Vết Thương Ẩn
Chương 2: Hợp Đồng Hôn Nhân
Cứ đêm đến. Không hiểu sao cô thấy mình, đời sống của mình buồn đến thế. Ngồi trong một góc u quạnh trong phòng và nghĩ về những chuyện đã xảy ra với bản thân.
Dường như ngày ngày trôi qua đều thật mệt mỏi. Không thể dừng hành hạ cuộc sống của cô được hay sao?
Cô đang có cảm giác cả thế giới đều đang chống lại mình! Mọi cố gắng và nỗ lực bấy lâu nay đều trở về con số 0. Thật vô cùng mệt mỏi!
Điều bất ngờ nhất của cuộc sống đó là: Nỗi đau luôn đến từ những người ta tin tưởng nhất. Hai chữ gia đình này vốn dĩ không dành cho cô có phải không?
Mỗi đêm tối đến Đường Di đều ngồi co ro tự ôm lấy bản thân rồi suy nghĩ đến những điều tiêu cực, và suy nghĩ về những việc đã xảy ra đối với cô.
[... ]
Thấm thoát đã đến ngày diễn ra hôn lễ, do Âu gia là một gia tộc lớn nên về phần vấy áo cô dâu chú rể, từng khâu đều có nhà thiết kế riêng làm. Mọi việc đều diễn ra một cách thuận lợi cho đến khi cô được cha dắt tay ra đến lễ đường, ánh mắt cô va phải thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt lạnh lùng của Âu Tư Đình.
Cô run rẩy đầy sợ hãi, vì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông và sau buổi lễ này sẽ là chồng cô.
- Mày về đấy nhớ nói tốt về nhà một chút, đừng có mà mách lẻo, để tao mà biết là mày không yên thân với tao.
Cha cô vờ nắm tay nhưng thật ra là đang nhéo vào tay cô rồi nhã ra từng câu nói.
Hôn lễ diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt đến muốn bứt người.
Buổi lễ kết thúc, Đường Di được đưa về biệt thự nhà Âu gia, cô ngồi trên xe mà ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài quan sát những cảnh vật.
Chạy một lúc lâu cũng đến nơi. Trợ lý Lâm nhanh tay nhanh chân bước xuống xe mở cửa cho cô.
- Thiếu phu nhân, mời!.
Lâm Nặc kính cẩn vừa nói vừa dang tay ra mời Đường Di xuống xe.
Âu lão gia và Âu phu nhân cũng vừa về tới, bà Âu nhanh chân bước đến phía Đường Di mà cười tươi rói:
- Tiểu Di kể từ hôm nay đây là ngôi nhà thứ hai của con.
Cô phải trầm trồ với lời nói của bà, nhưng đa phần thì thấy tủi thân nhiều hơn phần hết.
- Thật... thật ạ.
Bà Âu nghe con dâu mình nói chuyện với cái giọng trong trẻo đáng yêu bà không khỏi véo vào má cô mà cưng nựng.
- Đương nhiên rồi. Con là vợ của con trai mẹ, thì đây cũng là nhà của con.
- Thôi hai mẹ con mình vào nhà, rồi mình nói chuyện tiếp.
Nói là làm Âu phu nhân nắm tay Đường Di đi thẳng vào nhà mà bỏ lại ông chồng của mình đang muốn khóc dở. Có con dâu cái rồi quên ông chồng này luôn.
Coi bộ từ nay vị trí của ông Âu và con trai sẽ thất thế lắm đây.
Trong căn phòng rộng với thiết kế trắng đen khá đơn giản nhưng các vật dụng trong phòng toàn những phiên bản giới hạn và những loại chỉ có đại gia mới vớ nổi.
Lúc hôn lễ kết thúc anh nói có việc nên ở lại sử lý một chút rồi về sau.
Cô đã thay ra bộ váy cưới bằng một bộ đầm ngủ đơn giản.
Đường Di ngồi thẫn thờ mà nhìn ra cửa sổ. Thật không tin được, cô hiện tại đã có chồng rồi cơ đấy.
Cô tự cười chế giễu bản thân mình thật thảm hại làm sao.
Ngồi thẫn thờ mà cô không biết cánh cửa vừa được mở ra, một thân ảnh cao lớn bước đến phía cô đang ngồi.
- Bộ ngoài đấy đẹp lắm à.
Cô nghe giọng nói ngay sát bên tai, theo phản xạ mà giật mình né tránh, nhưng không may đầu cô lại va vào cái thành cửa sổ vừa nãy cô mở ra.
- A!.
Cái này gọi là pha tự hủy đi vào lòng đất của Đường Di.
Anh cũng hoảng hồn theo, Anh chỉ mới nói có câu mà cô phản xạ mạnh như vậy rồi ư!
Đường Di ôm chặt đầu vẻ mặt đầy đau đớn.
Anh cũng biết mình đã hù cô hoảng nên hạ giọng hỏi thăm.
- Có sao không?
Cô bình tĩnh lại rồi gật gật đầu. Nhưng chỉ có cô mới cảm nhận được, cảm giác lúc này nó nhức nhức cái đầu.
Một lúc sau... Âu Tư Đình đưa đến trước mặt của Đường Di một bản hợp đồng.
- Hợp đồng hôn nhân. Tôi và cô điều không có tình cảm với nhau, vì gia đình ép buộc nên sẽ kí hợp đồng này trong vòng hai năm rồi chúng ta ly hôn.
- Cô thấy sao?
Cô đờ người ra một lúc nhưng cũng nhanh lấy lại ý thức trước câu nói của anh.
Cô biết bản thân cô chưa bao giờ được trọn vẹn một thứ gì cả, và cuộc hôn nhân này cũng không ngoại lệ.
Cô cười giễu rồi lấy bút không nhưng nhượng mà kí vào bản hợp đồng một cách nhanh gọn.
Âu Tư Đình thấy cô vẫn chưa đọc điều kiện trong bản hợp đồng mà đã kí thì có chút tò mò mà hỏi:
- Cô không đọc xem thử sao?
- Không cần.
Thật ra cô có đọc cũng trả thể làm gì được, bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, thứ cần đối mặt cô vẫn sẽ đối mặt dù biết nó có chông gai thế nào thì cũng chỉ có một thân cô tự đối mặt.
- Ngày mai tôi và cô về nhà riêng.
Cô nghe rồi cũng không có biểu cảm gì trên khuôn mặt mà trực tiếp gật đầu.
Thấy cô gật đầu anh cũng không nói gì nữa mà đi vào phòng tắm cho thoải mái.
Anh đi vào phòng tắm cô mới trở lại chính con người thật của mình, cô ngồi co ro ôm lấy mình mà thở ra từng hơi thở mệt mỏi. Cuộc đời này không biết còn bao nhiêu chông gai đây, kiệt sức quá đi mất.
Cô lại rơi vào dòng trạng thái suy nghĩ tiêu cực, nhưng rồi cũng nhanh trở lại thành một con người khác khi anh bước ra.
- Cô ngủ ở trên giường đi, tôi ngủ sofa.
Đường Di rất nghe lời, không nói gì mà trực tiếp nằm xuống rồi trùm bích đầu bích cổ.
Nhưng không ai biết, cô làm thế thì mới che đậy được cảm xúc thật của bản thân mà không ai nhìn thấy.
Anh cũng không vòng vo mà đi đến sofa nằm xuống.
Dường như ngày ngày trôi qua đều thật mệt mỏi. Không thể dừng hành hạ cuộc sống của cô được hay sao?
Cô đang có cảm giác cả thế giới đều đang chống lại mình! Mọi cố gắng và nỗ lực bấy lâu nay đều trở về con số 0. Thật vô cùng mệt mỏi!
Điều bất ngờ nhất của cuộc sống đó là: Nỗi đau luôn đến từ những người ta tin tưởng nhất. Hai chữ gia đình này vốn dĩ không dành cho cô có phải không?
Mỗi đêm tối đến Đường Di đều ngồi co ro tự ôm lấy bản thân rồi suy nghĩ đến những điều tiêu cực, và suy nghĩ về những việc đã xảy ra đối với cô.
[... ]
Thấm thoát đã đến ngày diễn ra hôn lễ, do Âu gia là một gia tộc lớn nên về phần vấy áo cô dâu chú rể, từng khâu đều có nhà thiết kế riêng làm. Mọi việc đều diễn ra một cách thuận lợi cho đến khi cô được cha dắt tay ra đến lễ đường, ánh mắt cô va phải thân ảnh cao lớn cùng khuôn mặt lạnh lùng của Âu Tư Đình.
Cô run rẩy đầy sợ hãi, vì đây cũng là lần đầu tiên cô gặp người đàn ông và sau buổi lễ này sẽ là chồng cô.
- Mày về đấy nhớ nói tốt về nhà một chút, đừng có mà mách lẻo, để tao mà biết là mày không yên thân với tao.
Cha cô vờ nắm tay nhưng thật ra là đang nhéo vào tay cô rồi nhã ra từng câu nói.
Hôn lễ diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt đến muốn bứt người.
Buổi lễ kết thúc, Đường Di được đưa về biệt thự nhà Âu gia, cô ngồi trên xe mà ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài quan sát những cảnh vật.
Chạy một lúc lâu cũng đến nơi. Trợ lý Lâm nhanh tay nhanh chân bước xuống xe mở cửa cho cô.
- Thiếu phu nhân, mời!.
Lâm Nặc kính cẩn vừa nói vừa dang tay ra mời Đường Di xuống xe.
Âu lão gia và Âu phu nhân cũng vừa về tới, bà Âu nhanh chân bước đến phía Đường Di mà cười tươi rói:
- Tiểu Di kể từ hôm nay đây là ngôi nhà thứ hai của con.
Cô phải trầm trồ với lời nói của bà, nhưng đa phần thì thấy tủi thân nhiều hơn phần hết.
- Thật... thật ạ.
Bà Âu nghe con dâu mình nói chuyện với cái giọng trong trẻo đáng yêu bà không khỏi véo vào má cô mà cưng nựng.
- Đương nhiên rồi. Con là vợ của con trai mẹ, thì đây cũng là nhà của con.
- Thôi hai mẹ con mình vào nhà, rồi mình nói chuyện tiếp.
Nói là làm Âu phu nhân nắm tay Đường Di đi thẳng vào nhà mà bỏ lại ông chồng của mình đang muốn khóc dở. Có con dâu cái rồi quên ông chồng này luôn.
Coi bộ từ nay vị trí của ông Âu và con trai sẽ thất thế lắm đây.
Trong căn phòng rộng với thiết kế trắng đen khá đơn giản nhưng các vật dụng trong phòng toàn những phiên bản giới hạn và những loại chỉ có đại gia mới vớ nổi.
Lúc hôn lễ kết thúc anh nói có việc nên ở lại sử lý một chút rồi về sau.
Cô đã thay ra bộ váy cưới bằng một bộ đầm ngủ đơn giản.
Đường Di ngồi thẫn thờ mà nhìn ra cửa sổ. Thật không tin được, cô hiện tại đã có chồng rồi cơ đấy.
Cô tự cười chế giễu bản thân mình thật thảm hại làm sao.
Ngồi thẫn thờ mà cô không biết cánh cửa vừa được mở ra, một thân ảnh cao lớn bước đến phía cô đang ngồi.
- Bộ ngoài đấy đẹp lắm à.
Cô nghe giọng nói ngay sát bên tai, theo phản xạ mà giật mình né tránh, nhưng không may đầu cô lại va vào cái thành cửa sổ vừa nãy cô mở ra.
- A!.
Cái này gọi là pha tự hủy đi vào lòng đất của Đường Di.
Anh cũng hoảng hồn theo, Anh chỉ mới nói có câu mà cô phản xạ mạnh như vậy rồi ư!
Đường Di ôm chặt đầu vẻ mặt đầy đau đớn.
Anh cũng biết mình đã hù cô hoảng nên hạ giọng hỏi thăm.
- Có sao không?
Cô bình tĩnh lại rồi gật gật đầu. Nhưng chỉ có cô mới cảm nhận được, cảm giác lúc này nó nhức nhức cái đầu.
Một lúc sau... Âu Tư Đình đưa đến trước mặt của Đường Di một bản hợp đồng.
- Hợp đồng hôn nhân. Tôi và cô điều không có tình cảm với nhau, vì gia đình ép buộc nên sẽ kí hợp đồng này trong vòng hai năm rồi chúng ta ly hôn.
- Cô thấy sao?
Cô đờ người ra một lúc nhưng cũng nhanh lấy lại ý thức trước câu nói của anh.
Cô biết bản thân cô chưa bao giờ được trọn vẹn một thứ gì cả, và cuộc hôn nhân này cũng không ngoại lệ.
Cô cười giễu rồi lấy bút không nhưng nhượng mà kí vào bản hợp đồng một cách nhanh gọn.
Âu Tư Đình thấy cô vẫn chưa đọc điều kiện trong bản hợp đồng mà đã kí thì có chút tò mò mà hỏi:
- Cô không đọc xem thử sao?
- Không cần.
Thật ra cô có đọc cũng trả thể làm gì được, bản thân cô chưa bao giờ nghĩ đến những điều này, thứ cần đối mặt cô vẫn sẽ đối mặt dù biết nó có chông gai thế nào thì cũng chỉ có một thân cô tự đối mặt.
- Ngày mai tôi và cô về nhà riêng.
Cô nghe rồi cũng không có biểu cảm gì trên khuôn mặt mà trực tiếp gật đầu.
Thấy cô gật đầu anh cũng không nói gì nữa mà đi vào phòng tắm cho thoải mái.
Anh đi vào phòng tắm cô mới trở lại chính con người thật của mình, cô ngồi co ro ôm lấy mình mà thở ra từng hơi thở mệt mỏi. Cuộc đời này không biết còn bao nhiêu chông gai đây, kiệt sức quá đi mất.
Cô lại rơi vào dòng trạng thái suy nghĩ tiêu cực, nhưng rồi cũng nhanh trở lại thành một con người khác khi anh bước ra.
- Cô ngủ ở trên giường đi, tôi ngủ sofa.
Đường Di rất nghe lời, không nói gì mà trực tiếp nằm xuống rồi trùm bích đầu bích cổ.
Nhưng không ai biết, cô làm thế thì mới che đậy được cảm xúc thật của bản thân mà không ai nhìn thấy.
Anh cũng không vòng vo mà đi đến sofa nằm xuống.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương