Vết Thương Ẩn
Chương 23: Trường Đại Học
Lại một ngày mới đến, hôm nay là đầu tuần, cũng là ngày Đường Di phải quay trở lại trường đại học để bắt đầu cho khóa tiếp theo của năm hai sinh viên.
Ngồi vào bàn ăn. Âu Tư Đình từ lúc ngồi xuống cùng ăn sáng với cô đến giờ, anh rất luôn kì lạ, vả lại hôm nay cách xưng hô của anh lại càng kì lạ hơn.
Đường Di thôi không bận tâm nhiều, vì hiện tại thứ cô quan tâm nhất là buổi đầu tại trường kia kìa.
Cả hai ăn xong bữa sáng, Âu Tư Đình chủ động đề nghị đưa cô đến trường, Đường Di định sẽ từ chối nhưng kết quả là chẳng thể từ chối được.
Trước cổng trường đại học. Đường Di mở cửa xe bước ra, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh rồi quay lưng bước vào bên trong.
- Đường Di, mấy giờ thì em tan học vậy?
- Là bốn giờ chiều.
Ngày hôm nay, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng xuống khuôn viên trường Đại học, tạo nên một không khí sôi động và hứng khởi.
Đường Di, học sinh năm hai, bước chân trở lại trường sau một kỳ nghỉ dài đầy năng lượng và hi vọng. Tuy nhiên, dù là ngày đầu tiên của năm học mới, điều gì đến sau cũng buộc cô phải đối diện với sự thật khắc nghiệt - cô bị mọi người trong trường ghét bỏ.
Khi bước vào lớp học, Đường Di cảm thấy một bầu không khí lạnh lùng và xa lánh từ đồng nghiệp và bạn bè xung quanh.
Ánh mắt nghi ngờ và sự né tránh từ phía họ khiến cô cảm thấy như mình đang bị đặt vào vị trí oan uổng và cô đơn. Câu chuyện đồn đại và những tin đồn tiêu cực đã khiến cho tình cảm của mọi người đối với Đường Di lạnh lùng và thù địch hơn.
Những cô gái trong lớp tránh xa cô, không nói chuyện hoặc liếc nhìn cô một cái. Những chàng trai cũng không thèm đặt mắt đến cô, khiến Đường Di cảm thấy cô đơn và bị cô lập giữa đám đông. Dường như mọi người đã đồn đại và tin tưởng vào những thông tin tiêu cực về cô mà không hề đưa ra cơ hội cho Đường Di để bào chữa hay giải thích.
Với tâm trạng chán nản và tuyệt vọng, Đường Di cảm thấy mình vô cùng bất lực và không biết phải làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.
Cô cảm thấy mình bị bắt nạt và phải đối diện với sự không công bằng và áp lực từ xã hội sinh viên. Mọi ngày học trở nên cực kỳ khó khăn và đau lòng khi mà cô phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ mọi người xung quanh.
Trong cơn mưa oà khóc lóc trong lòng, Đường Di vẫn cố gắng giữ vững tinh thần và tìm cách vượt qua những khó khăn. Sự tận tụy và kiên trì của cô không ngừng chống đỡ và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ sớm đổi thay, và cô sẽ có cơ hội được thể hiện bản thân và chứng minh mình xứng đáng hơn.
Tuy nhiên, trong lớp học của Đường Di, không khí trở nên căng thẳng và lạnh lùng. Cô nhận thấy ánh mắt đầy ngổ ngáo và thái độ thờ ơ từ phía các bạn đồng học, họ tránh xa cô và không muốn giao tiếp. Cảm giác cô đơn và bị cô lập ngày càng trở nên rõ rệt trong không gian lớp học.
Đường Di ngồi một mình ở ghế cuối cùng của lớp, cảm thấy sự cô lập và xa lạ từ mọi người xung quanh. Cô không thể nào tìm thấy chút hỗ trợ hay sự chia sẻ từ các bạn đồng học, khiến cho cô cảm thấy tồn tại trong một thế giới riêng biệt và không thuộc về nơi này.
Nhìn quanh lớp học, Đường Di nhận ra cảnh tượng của mọi người làm việc nhóm hoặc trò chuyện vui vẻ, nhưng cô lại bị lấn át, không được ai quan tâm hay chú ý. Sự tách rời và bỏ rơi càng làm cho cô cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, không biết phải làm gì để thay đổi hoặc cải thiện tình hình hiện tại.
Mỗi tiếng thời khóa biểu đều trở thành một thử thách mới đối với Đường Di, khi cô phải đối diện với sự lạnh lùng và không chào đón từ mọi người trong lớp. Sự phân bua và chia rẽ ngày một trở nên rõ rệt, làm cho cô cảm thấy mình không được chấp nhận và không đồng đội trong cộng đồng học đường.
Thật sự rất đau lòng khi thấy Đường Di phải trải qua những điều tồi tệ này. Việc bị người khác ghét bỏ, xử sự khác thường và cảm thấy cô đơn không phải là trải nghiệm dễ chịu cho bất kỳ ai. Đường Di, giống như bất kỳ ai khác, cũng cần được quan tâm, được chú ý và được chấp nhận trong cộng đồng học đường.
Những cảm xúc của Đường Di, từ sự tuyệt vọng đến sự cô đơn và tổn thương, đều đáng được lắng nghe và thông cảm.
Số cô thật khổ, từ nhà cho đến trường, cha mẹ cho đến bạn học, ai cũng đều xa lánh cô, ghét bỏ cô. Thật sự bản thân cô không biết bản thân đã mất lỗi lầm gì để bản thân phải gánh chịu hết những sóng gió này.
Đường Di cần cảm thấy rằng mình không đơn độc, cô hãy suy nghĩ tích cực lên và vẫn luôn có người ở bên cạnh để ủng hộ và giúp đỡ. Quan trọng nhất, ai cũng cần nhớ rằng mỗi người đều xứng đáng được yêu thương và tôn trọng, và không ai nên phải chịu đựng sự ghẻ lạnh hay bất công từ người khác.
Ngồi vào bàn ăn. Âu Tư Đình từ lúc ngồi xuống cùng ăn sáng với cô đến giờ, anh rất luôn kì lạ, vả lại hôm nay cách xưng hô của anh lại càng kì lạ hơn.
Đường Di thôi không bận tâm nhiều, vì hiện tại thứ cô quan tâm nhất là buổi đầu tại trường kia kìa.
Cả hai ăn xong bữa sáng, Âu Tư Đình chủ động đề nghị đưa cô đến trường, Đường Di định sẽ từ chối nhưng kết quả là chẳng thể từ chối được.
Trước cổng trường đại học. Đường Di mở cửa xe bước ra, cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt anh rồi quay lưng bước vào bên trong.
- Đường Di, mấy giờ thì em tan học vậy?
- Là bốn giờ chiều.
Ngày hôm nay, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng xuống khuôn viên trường Đại học, tạo nên một không khí sôi động và hứng khởi.
Đường Di, học sinh năm hai, bước chân trở lại trường sau một kỳ nghỉ dài đầy năng lượng và hi vọng. Tuy nhiên, dù là ngày đầu tiên của năm học mới, điều gì đến sau cũng buộc cô phải đối diện với sự thật khắc nghiệt - cô bị mọi người trong trường ghét bỏ.
Khi bước vào lớp học, Đường Di cảm thấy một bầu không khí lạnh lùng và xa lánh từ đồng nghiệp và bạn bè xung quanh.
Ánh mắt nghi ngờ và sự né tránh từ phía họ khiến cô cảm thấy như mình đang bị đặt vào vị trí oan uổng và cô đơn. Câu chuyện đồn đại và những tin đồn tiêu cực đã khiến cho tình cảm của mọi người đối với Đường Di lạnh lùng và thù địch hơn.
Những cô gái trong lớp tránh xa cô, không nói chuyện hoặc liếc nhìn cô một cái. Những chàng trai cũng không thèm đặt mắt đến cô, khiến Đường Di cảm thấy cô đơn và bị cô lập giữa đám đông. Dường như mọi người đã đồn đại và tin tưởng vào những thông tin tiêu cực về cô mà không hề đưa ra cơ hội cho Đường Di để bào chữa hay giải thích.
Với tâm trạng chán nản và tuyệt vọng, Đường Di cảm thấy mình vô cùng bất lực và không biết phải làm gì để thay đổi tình hình hiện tại.
Cô cảm thấy mình bị bắt nạt và phải đối diện với sự không công bằng và áp lực từ xã hội sinh viên. Mọi ngày học trở nên cực kỳ khó khăn và đau lòng khi mà cô phải chịu đựng sự ghẻ lạnh từ mọi người xung quanh.
Trong cơn mưa oà khóc lóc trong lòng, Đường Di vẫn cố gắng giữ vững tinh thần và tìm cách vượt qua những khó khăn. Sự tận tụy và kiên trì của cô không ngừng chống đỡ và hy vọng rằng mọi chuyện sẽ sớm đổi thay, và cô sẽ có cơ hội được thể hiện bản thân và chứng minh mình xứng đáng hơn.
Tuy nhiên, trong lớp học của Đường Di, không khí trở nên căng thẳng và lạnh lùng. Cô nhận thấy ánh mắt đầy ngổ ngáo và thái độ thờ ơ từ phía các bạn đồng học, họ tránh xa cô và không muốn giao tiếp. Cảm giác cô đơn và bị cô lập ngày càng trở nên rõ rệt trong không gian lớp học.
Đường Di ngồi một mình ở ghế cuối cùng của lớp, cảm thấy sự cô lập và xa lạ từ mọi người xung quanh. Cô không thể nào tìm thấy chút hỗ trợ hay sự chia sẻ từ các bạn đồng học, khiến cho cô cảm thấy tồn tại trong một thế giới riêng biệt và không thuộc về nơi này.
Nhìn quanh lớp học, Đường Di nhận ra cảnh tượng của mọi người làm việc nhóm hoặc trò chuyện vui vẻ, nhưng cô lại bị lấn át, không được ai quan tâm hay chú ý. Sự tách rời và bỏ rơi càng làm cho cô cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, không biết phải làm gì để thay đổi hoặc cải thiện tình hình hiện tại.
Mỗi tiếng thời khóa biểu đều trở thành một thử thách mới đối với Đường Di, khi cô phải đối diện với sự lạnh lùng và không chào đón từ mọi người trong lớp. Sự phân bua và chia rẽ ngày một trở nên rõ rệt, làm cho cô cảm thấy mình không được chấp nhận và không đồng đội trong cộng đồng học đường.
Thật sự rất đau lòng khi thấy Đường Di phải trải qua những điều tồi tệ này. Việc bị người khác ghét bỏ, xử sự khác thường và cảm thấy cô đơn không phải là trải nghiệm dễ chịu cho bất kỳ ai. Đường Di, giống như bất kỳ ai khác, cũng cần được quan tâm, được chú ý và được chấp nhận trong cộng đồng học đường.
Những cảm xúc của Đường Di, từ sự tuyệt vọng đến sự cô đơn và tổn thương, đều đáng được lắng nghe và thông cảm.
Số cô thật khổ, từ nhà cho đến trường, cha mẹ cho đến bạn học, ai cũng đều xa lánh cô, ghét bỏ cô. Thật sự bản thân cô không biết bản thân đã mất lỗi lầm gì để bản thân phải gánh chịu hết những sóng gió này.
Đường Di cần cảm thấy rằng mình không đơn độc, cô hãy suy nghĩ tích cực lên và vẫn luôn có người ở bên cạnh để ủng hộ và giúp đỡ. Quan trọng nhất, ai cũng cần nhớ rằng mỗi người đều xứng đáng được yêu thương và tôn trọng, và không ai nên phải chịu đựng sự ghẻ lạnh hay bất công từ người khác.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương