Yên tâm, tớ vẫn còn tiền.
Cô tự hào vỗ vỗ vào túi xách mặc dù bên trong chỉ còn vài đồng lẻ để bắt xe bus đi về.
Về đến nhà trọ trời cũng đã nhá nhem. Bên ngoài cổng trọ cũ kĩ là hàng xe Cadillac đen bóng mà nhìn vào cô đã biết đó là của ai.
Đi vào trong trọ với hàng chục ánh mắt như hổ đói, bên trong phòng của cô chính là con hổ dữ tợn nhất.
- Đi đâu giờ này mới về?
- Đi mua chút đồ.
Cô không buồn để cho Chu Dạ Quân một ánh mắt, thẳng tắp đi vào trong phòng thì bị gọi lại.
- Khổng Hiên Di, cô đứng yên đấy cho tôi.
Chu Hiên Di đứng lại, cứng nhắc nhìn anh.
- Tôi phải vào trong lấy đồ ra.
- Chuyện đó không phải của cô, chuyện của cô là cái này.
Trong tay anh là một vỉ thuốc màu trắng sữa.
- Tôi để ở trên bàn, tại sao cô không uống? Tôi không muốn một kẻ như cô mang cốt nhục nhà họ Chu, biết chưa?
- À, xin lỗi tôi không chú ý.
Cô đi tới cầm lấy vỉ thuốc lấy ra hai viên bỏ vào miệng nuốt xuống mà không cần nước. Vị đắng của thuốc có là gì so với vị đắng số phận của cô, huống hồ thuốc tránh thai này cô đã quá quen thuộc.
Chu Dạ Quân nhìn cô đầy sự căm ghét, hất cằm:
- Đi thôi.
Chu Hiên Di siết chặt nắm tay đi theo sau lưng anh, cùng anh ngồi lên chiếc Maybach nổi bật nhất trong dàn xe.
Đoàn xe cứ thế lao vun vút cho đến khi trời tối hẳn.
Trong xe, không khí ngột ngạt đến khó tả, cô và anh đều nhìn ra ngoài cửa xe, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Thượng tướng, ngài có điện thoại.
- Xem là ai.
- Lục Cảnh Minh ạ.
- Mở nghe đi.
Kết nối âm thanh…
- Dạ Quân, cậu không đến dự tiệc sao?
- Không rảnh.
- Tiệc này tôi mở vì cậu, nhân vật chính sao lại vắng mặt được. Này, ở đây có nhiều thứ thú vị lắm, ở trong quân đội nhiều năm, cậu nên thử. Còn có…
Tút, tút, tút…
- Bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?
- Về nhà.
- Rõ.
- Lục Cảnh Minh lại gọi tới.
- Ngắt máy đi.
Nhưng có vẻ tên kia không biết điều, cứ gọi liên tục vào số của anh.
- Thưa…
- Quay xe đi, đến khách sạn nhà họ Lục.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương